[Edit] Tiến hóa chung cực của Gấu Mèo.
Chương 5 : Hoa cúc tàn tổn thương đầy đất
Người đăng: 21302766
Ngày đăng: 23:48 29-11-2018
.
Nhiệm vụ đã có, tâm động không bằng hành động. Ngắm nhìn cái mông vểnh lên của Bạch Hổ, Lothar nheo lại mắt nhỏ, làm động tác xoắn tay áo chuẩn bị hành động. Hắn quyết định cho con Bạch Hổ nửa đường giết ra này một lễ vật mà cả đời khó mà quên được.
Cái đuôi quấn lấy trường mâu, nằm sấp tiến lên.
Lothar cố hết sức cử động thật chậm, lão hổ và rắn không giống nhau. Loài săn mồi đỉnh cấp như thế thì giác quan có chút phát triển, bất luận khứu giác hay thính giác cũng không phải là mãng xà có thể so sánh. Càng đến gần tảng đá, động tác của Lothar càng chậm, hành động càng cẩn thận hơn.
Lặng lẽ bò lên tảng đá, cuối cùng Lothar gần như học theo sâu róm nhúc nhích tiếp cận Bạch Hổ.
Đến gần đối phương 2 m, Lothar liền gỡ xuống trường mâu, chuẩn bị công kích.
Ngay khi Lothar vừa điều chỉnh xong tư thế phát lực, Bạch Hổ hình như cảm nhận được thứ gì, bỗng xoay đầu nhìn về phía sau. Sau đó, Lothar ở trạng thái nâng trường mâu tụ lực công kích, liền đối mặt với Bạch Hổ.
Một hổ một gấu đều ngây ngẩn cả người.
Lothar kịp phản ứng trước tiên, Bạch Hổ đã vào cự ly công kích, tư thế cũng bày xong, không phát động công kích còn chờ gì nữa?
Vặn eo phát lực, thời điểm Bạch Hổ còn đang ngây người. Lothar tăng toàn bộ điểm vào nhanh nhẹn, trong nháy mắt bộc phát ra tốc độ không có gì sánh kịp, trường mâu hóa thành một đường tàn ảnh, phịch một tiếng, ngắm trúng hồng tâm, đầu mâu bằng xương thỏ không gặp trở ngại chui vào thân thể Bạch Hổ.
- Ngao ô ô ô ô ô ô ô ô! ! ! ! ...
Tiếng gào tê tâm liệt phế truyền khắp toàn bộ rừng rậm, mà Lothar gần trong gang tấc thì cảm giác màng nhĩ của mình như sắp rách ra, đầu óc quay cuồng. Cũng may Bạch Hổ trước mặt hắn bay vèo ra ngoài như được lắp lò xo, đâm vào một thân cây ngoài mười mấy mét.
Sau khi tỉnh lại, Lothar chỉ thấy Bạch Hổ ở tại chỗ điên cuồng xoay vòng giống như là chó con đuổi theo cái đuôi của mình vậy. Đương nhiên, nó đuổi không phải là cái đuôi của nó, mà là cây anten giữa mông đít.
Lothar nhảy xuống tảng đá xoay người chạy trốn.
- Cắm xong liền chạy, thần TM kích thích... . woc làm sao đuổi theo nhanh như vậy? !
Chạy được mấy bước liền nghe sau lưng có tiếng động, Lothar quay đầu nhìn thì sợ đến bay nửa hồn. Bạch Hổ mang theo cây anten trên mông đang gầm thét lao đến.
- Oa a a a! Ngươi đuổi thì đuổi, trước tiên rút ra cây anten trên mông rồi lại đuổi, để ta chạy trước một hồi được không? ! ... Khè khè... Quên, trên trường mâu có gai ngược...
Tất nhiên Bạch Hổ nghe không hiểu lời nói của Lothar, như gió gào thét chạy tới. Hai mắt đỏ bừng, bộ dáng giống như không xé xác Lothar thì không bỏ qua. Tốc độ của nó rất nhanh, gần như trong nháy mắt là đuổi kịp Lothar, còn may Lothar thông minh, dựa vào thân thể nhỏ bé chui và giữa rễ cây bản trạng. Hình thể Bạch Hổ quá lớn, chỉ có thể lượn quanh.
Lothar cứ giao thiệp với Bạch Hổ như vậy, dẫn theo nó di chuyển về hướng có hố bẫy.
- Ta cảnh cáo ngươi, mặc dù có gai ngược, nhưng mà ngươi cắm sau mông một cây anten là rất nguy hiểm đó, tốt nhất là ngươi nhổ xuống trước đi! Đau dài không bằng đau ngắn, không phải chỉ là gai ngược thôi sao, kéo một phát là ra rồi! Để ta chạy trước một hồi có được không! ?
Tốc độ của Lothar hoàn toàn không bằng Bạch Hổ, mỗi lần tránh né công kích của đối phương thì hiểm lại càng hiểm. Chui tới chui lui dưới rễ cây bản trạng, sợ đến chân cũng phát run, mà lại còn có thời gian nói nhảm chửi bậy. Bạch Hổ phát cuồng đuổi theo không tha. Ngay khi Lothar vừa di chuyển qua một lối rẽ, chuẩn bị tăng tốc độ phi nước đại, một khóm bụi gai lớn ngăn chặn đường đi của hắn.
Hắn lập tức dùng bốn chân và đuôi chạm đất, liều mạng phanh lại, vạch ra một đường vết tích thật dài, cuốn lên vô số lá rụng. Miễn cưỡng ngừng lại trước bụi gai.
Trước mắt là bụi gai dây leo màu xanh lá, bất kỳ một gai nhọn nào cũng dài mười mấy cm.
Sau khi dừng lại, Lothar thở phào may mắn, lại lập tức kêu thảm ngao ô nhảy dựng lên, vỗ vỗ cái mông bị mài nóng lên của mình.
Đúng lúc này, Bạch Hổ cũng nhảy ra từ chỗ ngoặt, điên cuồng lao đến, nó cũng nhìn thấy khóm bụi gai, phẫn nộ trên mặt biến thành kinh khủng. Lập tức dùng phương thức động vật bốn chân phanh lại, bốn chân chạm đất, trọng tâm dời xuống, cái mông cũng ngồi xuống. Nhưng mà nó quên bây giờ trên mông của nó còn cắm nửa cây anten...
- Ngao ô ô ô ô! ...
Trong tiếng kêu thảm cuồng loạn, Bạch Hổ lần nữa bay ra ngoài, lao thẳng về phía khóm bụi gai. Lothar lập tức lại lăn lộn tránh ra một con đường. Bạch Hổ liền gầm thét bay qua bên cạnh Lothar, nhào vào cái ôm chằm của bụi gai. Tiếp theo chính là tiếng gào thét như điên dại, còn có tiếng va chạm trầm đục.
Bên cạnh khóm bụi gai, Lothar duỗi ra móng vuốt che kín con mắt của mình.
Hiện tại Bạch Hổ đã trở thành một con nhím màu đỏ, trên thân không biết bị đâm bao nhiêu lỗ thủng.
- Chậc chậc, đã bảo ngươi sớm rút ra một chút mà, xem bị thua thiệt rồi kìa. Chỉ là đáng tiếc một tấm da hổ này.
Rất nhanh Lothar liền không có thời gian nhiều lời, bởi vì Bạch Hổ lọt vào trong bụi gai kêu rên, giờ đang bò ra bên ngoài. Mắt hổ như chuông đồng nhìn hắn chằm chằm, trông như muốn giết người báo thù. Bạch Hổ bị kẹt trong bụi gai, bây giờ không chạy còn chờ đến khi nào?
Lothar quyết định thật nhanh, nhanh chân bỏ chạy.
Chờ đến khi Bạch Hổ vùng ra ngoài, Lothar đã sớm kéo ra một khoảng cách thật dài. Ăn thiệt thòi lớn như thế, làm sao Bạch Hổ có thể dễ dàng buông tha Lothar? Lập tức đuổi theo.
Cứ như vậy, Lothar thuận lợi dẫn Bạch Hổ đến hố bẫy.
Nhảy lên dây leo được Lothar chuẩn bị để chạy trốn từ trước, hai chân dẫm trên gậy gỗ, cầm lấy mảnh đá đặt ở một bên, bắt đầu điên cuồng cắt đứt mối buộc ở phần dưới dây leo. Dây leo cắt đứt được một nửa, lúc sắp đến điểm giới hạn, Lothar ngừng lại, chờ Bạch Hổ, à không, bây giờ phải gọi là con hổ nhím gái màu máu xuất hiện trong tầm mắt của hắn, suy tính thời gian vồ tới, Lothar hít sâu chuẩn bị kỹ càng. Đợi con hổ nhím màu máu tiến vào khoảng cách công kích, làm một động tác bay nhào lên, Lothar mới cắt đứt dây leo.
Thế năng và trọng lực của tảng đá đào sinh lập tức được giải phóng, tự do lõa thể lôi kéo dây leo, dây leo lôi kéo Lothar bay thẳng lên trong nháy mắt.
Con hổ nhím màu máu lao thẳng lên hố bẫy được ngụy trang, trong chớp mắt rớt xuống, bên dưới hố bẫy là cây trúc vót nhọn dài hơn 1 mét. Tiếng kêu thảm thiết đau đớn lần nữa truyền khắp toàn bộ rừng rậm. Lothar được dây leo kéo lên như bay, rơi ở trên cành cây, sau đó lập tức cắt đứt dây leo khống chế bẫy đá. Những tảng đá mà Lothar thiên tân vạn khổ vận chuyển lên cây được phóng thích ra, phô thiên cái địa rớt xuống dưới, lọt vào trong hố bẫy.
Bụi mù ngập trời che khuất tầm mắt, Lothar ho khan từ một cành cây này nhảy sang một cành cây khác.
Trong bụi mù cuồn cuộn phía dưới, chỉ có tiếng rên thê lương của Bạch Hổ.
Lothar gãi đầu một cái, có chút nhức cả trứng.
Nếu như thế mà Bạch Hổ cũng không chết, vậy Lothar thật không có cách nào.
Chẳng qua may mắn là, những cây chông trúc kia chắc là đâm thủng nơi yếu hại của Bạch Hổ, sau mười phút, hệ thống đánh giết liền phát ra nhắc nhở.
【Đánh giết Bạch Hổ ban thưởng 500 kinh nghiệm, hố bẫy lừa giết ban thưởng 700 kinh nghiệm. 】
【Hoàn thành nhiệm vụ: Vinh quang của ta, ta đến lấy về. Thu được ban thưởng: Lần nữa đánh giá nhiệm vụ tân thủ. 】
【Nhiệm vụ tân thủ đánh giá: Cấp A. Ban thưởng: 1000 điểm kinh nghiệm, kỹ năng tân thủ đại lễ một hộp.】
Hệ thống nhắc nhở một chuỗi, Lothar kích động nhảy dựng lên.
Lần này thật đúng là thu hoạch lớn.
Bởi vì có khí tức của Bạch Hổ, dù cho nơi này tanh nồng mùi máu cũng sẽ không có loài săn mồi đui mù nào mò đến đây. Cho nên thời gian tiếp theo chính là một buổi thịnh yến Thao Thiết (*) và là thời điểm thu hoạch kinh nghiệm.
(*) Thịnh yến Thao Thiết: không phải là thành ngữ, có thể là chỉ rất nhiều đồ ăn ngon tụ tập.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện