[Edit] Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 7 : Hoàn cảnh khó khăn
Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân
Ngày đăng: 11:49 18-08-2018
.
Sự việc làm tiên sinh dạy học ở học đường Liễu Diệp trại cứ quyết định vui vẻ như vậy.
Vừa đến, không quá quen thuộc đối với nơi này nên Lý Dịch cũng không dám đưa ra ý kiến phản đối gì.
Đương nhiên đối với sự việc bên trong trại sơn tặc lại có lớp học, ở trong lòng hắn đã suy nghĩ rất nhiều.
Là một sơn tặc, hẳn là phải học những các loại kiến thức chuyên nghiệp kiểu như chém chém giết giết, chặn đường cướp bóc… đi học cái gì đường a? Có thể học một chút là tốt à?
Học những thứ này, tương lai bọn họ có thể trở thành một sơn tặc chính cống sao?
Chẳng lẽ còn mong đợi bọn họ đi thi Trạng Nguyên?
Không thể không nói, quan niệm giáo dục của cổ nhân còn lạc hậu mười phần, tuy rằng giáo dục chính là phải dạy từ tấm bé, nhưng bọn hắn rõ ràng là đi lầm đường.
Vả lại… Lý Dịch làm sao mà biết dạy thế nào? Dạy bọn họ cái gì?
Trình độ bản thân của một tên sơn tặc?
Lễ nghi cơ bản khi chặn đường cướp bóc?
Nguyên lý phân phối tang vật theo kinh tế học?
…
…
Hiện tại chính hắn còn là một người mù chữ đây này!
Lý Dịch cảm thấy mình sống ở đây rất không có nhân quyền, lão đầu tử một nửa cơ thể sắp phải xuống mồ kia sau khi chỉ vào hắn nói một tràng, quyết định để hắn đi làm tiên sinh dạy học bèn chắp tay sau lưng thoải mái nhàn nhã rời đi, lão bà mỹ nữ trên danh nghĩa của hắn sau khi khẽ gật đầu với hắn cũng rời khỏi nơi này.
Mà thiếu nữ ma quỷ kia thì là dùng một loại ánh mắt kỳ quái đánh giá Lý Dịch rất lâu, sau đó mới yêu kiều nghiêng đầu, để lại một bóng lưng lạnh lùng càng lúc càng xa dần.
“Áp trại tướng công… Cũng là có tôn nghiêm a!” Lý Dịch đứng tại chỗ, vẻ mặt đau buồn.
Thật lâu sau…
“Ấy…” Lý Dịch quay đầu nhìn một chút tiểu nha hoàn thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó, gãi đầu một cái, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Cô gia gọi nô tỳ là Tiểu Hoàn là được rồi.” Thiếu nữ tóc búi hai bên xoa xoa góc áo lo lắng, nhỏ giọng nói.
“Tiểu nha hoàn này thật dễ thẹn thùng…” Lý Dịch hứng thú nhìn thiếu nữ một chút, sau đó mới mở miệng hỏi: “Ấy… Tiểu Hoàn, trong phòng bếp còn có đồ ăn gì không?”
Đối với một người đói bụng không biết bao lâu mà nói, một bát cháo loãng ngay cả lót dạ cũng không đủ, chỉ trong chốc lát, bụng Lý Dịch đã đói sôi lên.
Tiểu nha hoàn nghe vậy, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó lắc đầu nói ra: “Trong nhà vốn cũng không có nhiều lương thực, ngày bình thường đều là một ngày hai bữa ăn, tiểu thư nói cả ngày hôm qua cô gia cũng chưa hề ăn cái gì, sợ là sẽ phải đói, cho nên buổi sáng mới dặn dò Tiểu Hoàn là nấu một chút cháo loãng cho cô gia…”
Lý Dịch thở dài một hơi.
Đây rõ ràng là một thế giới mà ngay cả nhà sơn tặc cũng không có lương thực, dường như… tình huống còn nghiêm trọng hơn so với hắn tưởng tượng một chút.
“Bình thường Tiểu Hoàn ngươi làm những gì?”
Trong lúc rảnh rỗi, khó khăn lắm bên người mới có người có thể nói một chút, Lý Dịch dứt khoát cầm hai cái ghế đẩu, kéo Tiểu Hoàn ngồi nói chuyện phiếm ở bên ngoài.
Tiểu nha hoàn xem ra vẫn còn có chút e dè, ngồi ở chỗ đó có chút lo lắng, thỏ thẻ mà nói: “Ngày bình thường Tiểu Hoàn phụng dưỡng bên người tiểu thư, cô gia vừa đến, tiểu thư nói để Tiểu Hoàn hầu hạ cô gia một đoạn thời gian.”
Thật lòng mà nói, trừ biểu hiện chẳng phải nhiệt tình bên ngoài, vị thê tử trên danh nghĩa này đối với mình vẫn là rất không tệ, Lý Dịch không thể không thừa nhận điểm này.
Trước mắt hắn còn ở vào trạng thái hoàn toàn không biết gì cả đối với nơi này, lúc này Tiểu Hoàn trở thành đường tắt duy nhất để nhận biết sơn trại này của hắn.
Dường như là cho rằng vị cô gia này không những đẹp trai mà còn bình dị gần gũi mười phần, tiểu nha hoàn từ từ yên tâm, thế là từ trong miệng của nàng, Lý Dịch hiểu được nhiều thứ hơn.
Tạm thời không nói thế giới bên ngoài, vị trí mình bây giờ gọi là trại Liễu Diệp.
Dựa theo lẽ thường mà nói, nếu một nơi gọi là “câu” gì gì đó hoặc “trại” gì gì đó thì chắc chắn không phải địa phương tốt đẹp gì.
Mặc dù trại Liễu Diệp này không khí phách như “trại Hắc Phong”, nhưng cơ bản thì tính chất giống nhau, tất cả mọi người là sơn tặc thổ phỉ. Yêu thích phong cách thô kệch chính là trại Hắc Phong, hơi văn nhã trong sạch một chút thì gọi là trại Thanh Phong, trại Liễu Diệp… nghe có vẻ có văn hóa hơn.
Nhưng tình huống trại Liễu Diệp lại có chút khác biệt.
Nghe nói là trước kia khi Cảnh quốc còn ở vào loạn thế, quần hùng cát cứ, bách tính trôi dạt khắp nơi, đời sống nhân dân ở vào trong nước sôi lửa bỏng, tiên tổ họ Liễu cầm vũ khí nổi dậy, tự lập môn hộ, chiếm núi làm vua, trở thành bá chủ một phương trong núi Lục Liễu này. Dưới tay tụ tập một đám tiểu đệ, bên ngoài là thay trời hành đạo, kì thực là nghề sơn tặc thổ phỉ.
Về sau trải qua mấy chục năm, cuối cùng cũng có một một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất thống nhất Cảnh quốc, kết thúc loạn thế, giải phóng toàn Cảnh quốc, bách tính rốt cục có thể yên tâm sinh sôi nảy nở.
Sau khi mấy chục thế lực sơn tặc quật khởi trong loạn thế bị quan binh tiêu diệt, vì bảo tồn hương hỏa, Liễu thị nhất tộc đương nhiên cũng phải tìm kiếm con đường sinh tồn mới…
Lúc này, nếu còn bám lấy ngọn cờ “Thay trời hành đạo” mà làm sơn tặc, vậy cũng chỉ có thể nói là quá không có tầm nhìn.
Lúc ấy tộc trưởng Liễu thị vô cùng cơ trí thông minh, lựa chọn hành quân lặng lẽ, trong thời gian rất ngắn từ sơn tặc xoay người thành lương dân, bắt rễ trại Liễu Diệp, ngươi cày ruộng ta dệt vải, ngươi gánh nước ta tưới vườn, biến thành dân thường.
Mà đám tiểu đệ dưới tay trước đây chỉ đâu đánh đó, đi thì đi, ở thì ở, cuối cùng tạo thành trại Liễu Diệp quy mô như bây giờ.
Có điều, cho dù người cầm quyền trại Liễu Diệp vẫn là Liễu thị nhất tộc, nhưng kỳ thật bên trong Liễu thị cũng sớm đã sụp đổ, khó mà đồng lòng.
Gia chủ thuộc dòng chính của Liễu thị chết sớm, bây giờ chỉ còn lại hai tỷ muội Liễu Như Nghi và Liễu Như Ý. Mặc dù bề ngoài Liễu Như Nghi vẫn là trại chủ nhưng kỳ thật mấy chi Liễu thị dòng phụ đã sớm không phục nàng, âm thầm lập mưu chiếm đoạt tài nguyên của dòng chính.
Nếu không phải bản thân Liễu Như Nghi có thủ đoạn cường ngạnh cùng với một đám lão huynh đệ trung với dòng chính Liễu thị, chỉ sợ dòng chính đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa.
Lúc tiểu nha hoàn nói lên những thứ này, miệng nhỏ tức giận, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ bi phẫn.
Lúc này Lý Dịch hiểu, Liễu Như Nghi chính là thê tử trên danh nghĩa bây giờ của hắn, còn Liễu Như Ý thì là thiếu nữ ma quỷ bắt hắn lên núi hôm qua.
Sở dĩ hắn bị trói đến làm áp trại tướng công là bởi vì dòng phụ tạo áp lực lên Liễu Như Nghi để buộc nàng lấy chồng, xuất giá tòng phu, một khi nàng gả đi, tài nguyên của dòng chính chẳng phải sẽ bị bọn họ chia cắt hết sao?
Cho nên, Lý Dịch liền trở thành nạn nhân của vụ làm ăn đầu tiên của các nàng trong nghề sơn tặc.
Cũng khó trách đêm hôm đó ánh mắt người thanh niên kia nhìn hắn là như vậy… Quả nhiên là mình đã hái được quả đào của hắn.
Không đúng, đây là hắn bị quả đào hái!
Tiểu nha hoàn rời đi rồi, Lý Dịch ngửa đầu nhìn trời, trong lòng hơi có chút lo lắng.
Tình thế… không thể lạc quan nổi a!
Trong lúc vô tình, hắn đã tự đưa mình vào thân phận bây giờ.
Trước khi trở thành trượng phu của Sơn Tặc vương, tung hoành đường núi vĩ đại, trước khi thực hiện mộng tưởng về hưu sớm, an hưởng tuổi già không lo ăn mặc, dường như còn một đoạn đường rất dài phải đi…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện