Hắc Ám Chi Quang

Chương 1 : Kinh Biến

Người đăng: Ẩn Hồng

Ngày đăng: 18:10 04-08-2018

.
Trương Hàm rất mệt, vô cùng mệt. Làm một gã phóng viên tập sự, một ngày thời gian làm việc của hắn có thể kéo dài đến mười bốn mười lăm tiếng đồng hồ. Hơn nữa gần hai phần ba quãng thời gian đó hắn đều phải cuộn mình trên xe khách bôn ba khắp các nơi thu thập thông tin cho hãng báo. Tiền lương thử việc ít ỏi, không có xe chuyên dụng để đi lấy tin, công tác phí gần như chẳng đủ để trả tiền xe khách. Nhưng vì ước mơ được viết báo, Trương Hàm vẫn cố gắng gồng mình lên gắng gượng. Chỉ là điều khiến hắn thất vọng nhất là đa số những tin tức mà hắn thu thập về được hầu hết đều bị các nhà báo chính thức sử dụng để viết bài của mình. Mà bản thân Trương Hàm, gần như còn chẳng được động vào máy tính cơ quan. "Biết đến bao giờ mới có thể chuyển chính thức đây!" Trương Hàm thở dài, hơn nửa năm vất vả làm phóng viên tập sự khiến hắn mới hiểu được muốn đứng vững trong xã hội này có bao nhiêu khó khăn. Những nhiệt huyết khi mới ra trường, những mộng tưởng về tương lai rực rỡ của bản thân, gần như đã bị sự khắc nghiệt trong thực tại xóa đi không còn một mống. Nhìn qua cửa sổ xe chứng kiến ngoài trời xám xịt, mưa rơi tầm tã, Trương Hàm đáy lòng cũng là một mảnh u ám. - Bác tài, còn bao lâu nữa thì đến huyện Giang Lĩnh thế? Mau nhanh nhanh lên, tôi còn phải vội về cho heo ăn đấy. Lúc này phía sau Trương Hàm một người đàn ông cao giọng hỏi, khiến Trương Hàm thu hồi tầm mắt, trông mong nhìn về phía tài xế. Mục đích chuyến đi này của hắn cũng là huyện Giang Lĩnh. Hắn muốn đến đó thu thập tin tức về một vụ nông dân ở đây bị lái buôn bên Hoa quốc lừa thu mua vải giá cao. Nghe đâu đã khiến cho rất nhiều nhà lỗ vốn nặng. Tài xế là một người trung niên bụng phệ, nghe vậy gắt lên nói: - Vội cái gì, trời đang mưa to không thấy hả? Đường thì trơn, trời thì tối, muốn phóng nhanh để vội đi đầu thai đúng hay không? Một người khác dường như cũng là người huyện Giang Lĩnh hướng về phía người đàn ông vừa lên tiếng hỏi trêu trọc: - Lão Vương, ông là vội về cho con heo mẹ nhà ông ăn đấy à? Hành khách trong xe nghe vậy cười ầm lên, Trương Hàm cũng cười theo. Mà gã đàn ông gọi lão Trương cũng không tức giận, chỉ là cười cười chửi tục một tiếng. - Được rồi, không cần sốt ruột. Vượt qua ngọn đèo này là về đến huyện Giang Lĩnh rồi. Tài xế cao giọng nói, ổn định lại trật tự trong xe. Xe từ từ tiến về phía đèo. Trương Hàm từ ngoài cửa sổ nhìn ra, hai bên là vực thẳm tối đen, chỉ là do thời tiết quá u ám nên cũng không biết được ngọn đèo này sâu cỡ nào. "Nhanh đến nơi, tìm một nhà dân ngủ qua một đêm, mai lại bắt đầu công việc." Hắn đang nghĩ thầm, nhưng bất chợt nghe phía trước bác tài hoảng sợ hét lên: - Không tốt, xe đối diện mất lái. Nó lao vào chúng ta, không, cẩn...thận. Rầm! Trương Hàm chỉ kịp nhìn thấy một luồng sáng trắng ập vào mặt, theo sau cả người cảm giác bị hất tung. Trong mơ hồ, bên tai hắn nghe thấy hàng loạt tiếng kêu kinh hãi, tiếng khóc lóc, tiếng kim loại cọ sát vào nhau đến rợn người. Chưa kịp để hắn suy nghĩ nhiều, một cảm giác đau đớn bất chợt ập đến, theo sau hắn hoàn toàn mất đi tri giác. Đau! Đau quá! Cảm giác đau giống như hàng vạn lưỡi đao đang cắt chém thân thể khiến Trương Hàm giật mình tỉnh lại, tiếp theo nhịn không được gào lên thảm thiết. Mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, Trương Hàm gian nan cắn chặt môi, theo sau miễn cưỡng mở mắt ra. Đập vào mắt hắn là một gương mặt trắng bệch, đôi mắt trợn trừng đang đăm đăm nhìn hắn. Trương Hàm sợ hãi thét lên, giật mình lùi lại nhưng nhanh chóng kêu thảm. Cả người hắn chỗ nào cũng đầy máu, hô hấp nóng rực, xương cũng chẳng biết đã gãy bao nhiêu cái. Vừa thân thể hoảng sợ làm ra một cử động nhỏ như vậy cũng đã khiến hắn đau tới mức gần như chết ngất. Hắn cố gắng cắn chặt môi đến mức bật máu để khiến cho bản thân thanh tỉnh, nhìn lại gương mặt kia. Người này hắn biết, đúng là gã đàn ông gọi lão Vương, chỉ là hiện tại đã chết đi không biết bao nhiêu lâu. Lại nhìn xung quanh, cả chiếc xe gần như đã bị bóp nát, đầy rẫy xác người nằm ngổn ngang. Có người cả thân dưới bị cắt đứt, có người đầu bị bóp nát, máu tươi chảy tràn trong xe, trong không gian eo hẹp như vậy đầy ngập một mùi máu tươi nồng nặc. Trương Hàm lại nhìn về chỗ đầu xe, ghế lái đã hoàn toàn biến mất, xem ra người tài xế kia cũng dữ nhiều lành ít. Cảnh tượng thê thảm như vậy khiến Trương Hàm cả người run bắn lên, qua một lúc lâu mới miễn cưỡng dừng lại được. Hắn cố gắng nhích người muốn đứng lên, nhưng đổi lại là một cơn đau thấu tim truyền đến khiến Trương Hàm không khỏi dừng lại. Nhìn từng thi thể bên cạnh, lại nhìn sắc trời tối đen ngoài kia, Trương Hàm không khỏi tuyệt vọng. Sợ hãi và đau đớn như một lưỡi dao vô hình đang dần dần xé nát hắn, Trương Hàm bật khóc. Hắn chỉ là một người bình thường, một sinh viên mới ra trường chưa được một năm. Hắn khát vọng làm một nhà báo nổi tiếng, một nhà báo chính trực, đưa hết mọi xấu xa bẩn thỉu của xã hội này ra trước ánh sáng. Nhưng hiện giờ, tất cả đã không còn. Bóng ma tử vong đang ngày càng tiếp cận hắn. Trong mơ hồ, Trương Hàm dường như thấy những xác người bên cạnh đang oán độc nhìn hắn, gào rú, thét lên rằng vì sao hắn còn sống, vì sao không nhanh chóng đi cùng bọn họ? Hắn, ngất đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang