[Edit] Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1 : Thư sinh tuấn tú.

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 11:46 18-08-2018

.
Lông mi run rẩy mấy lần, bỗng nhiên con mắt mở ra, Lý Dịch bừng tỉnh trong cơn ác mộng. Sau khi ngồi dậy từ trên giường, chuyện làm thứ nhất chính là cúi đầu nhìn thân thể của mình một chút... Cánh tay vẫn còn, chân vẫn còn, nên có đều có ------ còn tốt, không có thiếu khuyết linh kiện gì. Sau khi kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, ngay cả trong đũng quần cũng ngắm vài lần, Lý Dịch mới thở dài một hơi. Ai biết thư viện tỉnh lớn như vậy, hệ thống phòng cháy chữa cháy lại quá kém. Thời tiết ba mươi bảy ba mươi tám độ, trong nhà căn bản chịu không nổi, Lý Dịch chẳng qua là muốn đi muốn đi thư viện ăn ké máy điều hoà nhiệt độ, thuận tiện đọc trộm một chút sách, không nghĩ tới lại ngủ thiếp đi, đợi đến thời điểm hắn nóng, chịu không được tỉnh lại, bên người đã không có một người. Địa phương ánh mắt hắn có khả năng nhìn thấy, tất cả đều là ngọn lửa, thậm chí thế lửa đã lan tràn đến giá sách bên cạnh hắn. Nếu không phải vào thời khắc nguy cấp hắn bị nóng tỉnh lại, trang đầu tin tức ngày mai khả năng liền sẽ là “ thư viện tỉnh X xảy ra hỏa hoạn ngoài ý muốn, một nam độc giả ngủ quên, táng thân trong biển lửa...”. Phản ứng trước tiên của Lý Dịch đương nhiên là lập tức chạy trốn, bất quá ngay tại thời điểm hắn đứng lên chạy hướng đường hầm phòng cháy, một cái giá sách to lớn đổ xuống. Sau khi mắt tối sầm lại, Lý Dịch liền không có bất kỳ ý thức nào... Ở dưới tình huống như vậy, bản thân lại không có chết, trên thân thể không có bất kỳ thương thế gì, Lý Dịch thầm khen chú cảnh sát cứu hỏa vài trăm lần. Nói như vậy, nơi này hẳn là bệnh viện? Không biết là bệnh viện nào, ván giường lại cứng như vậy, nằm ở phía trên cộm đến sợ, trong không khí lại còn lan tràn mùi nấm mốc, cái chăn không biết bao lâu không có giặt... Lý Dịch quyết định sau khi ra viện phải cho bệnh viện này gặp xui xẻo, trải nghiệm người dùng quá kém! Nhìn xung quanh một chút, hai tấm ván gỗ biến thành giường chiếu thô sơ, một cái bàn thấp cũ nát không nhìn ra hình dạng, trên bàn đặt mấy quyển sách đóng chỉ rách nát... Ngay cả đài TV cũng không có, bệnh viện này quả thực cũ nát ghê gớm... chờ một chút? Góc bàn đó là vật gì, ngọn đèn? Bệnh viện này sao... Con mẹ nó, nơi này là bệnh viện sao? Lý Dịch vừa mới tỉnh lại, phản ứng còn có chút chậm chạp, cho tới bây giờ mới nghĩ ra, nơi này đâu có giống như là bệnh viện! Dù sao mình cũng là bệnh nhân, lại đối xử với một bệnh nhân như thế, trong lòng Lý Dịch bùng lên một luồng lửa cháy vô danh, nhảy xuống khỏi giường, chân trần chạy ra ngoài, ngay cả giày cũng không kịp xỏ. ------ ------ Lý Dịch đứng bên dòng suối nhỏ thanh tịnh thấy đáy chảy qua cửa nhà mình, vẻ mặt đờ đẫn. Suối nước trong, hình bóng người tuổi trẻ phản chiếu trong nước, hù dọa đàn cá đang chơi đùa ở đây. Người trẻ tuổi dưới nước mày kiếm mắt sao, như cây ngọc trước gió, làn da trắng nõn, người mặc một thân văn nhân trường bào màu xanh nhạt, búi tóc vén lên thật cao, quả nhiên là một thiếu niên rất có phong độ, công tử đẹp trai như thế, không biết được bao nhiêu thiếu nữ hoài xuân coi trọng. Chính ngay cả Lý Dịch cũng không thể không thừa nhận dáng dấp cái tên này quả thực là quá dễ nhìn, Lý Dịch đứng ở chỗ này nhìn nửa giờ, cảm thấy mình cũng sắp có khuynh hướng bị uốn cong. Nhưng vấn đề là hắn không biết tuyệt thế mỹ nam này a! Cái này còn chưa phải là nghiêm trọng nhất. Càng nghiêm trọng là, rõ ràng cái tên này là cái bóng của mình! Lý Dịch vỗ vỗ mặt mình, người trẻ tuổi trong nước cũng vỗ vỗ mặt mình, Lý Dịch nhíu nhíu mày, người trẻ tuổi trong nước cũng nhíu lông mày đẹp mắt lại, vẻ mặt Lý Dịch đờ đẫn, biểu lộ của người tuổi trẻ cũng giống chó Husky Nhật Bản. "Ha ha, ta đã biết, đây là mộng, nhất định là ta đang nằm mơ!" Lý Dịch cười ha ha, bàn tay hung hăng vả vào trên mặt của mình, đau rát làm cho nước mắt của hắn cũng sắp chảy ra. Một lão giả tóc hoa râm chắp tay sau lưng đi qua bên cạnh Lý Dịch, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lý Dịch đang tự vả chính mình. "Cái thằng nhóc Lý gia này, chẳng lẽ đọc sách choáng váng, bị hóa điên hay sao?" Hiện tại Lý Dịch không đếm xỉa tới lão đầu tử đi qua phía sau hắn, trên thực tế ở trạng thái vẫn còn chấn kinh cực độ, hắn không thấy được lão đầu, thử véo bàn tay cũng không có tỉnh lại từ trong mộng, rốt cục hai chân Lý Dịch mềm nhũn, co quắp ở bờ sông. Không lâu sau đó, Lý Dịch ngồi dậy, một cái tay chống cằm, hai mắt vô thần ngơ ngác nhìn mặt nước. Giờ phút này, hắn rất giống một triết học gia. "Ta là ai?" "Ta từ đâu tới đây?" "Ta muốn đi đâu?" ----- ----- Từng cái vấn đề thâm ảo phức tạp bắt đầu hiển hiện trong đầu của hắn, thời điểm hắn đã sắp suy nghĩ đến "Sinh tồn hay là hủy diệt", rốt cục Lý Dịch thanh tỉnh lại. Đến từ thế kỷ hai mươi mốt, hắn xem qua không biết bao nhiêu tiểu thuyết cùng phim truyền hình, sau khi tỉnh táo lại suy tư một chút, trong nội tâm đã có một suy đoán mà ngay cả mình cũng không dám tin tưởng. Bất quá, trước đó hắn còn phải đi chứng thực một chút. Cúi đầu nhìn cái bóng trong nước một lần nữa, thấy không phải khuôn mặt đã nhìn hơn hai mươi năm, Lý Dịch có một loại cảm giác quái dị không nói ra được. "Phi, tiểu bạch kiểm!" Khinh bỉ nhìn người trẻ tuổi trong nước một chút, sau đó hung hăng nhổ một ngụm nước bọt. Lão giả sau lưng Lý Dịch thấy cảnh này, biểu lộ trên mặt càng thêm hoảng sợ. Đời này sống mấy chục năm, lần đầu tiên lão giả nhìn thấy người vả chính mình, cuối cùng còn nhổ nước miếng vào cái bóng của mình trong nước. "Cái thằng nhóc Lý gia này, không phải là điên thật rồi chứ“ Lý Dịch đang định tìm người hỏi một chút tình huống, vừa quay đầu liền thấy một lão đầu râu tóc bạc phơ đứng trên đường nhỏ sau lưng hắn, dùng một ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn. Lý Dịch thấy thế trong lòng vui mừng, cuối cùng cũng nhìn thấy người sống! Trên mặt lộ ra một nụ cười hắn tự cho là rất hòa thuận, chậm rãi đi đến bên người lão giả, hỏi: "Đại gia, xin hỏi hiện tại là năm nào, nơi này là địa phương nào là địa phương nào?" Lý Dịch mới mở miệng, sắc mặt của lão giả biến đổi lần nữa. Xong xong, xem ra thằng nhóc Lý gia thực sự điên rồi, ngay cả mình cũng không nhận ra, lời nói càng là nói bậy nói bạ, lão giả hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì. Lý Dịch thấy biểu lộ trên mặt lão giả, còn tưởng rằng hắn không nghe thấy, dù sao lão nhân gia nghễnh ngãng cũng rất bình thường. Vừa muốn mở miệng, giống như là nghĩ đến cái gì, sau khi suy nghĩ một chút, hắn mới mở miệng hỏi lần nữa: "Xin hỏi vị lão nhân gia này, bây giờ là năm nào tháng nào, nơi đây là chỗ nào?" Lần này rốt cục lão giả nghe hiểu lời nói của Lý Dịch. Thở dài một hơi, trên mặt lão giả biểu lộ sự tiếc hận vô cùng. Thật sự là nghĩ không ra, thằng nhóc hoạt bát như vậy, bộ dáng cũng vô cùng tuấn tú, lại đọc sách choáng váng, thậm chí ngay cả những vật này cũng quên. Vốn cho là về sau hắn nếu có thể có tiền đồ, vinh quang cửa nhà, Lý gia thôn cũng có vinh quang, mình sẽ gả cháu gái chưa xuất giá cho hắn, nhưng bây giờ... Ôi, lão thiên gia, đây là tạo nghiệt gì a! Nhìn thấy hai vị tráng hán khiêng cuốc đi tới, lão giả vội vàng hướng vẫy vẫy tay với bọn hắn, la lớn: "Đại Tráng, hai huynh đệ các ngươi mau chạy tới đây, cái thằng nhóc Lý gia này sợ là mắc bệnh điên, tuyệt đối đừng để hắn chạy loạn, mau bắt hắn lại!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang