Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 144 : Thế Giới Mới

Người đăng: luubi3112

Ngày đăng: 18:13 14-10-2019

.
“ Tiểu tử,... ! Nhanh nào,... nhắc cao đôi chân lên để di chuyển đi. “ Một người đàn ông cao lớn có mái tóc màu nâu rối xù và một bộ râu khô cứng, mọc lởm chởm dính một ít bụi bẩn cất cao giọng. Cứ như ông ta đã khá lâu chưa chải chuốt và quan tâm đến khuôn mặt của bản thân, hoặc có lẽ ông là một người đàn ông sống trong hoang dã chính gốc. “ Thôi nào ba,... trên lưng con bưng một đống đồ đạc thế này thì làm sao có thể nhanh được. “ Đằng sau người đàn ông kia vài mét, là một chàng trai trẻ tuổi. Hình dáng hai người bọn họ đều có những nét đặc trưng từ ánh mắt, cằm và chiếc mũi khá giống hệt với nhau, và từ cách xưng hô đã cho thấy mối quan hệ của cả hai: Cha, con. “ Hừ,... chúng ta đã hứa với mẹ con là sẽ về sớm trước khi hoàng hôn xuống. Con muốn thất hẹn sao, và,... đừng quên con còn có một cái đuôi nhỏ đang háo hức mong chờ ở nhà nữa kìa. “ Thấy trạng thái lề mề, làm biếng của người con trai. Người cha nhắc nhở. “ Rồi,... rồi con sẽ cố. Mà con nghĩ chúng ta nên dừng lại, con cần đi “ ngoài “ một chút. Vì vậy hãy đợi con một lát. “ Người con nhanh nhảu nói và chưa kịp để cha mình trả lời. Cậu ta đã thả cái bao tải trên lưng rơi bịch xuống đất và chui vào đám thực vật rậm rạp để giải quyết nhu cầu sinh lý. “ Tên quỷ này,... ! “ Không biết nói gì với con mình, ông chỉ than nhẹ một câu. Nhưng chưa đầy một giây sau, ông ta đã phải giật mình hết hồn. “ A,... a,... cái,... cái,... “ Tiếng thét đột xuất của đứa con làm người cha giật bắn cả người. Sau đó, ông ta liền vội vàng dò theo dấu chân của người con để lại, và gọi lớn tên cậu. “ Bried,... ! Chuyện gì vậy,... “ Vừa tới nơi, thấy đứa con mình đang ngã bệt dưới đất với khuôn mặt sợ hãi. Ông ta lập tức lên tiếng. Bried run bần bật toàn thân và đưa cánh tay mình lên cao một cách chậm rãi. Chỉ về phía đám bụi ở trước mặt họ. Người cha nheo mắt nhìn, ban đầu ông ta đã không tìm ra dấu hiệu gì của sự khác thường ở đó,... Không,... không đúng,... có một bàn tay đang thò ra khỏi đám cây. Rút con dao bên hông, thường dùng để tách thịt. Người cha hít nhẹ một hơi và cố gắng bình tĩnh, nhẹ nhàng bước từng bước đến đám bụi che mắt. Con dao đưa lên từ từ và đẩy một số lớp thực vật qua bên cạnh để ông có thể quan sát bên trong. Có một chút hoảng hốt và giật lùi khi đã nhìn thấy. Ngay lập tức người con đã đứng dậy thốt. “ Cha,... “. “ Im lặng tiểu quỷ ! “ Người cha cáu kỉnh quay đầu quát. Rồi một lần nữa ngó vào với đôi mắt căng thẳng. Và từ ánh mắt của ông, đã hiện lên một hình ảnh với đám thực vật đang bao phủ, trùm lên một người con trai, mà ông đoán sơ là không quá lớn so với con trai ông. Trên đầu thì đội chiếc mũ có hình thù kỳ lạ chưa bao giờ từng thấy, còn mặc trên mình bộ đồ rách rưới nhưng ông có thể nhìn ra được đó là một bộ giáp làm bằng da. “ Bried giúp cha khiêng người này ra. “ Người cha ngoảnh đầu bình tĩnh nói. Dù sao với thân phận là một thợ săn, máu me hay xác chết chẳng lẽ ông chưa gặp bao giờ. Há hốc mồm vài giây tính từ chối, song sau khi phát hiện ánh mắt như sắp đánh đòn có khởi nguồn từ cha mình. Bried cuối cùng miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Trong tích tắc, hai người họ lẹ làng khiêng người đàn ông trẻ tuổi này ra khỏi đám cây rậm rạp. “ Cha,... anh ta,... anh ta còn sống ! “ Khi nhẹ nhàng đặt người này xuống đất và tháo chiếc mũ ra khỏi. Bried bất chợt nhận ra hơi thở của anh ta vẫn còn hoạt động. Chứng tỏ đây không phải là một xác chết mà là một người còn sống sót. “ Ta,... biết,... “ Một hồi trầm ngâm, người cha cau mày đáp. “ Chúng ta làm gì giờ,... ? “ Bried hỏi một cách dồn dập. “ Đưa về nhà,... “ Gần như không suy nghĩ gì nhiều, cha cậu đã trả lời. Sau đó ông cúi người xuống để tháo chiếc áo bên ngoài và lớp giáp xích bên trong. Không hẳn là để ăn trộm hay moi móc những đồ đạc quý hiếm, ông chỉ đơn thuần là giảm trọng lượng của người này xuống để khiêng về nhà. Chứ nếu không, họ sẽ phải tốn thêm một khoảng thời gian dài mới có thể trở về được. “ Cha khiêng à ? “ Phụ cha mình hoàn tất, Bried lặng lẽ hỏi. Và trong cậu bỗng dưng có luôn cả câu trả lời. “ Không,... con làm. “ ... Eothur mơ một giấc mơ khá dài dòng và kỳ quặc,... một giấc mơ mà xung quanh hắn chỉ là những vùng không gian tối tăm, u ám và đen như mực. Và ở ngay chính giữa chúng là chỗ hắn đang đứng, cứ như bản thân đang bị nhốt trong một không gian, dùng để giam cầm người nào đó. Như hắn. Thời gian trôi qua, nhưng Eothur không hề biết rõ là đã bao lâu. Một tiếng, một ngày, một tháng,... thật là kỳ lạ. Giống như ở đây không hề có một chút gì gọi là khái niệm thời gian,... còn sự trôi đi của thời gian chỉ là do hắn tưởng tượng, một ảo giác. Chờ đợi,... chờ đợi,... chờ đợi,... Vẫn không có gì thay đổi. Rồi cho đến một ngày nào đó, Eothur chợt lắng nghe được có một tiếng động nhỏ bé, bắt nguồn từ sâu bên trong không gian hư vô. Nó,... giống như âm thanh của một đứa trẻ. Hắn liền đứng dậy và vội vàng đuổi theo. Chạy,... chạy,... chạy,... một tia sáng lẻ loi dần dần hiện ra. Càng tới gần Eothur phát hiện nó trông như,... một cái cửa. Đúng khá giống một cái cửa, sau đó hắn cũng không ngần ngừ quá lâu để đi tới đứng trước mặt nó, vặn chốt rồi bước vào bên trong. Đây là một loạt hành động theo bản năng cơ thể. “ Chuyện gì thế này,... “ Eothur cảm thấy đầu mình đau và nặng trĩu như vừa có một cục đá nhét sâu bên trong sọ. “ A,... ba, mẹ,... anh ta tỉnh dậy rồi. “ Đôi mắt vẫn nhắm khép thật chặt, nhưng Eothur có thể lắng nghe được giọng nói của một đứa trẻ. Chính xác là đứa bé gái. “ Mình đang ở đâu ? “ Eothur bắt đầu hồi tưởng lại ký ức của mình. “ Cuộc chiến,... nhớ rồi,... mình đang ở Minas Tirith,... Vua Phù Thủy,.. hắn đã bị đánh bại chưa. “ Các mảnh vụn của hồi ức quá khứ đang dồn dập hiện ra. Eothur mở to mắt một cách đột ngột. Đập vào tầm quan sát của hắn đầu tiên là một trần nhà trông khá bình thường, có chiếc giá đỡ được làm bằng gỗ và có lớp mái từ những khúc cây, cành cây nhỏ bé chụm thành một. Một hình ảnh khá kỳ lạ so với những sự kiện trước đó trong đầu của Eothur. Tuy nhiên, do bản thân mới tỉnh lại nên không mấy quan tâm. Hắn chống tay mình xuống giường để cố gắng ngồi dậy. Một cảm giác suy yếu tràn ngập trong não bộ Eothur, cùng với đó là tiếng réo của chiếc bụng truyền tới như đã bị bỏ đói nhiều ngày. Về phần đôi môi thì chỉ có hơi chút khô khan, còn cổ họng không quá khát nước. “ Cậu đã tỉnh lại,... “ Một giọng nói trầm lặng và nặng nề xuất hiện ở bên cạnh. Eothur xoay đầu nhìn, tổng cộng là bốn người đang chăm chú quan sát lại hắn như một sinh vật nào đó trong sở thú. “ Các vị là ai ? Cuộc chiến thế nào rồi,... ? Minas Tirith,... “ Eothur đã không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm giây phút nào nữa, và tung ra các câu hỏi một cách liên tục, không ngừng nghỉ. Như những người đối diện hắn sẽ biết hết câu trả lời. “ Bình tĩnh, bình tĩnh,... “ Người đàn ông trông lớn tuổi nhất mở miệng nói. Rồi một tay ông đặt lên vai hắn và nhè nhẹ trấn an. Thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc ba người còn lại bao gồm một phụ nữ, một bé gái tầm tám tuổi, một chàng trai khỏe khoắn. Bất thình lình, Eothur có một cảm giác quái lạ nào đấy. Nhìn bốn người này xem, họ không hề có chút dấu hiệu bất an hay vui mừng gì khi nghe đến chiến tranh. Nếu như bình thường, một là mặt mày ủ rũ, hai là mỉm cười hạnh phúc. “ Tôi là Bright,... đây là con trai tôi Bried, vợ Liear,... con gái Lilah. Thú thật, tôi không hiểu có cuộc chiến nào ở đây. Vương quốc Stormwind đã hòa bình từ khá lâu, chúng tôi,... “ Người đàn ông nói khá nhiều, tuy nhiên trong đầu Eothur chỉ lắng nghe được vài chữ như,... không có cuộc chiến,... Stormwind. Eothur tự hỏi, đó là vương quốc nào,... hắn chưa bao giờ một lần trong đời được nghe hoặc nhìn và biết đến nó, kể cả trong suốt cả một cuộc hành trình dài đi khắp Trung Địa,... Đây là một trò đùa, mình đang ở đâu thế này. Rồi hắn dần dần nhận ra, mình đang ở trong một ngôi nhà khá thô sơ và bình dân. Thậm chí là phải nói là khá nghèo, vì đồ đạc nội thất rất ít ỏi. Ngoài ra, đây rõ ràng không phải là lối kiến trúc bình thường ở Minas Titirh. Và càng sốc hơn nữa, là khi Eothur kinh ngạc nhận ra người đàn ông trước mặt, ông ta không hề sử dụng bất kỳ loại ngôn ngữ nào mà hắn từng gặp, từng nghe ở Trung Địa. Một loại ngôn ngữ mới,... Eothur hốt hoảng và âm thầm bật lên bảng thuộc tính. Sau đó nguyên cả một thế giới nội tâm của Eothur tự nhiên im lặng và không một tiếng động. Cứ như là một hồ nước với bề mặt phẳng lặng, không nhúc nhích, hay dao động y chang một tấm gương. Rồi từ trên cao, một giọt nước đang lơ lửng rơi xuống. Một giọt nước rất nhỏ bé tí tẹo. Ngay lập tức, chỉ một cú va chạm nhẹ nhàng mà nguyên cả mặt hồ trở nên thay đổi rõ rệt. Các luồng sóng xao động đã đẩy ra xung quanh như một hiệu ứng Domino, và khiến mặt hồ không còn tĩnh lặng như trước. Mà nó như đã trở nên nôn nao, mất điềm tĩnh và rung động mãnh liệt cuống cuồng. “ Mình đang ở đâu thế này,... ? “ Eothur điêu đứng trước những gì mình vừa thấy. Bright nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi này đang sững sờ và ngơ ngác. Thế là ông vội im bặt đi, không nói gì nữa. Trong lòng cảm thấy, dường như người này có vấn đề về đầu óc. Năm phút đồng hồ trôi đi, Bright vẫn nhìn chằm chằm vào chàng trai bất động trên giường mà không một cái chớp mắt. Trong khi đó, con trai, con gái và người vợ ông đã xoay người bỏ đi như đã đoán được điều gì đó. Sự kiên trì đã không làm Bright thất vọng. Cử động,... cậu ta đã cử động. Ông ta liền nhấp nháy cặp mắt mấy lần và nghe được Eothur mở miệng nói. “ Cảm ơn ngài đã cứu mạng tôi,... nhưng cho tôi xin hỏi đây là ở đâu ? “ ... “ Y,... anh Bried nhìn nè. Anh Eothur tặng em đó, nó đẹp không ? “ Một đứa bé khoảng chừng tám tuổi với vóc dáng gầy gò và bé nhỏ, đang vui vẻ giơ cao một tấm hình điêu khắc trước mặt một chàng trai, có nước da màu nâu nhạt như kết quả của sự hoạt động thường xuyên dưới ánh nắng. “ Đẹp,... tuyệt vời ! “ Quan sát miếng gỗ được chạm trổ một cách tinh xảo đã tạo nên hình của một con bướm đầy nét sinh động. Bried gật gù trả lời Llaha, đứa em gái bé bỏng của anh. Ngoài ra anh còn nghĩ thầm. “ Sao không đẹp được,... Eothur là người điêu khắc gỗ giỏi nhất ở cả cái vùng đất này. Chưa nói đến giá tiền buôn bán rẻ bèo và miễn phí nữa chứ. “ “ Được rồi đi chơi đi Llaha,... anh có việc đến tìm anh ấy. “ Nhanh chóng xua tay để Llaha đừng làm phiền mình. Bried liền sải bước đến trước một căn nhà khá nhỏ nhắn và xập xệ. Và ở phía trước của nó, có một chiếc sân đang chứa đựng một người ngang tầm tuổi anh. Ngoài ra, người đó đang mải miết chăm chú dùng con dao cạo bớt lớp vỏ của một khúc gỗ chỉ bằng nắm đấm. “ Eothur,... ! “ Bried gọi tên người đó một cách thân thiết, nhiệt tình và chạy đến. Sau đó anh thản nhiên lấy khúc gỗ ở dưới đất để đặt mông lên ngồi và nói. “ Chúng ta kiếm bộn rồi,... “ Eothur dừng việc trên tay lại, nhìn cái nụ cười nở rộng ấy mà khẽ cười theo. “ Số da ấy thế nào rồi ? “ “ Chậc,... chậc,... anh không biết đám thương nhân ấy trả giá ra sao đâu. “ “ Bội phần,... “ Eothur dò hỏi một cách điềm đạm. Bried lắc đầu qua lại, và anh giơ ba ngón tay mình lên. “ Vậy thì tốt,... “ “ Ha,... ha,... nếu không nhờ anh thì làm sao ông già tôi có khả năng kiếm lời tốt như vậy. Chưa nói đến, chính anh cũng đã tìm ra dấu vết của con cáo này mà. “ Bried vừa nói, cậu ta vừa móc trong ngực mình một túi tiền nhỏ và đưa cho Eothur. Sau đó thì trò chuyện thêm một chút nữa và rời khỏi nơi này. Eothur nhìn bóng người trẻ tuổi hoạt bát kia biến mất sau hàng cây, liền thở dài. Và đây là một hơi thở chứa đựng một nỗi u sầu và cái buồn mê man không thể diễn tả được thành lời. Sau đó hắn nhìn lại những vật trong tay mình, rồi thả chúng xuống và rảo bước trở về ngôi nhà tạm thời mà mình đã ở nửa tháng qua. Phải,... nửa tháng. Một khoảng thời gian đi qua, khi Eothur tỉnh dậy ở trong căn nhà nhỏ bé của một người thợ săn tên Bright. Về người hồi nãy, chính là con trai ông ta. Lúc đó mọi cảm xúc về chuyện không tưởng như: vượt qua thế giới khác. Không hẳn là có thể hấp thu và hòa tan được ngay. Eothur đã phải mất thời gian khá lâu mới có thể tiếp nhận hiện thực của mình, vì có trốn tránh hay rũ bỏ nó cũng chẳng có ích lợi gì. Sự thật mãi là sự thật, Eothur đã rời khỏi thế giới Arda. P/s: Cảm ơn bạn spchjken vì 5 phiếu đề cử. Thật lòng mình chẳng biết làm sao để trả ơn bạn đây. Mình khá bận nên không thể nào thêm chương được nữa, thật xin lỗi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang