[Edit] Giang Hồ Thám Án Truyền Kỳ

Chương 3 : Cố sự của Vương Bá Thành

Người đăng: 21302766

Chương 03: Cố sự của Vương Bá Thành Tô Chuyết vừa thấy bộ dáng của chưởng quỹ, cười nói: "Hai người chúng ta phí sức chín trâu hai hổ, mới khuyên bỏ bọn họ, lão bản có nên hảo hảo cám ơn bọn ta hay không a?" Chưởng quỹ lau lau mồ hôi lạnh, cười nói: "Đúng đúng, đa tạ hai vị khách quan!" Tô Chuyết thấy ông ta cố ý giả ngu, quả thật keo kiệt, liền nói: "Bất quá hôm nay bọn họ nghỉ đấu, ngày mai ta liền không nói được rồi. Ông cũng biết bọn họ là ai, khẳng định ông không thể trêu vào. Đáng tiếc a, hai người chúng ta xấu hổ vì trong ví đã rỗng tuếch, ngày mai thì ở không nổi rồi, chỉ có thể đi a..." Chưởng quỹ có ngốc cũng hiểu được, vội vàng lấy ra bạc vụn của hai người, nói: "Hai vị khách quan cứ việc ở, hết thảy cơm canh đều miễn phí! Không biết như vậy đã hài lòng chưa?" Tô Chuyết giả bộ như sẽ cố hết sức, nói ra: "Cũng tốt, vậy chúng ta tạm thời ở lại , chờ bọn họ rời đi sẽ bàn lại!" Hoa Bình lấy lại bạc của mình, trong lòng cười thầm. Tô Chuyết nói với gã: "Dù sao cũng rảnh rỗi, không bằng chúng ta đi phân rõ phải trái chuyện này cho hai nhà Vân, Vương, nhìn xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì, như thế nào?" Hoa Bình đã sớm đối với hắn tin phục, lập tức đáp ứng: "Được!" Tô Chuyết gật đầu nói: "Bất quá chúng ta gặp nhau phải cẩn thận một chút, chớ bị ai phát hiện, nếu không thì phải lộ tẩy mất." Nói xong ghé vào bên tai Hoa Bình, nói thầm một hồi. Hai người xách hành lý ném vào trong phòng, rồi tự ra ngoài, chia nhau hành động. Tô Chuyết ra khỏi khách sạn, liền trông thấy hai tên đệ tử Vương gia ở góc đường, đang cảnh giác nhìn chằm chằm phương hướng khách sạn Bình An. Tô Chuyết đi ra phía trước, hành lễ nói: "Hai vị tiểu ca, Đại công tử nhà hai vị đi về nơi nào rồi? Có thể mang ta đến được không?" Hai người kia nhận ra y là bằng hữu đã nói chuyện với Vương Bá Thành trong khách sạn, liền chỉ hướng một nhà "khách điếm Cát Tường" cách đó không xa, nói ra: "Đại công tử ngay ở trong nhà khách điếm kia, công tử tự đi trước đi." Thời điểm nói chuyện, con mắt không rời khách sạn Bình An, sợ người Vân gia thừa cơ chuồn đi. Tô Chuyết hướng bọn hắn gật gật đầu, trực tiếp đi đến khách điếm Cát Tường. Tiến vào khách điếm, liền thấy hai người anh em nhà họ Vương ngồi trên một cái bàn cạnh cửa sổ uống rượu giải sầu. Hai người cũng không nói nhiều, thở dài thở ngắn, mỗi người có riêng tâm sự. Tô Chuyết tiến lên hành lễ nói: "Vương đại ca, Trọng Bình lão đệ, nguyên lai các người ở chỗ này." Vương Bá Thành liếc hắn một cái, nói ra: "Nguyên lai là Tô huynh đệ a, nhanh nhanh mời ngồi! Vừa rồi ta đã phái ra mấy đạo nhân mã, đi mời hảo bằng hữu trợ quyền. Nhanh nhất là ngày mai liền có thể chạy tới, đến lúc đó, cần phải khiến cho nhà họ Vân từ trên xuống dưới một tên cũng không để lại!" Vương Trọng Bình nghe thấy câu nói hung ác của đại ca, không khỏi rùng mình, nói ra: "Đại ca, chúng ta và Vân gia cũng giao tình vài chục năm rồi, nhất định phải làm cho tan cửa nát nhà sao?" Tô Chuyết mỉm cười, hỏi Vương Bá Thành: "Vương đại ca, chuyện này rốt cuộc bởi sao mà đến nước này, Vương lão tiền bối là từ trần khi nào?" Vương Bá Thành cả giận đáp: "Nguyên nhân gây nên, chính là lũ âm hiểm xảo trá Vân gia ám hại tiên phụ!" Vương Trọng Bình thấy đại ca say rượu lên não rồi, nói chuyện càng lúc càng khó nghe, có chút buồn bực, đứng dậy rời đi. Vương Bá Thành nhìn thoáng qua gã, bất đắc dĩ thở dài. Tô Chuyết chỉ cảm thấy hai huynh đệ này không sao nói rõ được, lại hỏi: "Vương đại ca, Vân gia hại chết lão tiền bối như thế nào? Tiểu đệ có chút không hiểu, còn xin đại ca cho biết." Vương Bá Thành nói ra: "Chuyện phát sinh vào đầu mùa xuân năm ngoái, lão tặc Vân Thâm hẹn tiên phụ so tài võ nghệ. Huynh đệ cũng biết, quan hệ hai nhà chúng ta vốn là rất tốt, hai vị tiền bối thường xuyên tỷ thí với nhau. Nhưng mà ai biết, tại ngày 2 tháng 2 đêm đó, tiên phụ lại vô thanh vô tức chết trong phòng, hơn nữa vết thương phải chịu trên thân, chính là gây nên bởi côn, trong phòng cũng tìm được binh khí của Vân Thâm, Ma Vân đoản côn. Huynh đệ nói xem, đây không phải vừa thấy liền hiểu ngay sao, Vân Thâm nhất định là không địch lại tiên phụ, thẹn quá hoá giận, thừa dịp vào ban đêm sát hại tiên phụ!" Tô Chuyết nhíu mày, lẩm bẩm: "Đầu mùa xuân năm ngoái. . . Đã sắp một năm rưỡi rồi a. . ." Vương Bá Thành uống một hớp rượu, gật đầu nói: "Không chỉ như vậy, trong hơn một năm nay, hai nhà chúng ta tranh chấp không ngừng, tổn thương lẫn nhau, chỉ là chưa có chết ai. Lần này chúng ta nhận được tin tức, Vân phu nhân muốn về nhà mẹ đẻ ở Hà Bắc xin viện binh. Chúng ta sao có thể để nàng rời đi dễ dàng như thế? Lần này không thể không giải quyết một trận, tuyệt đối không lưu lại hậu hoạn!" Tô Chuyết lại hỏi: "Lão tiền bối bị hại ở nơi nào? Có người làm chứng không?" Vương Bá Thành lớn tiếng đáp: "Còn muốn làm chứng gì nữa? Chỗ ấy ở trong một gian khách sạn dưới chân núi Vương Ốc. Lúc đó tiên phụ và Vân Thâm muốn tỷ võ, những người khác liền ước định cùng dạo núi Vương Ốc, vì vậy sớm bao xuống cả khách sạn. Hai nhà hơn mười người đều ở trong tiệm, không có người ngoài. Việc này tất cả mọi người đều có thể làm chứng!" Tô Chuyết gật gật đầu, nói: "Nguyên lai là vậy, tình hình lúc đó rốt cục là xảy ra chuyện gì?" Vương Bá Thành nói: "Cuối tháng riêng năm ngoái, chúng ta đến khách sạn. Tiên phụ và Vân Thâm ban ngày liền lên núi tìm nơi thanh tĩnh để so tài, cũng không cho người khác đi theo. Sắc trời đã tối, người của hai nhà liền tụ họp uống rượu trong khách sạn, không say không về. Cứ vậy qua hai ngày, vào ngày 2 tháng 2 đêm hôm ấy, chúng ta uống đến một nửa. Tiên phụ và Vân Thâm lại đột nhiên nói, ban ngày hai người so tài có chút tâm đắc, muốn về phòng trước để nghiên cứu. Thế là hai người rời đi trước, cùng tiến vào trong phòng tiên phụ." "Chúng ta cũng không để bụng, tự đi uống rượu, uống thằng đến trời sáng canh hai. Lúc ấy chúng ta phát hiện, tiên phụ và Vân Thâm còn đang thắp nến dạ đàm, nên không dám quấy nhiễu, trở về phòng của mình đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, tiên phụ lại chưa thức dậy. Chúng ta coi là đêm qua ngủ muộn, nên không đi gọi cửa. Ai ngờ được, buổi trưa vẫn không thấy động tĩnh, chúng ta đành phải đẩy cửa vào phòng, lại trông thấy tiên phụ đã bị hại! Đáng hận Vân gia thế mà cắn ngược một cái, vu hãm tiên phụ hành hung. Huynh đệ nói chúng ta có thể nuốt được cơn tức này hay không?" Tô Chuyết nghe được câu chuyện một cách đại khái, chau mày, hỏi: "Đêm hôm ấy, Vương huynh có từng nghe thấy động tĩnh gì không?" Vương Bá Thành cẩn thận hồi tưởng một hồi, nói ra: "Màn đêm buông xuống, chúng ta uống rượu cũng không ít, về phòng đi ngủ. Lúc nửa đêm, hình như nghe được lờ mờ có tiếng cãi vã, nhưng không chân thực. Lúc đó ta cũng không để ý, nhưng ai có thể nghĩ đến. . . Thế mà. . ." Tô Chuyết trầm ngâm nói: "Cãi lộn? Chiếu theo lời huynh nói, hai vị tiền bối cùng nhau nghiên cứu võ học, cho dù có chỗ tranh luận, cũng không đến mức thẹn quá hoá giận, tổn hại tính mạng chứ? Ban ngày bọn họ có thể có chuyện gì không vui sao?" Vương Bá Thành lắc đầu nói: "Ban ngày bọn họ luận võ đều không cho người nào đi theo, ai cũng không rõ tình hình thế nào, nhưng lại không giống có điều khó chịu phát sinh." Tô Chuyết "A" một tiếng, nói: "Đây mới là lạ. Lúc trước bọn họ luận võ tuyệt đối không để người khác trông thấy sao? Vậy người bên ngoài biết thắng thua ra sao?" Vương Bá Thành có chút tức giận, nói: "Tô huynh đệ, sao cậu lại giống thẩm vấn phạm nhân vậy, hỏi không ngừng? Cậu không phải đến giúp đỡ bọn ta sao?" Tô Chuyết vội vàng cười làm lành đáp: "A, đúng đúng. Chỉ là ta có chút hiếu kì, Lũ đạo chích Vân gia làm thế nào hại được Vương lão tiền bối." Vương Bá Thành thở dài nói: "Đều do chúng ta không biết lòng lang dạ thú, trúng độc kế của lũ gian xảo này!" Tô Chuyết giả bộ cảm khái một hồi, đứng lên nói: "Vương đại ca, tiểu đệ ở tại khách sạn Bình An, vừa vặn dễ dàng giúp huynh giám thị bọn người Vân gia, tuyệt đối không để bọn hắn chạy thoát!" Vương Bá Thành vui vẻ, nói: "Như vậy liền đa tạ Tô huynh đệ rồi!" Tô Chuyết nói: "Vậy giờ ta vội trở về giám thị, cũng điều tra xem bọn hắn lại có gian kế gì!" Vương Bá Thành đứng dậy đưa tiễn, Tô Chuyết khuyên nhủ một hồi liền bước nhanh rời khỏi. Chạy tới khách sạn Bình An, trở lại trong phòng, chỉ thấy Hoa Bình sớm đã về trong phòng. Hoa Bình thấy y, đứng dậy liền nói: "Cậu có biết Vân lão gia tử ngộ hại khi nào không?" Tô Chuyết không chút suy nghĩ, bật thốt lên: "Ngày 2 tháng 2 năm ngoái!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang