Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 61 : Kỳ phùng địch thủ

Người đăng: TheJoker

Ngày đăng: 19:01 27-05-2020

.
Kim Đại Hải lập tức ngớ người, ta đã nói sai gì sao? Dưng lại động thủ với ta rồi? Ngớ người thì ngớ người, nhưng đao pháp của tiểu Cửu cô nương hắn là có nghe thấy, Đao Hoàng Diệp Huyền từng có lời bình với tất cả mọi người dùng đao trong thiên hạ, trong đó lời bình cho Mộc Thanh Uyển chính là một câu: Hồng Nguyệt đao mang, hoành thôi thập trượng. Từ lời bình đó có thể biết được đao khí lạnh tới thấu xương, phạm vi tác động rất rộng, Đao còn chưa đến kình khí đã đập vào mặt, khuôn mặt dãi dầu sương gió của Kim Đại Hải đau nhói một trận, Hắn vốn không muốn cùng đối phương dây dưa, thế là thân hình nhảy lên như đại bàng giương cánh, chỉ cảm thấy một luồng đao khí rét lạnh sượt qua người, liền nghe được một tiếng "Cạch cạch" thật lớn vang lên phía sau, Lầu các từ dưới lên trên lại bị một đao bổ nghiêng này chém thành một vết rách thật dài, Kim Đại Hải không khỏi hít sâu một hơi, đao pháp nàng này bá khí uy mãnh vượt xa dự liệu, nhưng mình lại không muốn cùng ả kết oán, đành phải lướt sang một bên, tránh khỏi phạm vi sát thương của đao khí của đối phương, Trên lầu trong từng cái bao sương giờ phút này đã là loạn thành một mảng, mọi người tranh nhau chen lấn chạy xuống dưới lầu, Thanh Uyển một đao vô công, rơi vào cạnh rìa lan can bên ngoài bao sương, sau đó lưng liễu hơi khòm xuống, như đạn pháo rời nòng bắn về vị trí của Kim Đại Hải, "Cửu cô nương hãy nghe ta nói đã, " Kim Đại Hải muốn tận lực tránh cùng đối phương động thủ, nhưng xem điệu bộ này, người ta hoàn toàn không cho ngươi cơ hội nói chuyện, rơi vào đường cùng, hắn không đợi Thanh Uyển tiếp cận liền vội vàng thi triển thân pháp tránh đi, "Câm miệng, " Mộc Thanh Uyển quát lên một tiếng, rồi như bóng với hình đuổi theo Kim Đại Hải khắp sảnh lâu, hai đạo nhân ảnh đều là nhanh chóng tuyệt luân, người bình thường nhìn vào chỉ thấy hoa mắt, đầu cứ lắc trái lắc phải thấy không rõ lắm tình huống. Đường đường lão đại đường thủy của Lĩnh Nam đạo lại bị một cô nương hai mươi tuổi đuổi đánh, thoạt nhìn thì rất buồn cười, nhưng ai biết được Thanh Uyển thân phận liền sẽ không nghĩ như vậy. Nhiếp Vô Cụ thì là một bộ mặt không cam lòng, định ở trước mặt Đan mỹ nhân thể hiện một chút, kết quả bị Mộc Thanh Uyển phá bĩnh, Hắn chậm rãi đem mười hai mai ngân châm trên người rút ra từng cây một, bộ vị mà ngân châm đâm trúng không đau không ngứa, di huyệt đổi vị cao thâm mạt trắc trong mắt người khác, với hắn thật ra không tính là gì, bất quá chỉ là thôi động khí huyết nghịch hành, thay đổi vị trí khiếu huyệt mà thôi. Một trăm lẻ tám huyệt đạo trên cơ thể người, ắt có một cái là Linh Xu, Linh Xu chính là tử huyệt trong người, bị phá ắt vong, Nếu không thể làm được di huyệt đổi vị, sẽ rất dễ bị địch nhân tìm ra chỗ Linh Xu, từ đó khiến mình lâm vào bị động tuyệt đối. Tiểu hòa thượng Minh Không mặt mày hưng phấn xem Kim Đại Hải và Thanh Uyển hai người ngươi đuổi ta chạy, trong miệng còn liên tục tán thán: "Một đao vừa rồi của vị hồng y cô nương đó quả nhiên bá đạo tuyệt luân, hiểu sâu đao pháp chí lý, sư huynh tiểu tăng từng nói, luyện đao không có nhiều giáo điều rườm rà như vậy, chỉ có ba chữ nhanh, chuẩn, ác, được một chữ là mới mò ra con đường đao pháp, được hai chữ thì là đăng đường nhập thất, được ba chữ thì có thể đứng ở thế bất bại, " Nhiếp Vô Cụ ở cạnh bên nghe được, đầu tiên là sững sờ, tiếp đó nghi ngờ nói: "Sao? Tiểu tử ngươi cũng hiểu đao pháp?" Minh Không không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm giữa sân, hai mắt sáng lên, hai tay không ngừng xoa nắn, "Võ công thiên hạ đổi tới đổi lui đều thoát không khỏi hai nhà Phật, Đạo. Thập bát ban binh khí trong sư môn tiểu tăng đều là đại thành giả, thấy nhiều tự nhiên cũng sẽ minh bạch rất nhiều, có điều tiểu tăng nhập thế ba năm, vẫn là lần đầu nhìn thấy đao pháp lăng lệ bá đạo như hồng y cô nương vậy, Vậy mà, còn có chút tay ngứa ngáy đây?" "Ừm?" Nhiếp Vô Cụ hai mắt híp thành một đường thẳng, thần sắc trang nghiêm nhìn về phía đối phương, "Tiểu hòa thượng nhà ngươi rốt cuộc là có lai lịch gì?" "A ~ không được, nhịn không được, " Minh Không hưng phấn quát to một tiếng, áo cà sa trên người nháy mắt phồng lên, tay áo bay phất phới, bóng xanh lóe lên, như lưu quang phóng tới cái bóng đỏ đang dịch chuyển tới lui trong đại sảnh, Minh Không thân pháp mau lẹ, Nhiếp Vô Cụ thiếu chút liền không theo kịp, "Con mẹ nhà ngươi, " Vừa rồi trong nháy mắt đó, Nhiếp Vô Cụ bản thân cảm thấy được mức độ tinh thuần của linh khí mênh mông trong thể nội đối phương không kém gì mình, là con đường Phật môn chính tông, lập tức cảm đã nhìn lầm, trong lòng muốn bao nhiêu uất ức có bấy nhiêu uất ức, "Tiểu Viêm!" Nhiếp Vô Cụ cánh tay phải đặt ngang người, quát to một tiếng, Trong chốc lát, chỉ nghe "Bành" một tiếng, Hỏa hồ lô của hắn phá vỡ mặt tường nhạc sảnh, bay đến trên tay Nhiếp Vô Cụ, Ngón tay hắn ngoắc lên, hai sợi hỏa diễm từ miệng hồ lô chui ra quấn quanh song chưởng của hắn, Nhiếp Vô Cụ đeo hồ lô lên lưng rồi liền xông vào chiến trận, Phía bên kia, Thanh Uyển đã cùng tên đầu trọc đột nhiên xuất hiện liều mạng đối chiêu, trong kinh ngạc chỉ thấy hai tay đối phương ma huyễn nặn ra mấy đạo pháp ấn, quang hoa lưu chuyển, bên tai tựa hồ còn có thể nghe được tiếng Phạn âm kéo dài, Phương tâm vừa loạn, đao thế chậm dần, Kim Đại Hải nhảy xuống đại sảnh tầng một, nhìn tiểu hòa thượng bỗng nhiên xuất hiện, tay không ngừng nặn ra thủ ấn tuyệt diệu công hướng Thanh Uyển, mặc dù đáy lòng nghi hoặc song cũng coi như được thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại, phát hiện đại đa số người vẫn đang ngóng nhìn quan sát tranh đấu trong sảnh, không khỏi lắc đầu cười một tiếng, thật sự là xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, Đương khi Thanh Uyển ngây người, Nhiếp Vô Cụ liền vung một quả cầu lửa về phía Minh Không, "Tới tốt lắm, " Minh Không phấn khởi hú lên một tiếng quái dị, tay áo điên cuồng xoay tròn, mang theo một cơn gió mạnh đánh bay hỏa cầu ra ngoài, Hỏa cầu nọ lao tới một thực khách đang ở ngoài bao sương lầu hai, người kia một mặt mờ mịt không biết tử thần sắp tới, "Phụt" một tiếng, Từ dưới mặt đất vọt ra một đạo kim mang, đâm rách hỏa cầu, tia lửa bắn tung tóe, Hàn Lâm cầm thương mà đứng, Hắn ngồi trong bao sương xem càng lúc càng ngứa tay, bốn người trên hiện trường không chỗ nào mà không phải là cao thủ đỉnh tiêm, hắn xuất thân quân đội, trong quân ngũ lại đặc biệt chú trọng dĩ chiến dưỡng chiến, Giờ phút này rốt cuộc nhịn không nổi, trong tay Kim Thương thẳng ra, đột ngột từ dưới mặt đất mọc lên, thương thế triển khai, như bài sơn đảo hải lao về phía Nhiếp Vô Cụ, "Nhiếp tiểu huynh tiếp ta một thương, " Mộc Thanh Uyển một đao bổ lui Minh Không, nhìn về phía giữa không trung, "Họ Hàn cũng ở đây? Ngươi là muốn chết, " Trường đao trong tay duỗi ra, đâm về mũi thương của Hàn Lâm, Bên dưới Kim Đại Hải thấy thế, thế là cũng bắt đầu kích động, đạt đến đẳng cấp này của hắn, bình thường khó gặp được đối thủ phù hợp, võ đạo tu hành không phải đóng cửa tạo xe, chỉ có thân trong bách chiến kiến thức sở trưởng các nhà mới có thể tinh tiến, Hai cổ tay lắc một cái, mười ngón siết lại thành trảo, chính là Hổ Trảo công mà hắn dựa vào để hoành hành Lĩnh Nam đạo hai mươi năm, hắn mãnh mẽ đề khí tung người bay lên, lại dùng tay không chụp mà vào thân đao của Mộc Thanh Uyển, . . . Bên dưới sảnh Gia Cát Hồng và Vinh Khánh Đạt liếc nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương sự bất lực, bọn hắn ngược lại là rất muốn xông lên hỗ trợ, ngặt nỗi thực lực có chút không quá cho phép, giờ phút này nhìn Thôn Tửu Đồng Tử liệt hỏa oanh thân đại sát tứ phương, chiến Hàn Lâm mà không hề rơi xuống hạ phong chút nào, mới biết vừa rồi mình ba người đều không đáng để người ta sử ra toàn lực. Năm người quần chiến, Hàn Lâm đem thương pháp phát huy đến cực hạn, hắn cũng không phân địch ta, cứ hễ cách ai gần thì đánh với người đó, Kim Thương quay ngoặt một cái, đâm vào hổ trảo của Kim Đại Hải, "Đinh" một tiếng, nhục chỉ phá Kim Thương, Kim Đại Hải chỉ cảm thấy năm ngón tay bị chấn đến tê rần một hồi, song huyết mạch trong người thì lại sôi sục, càng đánh càng hăng hái, trực tiếp dứt bỏ Nhiếp Vô Cụ, xông vào thương ảnh trước người, Tiểu hòa thượng thân pháp kỳ dị, Thanh Uyển bổ ra mười mấy đao đều bị đối phương lấy thân pháp không thể tưởng tượng được mà tránh thoát, từ đầu đến cuối không thể áp đến sát người, không khỏi âm thầm suy nghĩ, trên giang hồ tự lúc nào xuất hiện một tiểu hòa thượng lợi hại như vậy? "Đừng đánh nữa, " Một tiếng la khẽ từ cổng truyền đến, Sở Thanh Thanh hai tay chống nạnh đứng trong sảnh, nhìn năm người đánh cho cả nhạc sảnh biến thành một mảnh hỗn độn, Quần chúng chỉ hiếu kì liếc Sở Thanh Thanh rồi lại tiếp tục quan chiến, mà năm người kia thì càng không ai coi nàng ra gì, "Ha ha. . . Các ngươi đánh đi, không sợ quấy rầy đến công tử thì thôi, " Đang đánh đến hăng say, Nhiếp Vô Cụ hai lỗ tai chợt khẽ động, lập tức xoay người thoát khỏi vòng chiến nhảy đến bên cạnh Sở Thanh Thanh: "Sao vậy tiểu Thanh? Quấy rầy sư huynh?" "Nói nhảm, các người gây nên động tĩnh lớn như vậy còn có thể không quấy rầy à?" Thanh Uyển cũng là nương theo một đao quét ra, phi thân bay về, Kim Đại Hải thấy hai người dừng tay, cũng liền coi như thôi, một trận chiến vừa rồi đánh đến thỏa thích thoải mái, tuyệt nhất là ở chỗ năm người tu vi đều sàn sàn như nhau, gặp chiêu phá chiêu ích lợi không nhỏ, hắn rất thỏa mãn, Mà Hàn Lâm thì nghe ra là không thể tiếp tục đánh nữa, Đáng tiếc Minh Không lại không biết, "Lại đến a, lại đến a, " nói đoạn, mặt mày hưng phấn lại xông tới Mộc Thanh Uyển, Nhiếp Vô Cụ cùng Mộc Thanh Uyển liếc nhau, ánh mắt cả hai cùng truyền đến tín hiệu "Không thể lại quấy nhiễu đến sư huynh", Hai người một đao một chưởng ra ngoài nghênh đón,
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang