Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 60 : Ngươi ra lệnh cho ta?

Người đăng: TheJoker

Ngày đăng: 16:35 27-05-2020

Tần Tam công tử dùng một tư thế cực kỳ duyên dáng nhảy từ trên lầu xuống, ống tay áo bồng bềnh, nhẹ nhàng hạ xuống trên một chiếc bàn trong đại sảnh, trong tay cầm một chiếc quạt xếp đồi mồi mạ vàng, một bộ trường sam vân văn, nếu che đi khuôn mặt xấu xí, hắn vẫn có thể xem là một công tử tiêu sái khôi ngô tuấn tú, Hắn lúc này vẫn không quên hướng về phía Đan Thanh Bình gật đầu mỉm cười, khẽ phe phẩy quạt xếp, tóc mai bồng bềnh, Nhiếp Vô Cụ cực kỳ khinh bỉ loại tuyển thủ này, hắn cảm thấy nếu tu vi không đạt được đến cảnh giới của sư huynh mình, thì vẫn đừng ra vẻ tiêu sái như thế, rất dễ bị đánh cho sưng mặt. Tiểu Vinh lão bản Vinh Khánh Đạt, đừng nhìn tuổi đã cao, lão ra trận tương đối giản dị, tay vịn lan can xoay người một cái, nhảy thẳng xuống đất, lúc chạm đất không phát ra một tiếng động, rõ thấy tu vi có tạo nghệ nhất định. Lão luyện một bộ Long Du Thập Bát Chưởng đặc hữu của Vinh phiệt, phụ trách hết thảy công việc tiền trang Lĩnh Nam đạo, nghe nói đâu là đường đệ của phiệt chủ hai mươi bốn tuổi Vinh Phượng Đường, cũng rất có thanh danh trong võ lâm Lĩnh Nam. Gia Cát Hồng sắc mặt thâm trầm, chậm rãi rút ra rường kiếm sau lưng, thân hình vọt lên rồi nhẹ nhàng rơi xuống như lá liễu, ngay khi bàn chân hắn vừa mới chạm đất, trong nháy mắt cả người hắn bỗng nhiên bắn về phía Nhiếp Vô Cụ như một mũi tên, trường kiếm tung ra mấy điểm hàn mang, chia ra tấn công vào mấy chỗ yếu huyệt trên người đối phương, Hai người khác thấy hắn xuất thủ trước, cũng không dám thất lễ, bèn hết sức chăm chú phân ra tả hữu lược trận, chỉ cần phát hiện Nhiếp Vô Cụ bị Gia Cát Hồng bức ra chút điểm sơ hở, hai người sẽ vận sức chờ đợi phát động một kích lôi đình, Nhiếp Vô Cụ đã đạt đến Thông Minh Cảnh đại thành, nhãn lực cao minh đương nhiên có thể nhìn ra, trước mắt ba người này còn kém rất rất xa ba cái tên vây đánh mình ngoài thành Đồng Dương phủ lúc trước, Một kiếm đánh tới trước mắt này ngoài mạnh trong yếu, nhìn múa ra thì rất đẹp, kì thực lại cực kỳ vô dụng trong thực chiến, vốn còn tưởng sẽ được đánh một trận thống khoái, lúc này cũng rất mất hứng. Nhiếp Vô Cụ liền vẫn cứ đứng yên, đợi cho trường kiếm tập kích đến trước người, đối phương lại không thể biến chiêu, ngay khi mũi kiếm cách chóp mũi một tấc chỗ, vận lực dùng hai ngón tay kẹp lấy, Một kích mà Gia Cát Hồng tự cho là sắc bén lại bị đối phương dùng hai ngón kẹp lấy, mặc hắn vận lực như thế nào cũng không thể thoát ra, Tình huống này khiến hắn cực kỳ lúng túng, nhất là trên mặt đối phương còn đang lộ vẻ chế giễu, Đệ tử của mình đều đang nhìn đây, quăng kiếm là không thể nào, Chỉ thấy bàn tay trái hắn đẩy ngang, đem công lực cả đời tụ lại trên lòng bàn tay, đối phương nếu không buông kiếm tránh né ắt sẽ bị mình trọng thương, Nhiếp Vô Cụ nhếch môi, sau đó hai má đột nhiên phồng lên, tiếp theo chính là một cây tửu tiễn từ trong miệng phun ra, Gia Cát Hồng nghe thấy mùi rượu nồng nặc, tức thì sợ hãi quá đỗi, lúc này mới nhớ tới danh hiệu đối phương: Thôn Tửu Đồng Tử, nhưng khoảng cách quá gần đã không kịp rút chiêu, Chỉ nghe "Soẹt" một tiếng, tửu tiễn vàng nhạt như hổ phách xuyên lòng bàn tay mà qua, mang theo một chùm máu tươi, bắn lên người Gia Cát Hồng, Tần Tam công tử ở một bên mắt thấy tận dụng thời cơ, quạt xếp trong tay lay động, bắn ra mười hai cây phi châm, nhắm vào mười hai đạo huyệt tất cứu của Nhiếp Vô Cụ, ý đồ cứu Gia Cát Hồng, Ai ngờ Nhiếp Vô Cụ không tránh không né, cười hì hì mặc cho mười hai cây phi châm này toàn bộ đánh lên người, Nhiếp Vô Cụ nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra răng trắng như tuyết, đá bay Gia Cát Hồng đã mất đi khí thế ra ngoài, rồi lại như báo săn mồi nhảy bổ tới, ở trên không tung ra tiếp một quyền, Tiếng nổ từ nắm đấm vang lên, chén dĩa trong sảnh đều theo đó mà rào rào chấn động, Tần Tam công tử sớm đã biến sắc, mười hai cây kim châm rõ ràng đánh trúng huyệt đạo đối phương, làm sao hắn lại vẫn như không có việc gì? Không có khả năng, chẳng lẽ hắn biết di huyệt đổi vị? Hắn cầm quạt xếp trong tay lắc một cái, không hề lưu lực, châm nổ bắn ra bay đầy trời, đã hoàn toàn không để ý tới có sẽ khiến người vô tội bị thương hay không, "Đinh đinh đinh đinh ~ " Tiếng vô số kim loại đâm trúng vang khắp đại sảnh, ngân châm nhỏ bé đâm vào Nhiếp Vô Cụ quyền lãng như đụng phải sắt đá khó tiến thêm nữa, không chỉ toàn bộ bị đánh rớt hết, mà một quyền này dư thế còn chưa tiêu, trực tiếp đánh bay Tần Tam công tử ra ngoài, nặng nề đập vào vách tường, Nhiếp Vô Cụ vẫn ở trên không, Vinh Khánh Đạt lầm tưởng đối phương không cách nào mượn lực, thân thể mập mạp như như con quay xoay vù đến dưới thân Nhiếp Vô Cụ, liên tiếp tung ra mấy chưởng, Đám người trong đại sảnh trợn mắt hốc mồm, Nhiếp Vô Cụ lăng không lấy hơi, bàn chân như giẫm thực chất, lộn người một cái liền đã thoát khỏi chưởng ảnh, Mà vào lúc này Gia Cát Hồng cố nén trọng thương tiếp tục đánh tới, hắn đã nhìn ra, thực lực đối phương mạnh đến đáng sợ, nếu hôm nay ba người hợp lực không thể đánh chết, như vậy chết sẽ chính là ba người bọn hắn, sinh tử chỉ trong chớp mắt, ngoại trừ liều mạng thì không còn chọn lựa khác. Tần Tam công tử khuôn mặt dữ tợn, quệt đi vết máu nơi khóe miệng, cũng là theo đó mà lao lên, trong miệng giận mắng một tiếng: "Yêu nghiệt Ma giáo, hôm nay phải giết chết ngươi, " Đột nhiên, nửa vòng cung rét lạnh chém rách không trung nhạc sảnh, Tất cả mọi người cảm giác cảm thấy hoa mắt, trong một sát na đó tròng mắt như thể mù lòa chỉ còn lại một màu trắng bệch, "A ~" Đan Thanh Bình che miệng hét lên một tiếng, Tần Tam công tử đứng yên tại chỗ, chân phải vẫn duy trì tư thế lao đến, Mà bên trong hai con mắt hắn cảnh sắc lại bỗng xoay tròn, một lát sau, hình ảnh dừng lại, Hắn không thể tin nhìn cái bóng lưng của một thân thể không đầu trông giống mình cực kỳ, con ngươi dần dần phóng đại, cho đến mất đi thần thái, Biến cố này khiến cho hai người họ Vinh và Gia Cát vội vàng phi thân lui lại, một mặt hoảng sợ nhìn Tần Tam công tử đầu một nơi thân một nẻo trên mặt đất, Trong bao sương Kim Đại Hải âm thầm thở dài, trên phương diện làm ăn mình cùng Tần gia cũng có qua lại, bây giờ trơ mắt nhìn cháu trai gia chủ bị giết mà không xuất thủ cứu giúp, sau này còn có thể làm ăn với Tần gia được sao? Nhiếp Vô Cụ đầu tiên là sững sờ, sau đó trợn tròn mắt, tức giận nói: "Ba cái tên này muốn chơi chết ta, muội lại nhúng tay vào?" Mộc Thanh Uyển một thân váy dài màu hỏa hồng, lẳng lặng đứng ở đại sảnh, thanh loan đao dài mỏng trong tay chĩa xuống đất, một giọt máu cuối cùng trượt từ trên thân đao nhỏ xuống mặt đất, Biểu lộ băng lãnh, sát khí che kín khuôn mặt tú lệ, nàng ngước đầu nhìn bao sương chung quanh, lạnh lùng nói: "Bản cô nương thân ở Nhã Uyển mà cũng còn nghe được trong này mở miệng một tiếng là yêu nghiệt Ma giáo, các ngươi kêu sướng miệng nhỉ? Đã như vậy, hôm nay nơi này một người cũng không được đi, bản cô nương ngược lại muốn xem thử, còn có ai dám kêu một tiếng Ma giáo, " Võ giả giang hồ khắp sảnh lâu giờ phút này đều bị uy lực một đao kinh thế vừa rồi chấn nhiếp, kẻ nào kẻ nấy miệng câm như hến. Hàn Lâm ngồi trong bao sương không ngừng lấy khăn tay lau mồ hôi, liên tục hối hận đêm nay không nên tới, mẹ nó tới nghe hát thôi mà cũng không thể sống yên ổn sao? Không được, phải nghĩ ra cách gì để chạy đi mới được. Kim Đại Hải bất đắc dĩ không thôi, vì để tránh cho tình thế tiến một bước mà trở nên lớn chuyện, bèn đi đến rìa bao sương, hướng về phía dưới chắp tay nói: "Cô nương phải chăng là phó tọa Tiền Phong doanh tiểu Cửu cô nương?" Mộc Thanh Uyển nhíu mày nhìn về phía người nói chuyện: "Ngươi là ai?" "Tại hạ Kim Đại Hải, bang chủ Kim Sa bang, hôm nay đã chết rất nhiều người, mong rằng cô nương hãy thu tay tại đây đừng tạo thêm sát nghiệt." "A. . ." Mộc Thanh Uyển cười lạnh một tiếng: "Ngươi đang ra lệnh cho ta ư?" "Không không không, Kim mỗ không có ý đó, " Mộc Thanh Uyển mắng một tiếng: "Bớt nói nhảm, lấy ngươi khai đao trước, " Nói xong, thân hình như hóa thành hồng mang điện xạ mà nhảy lên, một đao chém nghiêng mà ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang