[Edit] Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 6 : Nhà sơn tặc cũng không thừa lương thực.

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 11:49 18-08-2018

.
Trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, Lý Dịch lại không tìm được bất kỳ yếu tố nào giống như trong ký ức, từng cái quốc hiệu chưa từng nghe qua, từng đoạn đại sự ký xa lạ, không biết bắt đầu từ lúc nào đã đi chệch bánh xe lịch sử… Không đúng, đâu phải là đi chệch, đây rõ ràng chính là hai chiếc xe ngựa lái về hai phương hướng khác nhau. Rõ ràng… là xuyên không! Vốn nghĩ tất cả quỹ tích phát triển lịch sử đều ở trong lòng bàn tay của mình, có lẽ có thể ôm một cái đùi vô cùng thô to của nhân vật lớn nào đó, về sau lên như diều gặp gió không thành vấn đề, hiện tại, đây hết thảy đều trở thành ảo ảnh trong mơ. Duy nhất để hắn hơi cảm thấy an ủi là rốt cuộc người xuyên việt vẫn là có được phúc lợi, dù sao bên trong đầu hắn chứa trọn sách vở tư liệu của một cái thư viện tỉnh, mặc dù đại bộ phận tri thức trong đó đều không làm được cái chim gì ở thế giới này, nhưng có một cái công năng vẫn khiến hắn vô cùng hài lòng. Lý Dịch đã phát hiện, bất kỳ thư tịch gì hắn lấy tay sờ đến cũng có thể xuất hiện trong đầu ngay lập tức, mà nội dung trong sách hắn cũng có thể nắm giữ trong thời gian cực ngắn, cũng sẽ nhớ vững vàng mười phần. Cứ như vậy, chí ít văn tự thế giới này cũng không phải là việc khó gì với hắn. Mặc dù không nghĩ đi con đường khoa cử, nhưng là Lý Dịch cũng không muốn làm một người mù chữ, bằng không thì thật uổng gương mặt trắng nhỏ này. Kém nhất cũng có thể ngâm thơ đối đáp, quyến rũ một ít tiểu nữ sinh… Đương nhiên, những chuyện này trước mắt cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút, bằng không thì khả năng kết cục của hắn cũng giống tấm bàn gỗ đêm qua kia. Tiểu nha hoàn khuôn mặt có chút trẻ con lập tức xuất hiện ở trước mặt Lý Dịch. “Cô gia, ăn cơm.” Vừa rồi không có cảm giác gì, khi tiểu nha hoàn bưng khay đứng ở trước mặt hắn, Lý Dịch mới cảm giác được trong bụng đói khó nhịn, có vẻ như từ buổi sáng hôm qua cũng chưa có ăn cái gì, lúc ánh mắt trông đi qua, lập tức mắt trợn tròn. Phía trên khay đặt vào một bát sứ con lẻ loi trơ trọi. Trong bát có cháo, chỉ có một chút hạt gạo dưới đáy bát, ít thậm chí có thể phản chiếu ra khuôn mặt tuấn tú của Lý Dịch. “Bình thường… Các ngươi ăn cái này?” Lý Dịch nhìn tiểu nha hoàn, có chút không tin mà hỏi. Tiểu nha hoàn nhẹ gật đầu, hoàn toàn đập nát hi vọng của Lý Dịch. Vốn tưởng rằng từ nay về sau có thể trải qua thời gian hạnh phúc không lo ăn không lo mặc, nhưng bây giờ xem ra… ngay cả nhà sơn tặc cũng không có lương thực a! ------ ------ Sự thật chứng minh, cháo loãng cũng là cháo, đối với Lý Dịch đói ngực dán đến lưng, đây không phải cháo mà là mạng! Không biết có phải là ảo giác hay không, Lý Dịch lại cho rằng đây là cháo ngon nhất đời hắn. Sau hai hớp, cháo trong chén đã thấy đáy, Lý Dịch buông bát xuống, trơ mắt nhìn tiểu nha hoàn. Thiếu nữ bị ánh mắt của hắn nhìn có chút đỏ mặt, lui về phía sau môt bước, thanh âm thỏ thẻ nói ra: “Cô gia, hết rồi…” Lý Dịch nghe vậy, sắc mặt không khỏi biến đổi. Cuộc sống ở nơi này so với hắn tưởng tượng có chút không giống a! Xem ra từ giờ trở đi phải thay đổi suy nghĩ dưỡng lão một ít, tối thiểu phải giải quyết vấn đề ăn uống đã, là một kẻ tham ăn chính cống, cả ngày uống cháo loãng, Lý Dịch cảm thấy mình sẽ điên mất. Một bát cháo loãng vào trong bụng, ít nhất cũng không cảm thấy đói bụng, tinh thần Lý Dịch cũng hơi tốt một chút. “Nhị tiểu thư!” Trong lúc Lý Dịch thất thần, tiểu nha hoàn lơ đãng quay đầu, bỗng nhiên cúi chào người ở cửa. Lý Dịch quay đầu nhìn lại theo bản năng, nhìn thấy một thiếu nữ tướng mạo cực đẹp, mặc trang phục màu trắng từ ngoài cửa đi đến. Nhìn thấy thiếu nữ này, sắc mặt Lý Dịch đột biến, không khỏi lui lại hai bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn nàng, mở miệng nói: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Thiếu nữ dung mạo xinh xắn, cũng không chút thua kém so với tuyệt mỹ nữ tử Lý Dịch thấy đêm qua, một thân trang phục màu trắng càng lộ dáng người linh lung, nhìn thấy biểu lộ cùng động tác của Lý Dịch, thiếu nữ dùng ánh mắt khinh thường đánh giá hắn. Lý Dịch thế nào cũng sẽ không quên, nữ tử này ngồi ở trên ngựa, vung tay lên sai những cái sơn tặc hung ác kia, sau đó… bi kịch nhân sinh của hắn bắt đầu. Cho tới bây giờ, bụng dưới của hắn còn mơ hồ có chút thấy đau. Hắn có tình cảnh hiện tại, tất cả đều do thiếu nữ ác ma này ban tặng. Nếu không phải nàng, hiện tại Lý Dịch hẳn là còn bị hai gã đàn ông đuổi theo trói trở về thiêu chết, hoặc là phát sầu bởi vì đói bụng ở nơi hoang vu nào đó, khả năng còn phải suy nghĩ một chút ban đêm phải ở nơi nào mới không bị sói tha đi. Nào giống hiện tại, không chỉ có chỗ ở, có cháo loãng uống, có lão bà mỹ nữ, còn có nha hoàn sai sử, cho nên đối với thiếu nữ này, kỳ thật Lý Dịch hẳn là… cám ơn nàng! Nghĩ như vậy, Lý Dịch cho rằng thiếu nữ trước mắt dường như cũng không phải ghê tởm lắm. Bây giờ hắn chỉ hi vọng làm một thiếu niên ăn dưa an tĩnh, sau khi giải quyết hết phiền não về đồ ăn liền có thể về hưu dưỡng lão, trông coi mấy cái đỉnh núi… Lý Dịch còn đang nằm mơ lấy mỹ nữ đã nhìn thấy nữ tử tên gọi là Liễu Như Nghi, cũng là thê tử trên danh nghĩa của hắn đang dìu lấy một cái lão giả hoa râm, vóc người còng xuống đi đến. Lão giả mặc một bộ quần áo màu trắng, thân thể yếu đuối, nếp nhăn dày đặc trên mặt, nhìn cũng là hiền lành, lúc này đang hơi híp mắt lại quan sát hắn. Ở trong lòng Lý Dịch duy trì đầy đủ cảnh giác đối với cái lão nhân này, hắn thấy, bất kỳ lão đầu mặt mũi hiền lành nào cũng có thể là tên điên hô người tới bắt hắn gác lên nướng ở trên lửa. Suýt chút nữa bị lão gia hỏa kia bẫy chết, loại ý nghĩ này của hắn hẳn là không thể sửa được trong thời gian ngắn. “Khụ… Khụ…” Lão nhân đánh giá thật lâu, trong ánh mắt đục ngầu rốt cục lộ ra vẻ hài lòng, gật đầu nói: “Người đọc sách tốt, người đọc sách tốt…” “Cái bộ dáng tuấn tú này, tốt hơn cháu trai họ của bà dì hai kia nhiều, chậc chậc, vẫn là người đọc sách… Bên trong trại chúng ta chính là thiếu người đọc sách.” Lão giả tựa hồ có chút hài lòng đối với Lý Dịch, lẩm bẩm nói: “Cả ngày chém chém giết giết có cái gì tốt, thô bỉ không chịu nổi, thô bỉ không chịu nổi… Nhớ năm đó tổ gia gia các ngươi cũng xuất thân là người đọc sách, một đám gia hỏa không thành tài này không có kế thừa nổi một chút bản sự của lão nhân gia ông…” Thiếu nữ áo trắng đắc ý nhìn lão giả, nói ra: “Đó là dĩ nhiên, cũng không nhìn một chút là ai chọn người…” “Tốt, tốt!” Lão giả cười ha ha, khoát tay áo: “Mấy tháng trước Tần tiên sinh ngã gãy chân, sợ là về sau cũng không đứng lên nổi nữa, lũ tiểu gia hỏa cả ngày gây loạn bên trong trại, lão đầu tử nhìn cũng phiền, lần này đúng lúc, trại Liễu Diệp chúng ta không nuôi người rảnh rỗi, để hắn đi học đường làm tiên sinh dạy học cũng tốt, bớt những tên nhóc con luôn quấy phá ở trước mặt ta.” “Nghe nhị thúc công.” Nữ tử tên là Liễu Như Nghi nhẹ nhàng nói. Lý Dịch sững sờ đứng tại chỗ, có một loại cảm giác bị trở thành không khí, sự tồn tại thấp tới cực điểm. Chuyện này có quan hệ với mình a, cứ quyết định qua loa như vậy, cũng không hỏi xem chính mình có ý kiến gì hay không? Tiên sinh dạy học? Hắn cũng chuẩn bị kỹ càng về hưu dưỡng lão, ai muốn đi làm loại chuyện nhàm chán này a!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang