[Edit] Giang Hồ Thám Án Truyền Kỳ
Chương 2 : Ân oán
Người đăng: 21302766
.
Chương 02: Ân oán
Đám người đang cãi vã trong tiệm thấy mấy người kia xuất hiện, đều yên tĩnh lại. Phụ nhân kia đứng ở trên bậc thang, hướng hai tên công tử hừ lạnh một tiếng, nói: "Cô nhi quả mẫu chúng ta đi đến nơi nào, hai vị công tử liền đuổi đến nơi đó, nhất định muốn đuổi tận giết tuyệt! Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng Vân gia không còn ai rồi sao?"
Nàng không giận mà uy, khí thế ép xuống một đám nam tử trong phòng lớn. Hai vị công tử trước cửa nhìn nàng một cái, người lớn tuổi hơn nói: "Bớt nói nhảm đi! Chúng ta và Vân gia bà thù sâu như biển, cho dù đến chân trời góc biển, cũng muốn đem họ Vân chém tận giết tuyệt!"
Người trẻ tuổi hơn tựa hồ có chút do dự, nói nhỏ: "Đại ca, sự tình đến bây giờ còn chưa rõ ràng, hay là không cần động thủ trước thì tốt hơn. . ."
Vương gia đại ca quay đầu, đột nhiên mắng: "Đồ hỗn trướng! Ngươi là bị nha đầu Vân gia mê choáng rồi sao? Quên thâm cừu đại hận của chúng ta rồi sao?"
Người huynh đệ kia của hắn cúi đầu hổ thẹn đáp: "Không dám. . ."
Đại ca quát: "Vân phu nhân, ta đối với bà cũng tính là khách khí, xem như hết lễ vãn bối, thế nhưng thù nhà như núi, bà có là Thiên Vương lão tử, ta cũng phải đấu một trận với các người! Các vị huynh đệ, hôm nay chúng ta liền liều mạng với Vân gia, không chết không thôi!"
Phụ nhân kia cả giận nói: "Vương Bá Thành, ngươi đừng khinh người quá đáng! Vân gia chúng ta còn chưa tính sổ với các người đâu!" Nàng quay đầu, đối với người áo trắng dẫn đầu nói: "Tiêu Bằng, cho bọn hắn nhìn chút nhan sắc đi, để người nhà họ Vương biết, chúng ta cũng không phải dễ trêu!"
Tiêu Bằng cẩn thận nghe lời, đáp: "Vâng, sư nương!" Nói xong vụt một cái, trong tay đã có hai cây thục đồng đoản côn (côn ngắn bằng đồng), quát: "Các vị sư đệ, lên!"
Vương Bá Thành tiếp nhận đơn đao, em trai của hắn, Vương Trọng Bình tay cầm trường kiếm đứng nghiêm. Vương Bá Thành nói với hai người Tô Chuyết Hoa Bình: "Đao kiếm không có mắt, nếu hai vị vô can với Vân gia, vậy trốn xa chút đi!"
Tô Chuyết vẫn đang nói thầm bên tai Hoa Bình, lúc này thấy chiến hỏa hai bên hết sức căng thẳng, đứng lên nói: "Ai nói ta không có quan hệ với các vị?" Hắn bước mấy bước, ngăn ở trước mặt Vương Bá Thành, hơi thi lễ, nhẹ giọng nói: "Các hạ chính là con trai của Đao kiếm song kiệt, lão sư Vương Bách Sơn chứ? Hôm nay gặp mặt, công tử quả nhiên là nhân trung long phượng (rồng phượng trong loài người) a!"
Cùng lúc đó, Hoa Bình cũng đi đến đầu bậc thang, khom người hành lễ với Vân phu nhân. Thanh âm nói chuyện của hai người không lớn, hai bên vừa vặn đều không nghe được.
Vương Bá Thành hơi nghi hoặc một chút, hỏi: "Các hạ là ai? Sao biết tiên phụ?"
Tô Chuyết nghe vậy sững sờ, nói ". Tiên phụ? Vương lão tiền bối đã qua đời rồi sao? A, tiểu đệ họ Tô tên Chuyết, đã từng tương giao cùng Vương lão tiền bối, xem như là bạn vong niên đi."
Vương Bá Thành có chút hoài nghi, nói: "Các hạ và tiên phụ tương giao? Làm sao ta chưa từng nghe phụ thân nhắc qua?"
Tô Chuyết mỉm cười đáp: "Năm đó tiểu đệ chỉ là một hạng người vô danh mà thôi, được Vương lão tiền bối dìu dắt. Có thể Vương lão tiền bối cũng không để ở trong lòng, thế nhưng ta lại cảm tạ đại ân cả đời a! Một trận chiến của Vương lão tiền bối ở Lạc Dương năm đó, tay trái đao tay phải kiếm, dốc sức chiến đấu với hai huynh đệ Bất Khốc Bất Tiếu (không khóc không cười), giành được danh hào Đao kiếm song kiệt, phong thái hùng tráng cỡ nào! Chỉ là, ai, trời không phù hộ anh hùng, tuổi tác của Vương lão tiền bối bất quá hơn năm mươi thôi, sao lại qua đời rồi?"
Vương Bá Thành nghe y nói lên chiến tích vĩ đại của phụ thân hơn mười năm trước, không sai chút nào, đối với lời nói của Tô Chuyết cũng lại càng không hoài nghi. Giờ phút này, giương cung bạt kiếm với Vân gia, đến được viện trợ từ bên ngoài, gã đương nhiên mừng rỡ rồi, nhân tiện nói: "Nguyên lai là Tô huynh đệ, hôm nay đến rất đúng lúc. Kẻ thù lớn của chúng ta đang ở đối diện , chờ chúng ta báo thù xong, lại đến nâng cốc ăn mừng!"
Tô Chuyết kỳ quái nói: "Bọn họ hẳn là người của Côn Lý Thiên Địa Vân gia? Tiểu đệ nghe nói hai nhà Vương, Vân không phải giao hảo mấy đời sao ha? Sao lại thành kẻ thù rồi?"
Vương Bá Thành bi thống đáp: "Huynh đệ có chỗ không biết, gia phụ chính là bị lũ đạo chích Vân gia này làm hại!"
Tô Chuyết cả kinh biến sắc, trong đầu vội xoay chuyển, nói: "Cái gì! Thì ra là thế, thế nhưng hôm nay thế lực hai bên ngang nhau, không dám nói là tất thắng. Vương huynh, không bằng nghe tiểu đệ nói một câu, hiện tại chúng ta tranh thủ thời gian triệu tập người giúp đỡ, còn có võ lâm kỳ túc (danh nhân võ lâm), để bọn họ chủ trì công đạo, làm rõ tội ác của Vân gia, lại đem bọn chúng một mẻ hốt gọn! Như thế vừa chiếm lý, lại được thế, há không phải tốt hơn sao?"
Vương Trọng Bình cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy a, đại ca! lời nói của Tô huynh không phải không có lý, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn, không thể để cho các sư huynh đệ chịu tổn thất không cần thiết a!"
Vương Bá Thành có chút động tâm, đáp: "Tốt! Vậy chúng ta bây giờ nhanh chóng đi mời người!" Nói xong, hướng người Vân gia "Hừ" một tiếng, mang theo đám người vù vù ra khỏi cửa tiệm.
Ngay vào lúc này, hai mắt Vân phu nhân cũng nhìn hằm hằm người nhà họ Vương, không nhiều lời, quay người lên lầu. Một trận xung đột cứ như vậy lắng xuống. Người ngựa hai bên tạm thời tản đi, Tô Chuyết đứng ở trong góc phòng lớn, thấy không có người chú ý, lặng lẽ hướng Hoa Bình vẫy vẫy tay.
Hoa Bình cẩn thận đến trước mặt y, thấp giọng nói: "Tô Chuyết, cậu để cho ta nói những lời đó với vị phu nhân kia là có ý gì a? Cậu biết Vân phu nhân đó sao?"
Tô Chuyết cố ý giả bộ như vẻ mặt mờ mịt, hỏi ngược lại: "Ta làm sao lại quen biết Vân phu nhân gì?"
Hoa Bình mắng: "Vậy cậu để ta nói với họ, gì mà là người quen biết cũ của Vân tiền bối? Còn nói gì mà muốn tương trợ Vân gia, đòi lại công đạo?" Gã nghĩ lại, bỗng nhiên hiểu rõ ràng, nói: "Nha! Ta hiểu được, cậu đều quen với Vân gia, Vương gia này, muốn điều giải từ bên trong, nên mới làm như thế! Cậu nhất định cũng nói một kiểu với người nhà họ Vương chứ?"
Tô Chuyết không nghĩ tới, đầu óc Hoa Bình còn rất linh hoạt, liền cười nói: "Kỳ thật ta không chút nào nhận biết bọn họ, chẳng qua biết một chút chuyện cũ của hai lão đầu tử nhà họ, liền nói nhảm lừa gạt bọn họ mà thôi!"
Hoa Bình trợn mắt há mồm, ngón tay chỉ Tô Chuyết nói: "Cậu cậu cậu, loại chuyện này cậu cũng dám làm, thật sự là không muốn sống nữa! Càng không nghĩ tới, thế mà thật để cho cậu mèo mù gặp cá rán (không biết mà ngẫu nhiên làm được), lừa gạt cả rồi!"
Tô Chuyết "Phi" một tiếng, nói: "Người như huynh sao nói khó nghe như vậy, cái gì mà mèo mù gặp cá rán? Hai nhà này đều là thế gia giang hồ trên đường Hà Nam này, nhà lớn nghiệp lớn, bình thường kết bạn rộng rỗi, lại làm bộ sĩ diện. Có chút bằng hữu không gọi nổi tên cũng không kỳ quái, bọn hắn sẽ đem ngươi trở thành bằng hữu thật, tuyệt đối không hoài nghi, bằng không mất lòng người, càng không có mặt mũi."
Hoa Bình như ở trong mộng mới tỉnh, cười nói: "Nghĩ không ra, hai đại gia võ lâm, lại bị tên bịp giang hồ như cậu trêu đùa. Vậy bọn hắn làm sao lại nghe chúng ta thật, dừng tay ngừng đấu đây?"
Tô Chuyết đáp: "Thế lực hai nhà này tương đương, ai cũng không dám nói có thể đánh thắng đối phương. Mới đầu, người có thể làm chủ của hai nhà không đến, những người khác cũng không dám động thủ trước. Bởi vậy chúng ta nói một câu muốn mời nhiều bằng hữu đến, liên thủ lại, bọn hắn tự nhiên thấy vậy mà mừng."
Hoa Bình lắc lắc cái đầu, nói: "Đây chẳng phải là còn phải có một trận xung đột càng lớn hơn? Cậu nghĩ ra cái chủ ý ngu ngộc gì vậy?"
Tô Chuyết cười nói: "Huynh đài còn có chỗ chưa biết, hai nhà này trước kia thân mật, bằng hữu và danh nhân võ lâm nhận biết được, cũng chính là những người đó, cơ bản là giống nhau. Cho nên chờ bọn hắn mời đủ nhân thủ, cuộc chiến này hẳn là càng không đánh được." Nói đến đây, y thở dài, nói: "Thế lực hai nhà cũng không nhỏ, nếu thật đánh nhau, tử thương tất nhiều. Hoa huynh, Vân phu nhân có hay không nói cho huynh biết, bọn họ và Vương gia rốt cuộc có ân oán gì sao?"
Hoa Bình gật đầu nói: "Bà ta nói, Vân lão đầu tử chính là bị Vương gia hại chết!"
Tô Chuyết cau mày nói: "Cái gì?"
Đang nói, chỉ thấy lão chưởng quỹ kia từ dưới quầy bò lên, run run rẩy rẩy nói: "Bọn hắn. . . Đi rồi sao?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện