[Edit] Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 3 : Áp trại tướng công

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 11:48 18-08-2018

.
Trước khi xuyên không đến đây, thế giới của Lý Dịch rất là phổ biến xuyên việt. Bất kể là tác phẩm tiểu thuyết hay là truyền hình điện ảnh, cũng tranh nhau nhét vào trong đó tình tiết này. Mức phổ cập cũng cực kỳ cao, từ nhi đồng tám tuổi đến lão thái tám mươi đều biết xuyên việt nghĩa là gì. Lý Dịch cũng đã từng nghĩ qua, nếu một ngày nào đó bản thân cũng xuyên việt, nếu là ở thái bình thịnh thế, vậy nhất định phải sinh ở nhà quan lại, nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì dẫn mấy cái chó săn đến đường lớn đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, nếu là ở trong loạn thế, vậy liền cầm vũ khí nổi dậy, chiếm một cái đỉnh núi, tự lập làm vương, hăng hái mang theo tiểu đệ xuống núi cướp mấy vị áp trại phu nhân... Sự thật chứng minh, hồ đồ luôn luôn phải trả giá. Lý Dịch chỉ là vừa YY một chút, loại chuyện này lại rơi ngay trên người hắn. Càng làm cho Lý Dịch sợ hãi chính là, nếu như hắn không nghe lầm thì những người kia nói qua, Trại chủ bọn hắn muốn thành thân... Nghĩ đến một loại khả năng đáng sợ nào đó, ngay cả bờ môi Lý Dịch đều có chút trắng bệch. Chẳng lẽ trại chủ kia lại yêu thích nam phong? Lý Dịch đã sớm nghe nói, cổ đại rất phổ biến đồng tính luyến ái, nhất là đồng tính nam, có cái tên rất hay ho là "Long dương chi hảo". Đối với Lý Dịch thà chết cong mà nói, đây chính là một trong những sự tình khó tiếp nhận nhất. Trong lòng Lý Dịch chợt lạnh, thoáng cảm nhận một chút, phát hiện cái bộ phận nào đó trên thân thể vẫn rất tốt, không khỏi thở nhẹ nhõm một cái thật dài. Còn tốt, trinh tiết vẫn còn ở đó. Sau khi cẩn thận nhìn trang phục trên người mình một chút, Lý Dịch lại lâm vào trong trầm tư. Trên người hắn rõ ràng là quần áo tân lang... Chẳng lẽ trại chủ kia là tiểu thụ hay sao? Nếu như là tiểu thụ, ngược lại là có thể... Tiểu thụ cũng không được! Hắn chính là nam nhân, thẳng đến mức không thể thẳng hơn! Đường đường nam tử hán đại trượng phu, đương nhiên đội trời đạp đất, bẻ trăm lần cũng không cong! Ngay tại lúc suy nghĩ của Lý Dịch không biết bay tới nơi nào, cửa gỗ của căn phòng phát ra một tiếng vang nhỏ, lại nhẹ nhàng đóng lại. Vào tai lý Dịch tựa như là thanh âm từ Địa Ngục truyền đến vậy, cả người cũng rụt vào phía trong giường gỗ, thậm chí hắn còn không dám ngẩng đầu nhìn một chút. Chuyện hắn lo lắng nhất chính là sau khi hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một đại hán cao lớn thô kệch, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, lông ngực lộ ra, vẻ mặt thẹn thùng nói với hắn một câu: "Tướng công, chúng ta mau mau viên phòng đi!" "A, thật buồn nôn..." Lý Dịch không khỏi run một cái, cũng không dám nghĩ nữa. Bước chân nhẹ nhàng càng ngày càng gần, Lý Dịch đã có thể ngửi được một mùi thơm thoang thoảng, mùi thơm này rất quen thuộc, giống hệt hương vị bên trên cái chăn. "Được rồi, cùng lắm thì là chết, lão tử dù chết cũng sẽ không để hắn được như ý!" Vẻ mặt Lý Dịch bi phẫn, ngẩng đầu vừa muốn mở miệng, trông thấy người trong phòng, miệng há một nửa, con mắt bỗng nhiên trợn to, lời muốn nói cũng tắc trong cổ họng. Da như mỡ đông, mắt như thu thuỷ, mũi ngọc cao cao tinh xảo, môi đỏ trơn bóng, hàm răng như ngọc... Cổ nhân luôn yêu thích dùng những từ ngữ này để miêu tả mỹ nữ, Lý Dịch vẫn luôn cho rằng chẳng qua là một loại bút pháp phóng đại của văn học, từ ngữ thông dụng thì gọi là bốc phét. Làn da giống mỡ đông, con mắt giống thu thuỷ... từ ngữ gì cổ nhân cũng dám dùng, ai lại không biết bốc phét a! Hơn nữa, lấy thẩm mỹ quan của bọn hắn, cái gọi là mỹ nữ còn phải xem lại. Lý Dịch từng tại thấy qua trên mạng ảnh chụp hậu cung của Hoàng đế Thanh triều, phải gọi là vô cùng thê thảm. Nghe nói những phi tử kia còn là chọn ra từ bên trong ngàn ngàn vạn vạn tú nữ, Lý Dịch rất hoài nghi, thời gian lâu dài, những hoàng đế kia sẽ có chướng ngại tâm lý gì hay không. Nhưng khi nữ tử này đứng ở trước mặt hắn, Lý Dịch cho rằng dùng bất kỳ từ ngữ ca ngợi nào cũng không không hề quá. Nàng chính như vậy, lẳng lặng đứng ở nơi đó. Váy trắng lượn lờ, mái tóc như mây, dáng người thon dài thướt tha, Lý Dịch nhìn ra chiều cao của nàng chí ít cũng phải một mét bảy. Nếu không phải thân thể này mặc dù văn nhược một chút nhưng lại cao đến một mét bảy tám, chỉ cần nữ tử này mang giày cao một chút cũng đủ để Lý Dịch không ngẩng đầu lên được. "Ngươi đã tỉnh?" Nữ tử khẽ mở miệng, thanh âm phảng phất từ đám mây truyền đến, thanh tịnh dễ nghe. Cái này rõ ràng là một câu nói nhảm. Lý Dịch rất muốn nói một câu "Có phải ngươi mù hay không?", nhưng là lời đến khóe miệng lại bị hắn cố nuốt xuống. Hắn sợ bị đánh. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đại trượng phu biết co biết duỗi, chịu nhục nằm gai nếm mật... Sau khi an ủi bản thân vài câu, Lý Dịch nhẹ gật đầu. Ngay tại trong khoảnh khắc kia, thậm chí hắn còn sinh ra xúc động muốn đánh ngất xỉu mỹ nữ trước mắt này, sau đó chạy trốn bán sống bán chết. Mặc dù thân thể này hơi yếu một chút, nhưng đối phó một cô gái yếu đuối, Lý Dịch vẫn rất có lòng tin. Nhưng hắn lo lắng chỉ cần vừa có hành động khác thường, một đám sơn tặc ngoài cửa sẽ ngay lập tức xông tới, tựa như lúc sáng vậy... Cảm giác đau rát trên bụng vẫn chưa biến mất, Lý Dịch cũng không muốn lại trải qua một lần tàn phá như vậy. "Ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không làm thương tổn ngươi." Cô gái kia dường như nhìn ra tâm tư của Lý Dịch, môi hồng hé mở, thế là Lý Dịch lại được nghe thanh âm êm tai lần nữa. Nếu như đối diện là sơn tặc hung ác, Lý Dịch nghe được câu này, trong lòng sẽ vô cùng vui sướng, nhưng từ trong miệng một vị nữ tử nhu nhược nói ra không khỏi khiến Lý Dịch cảm thấy một loại sỉ nhục nhân cách. Đối với một nam nhân nói, sao có thể chịu đựng... Được rồi, vũ nhục thì vũ nhục đi, dù sao cũng tốt hơn gặp lại những sơn tặc kia... Nếu như là tổn thương phương diện này, Lý Dịch còn có thể tiếp nhận. "Khoảng thời gian này, ngươi cứ an tâm đợi ở bên trong trại, nếu là muốn đọc sách thì thông báo một tiếng, ta sẽ sai người mang tới cho ngươi." Cô gái kia nhìn Lý Dịch, khẽ mở miệng: "Sau này ở trước mặt người ngoài, ngươi ta liền xưng với nhau là phu thê, ngươi có thể đi chung quanh trại. Chờ thêm một đoạn thời gian, thời cơ đã đến, tự ta sẽ thả ngươi rời đi." "Phu... Phu thê tương xưng?" Lý Dịch ngẩn người, tận đến giờ phút này hắn mới nghĩ ra, cho tới nay tựa hồ hắn sai lầm một việc. Chẳng lẽ những người kia nói cái gì "Trại chủ", chính là vị tuyệt thế mỹ nữ trước mặt hắn này? Trong chốc lát, ý nghĩ trong đầu Lý Dịch về cái hình tượng hán tử cẩu thả cao lớn thô kệch kia chính đang từ từ mơ hồ, thay vào đó là một cái nữ tử dung nhan vô cùng xinh đẹp, yểu điệu thướt tha khom người vén áo thi lễ đối với hắn, nhẹ giọng nói: "Tướng công, thiếp thân hữu lễ..." Phạch! Phạch! Phạch! Đừng nghĩ lung tung, đây chẳng qua là âm thanh gõ cửa mà thôi. Bỗng nhiên truyền đến thanh âm. Kéo Lý Dịch từ ảo tưởng về thực tế, sau đó hắn nhìn thấy then cửa làm bằng gỗ tựa hồ là hứng chịu chấn động gì đó, trực tiếp đứt gãy, một người phụ nữ eo bánh mì cùng một vị thanh niên nam tử khoảng hai mươi tuổi từ ngoài cửa xông vào. "Như Nghi, hắn là ai?" Nhìn thấy Lý Dịch ngồi ở trên giường, quần áo nửa hở nửa kín, sắc mặt nam tử kia bỗng nhiên biến đổi, bật thốt lên hỏi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang