[Edit] Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 5 : Một thế giới khác
Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân
Ngày đăng: 11:48 18-08-2018
.
Ầm!
Thanh niên nam tử nện một quyền ở trên cây liễu, một quyền của người thành niên khiến thân cây to lớn run rẩy kịch liệt, lá cây rơi xuống rì rào.
“Tiện nhân, sao dám đối xử với ta như thế!”
Trong bóng đêm, sắc mặt nam tử đỏ tía, gân xanh trên trán cuồn cuộn, có chút dữ tợn đáng sợ.
Trung niên phụ nhân ở bên cạnh thở dài một hơi, nói ra:
“Như Nghi từ nhỏ đã quật cường, chuyện nó đã quyết, ai cũng không thể sửa đổi... Ngày mai ta lại nhờ Nhị thúc công nói một chút, lão nhân gia ông ta hẳn là sẽ có chút tác dụng.“
“Nếu như vẫn không được, vậy cái sự kiện này coi như thôi đi... Ta xem nha đầu Như Ý kia cũng không tệ, nếu như ngươi… “
Trung niên phụ nhân nói cái tên này ra, giống như là nghĩ đến cái gì, sắc mặt biến thành có chút không được tự nhiên, ho khan hai tiếng, cũng không tiếp tục nói chuyện.
Nghe được hai chữ “Như Ý”, trong óc nam tử trẻ tuổi cũng nổi lên một cái nữ tử có dung nhan tuyệt mỹ không kém nữ tử vừa nãy, cảm thấy có chút động tâm, nhưng cảm giác kích động này cũng chỉ là kéo dài một cái chớp mắt, đã lập tức tan thành mây khói, sắc mặt hơi trắng bệch, không suy nghĩ chuyện này thêm nữa.
“ Sớm biết, chuyện này nên từ từ tính kế, Như Nghi tuổi cũng không nhỏ, tóm lại là phải lập gia đình, nếu là kết hợp mấy người tạo áp lực cho nàng cũng có thể thành sự.”
Trên mặt trung niên phụ nhân tràn đầy ảo não:
“ Ai biết, thúc giục quá, nàng lại làm ra chuyện như thế, sai người xuống núi cướp áp trại tướng công, một nữ tử… cái này quả thực là làm nhục đức hạnh của người phụ nữ!”
Nghĩ đến tiểu bạch kiểm vừa rồi quần áo không chỉnh tề, nằm ở bên trên khuê sàng của Liễu Như Nghi, trên mặt thanh niên nam tử nổi lên vẻ tàn độc nhưng biến mất rất nhanh trong màn đêm.
------
------
“A!”
Một tiếng kêu sợ hãi đột nhiên vang lên chói tai từ cổng, nam nhân muốn làm Vua Hải Tặc hơi nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt.
Lý Dịch lại hét một tiếng rất dài, ác mộng này thực khiến người ta sợ hãi.
Nhìn bốn phía một chút, vẫn là kiểu kiến trúc phỏng theo kiểu cổ đại, bên giường thiếu nữ trang trí tim hồng, mùi thơm quen thuộc…
Ồ, không phải là mộng!
Một đợt gió lạnh không tên thổi qua, Lý Dịch không khỏi run một cái, thói quen ngủ trần cộng thêm đạp chăn mền chính là không tốt, vội vàng cầm lấy quần áo bên cạnh, trước mặc vào cái quần giống như là đồ lót, trên thực tế không hề khác gì quần đùi - tạm thời liền xem như đồ lót đi.
Đúng rồi, cái áo choàng này mặc thế nào?
Áo tân lang đỏ chót, hôm qua lúc cởi đã phí hết sức lực, sau khi mặc lên người mới phát hiện y phục này tạo hình rất là cổ quái, Lý Dịch lại là không biết làm sao mặc.
Một cái đầu nho nhỏ từ ngoài cửa đi vào.
Búi tóc buộc hai bên, thiếu nữ sợ hãi chạy chậm vào, nhỏ giọng thì thầm: “ Cô gia, nô tỳ hầu hạ ngươi thay quần áo…”
Lúc này Lý Dịch mới chú ý tới trong ngực nha hoàn này ôm một chồng quần áo, thầm nghĩ đêm qua mỹ nữ kia cũng là cẩn thận, mặc áo tân lang đỏ chót ra ngoài quả thực là có chút quá kiêu căng. Lại tưởng tượng tiếng kêu sợ hãi vừa rồi tiểu nha đầu này phát ra, về phần nguyên nhân, mặt mo Lý Dịch không khỏi đỏ lên.
Ngủ truồng bị người ta nhìn thấy, thật đúng là chuyện mất mặt.
Như là đã chấp nhận hiện thực, Lý Dịch cũng dứt khoát hào phóng đứng lên, duỗi ra hai tay, mặc cho thiếu nữ có khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng kia giúp hắn mặc áo choàng.
Thời đại này dĩ nhiên là không có gương soi, thậm chí ngay cả tấm gương đúng nghĩa cũng không có, Lý Dịch giơ một khối gương đồng nho nhỏ đánh giá qua, trường sam màu xanh nhạt vừa người, búi tóc mặc dù có chút lộn xộn nhưng dáng dấp tiểu bạch kiểm tuấn tú phi thường, làn da trắng nõn, đứng tại phía trước gương có một phong độ của người trí thức nhàn nhạt tốc thẳng vào mặt.
Thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi thanh tú động lòng người đứng hầu ở một bên, len lén ngắm cô gia tuấn tú tiểu thư nhà mình vừa cướp được một cái, khuôn mặt nhỏ lập tức càng đỏ.
“ Cô gia thật sự là tuấn tú… so với cháu trai của thím hai thì đẹp mắt hơn nhiều!”
Ngay tại lúc Lý Dịch đang nhớ cái gương, giống như là nghĩ đến cái gì, tiểu nha hoàn chạy ra ngoài thật nhanh, chỉ chốc lát sau lại ôm một chồng sách thật dày chạy vào.
“ Cô… Cô gia, tiểu thư nói… nói nếu cô gia muốn đọc sách, thì nói cho nô tỳ…”
Bàn gỗ duy nhất trong phòng đã anh dũng hy sinh đêm qua, tiểu nha đầu nhìn chung quanh một chút, cuối cùng đem sách trong ngực đặt cái ở ghế đẩu bên cạnh, thở hồng hộc nói.
Văn tự cổ đại vẫn là có khác biệt rất lớn với văn tự hiện đại, Lý Dịch liếc quyển sách phía trên cùng, vẻn vẹn đọc tên sách liền biết kia tuyệt đối không phải chữ giản thể.
Cái này khiến hắn càng thêm kiên định không tham dự cái loại bàng môn tà đạo như thi cử, giống như bây giờ tốt bao nhiêu, không cần cố gắng không cần phấn đấu, mười bảy tuổi đã ở nhà dưỡng lão, đẹp trời đi dạo đỉnh núi, tuần sát địa bàn một chút, còn có cái gì đáng hài lòng hơn?
Tiện tay cầm lấy một quyển sách, lật ra tờ thứ nhất, Lý Dịch chỉ cảm thấy ong một tiếng ở trong đầu, đầu óc trống rỗng.
Ý thức dường như đang không ngừng rời xa, trước mắt có chút mơ hồ, Lý Dịch có thể thấy rõ lần nữa, không thấy gian phòng phỏng theo kiểu cổ, không thấy tiểu nha hoàn xinh đẹp bên người, trước mắt là từng dãy giá sách quen thuộc, Lý Dịch ngẩng đầu một cái liền có thể nhìn thấy từng dãy thư tịch đánh số hiệu chỉnh tề.
“ Ta lại trở về rồi?”
Đứng tại bên trong thư viện tỉnh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, Lý Dịch tự lẩm bẩm.
Có điều, tiếp đó, ý thức của hắn lại lần nữa bị một đoạn tin tức hỗn loạn bao phủ.
Trong phòng, tiểu nha hoàn nhìn cô gia bưng lấy thư tịch nghiêm túc nghiên cứu, bên trong mắt to xinh đẹp nổi lên ánh nhìn hâm mộ, lặng lẽ đóng cửa lại lui ra ngoài.
“ Cảnh Quốc chí!”
Chỉ chốc lát sau, Lý Dịch đứng tại trong phòng, quyển sách trong tay có tên là “Cảnh Quốc chí”, mỗi một chữ trong sách cũng khắc ở sâu trong đầu của hắn, mà văn tự trước đó hắn chưa thấy qua bao giờ lại cũng trở nên hết sức quen thuộc.
“ Đây là cái quỷ gì?”
Vẻ mặt Lý Dịch đực ra, thư tịch trong tay nặng nề rơi trên mặt đất.
May mắn hai ngày này đã gặp nhiều sự tình không thể tưởng tượng được, Lý Dịch mới không bị dọa cho ngã ngồi trên mặt đất, xác nhận tất cả nội dung quyển sách kia đều in dấu trong đầu, tâm niệm vừa động, tràng cảnh vừa rồi lại xuất hiện ở trước mắt của hắn.
Lúc này, ở bên cạnh giá sách vừa rồi hắn thấy lại tăng thêm một loạt, chỉ là trên giá sách mới tăng thêm kia chỉ có một quyển sách lẻ loi trơ trọi.
Ánh mắt Lý Dịch quét qua, không phải “ Cảnh Quốc chí” thì là cái gì?
Cảnh Quốc?
Mặc dù Lý Dịch là một con mọt ngành kỹ thuật, dốt sử tới mức khiến người khác phải tức giận, nhưng hắn cũng biết, Trung Hoa trên dưới năm ngàn năm nào có cái quốc hiệu “ Cảnh” này?
Đây là địa phương nào?
Vì sao thư viện tỉnh lại ở trong đầu của hắn?
Cái này con mẹ nó… rốt cuộc là một thế giới ra sao a!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện