[Edit] Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 4 : Vợ ta là sơn tặc!

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 11:48 18-08-2018

.
Nhìn thanh niên kia chỉ mình, vẻ mặt thâm thù đại hận giống như là chính mình hái được quả đào nhà hắn vậy, trong lòng Lý Dịch phiền muộn mười phần. Anh em, chúng ta quen biết sao? Có cần vừa thấy mặt đã bày ra một bộ mặt này hay không, giống như chính mình hái mất quả đào mà hắn đã nhìn chằm chằm thật lâu vậy, chúng ta không quen a! Tuyệt mỹ nữ tử cũng không để ý tới thanh niên này, nhìn phụ nhân vòng eo thô to như thùng nước kia, quay đầu nói với Lý Dịch: "Tướng công, thiếp thân giới thiệu một chút cho ngươi, vị này là thím hai." "Tướng công!" Nghe được tuyệt sắc mỹ nữ xưng hô, sắc mặt thanh niên kia bỗng nhiên biến đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Lý Dịch. Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Lý Dịch không khỏi cảm thấy lạnh cả người. "Như Nghi, ngươi không thể..." Thanh niên nam tử vừa muốn mở miệng, đã thấy gương mặt xinh đẹp của nữ tử được xưng là Như Nghi kia phát lạnh, một chưởng vỗ lên trên bàn gỗ lim ở bên người. "Thế nào, ta làm việc còn phải bẩm báo ngươi sao?". Ầm! Giữa ánh mắt hoảng sợ của Lý Dịch, tấm bàn gỗ nhìn qua rắn chắc mười phần kia nháy mắt chia năm xẻ bảy, biến thành tro bụi đầy đất. Chén trà trên bàn, chén dĩa, đồ sứ,... cũng đồng loạt vỡ nát. Thấy cảnh này, Lý Dịch dần dần biến thành đực ra, nhân sinh quan thế giới quan cùng giá trị quan đều có chút bị lật nhào. Lúc này hắn chỉ có một cái ý niệm trong đầu: "Cái này con mẹ nó là đang quay phim võ hiệp a?". Nghĩ đến vừa rồi chính mình lại muốn bắt lấy nữ tử này rồi trốn bán sống bán chết, Lý Dịch không khỏi run một cái, yên lặng di chuyển một chút về cuối giường. Cũng run một cái không phải chỉ có Lý Dịch, còn có phụ nhân có hình thể mười phần "Tráng kiện" kia. "Như Nghi, ngươi..." Sắc mặt mụ trắng bệch, chỉ vào nữ tử vừa mới đập nát cái bàn, đứng ở nơi đó điềm nhiên như không có việc gì, vốn là răn dạy, lúc này đầu lưỡi lại thắt nút, nói không nên lời. "Không biết thím hai còn có chỉ giáo gì?" Cô gái kia phủi tay rất tùy ý, nhìn mụ, thản nhiên nói. "Ngươi, một cái cô gái như ngươi, sao có thể làm ra cỡ này, cỡ này nhục..." Sắc mặt trung niên phụ nhân đỏ lên, lời nói một nửa, mắt thấy tay của cô gái kia lại giơ lên, không khỏi run một cái, vội vội vàng vàng lôi kéo người tuổi trẻ kia chạy ra gian phòng. Một chưởng có thể đập nát cả bàn gỗ, nếu là rơi vào trên người mụ, vậy còn không phải muốn mệnh mụ a! Không nghe thấy tiếng bước chân thảng thốt, nháy mắt trong phòng yên tĩnh trở lại. "Còn không biết tính danh tướng công?" "Lý... Lý Dịch." Lý Dịch hít sâu một hơi nói. Chỉ chốc lát sau, thanh âm êm tai nhưng lại không có mảy may tình cảm truyền đến bên tai Lý Dịch lần nữa: "Không còn sớm, tướng công sớm đi ngủ đi!" Tiếng bước chân nhẹ nhàng dần dần đi xa, sau khi nghe được tiếng đóng cửa, Lý Dịch ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện ngoài cửa có một cái bóng nhàn nhạt ngừng chân, mấy giây sau mới có thanh âm truyền tới: "Thiếp thân... Liễu Như Nghi." ------ ------ Sau khi cô gái kia rời đi, trừ một loại côn trùng không biết tên nào đó kêu vang bên ngoài, trong phòng liền không có bất kỳ âm thanh nào. Lý Dịch ngơ ngác nhìn qua nóc nhà đơn sơ, hồi lâu sau thở dài một hơi, nằm thẳng tắp ở trên giường, ánh mắt không có nhắm lại. Mặc dù bây giờ hắn đã rất mệt mỏi, nhưng thần kinh Lý Dịch vẫn chưa từng trải nhiều chuyện như vậy, còn có thể không thèm nằm xuống ngủ say... Thư viện hỏa hoạn, xuyên việt không thể tưởng tượng, suýt chút nữa bị lão đầu không quen biết bắt lấy thiêu chết, may mắn trốn thoát, lại bị sơn tặc bắt lại làm áp trại tướng công, còn không biết ngày mai sẽ như thế nào... Lý Dịch cảm thấy nếu như có thể viết thành một quyển sách về quá trình từng trải của mình, chắc chắn sẽ bán chạy mười phần, bất quá bây giờ cho hắn mười cái lá gan hắn cũng không dám viết, trong đầu có loại ý nghĩ kỳ quái này, nếu như bị người khác biết, tuyệt đối sẽ không khen hắn có ý tưởng tuyệt hay, không chừng còn gác lên nướng trên lửa... Được rồi, không nghĩ những thứ này, tâm thần mệt mỏi. Việc cấp bách là, trước làm rõ ràng đây rốt cuộc là triều đại gì, địa phương nào, sau đó mới làm những tính toán khác. Trong óc trống rỗng, không có bất cứ trí nhớ gì liên quan tới những chuyện này, Lý Dịch rất oán hận tên tiểu bạch kiểm này, ngoài cỗ thân thể này ra cũng không lưu cho mình thứ gì. Bất quá, dù nói thế nào, trên đầu người xuyên việt dù sao cũng nên đội lên hào quang nhân vật chính a? Trong đầu chứa tri thức thế giới hơn mấy trăm mấy ngàn năm nhiều như vậy, bằng vào chính mình thông minh tài trí, còn sợ lăn lộn không dễ? Không nói phong hầu bái tướng, làm cái đại quan luôn luôn là sự tình rất nhẹ nhàng a? Đến lúc đó lên như diều gặp gió, dẫn mấy tên chó săn, không có việc gì thì trêu đùa phụ nữ đàng hoàng trên đường cái một chút, sinh hoạt vô cùng tiêu sái, hài lòng biết bao... Cúi đầu xuống nghĩ nghĩ, hốc mắt Lý Dịch có chút ướt át. Khoa cử? Một cái sinh viên ngành kỹ thuật như hắn, không biết viết Bát Cổ văn, không biết đọc Tứ thư Ngũ kinh, ngành nào cũng học không tới, con đường khoa cử này chắc chắn không đi thông... Tạo thuốc nổ? Tuy nói ở đời sau, phương pháp phối chế thuốc nổ có thể tra được rất dễ dàng ở trên mạng, nhưng người nào con mẹ nó nhàn rỗi không chuyện gì làm lại đi tra cái thứ đó? Bằng vào tri thức khoa học tiên tiến? Thiên văn địa lý, công trình sinh vật, cho dù trong lòng Lý Dịch hết sức rõ ràng những vật này, cũng không giải thích được. Trước khi xuyên việt, hắn vẫn chưa thể thuyết phục mẹ thay đổi đối tượng xem mặt, chớ nói chi là vọng tưởng cải biến cổ nhân. Đoán chừng đến lúc đó khả năng bị biến thành thịt nướng càng lớn hơn một chút. Lý Dịch bi ai phát hiện, hình như cái gì hắn cũng không cải biến được, cái gì cũng không dám thay đổi. Ngay tại buổi sáng, hắn còn đang phát sầu về sau ăn cái gì, trong nhà không có một hạt gạo, xác thực nhà chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mùng tơi... Lý Dịch cũng hoài nghi chủ nhân cũ cỗ thân thể này chính là bị chết đói. Có thể nguyên nhân là bởi vì không có tâm trạng, bây giờ hắn còn không thế nào cảm giác được đói, nhưng tóm lại là phải đối mặt vấn đề thiếu khuyết đồ ăn này. Ngẩng đầu nhìn nóc nhà mục nát, Lý Dịch thở dài một hơi. Không có xuyên qua nhà đại phú thì cũng thôi đi, tốt xấu cũng phải không lo ăn mặc, ngược lại hiện tại tốt rồi, làng cũng không trở về được, ngay cả chỗ ở... Ồ! Lý Dịch bỗng nhiên bật lên như tôm khỏi giường. Chỗ ở? Nơi này không phải sao? Mặc dù đơn sơ một chút, nhưng là so với căn phòng hắn trước đó tốt hơn không biết bao nhiêu. Đồ ăn? Nói đùa, cái này cũng cần ưu sầu? Sơn tặc sẽ thiếu khuyết đồ ăn sao? Mỹ nữ kia còn phải nhờ tới sự giúp đỡ của hắn, tự nhiên không để hắn chết đói. Lão bà? Không cần bị mẹ bắt đi xem mặt, không cần mua phòng, không cần mua xe, mặc dù là ở rể nhưng dáng dấp thê tử trên danh nghĩa của mình thì ngay cả đại minh tinh hậu thế cũng không sánh nổi, nghĩ như vậy, làm một áp trại tướng công dường như... cũng không phải một chuyện có hại. Không cần làm việc liều mạng mỗi ngày mệt như chó chết, về nhà còn phải bấm đốt ngón tay tính toán tiền lương ít ỏi, rốt cuộc còn phải bao nhiêu năm nữa mới có thể mua lấy một căn phòng ở thuộc về mình. Phòng ở? Lão bà của mình chính là trại chủ sơn tặc, cả đỉnh núi bên ngoài đều là của ta! Nghĩ tới đây, Lý Dịch đột nhiên sáng tỏ thông suốt. Quan cư nhất phẩm, tính là gì? Phong hầu bái tướng, không có ý nghĩa! Ta muốn trở thành phu quân của Sơn tặc vương!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang