[Edit] Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 10 : Phương pháp đối phó đầu gấu nhỏ.

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 11:50 18-08-2018

.
Cậu bé mập mạp khoảng chừng mười tuổi, lúc Lý Dịch quay đầu nhìn sang, đối phương đang nhìn hắn với vẻ không phục, trong mắt lại có một chút dò xét. Ánh mắt như vậy cũng không hiếm thấy, trong ánh mắt mấy bé trai chung quanh hắn đều có đồ vật như vậy. Dù là Lý Dịch làm người hai đời, cũng không hiểu trong lòng những đầu gấu nhỏ này nghĩ gì. Thái độ thù địch kia là chuyện gì xảy ra? Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, lúc trước hắn căn bản không biết những đầu gấu nhỏ này a! “Ngươi dựa vào cái gì mà làm tướng công của Như Nghi tỷ?“ Lúc này, chỉ thấy cậu bé thân thể to béo kia ngửa đầu nhìn Lý Dịch, nói ra: “Chờ ta trưởng thành, ta muốn cưới Như Nghi tỷ làm vợ!“ Lý Dịch nghe vậy hơi sững sờ, trong lúc nhất thời đầu óc có chút chậm chạp, một đứa đầu gấu nhỏ chưa đủ lông đủ cánh vậy mà nghĩ cưới người ta làm vợ? Lại nhìn mấy đứa đầu gấu nhỏ bên cạnh rõ ràng cùng chung mối thù với hắn, cuối cùng Lý Dịch đã rõ ràng thái độ thù địch của bọn chúng đối với mình là từ đâu tới rồi. Xem ra hắn còn đánh giá thấp sức hấp dẫn của nương tử nhà mình a! Bất quá suy nghĩ kỹ một chút cũng coi như bình thường, những đầu gấu nhỏ này chỉ biết cởi truồng chạy bên trong trại cả ngày, nói chung là nhìn thấy cô gái xinh đẹp cũng đều lớn tiếng nói lớn lên sẽ cưới người ta về làm vợ. Lời trẻ vô tư, người lớn bên trong trại tất nhiên sẽ không so đo cùng bọn chúng, dần dà, ý nghĩ như vậy trong đầu của bọn chúng sẽ ngày càng sâu thêm, chính bọn chúng cũng không ý thức được chỗ nào không ổn. Nhưng mà Lý Dịch xuất hiện lại làm cho những đầu gấu nhỏ tâm hồn chưa trưởng thành này bị đả kích nghiêm trọng. Nghĩ đến nữ thần mà mình muốn cưới sau này lại làm nương tử của người khác, dĩ nhiên là trong lòng không phục mười phần. Đầu gấu nhỏ Cũng may chỉ là một chút ý nghĩ đơn thuần của trẻ con, nếu đổi thành người khác, sợ rằng sẽ xách dao phay quyết đấu với hắn cũng không chừng. Liếc nhìn đám đầu gấu nhỏ giống như là gà trống hiếu chiến này một cái, tất nhiên hắn sẽ không so đo thứ gì vói đám đầu gấu nhỏ này, ho nhẹ một tiếng: “ Đều trở lại ngồi xuống vị trí của mình, nếu hôm nay đồ đạc của các ngươi không có ghi nhớ những gì đã dạy hôm nay thì không cho phép về nhà ăn cơm.” Lần đầu tiên gặp mặt nhóm đầu gấu nhỏ không tính là hài hòa cho lắm, Lý Dịch lập tức lấy ra một chút uy nghiêm của thầy giáo ra. Hắn đã hiểu một chút về các loại phong tục tập quán cùng với chuẩn mực lễ nghi của thế giới này, nói chung tương đương với Trung Quốc cổ đại, vẫn chủ yếu là tư tưởng tôn sư trọng đạo như cũ. Loại tư tưởng này xâm nhập đến mọi tầng lớp, cho nên cho dù là trong lòng những đầu gấu nhỏ này không phục hắn đi nữa, cũng đều trở về vị trí của mình ngồi đàng hoàng. Trước kia nếu như chúng nó nghịch ngợm phá phách trên lớp, Tần tiên sinh nói lại cho người lớn nhà chúng nó, sau khi trở về khó tránh khỏi cái mông phải nở hoa. Dùng roi vọt mới có trẻ ngoan, đối với những người vẫn chưa khai hóa này mà nói, vẫn là tín điều giáo dục con cái duy nhất. Vì suy nghĩ cái mông của mình, những đầu gấu nhỏ này cũng không dám làm càn quá mức trong lớp học, có điều mặc dù bọn họ đều ngồi xuống vị trí của mình, trên mặt vẫn là biểu lộ kiêu ngạo như cũ, trong ánh mắt trong suốt tràn đầy khinh bỉ. Suy nghĩ của đầu gấu nhỏ cũng mười phần đơn thuần, trong lòng nghĩ gì đều viết tất cả lên mặt, Lý Dịch vẫy khẽ bọn chúng một chút, chậm rãi nói: “Buổi sáng là lần đầu tiên lên lớp, chúng ta không dạy khác, kể chuyện xưa trước, mọi người thư giãn một tí!” Nghe được hai chữ “Chuyện xưa” này, khuôn mặt một đám đầu gấu nhỏ ngay lập tức đổi lại một bộ mặt khác, toát ra dáng vẻ cảm thấy hứng thú.” Từ nhỏ lớn lên ở trại Liễu Diệp, người có thể tiếp xúc đều là người thô kệch không có đọc qua sách, kể cả người trong nhà, đâu có biết được chuyện xưa là gì? Khi nhàm chán lại quấn lấy Nhị thúc công để nghe ông ta giảng một chút truyền thuyết của tổ tiên Liễu gia năm đó, nhưng nghe chuyện như vậy nhiều cũng sẽ phiền… Tần tiên sinh là người đọc sách duy nhất bên trong trại, nhưng ông ta lên lớp luôn là một bộ khuôn mặt lạnh như quan tài băng, đám đầu gấu nhỏ bị dọa đến thở mạnh cũng không dám, hi vọng trong miệng của hắn nói ra chuyện xưa thú vị gì đó chỉ có thể là mơ mộng hão huyền. Còn chưa chính thức bắt đầu bài giảng, Lý Dịch đã gợi lên được sự tò mò của đám đầu gấu nhỏ. Ngồi ở phía trên cùng là cậu bé dáng người to béo nhất, mặc dù trong ánh mắt mơ hồ có chút chờ mong, nhưng vẫn là bĩu môi khinh thường: “Chuyện xưa rách rưới, có gì mà hay…“ Lý Dịch thu hết vào mắt tất cả biểu lộ của đám đầu gấu nhỏ, khóe miệng không khỏi nhếch lên một vòng đường cong. Đối phó những đầu gấu nhỏ đơn thuần này, hắn có một vạn loại phương pháp có thể dùng. “Chuyện xưa hôm nay muốn kể liên quan tới một con khỉ.” Trước mắt Lý Dịch có một quyển thư tịch hư ảo trôi lơ lửng, trên đó viết ba chữ “Tây Du Ký” to. “Hỗn độn chưa phân, thiên địa hỗn loạn, mênh mông mịt mờ. Từ khi Bàn Cổ phá Hồng Mông, phân rõ đục trong, khai phá từ đây…” Lý Dịch đọc hai câu, đột nhiên cảm giác được có cái gì không đúng, quay đầu nhìn vẻ mặt đờ đẫn của đám đầu gấu nhỏ, lúc này mới ý thức được vừa rồi tiện tay cầm một quyển Tây Du Ký nguyên bản, ngôn ngữ tương đối tối nghĩa, lấy trí thông minh của đám đầu gấu nhỏ này, chắc chắn không lý giải được. Tâm niệm vừa động, đã đổi một quyển Tây Du Ký bản tiếng Phổ thông ở trước mắt. “Hỗn độn chưa phân, thiên địa hỗn loạn… mênh mông mịt mờ, từ khi Bàn Cổ phá… phá Hồng Mông, phân rõ đục trong… khai phá từ đây…” Lý Dịch lại là cũng không biết, vừa rồi hắn đọc ra hai câu này, giống như tiếng sấm nổ vang trong đầu đám đầu gấu nhỏ. Mặc dù nghe không hiểu vị tiên sinh mới tới này đang nói cái gì, nhưng là… hình như dáng vẻ rất lợi hại. Cũng chính là ở thời điểm này, giọng nói trầm ấm truyền cảm của Lý Dịch truyền đến bên tai đám đầu gấu nhỏ lần nữa. “Tương truyền trước kia cực kỳ lâu, thiên hạ chia làm Đông Thắng Thần Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Nam Thiệm Bộ Châu, Bắc Câu Lô Châu. Ở Ngạo Lai quốc thuộc Đông Thắng Thần Châu có một ngọn Hoa Quả Sơn, trên núi có một hòn Tiên thạch, một ngày Tiên thạch nứt toác, một con khỉ đá bật ra từ bên trong Tiên thạch, con mắt bắn ra từng tia kim quang…” Sau khi Lý Dịch mở miệng mấy giây, biểu lộ trên mặt của tất cả đầu gấu nhỏ đều thay đổi, từng cái miệng há to, trong mắt to bắn ra ánh nhìn khó có thể tin. Hầu Vương xuất thế, bái sư Bồ Đề, Long cung mượn bảo, đại náo Thiên Cung… Theo Lý Dịch nói liên tục, một cái thế giới kỳ quái mới từ từ mở ra trước mặt đám đầu gấu nhỏ. Đây là một thế giới bọn chúng chưa có tiếp xúc qua từ trước đến nay, nơi này thần tiên cầm quyền, yêu ma ngang ngược. Hoá ra sấm nổ chớp giật là bởi vì Lôi Công Điện Mẫu gõ cái chiêng ở trên trời. Hoá ra sau khi người ta chết, linh hồn sẽ đi một nơi gọi là Địa Phủ, nơi đó có Diêm Vương, Phán Quan, Hắc Bạch Vô Thường. Hoá ra có người có thể phi thiên độn địa, hô phong hoán vũ. Hoá ra vượt qua mấy tầng mây dày trên đỉnh đầu của bọn họ còn có vô số cung điện vô cùng rộng lớn… Một con khỉ chỉ mặc kim giáp, dần dần rõ ràng trước mắt của bọn trẻ. Bằng vào một cây gậy có thể biến lớn thu nhỏ, khuấy gió nổi mưa ở giữa thiên địa này… Trong học đường, đám đầu gấu nhỏ đã sớm đắm chìm trong cái thế giới thần kỳ này, mỗi người đều trừng to mắt nghe cẩn thận, an tĩnh không có chút tạp âm nào. Nghe tới lúc con khỉ kia một mình đánh lên ba mươi ba tầng trời, mười vạn thiên binh thiên tướng cũng không làm gì được hắn, khuôn mặt cậu bé Trương Tiểu Bàn ngồi ở phía trên cùng đỏ lên, hô hấp cũng biến thành dồn dập, trong mắt bắn ra hào quang mãnh liệt chưa bao giờ có.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang