[Edit] Tiến hóa chung cực của Gấu Mèo.
Chương 3 : Cắm lộn chỗ
Người đăng: 21302766
Ngày đăng: 15:31 29-11-2018
.
Lân phiến ô vuông trắng đen xen kẽ, thân thể dài mười mét, nơi thô nhất cũng có nửa mét, chỉ là một con cự mãng bình bình thường thường, không có chỗ nào là đặc biệt. Lothar đã từng nhìn thấy động vật thần kỳ nhất, thật ra chính là một con thỏ mập như quả bóng. Con thỏ kia đi đường té ngã cũng có thể lăn ra một khoảng cách. Mà con thỏ mập như vậy lại còn sống sót được trong rừng rậm tối tăm này.
Bí mật của nó chính là, nó biết phun lửa!
Hơn nữa có thể phun rất lâu rất xa. Có ba con sói muốn thịt nó, tất cả đều bị đốt thành tro bụi.
Lothar vốn còn muốn chơi một chiêu không trung máy bay rơi để đánh giết nó, thấy vậy chỉ biết trốn xa chừng nào tốt chừng đó.
Bởi vì có hai chữ hiện lên trong đầu Lothar:
Ma thú.
Chính là dã thú biết ma pháp, chuyện này cũng để cho Lothar xác nhận, nơi này đánh tám gậy tre cũng không liên quan đến Địa Cầu.
Không nhắc tới con thỏ kia nữa, hiện tại mục tiêu của Lothar là con rắn này.
Mục tiêu đang cuộn tròn và ngủ say.
- Đáng chết, làm sao ngủ mất tiêu rồi?
Lothar có chút buồn bực, đối phương ngủ rồi, cũng không có lợi để hắn câu dẫn, nhất định phải đánh thức đối phương, hơn nữa còn phải chọc giận đối phương. Cũng mang ý nghĩa, Lothar nhất định phải tiếp cận nó. Đối với Lothar mà nói, đây chính là một con quái vật khổng lồ.
- Trước tiên ném một cục đá xem.
Nhặt lên mấy cục đá nhỏ, cách xa hơn hai mươi mét, dùng đến cả lực bú sữa mẹ, tảng đá mới miễn cưỡng ném đến đến bên cạnh mãng xà. Lần trúng đích kia, trực tiếp để hắn từ bỏ dự định ném đá chọc giận đối phương.
Hắn nắm lên cây mâu dài một mét tự chế, cuốn trên phần đuôi, bốn chân chấm đất nằm sấp xuống mặt đất, rón rén ẩn núp tiến lên.
Sinh hoạt một tháng trong rừng, hắn đã học làm thế nào im hơi lặng tiếng tiến về phía trước.
Khi đến trước thân mãng xà mới thực sự cảm nhận được đối phương lớn đến mức nào.
Thân rắn dài mười mét cuộn lại giống như một ngọn núi nhỏ. Chiều cao Lothar chỉ không đến 0,6 mét căn bản không so được. Con rắn vùi đầu cuộn mình vào thân thể, không thấy rõ bộ dáng của nó. Ngắm xem lân phiến của đối phương phản chiếu ánh sáng, Lothar gặp khó khăn. Bởi vì lân phiến sáng bóng như kim loại, trường mâu bằng xương thỏ vừa đâm vào đoán chừng sẽ trực tiếp gãy mất đầu mầu
Vốn định chuẩn bị cắm lung tung rồi chạy, Lothar thay đổi chủ ý.
Đánh rắn bảy tấc, nhưng mà hình thể của thứ đồ chơi này, hắn có đánh mấy trăm cái khả năng đối phương cũng chẳng có cảm giác.
Như vậy...
Chỉ có thể cắm vào nơi yếu hại thôi ~
Mắt đen gian xảo liếc nhìn lên thân rắn, con gấu mèo mang chụp mắt đen, với danh xưng "Kẻ cắp thần bí". Khi ánh mắt Lothar di động, cuối cùng ngừng ở phần đuôi mãng xà, trên một cái khe bí ẩn. Lập tức, con mắt nhỏ đen bóng híp lại.
Tìm được rồi!
Bất luận loài động vật nào, địa phương bài tiết đều là nơi yếu hại. Dù cho đầu đồng rắm sắt, thì ở giữa rắm sắt cũng phải là mềm, không thì phần chất thải làm sao ra ngoài được?
Không phải đây là nơi yếu hại sao, không cắm chỗ này thì cắm chỗ nào?
Quyết định chú ý, Lothar lập tức hành động.
Lặng lẽ leo lên vị trí phù hợp, hít sâu hai lần, sau đó nắm chặt trường mâu trong tay, ngắm ngay khe hở kia, mạnh mẽ đâm vào một phát. Trong chốc lát, Lothar cảm thấy ánh sáng trước mắt tối sầm lại, còn kèm theo một tiếng xì xì, cùng tiếng vang trầm khi nhục thể đụng vào cành cây.
- Thì ra rắn còn biết bay?
Lothar ngẩng đầu con mãng xà đã cuộn ở trên cành cây cao 6 mét, dụi dụi con mắt, không thể tưởng tượng nổi. Hắn còn không thấy rõ đối phương làm thế nào lên đó. Chờ đến khi hắn và rắn đối mặt, đối phương bắn tới ánh mắt hận không thể phanh thây xé xác lập tức làm Lothar tỉnh lại.
- ... Chạy mau!
Lothar không nói hai lời, vứt xuống cây trường mâu dính máu, xoay người bỏ chạy.
Mãng xà treo trên cây, răng rắc một tiếng, trực tiếp đè gãy cành cây thô to như thùng nước, bây giờ nó đã nổi giận.
Làm bá chủ ở vùng quanh đây, cho dù có chết cũng không ngờ rằng bộ vị thần thánh của nó lại bị một con vật nhỏ cắm một cây gậy vào. Cảm thụ sự đau đớn nóng rát ở hậu đình mang theo một phen khoái cảm lạ lẫm, lại nhìn cây gậy mũi nhọn đỏ đỏ trên mặt đất, lửa giận của con mãng xà quả thực như là giội dầu hỏa vào hiện trường hỏa hoạn.
Sau khi đè gãy cành cây, nó hướng về Lothar mà nhào xuống.
- Cắm xong liền chạy, thần mẹ nó đâm... woc! Đại ca, ngươi bị thương chỗ đó, chạy nhanh như thế sẽ chảy nhiều máu đó! Ngươi đuổi thì đuổi, cũng phải thương xót thân thể của mình chứ! Tốc độ làm sao nhanh như vậy? ! A a a! Cứu mạng!
Bốn chân Lothar chạm đất, vắt chân lên cổ mà phi nước đại, nhưng tốc độ của con mãng xà này có thể là do tác dụng của cơn nổi điên nên nhanh ngoài ý định. Vừa chạy mấy bước, Lothar cũng cảm thấy tiếng gió gào thét sau lưng, giờ khắc này, hắn còn ngửi được mùi hôi trong không khí. Chẳng quan tâm gì khác, ngay tại chỗ co người lộn một cái, hiểm mà lại hiểm miễn cưỡng tránh thoát cái mồm to như chậu máu.
Mãng xà vồ hụt đâm thẳng vào một thân cây, lập tức bị choáng váng.
Như thế để Lothar giành được một chút thời gian, lăn bò dậy trước tiên, liều mạng chạy về phương hướng có hỗ bẫy.
Hắn có chút hối hận bởi vì đâm bậy đâm bạ khiến con rắn nổi điên như thế này.
Hố bẫy còn có thể hữu hiệu sao?
Cũng không thể suy nghĩ nhiều, tốc độ mãng xà quá nhanh, vài hơi thở Lothar liền bị đuổi theo. Đối phương lần nữa tấn công, Lothar không lăn lộn, mà là trực tiếp nhảy dựng lên, vọt lên trên cây. Mãng xà theo sát phía sau, điên cuồng truy kích.
Nhảy nhót tưng bừng trên cành cây, Lothar cảm giác chính mình so với loài khỉ còn muốn giống khỉ hơn. Cái gì mà không trung quay người 360 độ, nghiêng người lăn mình, sau đó trèo dây leo, bật lên trốn tránh giữa các cành cây. Chạy như điện hình chữ S, bước run rẩy hình chữ Z. Uốn mông một cái, vẫy đuôi một cái, chật vật tránh đi công kích của mãng xà, từ một cây này vọt đến một cây khác.
Mà con mãng xà này đoán chừng nhanh nhẹn cũng max điểm.
Vậy mà cũng phóng theo Lothar, rắn bay giữa không trung.
Lothar lượn vòng trên không, một chiêu ngả người móc bóng, hai chân nặng nề đá vào cái cằm mãng xà, đánh chệch công kích của đối phương, tránh đi một kích trí mạng. Lothar cảm thấy rất may mắn, lúc trước thăng cấp đem điểm thuộc tính tự do đều thêm vào nhanh nhẹn. Bằng không, làm sao có thể dùng ra các chiêu di chuyển phong tao lóa mắt, quỷ dị khó lường như vậy? Làm sao có thể bật lên tự nhiên giữa các cành cây, trình diễn gấu mèo bay trên không?
Sau khi hạ xuống, cấp tốc đứng dậy phi nước đại.
Chạy trong chốc lát, Lothar phát hiện có gì đó không đúng.
Sau lưng không có một chút thanh âm.
Tốc độ Lothar chậm rãi giảm xuống, cuối cùng ngừng lại. Quay đầu nhìn, khu rừng sau lưng nào có cái bóng của mãng xà.
- A? Rắn đâu?
Gió thổi qua, cuốn lên một đám lá rụng vù qua khuôn mặt ngơ ngẩn của Lothar.
- Hay là trốn đi đánh lén? !
Nghĩ đến loại khả năng này, Lothar lập tức cảnh giác, kéo xuống lá rụng, xem xét bốn phía. Nhưng mà trong rừng bốn bề yên tĩnh, một chút thanh âm cũng không có. Chỉ có một con quạ đen mõm dài đần độn đậu xuống trên một cây mây, kêu 'baichi~baichi~'
Lothar hút vào nước mũi vừa trượt xuống, sau đó cầm lấy một cục đá, đập vào trong cái miệng rộng của con chim ti tiện kia.
Lothar quyết định quay về đường cũ nhìn xem.
- Khẳng định có chỗ nào đó sai sai...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện