Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 156 : Giang Thanh Huệ

Người đăng: TheJoker

Ngày đăng: 23:07 23-06-2020

.
Khi Doanh Trinh thấy rõ người trong phòng cũng là trợn mắt há mồm, hắn cũng không ngờ là sẽ gặp được Tưởng San ở đây. Ánh trăng nhàn nhạt soi lên khuôn mặt thanh tú tuyệt luân của đối phương, bên trong hai con mắt sáng long lanh vẫn mang theo một tia trắng đục, váy dài xanh màu nước hồ, cặp chân trần trong suốt như ngọc, mấy sợi tóc xanh xốc xếch tản mát trên gương mặt, đang khoanh chân ngồi ngay giữa phòng. "Cô bị thương rồi?" Doanh Trinh hỏi. Tưởng San thần sắc điềm tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch cười, dửng dưng một cách khó tả, "Ta bị thương hay không, cũng không liên quan tới ngươi, ngươi đi đi." Doanh Trinh nhấc chân bước vào trong phòng, liếc nhìn hoàn cảnh chung quanh phòng, chỉ thấy bếp lò đổ sụp, bàn ghế và am thờ Phật cũng phủ đầy tro bụi, mạng nhện chi chít, xem ra Tưởng San cũng là lâm thời tới đây. "Người của Liệt Uy đường là cô giết? Bọn hắn tại sao lại gây chuyện với cô?" Tưởng San ngọc dung thần thánh trang nghiêm, hai tay gác lên đầu gối cũng đang không ngừng nặn ra các loại thủ ấn, từng sợi từng sợi linh khí mà mắt trần có thể thấy được đang quấn quanh thân, thế nhưng bên trong hơi thở khí cơ lại vẫn dài ngắn không đều, xem ra thụ thương không nhẹ. "Ngươi đi đi, nếu ngươi còn không đi sẽ muộn đó." Doanh Trinh nghe vậy lập tức nhíu mày, ý thức được sự tình có chút không đúng, Tưởng San thân là cung chủ Lạc Hoa cung, tự thân tu vi vốn đã khủng bố, so với Khương Bái Ninh trước trận chiến tại Hán giang chỉ hơn chứ không kém, là ai có thể đả thương nàng? Bên trong Liệt Uy đường không có ai có thực lực này, mà câu nói đó của đối phương rõ ràng là đang cảnh cáo mình, nói cách khác, theo Tưởng San, tình huống tiếp theo ngay cả mình cũng ứng phó không được? "Cô đi với ta đi." Tưởng San nghe Doanh Trinh nói như vậy, cặp tú mi khẽ động, biểu lộ trên gương mặt đột nhiên trở nên thống khổ vạn phần, bờ môi run rẩy, ngữ khí cầu khẩn nói: "Coi như San nhi van chàng, đi đi." "Hắn có đi hay không, quan hệ gì với ngươi?" Một giọng nữ băng lãnh từ sau lưng Doanh Trinh vang lên, Tưởng San lập tức biến sắc, sắc mặt như tro tàn, Ngay sau đó, Doanh Trinh chỉ cảm thấy có một bàn tay chặn ngay hậu tâm mình, một luồng lực đạo to lớn chưa từng có trong sát na đã phong kín khiếu huyệt toàn thân mình, Thanh âm này lại cực kỳ quen thuộc, mặc dù đây là lần đầu tiên Doanh Trinh nghe được, nhưng thanh âm này như sớm đã in dấu trong đầu của mình, cơ hồ vừa nghe thấy thanh âm này, Doanh Trinh liền biết người đến là ai. Nữ Đế, Giang Thanh Huệ, Cũng chỉ có nàng, mới có thể khiến Tưởng San rơi vào tình cảnh phải trốn, cũng chỉ có nàng, mới có thể khiến Tưởng San mở miệng nhắc nhở chính mình. Doanh Trinh biết rõ, nếu như Giang Thanh Huệ muốn giết hắn, thì hắn hẳn phải chết không nghi ngờ, thế nhưng mà hắn biết, không có chữ nếu như này. Hai dòng lệ trong vắt từ trong hai con mắt không cách nào nhìn thấy đồ vật của Tưởng San chảy xuống, chỉ nghe nàng buồn bã nói: "Người ngươi muốn tìm chính là ta, không quan hệ gì đến hắn, ngươi để hắn đi thôi." "Ha ha... Ngươi là đang gây chia rẽ quan hệ tỷ đệ của bản tôn đó ư? Đệ đệ của ta lúc nào đến phiên ngươi quan tâm rồi?" Từ đầu từ cuối cùng, Doanh Trinh ngoại trừ có thể cảm giác được ngọc chưởng mềm mại sau lưng, còn lại không phát hiện được mảy may khí tức tồn tại, tựa thể Giang Thanh Huệ căn bản không hề tồn tại vậy, bởi vậy có thể thấy Nữ Đế đáng sợ thế nào. Đột nhiên, Tưởng San song chưởng buông ra, khí cơ quanh thân tan hết, dù không thấy đường, nhưng vẫn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng Doanh Trinh, "Ta thua, thua rất thảm, vốn cho rằng trong lòng đã sớm buông được hắn, nhưng chưa từng nghĩ, tối nay vừa cảm ứng được khí tức của hắn, tâm liền loạn, mới dẫn đến bị ngươi phát hiện chỗ ẩn thân, đáng buồn chính là, cho đến tận thời này khắc này, trong lòng của hắn vẫn không hề lưu lại một vị trí nhỏ bé nào cho ta, loại thống khổ này, Nữ Đế chắc hẳn cảm nhận sau sắc nhất a?" Nói xong, Tưởng San trên mặt hiện ra một nụ cười tà mị. "Ha ha ha ha ~~ bản tôn biết ngươi đang khích ta giết ngươi, để cho đệ đệ ngoan của ta ghi hận trong lòng người làm tỷ tỷ ta đây, có điều ngươi tính sai rồi. Trước khi chưa hề rời khỏi Quang Minh đỉnh, trong lòng bản tôn ngươi đúng là kẻ nhất định phải chết, bất quá hiện tại à ~ bản tôn sẽ chỉ coi ngươi như một tiện nhân không ai muốn mà thôi." Giang Thanh Huệ một trận cười khẽ, tiếng cười khiến người ta không cảm thấy được mảy may tức giận, chỉ thấy nàng ném ánh mắt lên người Doanh Trinh, đưa một cánh tay ngọc khác lên khảy khảy mộc trâm trên đầu Doanh Trinh, sau đó lại bóp eo Doanh Trinh một cái, "Đệ đệ mập lên một chút rồi, thế nào? Gần đây bồi tiếp Khương Bái Ninh một đường du sơn ngoạn thủy, tâm tình cũng không tệ lắm?" Doanh Trinh cơ hồ trả lời trong vô thức: "Đại tỷ đừng chế giễu đệ." Giang Thanh Huệ luôn khiến người không dám nhìn thẳng phát ra một chuỗi tiếng cười yêu kiều như chuông bạc, sờ nắn hai mông Doanh Trinh, Doanh Trinh tịnh không vì hành vi đó của nàng mà cảm thấy có gì là không thỏa, sâu trong nội tâm chỉ cảm thấy khi ở cạnh đối phương toàn bộ thể xác và tinh thần mình đều hết sức buông lỏng, mặc dù thể nội khí cơ bị phong, nhưng hắn hoàn toàn không lo lắng nàng sẽ thương tổn mình, chỉ cần nghe thấy thanh âm đối phương, liền cảm thấy thân cận phi thường. Có lẽ đây chính là cảm giác thân nhân đi. "Tỷ tỷ không hề chế giễu đệ, hái hoa ngắt cỏ là thiên tính của nam nhân, vô luận đệ ở bên ngoài làm loạn thế nào, chúng ta sẽ không bị thiệt, một trái tim lớn như vậy, cất chứa một người sao đủ, tỷ tỷ đã nghĩ thông suốt, không thể đem tất cả nữ nhân ái mộ đệ đều một gậy đánh chết, ai bảo tướng mạo đệ đệ nhà mình khiến người khác ưa thích chứ? Về phần Khương nha đầu đó à, tỷ tỷ cũng sẽ không động đến ả, bởi vì làm vậy sẽ khiến đệ không vui, " Doanh Trinh khó được phen cười đùa tí tửng, nói: "Vẫn là đại tỷ hiểu đệ, có điều nha, hái hoa ngắt cỏ thì sẽ không còn nữa, hiện tại chỉ muốn làm xong một ít chuyện rồi trở về Quang Minh đỉnh, thành thành thật thật hầu ở bên người đại tỷ." Thật lâu sau, Sau lúc trầm mặc Giang Thanh Huệ đột nhiên ngữ khí nhu hòa nói: "Đệ có thể suy nghĩ như vậy, thật sự rất tốt, trước khi đệ trở về Quang Minh đỉnh, tỷ tỷ sẽ lôi những tên gia hỏa phản cốt từng tên tất cả đều mang về, trả lại đệ một Minh giáo hoàn chỉnh, miễn cho đệ phàn nàn lúc đệ không có ở đây tỷ tỷ làm mất sạch gia sản, về phần Tiền Phong doanh, cái tên Lục Chính Quang khô khan cứng ngắt đó cũng không có bao nhiêu năng lực, ta đã phái một số người Lâm Huy điện qua để chống đỡ Lĩnh Nam chút đỉnh. Đã thật lâu rồi đệ chưa có ôm Tiểu Bảo, cái tên Doanh Doanh đó rất hay, nó rất thích, ta cũng thích." Nói xong, Doanh Trinh chỉ cảm thấy bàn tay sau lưng chậm rãi thu hồi, tiếp đó, trên mông bị đánh bốp một cái, Chỉ nghe Giang Thanh Huệ bật cười một tiếng yêu kiều: "Mông vẫn săn chắc như vậy, nhớ sớm về nhà." Doanh Trinh vội vàng xoay người, lại phát hiện sau lưng đã là trống không, đại tỷ lúc đến đột nhiên, lúc đi cũng là vô thanh vô tức. "Đừng nhìn nữa, cô ta đã đi rồi, " Tưởng San chậm rãi đứng dậy, đến bên cạnh Doanh Trinh, "Ta vốn cho rằng cô ta sẽ không bỏ qua mình, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho chàng, không ngờ lại là kết quả này. Cô ta đã thay đổi, vậy mà vì chàng biết lấy lui làm tiến, bất quá ta vẫn còn phải nhắc nhở chàng một câu, trong lòng cô ta Khương Bái Ninh tuyệt đối vẫn sẽ là người phải giết đầu tiên, " Doanh Trinh trong lòng xác thực bởi vì không thể nhìn thấy mặt Giang Thanh Huệ mà hơi cảm thấy thất lạc, đó thật sự là cảm xúc phát ra từ đáy lòng, dù sao đối phương cũng là người thân nhất của mình, không hề giả chút nào, Doanh Trinh nhìn ra ngoài phòng, thản nhiên nói: "Ta lại cảm thấy cô đã nghĩ sai, tỷ ấy sẽ lừa gạt bất cứ kẻ nào, song vĩnh viễn sẽ không gạt ta." Tưởng San thần sắc ngẩn ngơ, lâm vào trầm tư...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang