Già Thiên Ký

Chương 19 : Người trong Hắc Vụ!

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 12:08 11-11-2025

.
Trong phòng khách, nhìn ánh mắt dò hỏi của Lục An, Phó Vũ khẽ hít một hơi, nhẹ nhàng mở miệng. "Buổi chiều khi ngươi hôn mê, ta đã đi dạo một vòng trong học viện, phát hiện cái gọi là học viện này, kỳ thật cũng không ít nơi kiếm tiền." Giọng Phó Vũ thanh lãnh êm tai, nói: "Tỉ như binh khí phô, Liệp Thủ Liên Minh và Luyện Đan Các, nếu gia nhập thì vẫn có thể kiếm được không ít tiền." "Bảo Khí Phô? Liệp Thủ Liên Minh? Luyện Đan Các?" Lục An có chút mê mang, hỏi: "Đều là cái gì?" "Bảo Khí Phô, chính là nơi chế tạo binh khí. Binh khí Thiên Sư dùng không giống với binh khí phổ thông, binh khí Thiên Sư phần lớn đều không phải là đao thương côn bổng, mà là các loại Bảo Khí có thể nâng cao thực lực của mình. Muốn đúc Bảo Khí không đơn giản, không chỉ cần nỗ lực, cũng cần thiên phú rất lớn." "Liệp Thủ Liên Minh, chính là tổ chức chuyên môn săn giết Kỳ Thú. Kỳ Thú tuy có một số có thể được con người sử dụng, nhưng đại bộ phận đều sẽ không thần phục nhân loại. Săn giết Kỳ Thú, lấy Tinh Hạch của chúng, Tinh Hạch có thể dùng để chế tạo đan dược hoặc khảm nạm trên Bảo Khí, Kỳ Thú Tinh Hạch cấp bậc càng cao dĩ nhiên liền càng đáng tiền." "Luyện Đan Các, dĩ nhiên chính là nơi luyện đan. Luyện chế đan dược đều phải lấy Kỳ Thú Tinh Hạch làm chủ, phụ trợ bằng các loại dược liệu quý giá. Giống như chế tạo Bảo Khí, luyện đan cũng cần thiên phú nhất định, cho nên nói..." Chỉ thấy đôi mắt đẹp của Phó Vũ như nước, nhàn nhạt nhìn Lục An, nói: "Nếu như ngươi không có bất kỳ thiên phú nào, ta đề nghị ngươi đi Liệp Thủ Liên Minh." "Săn giết Kỳ Thú sao..." Lục An cúi đầu lâm vào trầm tư, rất nhanh liền nghĩ đến con Tuyết Lang ngày đó truy sát cha mẹ, nhịn không được hít sâu một cái, gật đầu nói: "Được, vậy ta liền đi tham gia Liệp Thủ Liên Minh!" Phó Vũ nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Liệp Thủ Liên Minh ai cũng có thể làm, cho nên đội ngũ cũng nhiều. Nhưng bởi vì là săn giết Kỳ Thú, cho nên so với hai tổ chức khác, nguy hiểm nhiều hơn rất nhiều. Hơn nữa ngươi hiện tại ngay cả Sơ Đẳng Thiên Giả cũng không tính, vẫn là thành thật học tập nửa năm trong học viện rồi hãy nói đi." "Nhưng..." Lục An khẽ nhíu mày, hắn biết săn giết nhất định sẽ có nguy hiểm, vẫn là nói: "Ta sẽ cẩn thận một chút." Lông mày Phó Vũ khẽ nhíu, nàng biết Lục An không có tiền, không thể không đi. Nếu Lục An mở miệng với nàng, nàng còn có thể cho hắn một chút, nhưng Lục An lại căn bản không mở miệng, nàng cũng sẽ không chủ động. Đột nhiên, ánh mắt Phó Vũ khẽ biến đổi, phảng phất nghĩ đến điều gì, thân thể nghiêng về phía trước, nhìn Lục An hỏi: "Hôm nay, ngươi biểu hiện rất xuất sắc ở Tôi Thể Chi Địa." Lục An sững sờ, không ngờ Phó Vũ lại đột nhiên nhắc tới cái này, gãi gãi đầu cười nói: "Cũng được." "Trưởng bối của ta từng nói với ta, ý chí có cực hạn, nhưng nếu biểu hiện của một người vượt quá cực hạn, vậy thì có nghĩa là hắn sở hữu một mục tiêu tuyệt đối, nguyện vì mục tiêu này mà trả giá hết thảy." Ánh mắt Phó Vũ thanh tịnh, thanh tỉnh nói: "Vậy thì, mục tiêu của ngươi là gì, ta rất hiếu kì." Lục An lại sững sờ lần nữa, nhìn Phó Vũ với vẻ mặt nghi ngờ, dần dần bình tĩnh lại. Mục tiêu của ta sao... Lục An khẽ cúi đầu, tóc che đi con mắt của hắn, khiến người khác không thể nhìn thấy ánh mắt của hắn. Hắn cũng không biết mình sự cố chấp ngày hôm nay rốt cuộc là vì cái gì, hắn cũng nghĩ không thông, đó là một loại cảm giác, là một loại cảm giác không cam tâm. Không cam tâm làm nô lệ, không cam tâm vận mệnh và tôn nghiêm của mình bị người khác tùy ý chà đạp. "Để thay đổi vận mệnh." Lục An ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với ánh mắt của Phó Vũ, nói: "Để ta có thể an tâm mà sống." "..." Phó Vũ nhìn ánh mắt bình tĩnh mà lại kiên định của Lục An, trong lòng không biết làm sao, dần dần nổi lên một chút gợn sóng. Ngay lúc vừa dao động, nàng lại lập tức đứng lên, làm Lục An giật mình. "Ngủ đi." Phó Vũ đứng dậy, nhìn cũng không nhìn Lục An một cái, quay người đi về phía phòng của mình. Bịch. Nhìn Phó Vũ đóng cửa, trong túc xá lại lần nữa yên tĩnh trở lại. Lục An có chút không hiểu ra sao nhìn về phía cánh cửa phòng, không biết cô gái này sao nói trở mặt liền trở mặt. Sau khi thu thập xong bàn, cũng chỉ có thể trở lại phòng của mình. Nằm ở trên giường, hai tay đặt dưới đầu làm gối, Lục An nhìn trần nhà, trong đầu cũng không biết đang nghĩ chuyện gì. Nghĩ đến hai ngày tới Tinh Hỏa thành này, tất cả những gì mình trải qua đều là trước kia không cách nào tưởng tượng. Vận mệnh của nô lệ là bị người ta sai khiến, bị người ta quy định sẵn. Nhưng đó căn bản không phải là sinh hoạt, hiện tại đây mới là. Mặc dù hôn mê một buổi chiều, nhưng thân thể và ý thức Lục An vẫn yếu ớt, rất nhanh liền nằm ở trên giường ngủ thiếp đi. Giấc mộng, là một loại vực sâu vô tận. Vực sâu vô cùng vô tận, Lục An cảm giác mình càng lún càng sâu, loại cảm giác này quá dễ chịu, dễ chịu đến mức khiến người ta cam tâm tình nguyện cứ thế sa đọa xuống. Bịch. Đột nhiên, Lục An đang không ngừng rơi xuống đột nhiên rơi trên mặt đất, chỉ có điều chút nào cũng không có cảm giác đau đớn, ngược lại như sóng biển vỗ vào thân thể, dễ chịu đến cực điểm. Lục An mở mắt, nhìn thế giới xung quanh. Thế giới này một vùng tăm tối, trong bóng tối mang theo một chút vệt sáng màu đỏ lượn lờ tràn ngập trong không trung, ngàn sợi vạn mối, giống như là ngọn lửa chân chính, khiến người khác không dám chạm vào. Đây là nơi nào? Lục An có chút mê mang nhìn xung quanh, đồng thời trên mặt đất chạy như điên, mỗi khi chạy ra một bước, màu đen dưới lòng bàn chân đều sẽ nổi lên gợn sóng màu đỏ. Lục An có chút hiếu kỳ nhìn về phía dưới chân, phát hiện sau khi một gợn sóng lan tràn ra, dưới chân vậy mà xuất hiện một hình ảnh! Đó là bên cạnh nước sông, tình cảnh cha mẹ bị giết, Lục An nhìn thấy cảnh tượng này, con mắt lập tức đỏ bừng! Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng dưới chân phát sinh biến hóa, biến thành lúc Lục An sáu tuổi, cảnh tượng một nhà ba người cùng nhau đùa giỡn. Nhìn thấy một màn này, Lục An nhịn không được quỳ xuống, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cha mẹ. Thế nhưng, lại là một thoáng, hình ảnh triệt để biến mất. Lục An sững sờ, vội vàng dùng tay trên mặt đất màu đen vạch tới vạch lui, màu đen bị hắn khuấy động nổi lên gợn sóng, nhưng bất kể hắn làm thế nào nữa, cũng không có hình ảnh xuất hiện. "Những thứ này, đều là ký ức của ngươi." Đột nhiên một tiếng nói vang lên, khiến Lục An đang quỳ dưới đất sững sờ, theo đó lập tức nhảy dựng lên, nhìn bốn phía. Thế nhưng nhìn một vòng, lại căn bản không nhìn thấy một bóng người nào! "Là ai đang nói chuyện?!" Lục An lớn tiếng hô: "Đừng giả thần giả quỷ, mau ra đây!" Lời còn chưa dứt, chỉ thấy mặt đất màu đen cách Lục An ba trượng phía trước đột nhiên dao động, theo đó chỉ thấy màu đen đó đột ngột từ mặt đất mọc lên, bay nhanh lên trên xoay tròn, cuối cùng hội tụ thành hình dáng một người, chỉ có điều vẫn là một đoàn hắc vụ. Khi người này mở mắt ra, Lục An nhìn thấy là một khoảng trống rỗng, là một vùng tịch liêu, là một mảnh tang thương. "Ngươi là ai?" Lục An nuốt ngụm nước miếng, có chút căng thẳng hỏi: "Đây là đâu?" "Ta là ai?" Giọng nói của người kia rất tang thương, phảng phất bao hàm cảm ngộ ngàn vạn năm, khiến người nghe cảm thấy cực kỳ áp lực, chỉ thấy hắn cười một tiếng, nói: "Ta là ai không trọng yếu, đây, là thức hải của ngươi." "Thức hải của ta?" Lục An sững sờ, hắn không ngốc, biết thức hải chính là não của mình, không khỏi nhíu mày, lớn tiếng hỏi: "Vậy ngươi sao lại ở đây?" "Ta sao lại ở đây?" Người kia ngửa mặt lên trời cười một tiếng, lớn tiếng nói: "Nói đúng ra, ta từ ngày ngươi sinh ra, đã ở trong thức hải của ngươi rồi." Lục An sững sờ, theo đó một lần nữa quan sát người trước mắt, không khỏi nhíu mày, nói: "Vậy tất cả mọi chuyện ta đã trải qua, ngươi đều biết sao?" "Đương nhiên không phải, ngươi hiểu lầm rồi." Người kia lại cười cười, nói: "Sau khi ta tiến vào thức hải của ngươi, không phải một mực tỉnh táo, mà là ngủ say. Ta một mực chờ đợi, chờ chính ngươi đến đánh thức ta." "Đánh thức ngươi?" Lục An cau chặt mày, hỏi: "Ta cái gì cũng không làm." "Ngươi đã làm." Người kia lắc đầu, nói: "Đầu tiên là ngươi nổi giận giết người, sau đó là Bát Cổ Trận, đến hôm nay dẫn dắt Tâm Hỏa, ngươi đã thành công đánh thức ta. Ta biết khoảnh khắc này sẽ chờ rất lâu, nhưng không ngờ đã chờ mười hai năm." Lục An không ngốc, ngược lại một nô lệ muốn sống phải thông minh một chút, hắn cảnh giác nhìn người trước mặt hỏi: "Ngươi đã ở trong thức hải của ta mười hai năm, rốt cuộc là muốn làm gì? Ta chỉ là một nô lệ, không có bất kỳ thứ gì đáng để ngươi tác thủ." "Không, ngươi có, chỉ là ngươi còn không biết." Người kia chậm rãi lắc đầu, dùng ánh mắt tang thương nhìn Lục An, nói: "Nhưng ta hiện tại cũng sẽ không nói cho ngươi biết, ngươi hiện tại biết, không có chỗ tốt." Lục An nghe vậy mày nhíu chặt lại, cười lạnh hỏi: "Sao, chẳng lẽ ngươi ở trong thức hải của ta lâu như vậy, là để cho ta lợi ích?" "Đúng vậy." Người kia sau khi nghe lời Lục An nói, khẽ ngẩng đầu, nói: "Ta có thể giúp ngươi, triệt để thay đổi vận mệnh!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang