Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 65 : Cô nhận lầm người rồi

Người đăng: TheJoker

Ngày đăng: 17:44 28-05-2020

Trong ma giáo, có ai đáng giá để Viêm Dương kỳ sứ Nhiếp Vô Cụ cung kính đối đãi như thế, còn xưng hô là sư huynh? Lại nhìn tuổi tác, khí thế, tư thái của người này, Chẳng lẽ là hắn? Lý Vấn hiện tại rốt cuộc cả kinh, vì sao Ma giáo Tiền Phong doanh nghênh ngang vào đến ngoài thành Thanh Châu, mà Tống phiệt ngay cả cái rắm cũng không dám thả, Có người này ở đây, mạnh như Tống Lệnh Huy cũng sẽ không dám vọng động, Doanh Trinh chậm rãi đem nước canh cuối cùng trong chén uống xong, thoải mái thở ra một hơi, mùa đông ăn bát mì thịt dê chính là thư sướng, "Lão bản, bao nhiêu tiền?" "Ha ha, khách quan, tổng cộng là ba mươi lăm văn, " Doanh Trinh rút tiền, quay lại nhìn về phía Lý Vấn đang đờ đẫn, "Lúc nãy không phải cô nói có chỗ ngắm tuyết rất hay sao? Ở đâu?" Bị đối phương đột nhiên tra hỏi, Lý Vấn không còn giữ được sự nhẹ nhõm thản nhiên lúc đầu, Ma giáo từ trước đến nay không phục triều đình, mình với người ta tóm lại là đứng ở phía đối lập, Chỉ nghe nàng ấp úng nói: "Chỗ... chỗ đó ở ngay ngoài thành, " "Cô nói cũng chung chung quá đi? Chỗ nào ở ngoài thành?" Mơ hồ đoán được thân phận đối phương về sau, tâm cảnh của Lý Vấn lúc này có sự biến hóa tương phản hoàn toàn, vừa rồi nàng còn chủ động bắt chuyện người ta, muốn dẫn đối phương đi ngắm tuyết, còn hiện tại thật không có lá gan đó, "Vị trí cụ thể ta cũng không nói rõ được, lúc ấy ta chỉ là đi ngang qua, bất quá nơi đó có cái hồ nhỏ, rất dễ tìm, " "Ờ, " Doanh Trinh gật nhẹ đầu, đứng dậy liền muốn rời khỏi, hắn xác thực dự định ra khỏi thành đi tìm cái chỗ đó một chút, khoảng thời gian này tại Nhã Uyển tu luyện thật đúng là bí bức gần chết, ở trong thành ngắm tuyết cũng chả có gì hay, "Chờ một chút, " Lý Vấn bỗng nhiên gọi giật hắn lại, "Ừm? Còn có việc sao?" Lý Vấn căn bản không dám nhìn thẳng Doanh Trinh, chỉ thấy nàng cúi đầu xuống, hai nắm tay xinh xắn siết chặt, móng tay dài đâm vào trong da thịt, nội tâm tựa hồ đang trải qua một hồi giãy dụa kịch liệt, Nàng bỗng cắn răng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Doanh Trinh, ánh mắt kiên định nói: "Ta dẫn ngươi đi, " Doanh Trinh thấy đối phương biểu lộ rất là kỳ quái, nhưng cũng mơ hồ cảm giác được nàng hẳn là đoán được thân phận của mình, không khỏi bật cười nói: "Sao mà ta cảm thấy để làm ra quyết định này, tựa hồ cô cần đến dũng khí rất lớn vậy?" Lý Vấn đứng dậy, hít sâu một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kiên nghị dị thường, "Không sai, xác thực hạ quyết tâm rất lớn, " Lý Vấn cảm thấy, nếu như mình không có đoán sai, thế lực mà người ở trước mặt này nắm giữ không hề kém cạnh Tống phiệt chút nào, hơn nữa đối phương thân dù ở Ma giáo, nhưng cho tới nay thanh danh cũng không kém, Nếu có thể đem người này chiêu an, kéo vào dưới trướng Tấn vương phủ, đặt ở triều đình cũng là một cái công lớn, hơn nữa mình cũng không cần ủy thân gả cho cái đồ bỏ đi kia nữa, Chỉ là nhân vật như vậy, mời chào chắc hẳn mười phần gian nan, nhưng tóm lại là có đường, có đường thì phải đi, Doanh Trinh chăm chú nhìn nàng trầm ngâm một lát, cười nói: "Vậy thì tốt, đi thôi, " "Xe ngựa của ta đỗ ở Tam Tuyệt uyển, chỗ đó cách nội thành có chút xa, để ta sai thuộc hạ đánh xe đưa chúng ta đi, " Mắt thấy vị tiểu thư cao quý này chỉ ăn vài miếng mặt liền bỏ đó, hơn nữa nhìn bộ dáng đang định rời khỏi, chủ quán mì thịt dê vội vàng mở miệng nhắc nhở: "Vị cô nương này, cô nương còn chưa có tính tiền đó?" Lý Vấn nghe vậy kinh ngạc, lúc này mới nhớ trước giờ bản thân chưa từng trả tiền bao giờ, trên thân căn bản không có chút bạc vụn, trên mặt lập tức nổi lên một vầng đỏ ửng, có chút xấu hổ, Doanh Trinh nhìn ra nàng đang quẫn bách, bèn trả tiền nợ cho nàng, "Coi như tiền tô mì này là phí dẫn đường ta trả cho cô vậy, " Lý Vấn biểu lộ ngẩn ngơ, ta có giá rẻ như vậy sao? Ba mươi lăm văn? "Ách... đa... đa tạ, " "Không cần xe ngựa phiền toái như vậy, cô nói cho ta biết ở phương hướng nào là được, " "Tại thành đông, " Nàng vừa mới dứt lời, chỉ cảm thấy ống tay áo bị người nhẹ nhàng một túm lấy, toàn bộ thân thể trong chốc lát thoát ly mặt đất, cảm giác đột ngột mất trọng lượng làm cho nàng không kiềm được thét lên, Người đi trên đường nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai thân ảnh một đen một trắng trong chớp mắt biến mất trong tuyết bay tán loạn. Gió rét căm căm xen lẫn bông tuyết đập vào mặt, từ cổ lùa vào trong ngực nàng, Lý Vấn lập tức cảm thấy trên thân một trận rùng mình, cảm giác này thật giống như mình cởi sạch quần áo đứng trong gió rét vậy, tốc độ gió ào ào khiến cho hai mắt của nàng không cách nào mở ra, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, "Ta... Ta sắp không được, "Nàng cố gắng nói ra câu nói này, hy vọng đối phương có thể nghe được, nhưng thanh âm trong nháy mắt liền bị bao phủ trong gió cắt, Đột nhiên, một dòng nước ấm áp tràn vào trong cơ thể nàng, trong nháy mắt truyền đến mọi nơi trong thân thể, nàng có thể cảm giác được rõ ràng áp lực gió mạnh chợt giảm, Nàng không kiềm được mở to mắt, lập tức toàn thân mềm nhũn, mặc dù quanh thân bông tuyết đầy trời, nhưng nàng vẫn là có thể nhìn thấy hình dáng sơn phong ở nơi xa, lại cúi đầu xem xét, thân thể của mình cách mặt đất ít cũng phải mười trượng cao, nếu mà ngã xuống, e sẽ phải thịt nát xương tan, Nàng theo bản năng duỗi tay nắm chặt cánh tay Doanh Trinh, chỉ thấy đối phương chậm rãi hạ xuống, chỉ là nhẹ nhàng điểm chân lên ngọn cây một cái, liền lại nháy mắt bay lên cao, tu vi bực này nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng thực không dám tưởng tượng, Thật tình không biết Doanh Trinh vì sợ nàng chịu không được, đã là tận lực giảm dần tốc độ, Trên bầu trời bông tuyết đi tới trước mặt liền sẽ tự động dạt ra, không hề có một mảnh rơi trên người Lý Vấn, Mà vị thanh niên tuấn tú bên cạnh mình, tóc dài đón gió bay phần phật, đôi mắt thâm thúy sáng ngời một mực quan sát đến phía dưới, Chỉ chốc lát, Lý Vấn chỉ cảm thấy thân thể đang chậm rãi hạ xuống, trong nháy mắt hai chân tiếp xúc đến thực địa, nàng rốt cuộc thở dài một hơi, nhưng nàng dò nhìn tứ phương, lập tức lại sợ đến hai chân như nhũn ra, nguyên lai bọn họ lúc này đang đứng trên một vách núi cheo leo, Doanh Trinh hỏi: "Là nơi này sao?" Lý Vấn không dám loạn động, nắm thật chặt cánh tay Doanh Trinh, đưa mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh, "Không phải nơi này, ta không có ấn tượng gì với nơi này cả, " "Ờ ~ " Tiếp đến, theo một tiếng thét lên của Lý Vấn, Doanh Trinh lại mang theo nàng trực tiếp nhảy xuống vách núi, Tiếng kêu thảm thiết của Lý Vấn không ngừng tiếng vọng trong núi, ... Rốt cuộc sau khi liên tiếp đi nhầm mấy chỗ, bọn họ đã đến được chỗ cần đến. Hồ nhỏ mà Lý Vấn nói tới, bị dãy núi chung quanh khoanh thành một chỗ, nước hồ là từ một thác nước trên đỉnh núi phía đông đổ thẳng xuống hội tụ hình thành, lúc này thác nước đã đóng thành băng, mặt hồ chỉ có chỗ rìa biên có dấu hiệu kết băng, trung tâm mặt hồ vẫn tĩnh lặng như một chiếc gương, tứ phía đều có dãy núi che chắn, nơi này ngay cả một cơn gió nhẹ đều không có, Phóng tầm mắt nhìn tới, tầng mây rất thấp, chung quanh một mảnh trống trải, "Nơi này phong cảnh quả thật không tệ, " Doanh Trinh nhịn không được nhặt lên một viên đá cuội trên đất, cổ tay rung lên ném về phía mặt nước, cục đá trọn vẹn nảy lên tám mươi tám lần mới rốt cục chìm vào đáy hồ, Lý Vấn tập tễnh đi đến ngồi xuống trên một tảng đá bên hồ, không ngừng vuốt ngực thở dốc, nàng đời này lần đầu có loại kinh lịch kỳ diệu này, cảm giác giống như là bay lượn, nhưng nàng không muốn thử lại, Hiện tại cách thành nội cũng bất quá một khắc thời gian, hắn vậy mà đã đem mình mang đến nơi này, Khinh công như thế, quả nhiên là kinh thế hãi tục, Doanh Trinh an tĩnh lặng lẽ đứng bên hồ, cảm thụ linh khí nhàn nhạt chung quanh, có thể thấy được nơi này ít có người tới, hết thảy mọi thứ đều không có vết tích nhân loại lưu lại, Lý Vấn trầm mặc một hồi, rốt cuộc mở miệng nói chuyện, "Ngươi về sau có dự định gì?" "Dự định?" Doanh Trinh hơi kinh ngạc, hoàn toàn không rõ lắm đối phương vì sao lại hỏi như vậy, Lý Vấn sau một thoáng chần chờ, nghiêm trang nói: "Đúng vậy a, ta nghe nói sau khi Minh giáo phân liệt, ngươi mang theo Binh Lai các cắm rễ ở Lê Dương, thế nhưng Lê Dương chung quy vẫn là địa bàn của Lý phiệt, phía sau phiệt chủ Lý Văn Bật còn có Hà Gian vương và Thiên Tứ phủ của hắn chống lưng, thiết nghĩ ngươi ở nơi đó cũng không dễ chịu a?" "Lê Dương? Lý Văn Bật? Cô đang nói cái gì?" Doanh Trinh một mặt mờ mịt nhìn đối phương, Lý Vấn cả gan hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không phải là Đao Ma Sở Quang Nam, đường chủ của Binh Lai các, một trong chín đại đường khẩu của Minh giáo?" Doanh Trinh cười ha hả, hóa ra đối phương nghĩ mình là Sở Quang Nam, cũng phải, mình cùng vị Sở sư đệ đó ngược lại là tuổi tác tương tự, "Cô nhận lầm người, ta không phải là Sở Quang Nam, " Lý Vấn trong đầu lập tức dâng lên một mảnh nghi ngờ, "Không phải sao, không thể nào, ta thấy Thôn Tửu Đồng Tử rất là cung kính với ngươi, mà hắn lại còn gọi ngươi là sư huynh, nếu như ta nhớ không lầm, Thôn Tửu Đồng Tử hẳn là xếp thứ tám, mà trong số sư huynh của hắn, tuổi tác tương tự với ngươi tựa hồ chỉ có Sở Quang Nam a?" "Ta đúng là sư huynh của hắn, nhưng không phải Sở Quang Nam, " "Vậy ngươi là ai?" "Ta họ Doanh, " "A ~ " Lý Vấn toàn thân như bị sét đánh, mặt cắt không còn hột máu, bệt mông ngồi dưới đất, hai con ngươi trợn trừng, "Không... Không thể nào, ngươi... ngươi không phải đã chết sao?" "Đừng ăn nói lung tung, ta vẫn sống khỏe đứng trước mặt cô, sao có thể rủa ta chết chứ?" Lý Vấn lúc này trong lòng sợ hãi đến hoàn toàn không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, nếu như người này thật sự là hắn, như vậy thiên hạ phân loạn lúc này liền sẽ lại nổi khói lửa khắp bốn phía. Sẽ không, Đao Hoàng sẽ không nói dối, không có khả năng, Ma giáo đã xong rồi... Lý Mân vậy mà sợ hãi khóc òa, nước mắt từng giọt lăn xuống khuôn mặt, "Sẽ không, ngươi không phải hắn, ngươi là đang lừa ta, ngươi... ngươi cố ý mang ta đến chỗ này, ngươi... ngươi muốn làm gì?" Doanh Trinh thấy đối phương nói năng lộn xộn, không khỏi mỉm cười, "Là cô muốn dẫn ta tới nơi này, tại sao lại thành ta lừa cô đến, tiểu cô nương đây sao có thể ăn nói lung tung như vậy, " "Ô ~~~~ " Lý Vấn co rút thân thể, che mặt khóc rống, Đối mặt với tình huống như vậy, Doanh Trinh cũng hết cách, "Còn khóc nữa ta sẽ giết cô, " Tiếng khóc bỗng nhiên ngừng lại, chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào, nhìn ra Lý Vấn là đang cố nén, "Cô đã coi ta là Sở Quang Nam, còn hỏi về sau có tính toán gì gì, thiết nghĩ cô hẳn là tìm hắn có chuyện phải không? Nói với ta cũng sẽ giống như vậy." Lý Vấn vùi đầu vào giữa hai gối, chỉ nghẹn ngào, không thốt ra một tiếng, "Nếu cô không nói, ta cũng sẽ giết cô, " Chiêu này quả thật là trăm lần đều có hiệu quả, Lý Vấn sau khi nghe được bèn chậm rãi ngẩng đầu lên, trên gương mặt ngọc đã là lê hoa đái vũ, trông cũng thật đáng thương, "Ta... Ta là muốn... muốn... muốn... muốn... . cùng hắn thương... thương lượng việc, " Doanh Trinh thấy đối phương lời nói nghẹn ngào giật cục, nghe một trận khó chịu, "Được rồi, từ từ nói, không cần phải gấp gáp, ta cũng sẽ không ăn thịt cô, "
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang