Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 70 : Tra xét
Người đăng: TheJoker
Ngày đăng: 09:14 31-05-2020
.
Xung đột phát sinh bên trong trúc viên đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người,
Lưu Toàn thấy nơi đó truyền đến động tĩnh lớn như vậy, tưởng rằng tìm được Đỗ Thất Thất, vội vàng mang người chạy đến tới, vừa bước vào vườn cảnh tượng lọt vào tầm mắt lập tức khiến hắn trợn mắt há mồm,
Chỉ thấy toàn bộ bên trong Trúc viên mấy chục bộ thi thể nằm ngổn ngang, mà tất cả những thi thể này đều là người của Tống phiệt bọn hắn,
Bốn tên thanh niên mặc áo đen đang nhàn nhã lau sạch trường đao trong tay, trông thấy bọn Lưu Toàn tiến vào, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường,
Lưu Toàn chỉ cảm thấy hai chân như muốn nhũn ra, phải biết người mà bọn hắn Tống phiệt phái ra đều là hảo thủ nhất đẳng, phóng mắt khắp Thanh Châu phủ, cũng là tinh nhuệ nhất, hiện tại lại bị bốn người giết sạch,
Đồng thời từ lúc bọn hắn nghe được tiếng đánh nhau cho đến lúc chạy tới nơi này cũng chưa tới một khắc thời gian, cứ như vậy đều bị làm thịt?
Lưu Toàn có chút không thể tin,
Hắn nào biết được bốn người Diêu Tông đều là tinh binh cường tướng trong tay Lục Chính Quang, do Lục Chính Quang bản nhân đích thân sàng chọn dạy dỗ, không phải thứ mà đám võ giả lót đáy này của Tống Tề có thể sánh được,
Lúc này đầu bếp Phạm Hồn cũng nghe tiếng chạy đến, nhìn thấy tràng diện trong vườn lần này xong, vội vàng tiến đến bên tai Lưu Toàn nói nhỏ vài câu,
Lưu Toàn lập tức quá sợ hãi, hướng phía sau làm ra thủ thế khoát tay, xám xịt rút lui ra ngoài,
Phạm Hồn chỉ biết là nơi này có người của Minh giáo ở, nhưng cũng không biết là đích thân Ma Hoàng, hắn chỉ là nói cho Lưu Toàn, cánh tay của Tống Tử Vinh chính là bị người ở nơi này đánh gãy,
Mà lại lão bản từng cố ý dặn dò mình, người ở nơi này một ngày ba bữa đều do mình tới làm, ăn ngủ toàn bộ miễn phí, chắc hẳn địa vị cực cao,
Bên ngoài Tam Tuyệt uyển vốn là do Phạm Hồn chủ quản, lúc này hắn vội vàng phân phó hạ nhân, lấy tốc độ nhanh nhất đem Trúc viên quét dọn lại, mà nhất định phải nhẹ chân nhẹ tay.
Quận chúa nơi đó không thể lục soát, Trúc viên không dám vào, Lưu Toàn dẫn người đem địa phương khác lục soát một lần xong không công mà lui,
Người của Tống phiệt chân trước vừa đi, người quan phủ liền đến, dẫn đầu là Hình lão tam, Tổng bộ đầu Thanh Châu phủ,
Tuy rằng Hàn Lâm đã từng cảnh cáo trước đó, không nên nhúng tay vào sự tình Tam Tuyệt biệt uyển, nhưng chuyện phát sinh đêm nay thật sự quá lớn, con trai độc nhất của Tống lão gia xảy ra chuyện, bọn hắn cũng không thể không cả gan đến đây tra án,
Quan phủ làm việc có tuần tự hơn nhiều, sau khi vào, đầu tiên là kêu Phạm Hồn dẫn bọn hắn tới khố phòng nơi chứa đựng hồ sơ nhân sự,
Tất cả thanh lâu đều có một quy tắc bất thành văn, trước khi nhập hành, những này nữ nhi gia đều phải đem hộ tịch, lai lịch, cùng tính danh gốc của mình cất giữ trong một cái hộp nhỏ, cho đến khi nào các nàng được chuộc đi hoặc là hoàn lương, mới sẽ mang theo cái hộp này cùng rời đi, bắt đầu lại cuộc sống mới một lần nữa.
Hình lão tam đầu tiên xem xét chính là chiếc hộp phía trên có dán danh tự của Đỗ Thất Thất,
Hộp bị khóa, Hình lão tam trực tiếp dùng tiểu đao cạy ra, bên trong được đặt một quyển sổ nhỏ xinh xắn,
Hình lão tam mở sổ ra, từ nội dung bên trong tìm kiếm dấu vết để lại,
Đột nhiên, Hình lão tam hai mắt sáng lên,
"Đỗ Nhược Lâm? Đây không phải. . ."
Hình lão tam không nói thêm lời, khép lại sổ nhét vào trong người, vung tay,
"Rút lui!"
Tam Tuyệt lâu bị làm ầm ĩ nửa đêm rốt cuộc an tĩnh trở lại,
Bên trong Trúc viên, được mấy chục hạ nhân một khắc không ngừng thu dọn cũng đã khôi phục ngày xưa sạch sẽ,
Động tĩnh lớn như vậy, Nhạc Lăng quận chúa Lý Vấn dĩ nhiên cũng bị đánh thức, nàng lúc này đã mặc đồ xong, cùng bốn tên thuộc hạ đứng ở trong Trúc viên,
Bốn người Diêu Tông chia đứng ở bốn góc trong vườn, chỉ có Sở Thanh Thanh một người đứng ở trong hành lang, cười với Lý Vấn hành lễ nói: "Quấy nhiễu đến quận chúa ư?"
Lý Vấn nhìn cửa phòng Doanh Trinh một chút, lại nhìn về phía Sở Thanh Thanh, hiếu kỳ nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Sở Thanh Thanh yêu kiều cười một tiếng, đi đến trước người Lý Vấn, đem sự tình phát sinh đêm nay nhỏ giọng kể lại,
Lý Vấn nghe xong tú mục sáng lên, trên mặt dần dần nở ra nụ cười rạng rỡ:
"Đáng đời cái tên vô dụng đó, giáo chủ không bị quấy nhiễu chứ?"
Sở Thanh Thanh cười nói: "Yên tâm, không ai có thể quấy nhiễu đến công tử nhà ta."
"Ta có thể gặp công tử một lần không?"
"Tạm thời không thể, "
. . .
Bên trong gian phòng , Doanh Trinh ôm lấy Đỗ Thất Thất đặt ngang ở trên giường mình,
Kiểm tra hơi thở đối phương một hồi, coi như bình ổn, trong Tống phủ lúc đi tắm nàng này bị trúng mê dược, vừa mới đã phát tác, bất đắc dĩ hạ, Doanh Trinh đành phải làm nàng ta ngất đi,
Nàng này phải nên xử trí như thế nào đây? Cũng không thể cứ nằm trong phòng của mình mãi được a?
Doanh Trinh có chút sầu muộn,
"Kẹt kẹt" một tiếng,
Cửa phòng mở ra, Doanh Trinh mặc đồ ngủ đi ra,
Sở Thanh Thanh thấy thế nhíu mày, giận trách: "Công tử, ban đêm lạnh, sao ngài có thể chỉ mặc đồ ngủ đi ra ngoài vậy?"
Doanh Trinh cười cười: "Không sao, quận chúa cũng ở đây à?"
Lý Vấn dịu dàng vái chào, "Ta nghe được động tĩnh liền chạy tới, cũng từ trong miệng Thanh Thanh tiểu thư biết được chuyện phát sinh đêm nay, "
"Vậy quận chúa biết nên làm như thế nào rồi chứ?"
Lý Vấn cười nói: "Biết, thượng bẩm phụ vương, hướng Tống phiệt hỏi tội."
Doanh Trinh nhẹ gật đầu,
Diêu Tông bọn người thấy chủ tử ra, bỗng cảm giác sợ hãi, vội vàng chạy tới quỳ một chân trên đất,
"Bọn thuộc hạ vô năng, quấy nhiễu đến giáo chủ, "
Doanh Trinh cười trấn an: "Không liên quan gì tới các ngươi, đứng lên đi, "
"Tạ giáo chủ, "
Diêu Tông nghe vậy trong lòng vui vẻ, cũng không phải bởi vì giáo chủ lần này tha thứ, mà là bởi vì hắn xác thực cảm giác được giáo chủ thay đổi, không giống như trước kia dễ cáu giận, động tí là giết người, ngược lại, bây giờ đối với bọn thuộc hạ quan tâm bảo hộ, dạng chủ tử này, ai mà không cam tâm bán mạng.
Doanh Trinh bỗng nhiên trong lòng khẽ động, trầm giọng nói:
"Mọi người đi ra hết đi, "
Lý Vấn nghe vậy sững sờ, không biết hắn vì sao lại bỗng nhiên đuổi người, nhưng vẫn là theo lời lui ra ngoài,
Ngay khi tất cả mọi người vừa đi hết, bên trong Trúc viên lại tiến vào một người, cặp chân trần trong đêm trở nên hết sức bắt mắt. . .
Tưởng San trong tay mang theo một bao quần áo nhỏ, cách còn xa liền đã cười nói:
"Người của ta đâu?"
"Đang ở trong phòng ta, "
"Thế nào? Doanh giáo chủ đã thưởng thức mùi vị của Thất Thất?"
Doanh Trinh có chút im lặng,
"Nàng trúng thuốc mê, hiện tại đang ngủ trong phòng ta, "
"Ồ? Ngủ rồi thì tốt, Thất Thất cô nàng đó nếu dám câu dẫn chàng, ta cũng không tha cho nàng, "
"Là cô phân phó nàng cắt mất mệnh căn của Tống Tử Vinh? Cô không sợ Tống Tề sau khi tra được sẽ tìm cô trả thù ư?"
Tưởng San đi tới gần hơn,
"Đầu tiên, San nhi vốn không để Tống Tề ở trong mắt, còn nữa, hắn mãi mãi cũng sẽ không tra được, "
Tưởng San là một người duy nhất ở trước mặt Doanh Trinh mà không chút kiêng dè, cũng là một người mà Doanh Trinh nhìn không thấu nhất,
Nàng vòng qua Doanh Trinh, trực tiếp mở cửa phòng đi vào, buông một câu: "Chàng không được vào, " rồi khép cửa phòng lại.
Doanh Trinh mặc đồ ngủ một mực cứ đứng trong vườn như vậy cho đến tiếng gà gáy thứ nhất vang lên,
Cửa phòng một lần nữa mở ra, Tưởng San dẫn đầu, sau lưng nàng một cô gái xa lạ đi ra theo,
Nữ tử sắc mặt thanh tú nhưng cũng bình thường, thân hình gầy yếu, mặc một thân quần áo tỳ nữ của Tam Tuyệt uyển,
Doanh Trinh lập tức biết xảy ra chuyện gì,
"Dịch dung thuật này của cô cũng không tệ, nếu không phải vì ta có thể từ khí tức của nàng phân biệt ra được, còn tưởng rằng là một người khác đấy, "
Đỗ Thất Thất trước tiên hướng về phía Doanh Trinh khom người vái chào,
"Nô tỳ phải đi rồi, đa tạ ơn cứu mạng của công tử, "
"Tốt!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện