[Edit] Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 2 : Sơn tặc hung mãnh
Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân
Ngày đăng: 11:46 18-08-2018
.
Nhìn thằng nhóc Lý gia dùng một bộ biểu lộ ngơ ngác nhìn lấy mình, lão giả lui ra phía sau mấy bước, trong lòng càng thêm cảnh giác.
Loại vẻ mặt này hắn cũng từng thấy qua trên mặt Lưu quả phụ, nghĩ đến vài ngày trước Lưu quả phụ thôn Đông Thủ cũng là dạng này, tỉnh lại sau giấc ngủ cũng không biết mình là ai, cả ngày ngồi ở trong sân cười ngây ngô, một khi có người tới gần nàng, lập tức liền kêu to lên, cắn người vừa tới.
Về sau người quan phủ tới, nói là Lưu quả phụ mắc bệnh điên, cầm lên dây xích sắt khóa nàng trong nhà, đồng thời khuyên bảo thôn dân trông giữ tốt, nếu là nàng chạy đến đả thương người, bọn hắn phải chịu trách nhiệm liên quan.
Lý Dịch mắt thấy lão giả trở mặt trong một nốt nhạc, hắn quay đầu, nhìn thấy hai cái đại hán thể hình tráng kiện đang đi qua bên này.
Sau khi ngây người vài giây, Lý Dịch không hề do dự, co cẳng liền chạy!
Nói đùa, vừa rồi hắn nghe được rõ ràng, lão đầu kia nói mình cái gì bị điên, Cái này nếu như bị bắt lấy, không chừng bị xem như tà ma nhập thể, trói vào trên cây cột dùng hỏa thiêu.
Lý Dịch chết qua một lần, càng thêm trân quý mạng nhỏ của mình hơn so với bất kì ai khác, không thể nghi ngờ là giờ khắc này hắn bạo phát tốc độ nhanh nhất từ lúc chào đời tới nay.
Sau lưng lão giả cùng hai tên tráng hán trợn mắt hốc mồm nhìn Lý Dịch một đường nhanh chóng chạy đi, kém chút kinh ngạc đến rơi cả cằm.
Ai cũng không nghĩ tới, thằng nhóc Lý gia tay trói gà không chặt, đi hai bước là muốn nghỉ lại có thể chạy nhanh như vậy!
“Xem ra người mắc bệnh điên thật đúng là không thể tính toán theo lẽ thường!”
Lão giả vuốt vuốt sợi râu thật dài, không khỏi cảm thán nói.
Lo lắng bị đại hán bắt về thiêu chết, Lý Dịch phi nhanh một đường, thẳng đến khi hoàn toàn không nhìn thấy thôn trang. Khi tầm mắt cũng không thấy người đuổi theo mới đặt mông ngồi trên đất.
Thở hồng hộc, cảm giác toàn thân đều muốn hư thoát.
Toàn lực chạy hết tốc lực lâu như vậy, cơ hồ hao hết toàn bộ khí lực của hắn, nếu như bây giờ hai đại hán kia đuổi tới, liền khí lực đứng lên chạy trốn Lý Dịch đều không có.
Cũng không cần xác định cái gì, Lý Dịch cơ hồ vững tin mình là xuyên việt.
Mặc dù không biết hiện tại là niên đại nào, địa phương nào, nhưng dù sao cũng tốt hơn dù sao cũng tốt hơn bị thiêu chết dưới đáy giá sách, tối thiểu nhất là mình còn sống.
Sau khi ngồi dưới đất hơi khôi phục một chút thể lực, trong lòng Lý Dịch lại thêm sầu.
Khẳng định là không trở về được gian phòng kia, không nói ở trong đó tứ phía là vách tường, một cái bàn một cái giường, ngay cả đồ ăn đều không có, nói không chừng chờ hắn trở về, toàn thôn nhân đều lấy bó đuốc nghênh đón hắn tại cửa thôn, sau đó hắn liền có thể hy sinh quang vinh lần nữa.
Khác nhau chỉ là bị thiêu chết ở nơi đó mà thôi.
Thế nhưng là không quay về thì ban đêm ngủ ở đâu?
Lý Dịch mới vừa tới thế giới này, vấn đề đầu tiên phải giải quyết là sinh tồn.
Ầm ầm!!!
Đúng lúc này, Lý Dịch bỗng nhiên cảm giác được đất đai dưới chân chấn động.
“Làm sao vậy, động đất sao?”
Lý Dịch đau khổ trong lòng, vừa qua khỏi kiếp thiếu chút nữa thiêu chết lại gặp được địa chấn, đời trước mình tạo nghiệt gì a!
Bất quá rất nhanh, Lý Dịch liền phát hiện đây không phải địa chấn.
Phương xa cuối tầm mắt, một dòng lũ do bụi mù tạo thành cuồn cuộn đến bên này, đứng tại xa mấy bước trước người Lý Dịch dưới ánh mắt kinh hãi của hắn.
“Khục Khục!”
Lý Dịch không kịp đề phòng, hít một miệng lớn “đồ ăn”, sặc đến chảy ra nước mắt.
Thật vất vả tỉnh táo lại, vừa định mắng vài câu là ai không có tố chất như thế, lúc ngẩng đầu lên, thần sắc không khỏi khẽ giật mình.
Phía trên con ngựa cao to, một vị nữ nhân tuyệt sắc thân mang trang phục màu trắng đang cúi đầu nhìn hắn.
Lông mày kẻ đen như núi xa có chút nhíu lên, tựa hồ là đang suy tư điều gì, nhìn dung nhan vô cùng xinh xắn kia, Lý Dịch chỉ cảm thấy yết hầu yết hầu hắn khô khốc, còn chưa chờ hắn mở miệng, chỉ thấy nữ tử kia khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra biểu lộ hài lòng, khẽ phủi hắn một chút, bàn tay trắng nõn vung khẽ: ”Trói lại!”
Trong ánh mắt đờ đẫn của Lý Dịch, đám sơn tặc hung ác sau lưng nữ tử kia tung người xuống ngựa, xông lên...
“Hắc hắc, là thư sinh!”
“Bộ dáng tuấn tú, xứng với trại chủ chúng ta!”
“Muốn ta nói, vẫn là Nhị tiểu thư có ánh mắt tốt.”
“Tất cả im miệng cho ta!”
Hai tay Lý Dịch bị trói sau lưng, nằm ngang ở trên lưng ngựa, đời trước hắn ngồi xe buýt cũng choáng, rõ ràng cũng không có thích ứng phương tiện giao thông thời đại này. Trên đường đi bị lắc chóng mặt, ý thức cũng từ từ mơ hồ, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười thô kệch của nam nhân, cực kỳ ồn ào, ngược lại là về sau mơ hồ nghe được một tiếng quát, những âm thanh này ngưng bặt, Lý Dịch cũng hoàn toàn không có ý thức.
Thời điểm tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy đầu tiên chính là màn lụa màu hồng phấn, Lý Dịch lẩm bẩm đứng lên, cảnh giác đánh giá hết thảy chung quanh.
Thành giường chạm trổ, chăn mền tản ra hương thơm nhàn nhạt, màn lụa hồng phấn, mười phần là phòng của thiếu nữ, bên ngoài trưng bày đơn giản vài đồ dùng trong nhà bằng gỗ, bàn, ghế dựa, ngăn tủ...
Sơn tặc!
Một đoạn ngắn ký ức còn sót lại trong đầu khiến sắc mặt Lý Dịch biến đổi, quay đầu chung quanh một chút, phát hiện trong phòng trừ hắn cũng không có người khác, mới hơi yên tâm.
Chẳng lẽ mới vừa rồi là đang nằm mơ?
Trong lòng Lý Dịch bỗng nhiên toát ra một cái ý nghĩ may mắn.
Sau một khắc, Lý Dịch liền hiểu, có ý nghĩ này mới là nằm mơ.
Bởi vì đau.
Vẻ mặt Lý Dịch nhăn nhó, che lấy bụng dưới, trong quần áo truyền đến cảm giác nóng bỏng, khiến hắn nhịn không được không ngừng hít hà, ở trong lòng thầm mắng một câu, một đám gia hỏa thô lỗ kia, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định cái này là do nằm lâu trên lưng ngựa.
Cũng không biết loại quần áo này là do là ai phát minh, một tầng lại một tầng, Lý Dịch phí hết thời gian nửa ngày thời gian nửa ngày mới cởi ra,
cúi đầu xem xét, quả nhiên bụng dưới đỏ lên một mảnh.
Lúc này, Lý Dịch ngược lại không có tâm tư đi mắng những tặc nhân kia, hắn không thể không nhìn thẳng vào tình cảnh mình bây giờ.
Xem ra, mình hẳn là bị những sơn tặc kia bắt đến địa phương này, thời điểm hắn ghé vào lưng ngựa, mơ hồ nghe được những người kia nói cái gì “Trại chủ”, “Thành thân”...
Sau khi Lý Dịch động não liên tưởng một phen, trên mặt bỗng nhiên biểu lộ hoảng sợ mười phần.
Thành thân!
Lần nữa cúi đầu nhìn thoáng qua, Lý Dịch mới phát hiện quần áo hắn mặc đã không phải là quần áo buổi sáng, không biết lúc nào đổi lại kiện áo choàng đỏ chót, trước ngực còn đeo một đóa hoa, nhìn qua đúng hỷ phục.
Trong ý thức còn sót lại, tựa hồ đã từng bị người đỡ lấy, quỳ xuống dập đầu...
Sau khi từng cái mảnh vỡ ý thức xuất hiện ở trong đầu của hắn, sắc mặt Lý Dịch trắng bệch.
Hắn đúng là bị người đoạt trở về trở thành áp trại phu nhân?
Không đúng, là áp trại tướng công!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện