Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Chương 7 : Không Thể Nào! Cái Này Mà Là Táo Sao!!?

Người đăng: Lang_Tu_Diep_Truc

Ngày đăng: 19:55 02-03-2019

Đêm xuống, Phong Hà căn bản là không ngủ được! Trong đầu nàng cứ vang vọng mãi khúc sáo kia. Kỳ quái, tại sao nàng lại có cảm giác là mình biết người thổi sáo là ai... Quá kỳ quái! Phong Hà một cước đạp tấm chăn mỏng ra, trực tiếp ngồi dậy, đi ra sân lớn chùa hóng gió, bây giờ cũng đã là canh hai. Cách sân lớn chừng ba thước, Phong Hà đột nhiên nghe thấy một chuỗi âm thanh đánh đấm, cùng với tiếng hít thở đều đặn, nội công vờn quanh không mạnh mà cũng không yếu. Nàng không ngờ giờ này vẫn có người còn thức, mà còn luyện công! Tò mò, Nàng đã nhanh chóng đến sân và cũng đã thấy người cả đêm không ngủ lại đi luyện công. -- Tiểu Hà? Sao muội còn chưa ngủ? - Đại Phong ngạc nhiên khi thây thân ảnh của tiểu hài tử đang đứng phía xa nhìn mình. Động tác của tay cũng ngừng hẳn. Phong Hà cười cười đến gần Đại Phong, chầm chậm mở lời -- Ta thấy khó ngủ, định bụng đi dạo một vòng, không ngờ lại gặp huynh. Đại ca, sao giờ này mà huynh còn chưa ngủ vậy? - Đại Phong gãi đầu, bất đắt dĩ cười cười, sau đó mới trả lời nàng. -- Huynh tranh thủ buổi tối, ôn lại quyền pháp một chút. Ngày mai lại là ngày nghỉ, huynh sẽ huấn luyện đám tiểu tử kia một ít chiêu thức... - Phong Hà cười cười, chỉnh trang quần áo một chút rồi bày ra tư thế thủ võ, nói với Đại Phong -- Luyện một mình chán lắm, hay ta bồi huynh một chút vậy. Đồng thời lĩnh giáo võ công gia truyền của Lãnh gia! - Đại Phong kinh nhạc, nhịn không được thốt lên câu nghi vấn khi thấy nàng bày ra tư thế thủ rất độc đáo, hắn không tìm được mấy điểm sơ hở. -- Tiểu Hà! Muội học võ?! - Đại Phong không thể tin, nàng là do bọn hắn coi sóc, mỗi chuyện nàng làm, mỗi nơi nàng qua, bọn hắn nắm rõ như lòng bàn tay. Nàng căn bản chưa từng động vào võ thuật! -- Sao vậy? Ngạc nhiên sao? Điều ngạc nhiên còn chưa hết đâu! - nàng vừa nói vừa tung một cước đến trước ngực Đại Phong, hắn vẫn còn đang hoang mang, mù mịt không thôi nhưng hành động lại rất nhanh chóng, chặn ngay cú đá đó. Đại Phong lại một lần nữa kinh ngạc, cú đá của tiểu hài nhỏ này vậy mà như một chiếc búa tạ, hắn vận hết một nửa lực lượng mới đỡ được!! Nội lực! Muội ấy có cả nội lực! Hơn nữa, còn cao hơn hắn không ít! Đại Phong ngạc nhiên, rồi lại từ ngạc nhiên chuyển sang nghi hoặc sau đó lại dâng lên một niềm hãnh diện cùng tự hào!! Bọn hắn quả là không chọn sai chủ tử! Có một chủ tử với thiên phú như thế này, bọn hắn kiêu ngạo còn không kịp a! Đại Phong sau khi tiếp vài chiêu của Phong Hà liền thay đổi thái độ, đáng đấm một cách nghiêm túc, nhưng lực đạo lại không mạnh, hắn sợ nàng lại bị tổn thương. Sau nửa canh giờ đánh đấm, hai huynh muội lại lên mái nhà nằm nghỉ. " Phù Phù " Phong Hà nằm ngửa trên mái nhà thở phì phò. Cái cơ thể này quá yếu rồi, chỉ mới nửa canh giờ đã mệt lữ như thế này!! Phong Hà càng chắc chắn về kế hoạch luyện cơ bắp kia của mình. Cũng may là được nội lực Dương Châu Mạn của nàng bồi dưỡng, kinh mạch yếu ớt của cái cơ thể này cũng dần được cũng cố hơn. -- Muội không sao chứ? - trước mắt lại xuất hiện một quả to đỏ với lớp vỏ hai màu, phần trên đỏ tươi như máu, phần dưới lại có màu nâu đà. Đưa tay ra nhận, Nàng cũng ngồi dậy. -- Nếu không phải tại cơ thể này quá yếu, Ta nghĩ còn có thể bồi huynh thêm một canh giờ! - Đại Phong ha hả cười, tay to xoa nhẹ đầu nàng, rồi ngồi xuống cạnh nàng. Ngoạm một miếng to loại trái cây kỳ lạ giống với quả táo kia. -- Nhưng mà, võ thuật gia truyền nhà huynh đúng là lợi hại. Không cần dùng nội lực nhiều cũng đã đánh ra uy lực không tệ. Lúc nãy ta phải cố lắm mới phá chiêu của huynh được. - Phong Hà cũng cắn một miếng, vị chua chua ngọt ngọt lan tràn trong miệng khiến nàng càng chắc chắn đấy là quả táo thật một ngàn phần trăm! Đại Phong ha hả cười, tự hào mà nói -- Không giấu gì muội, bộ võ thuật này không cần nhiều nội lực, nó lấy tiêu chí "một đòn đoạt mạng", chuyên dùng cho cận chiến. Nếu học để phòng thân thật sự rất tốt nhưng.... -- Nhưng nếu đối thủ sử dụng vũ khí dài, đánh tầm xa quả là một điểm yếu chí mạng! - Phong Hà tiếp lời Đại Phong, cũng là nói ra điểm chính yếu của bộ võ này. -- Phải vậy, bộ võ này thường được vận dụng kết hợp với một số vũ khí loại nhỏ. Tuy ta còn có luyện kiếm pháp nhưng nó chỉ đạt đến tầng hai, uy lực không lớn lắm. - nói đến đây, đôi mắt đen của hắn Trần đầy vẻ mông lung. -- Vốn Lãnh gia có 5 bộ sách gia truyền, một dạy khinh công Tiêu Dao Du, một dạy võ thuật Âm Quyền công, một lại là bí tịch tâm pháp tu luyện nội lực Huyền Thiên công, còn hai bộ cuối cùng là về kiếm thuật Nguyệt Quang kiếm và thương pháp Thiên Cương thương. Năm lên mười tuổi, ta vẫn còn thấy hai bộ sách về kiếm và thương pháp nhưng một năm sau, nó lại biệt tích. Ngay cả lúc gia tộc bị thảm sát, phụ thân cũng không giao cho ta. Nên ta bây giờ chẳng biết bộ sách đó có bị thiêu hủy ở đại trạch Lãnh gia hay không... -- ... Huynh vẫn được hướng dẫn về kiếm pháp chứ? - Phong Hà tò mò hỏi một câu, nhận được cái gật đầu của Đại Phong -- Phụ thân tự mình dạy ta, tuy chỉ là phần đầu nhưng ta vẫn chăm chỉ tập luyện. -Phong Hà ồ một tiếng, lẵng lặng cắn thêm một miếng nữa. -- Bọn trẻ kia lầm việc rất cật lực, không có nữa điểm làm biếng. Nhất là tên tiểu tử Lục Lăng kia, tuy tính tình nóng nảy như vậy nhưng lại không bị đuổi khỏi tửu quán. Còn tên nhóc trầm tính Hàn Thiên...Phải nói là ta khá yên tâm về hắn. Nhưng, không phải chỉ cần làm việc chăm chỉ chúng ta có thể sống thoải mái. Hà nhi, muội sẽ theo chúng ta mãi chứ? - Phong Hà nhìn Đại Phong thật lâu, thu hết nét bối rối, lo sợ cùng bất lực trong ánh mắt hắn. Rồi nàng chầm chậm lắc đầu, điều này khiến Đại Phong khá ngạc nhiên -- Ta sẽ không theo bọn huynh như thế này mãi mãi! Lúc trước là ta để mọi người coi sóc. Nhưng bây giờ, mọi người cũng như ta, cùng tiến cùng lùi, cùng trải qua khó khăn. Tuy ta luôn muốn mọi người coi ta như một phần gia đình nhưng ta cũng muốn làm một chủ tử mà các huynh tự hào, ta sẽ không dậm chân tại chỗ, ta sẽ bước về phía trước lại còn là bước rất vững chắc!! Nhưng nếu các huynh muốn theo bên cạnh ta, còn quá khó! Nhưng ta sẽ không bỏ lại các huynh! Điều đầu tiên mà một chủ tử ta muốn làm đó là nhanh chóng xây lên một mái nhà hoàn hảo cho các huynh! Đại Phong thân mình run lên một cái, ánh mắt không tự chủ được mà hút vào đôi mắt đen to tròn lấp lánh ánh sáng lại khiên định vì bọn hắn mà lo nghĩ! -- Nhưng trước tiên cũng phải phát triển kinh tế lên một chút. Ta đang có một kế hoạch khá lớn, rất tốn nhân công và tiền bạc lại còn liên quan với khá nhiều mối quan hệ ....- Đại Phong nghe xong không khỏi giật mình cái thộp, tiền tài nhân lực? Bọn hắn là chi không nổi, nhưng nhiều mối quan hệ là ý gì? ... Mặc dù vẫn còn ít của cải nhưng đó là những đồ vật rất quan trọng đối với bọn hắn. -- Đại Phong, lúc trước Lãnh gia là một gia tộc khá có tiếng đúng không? - Phong Hà đột nhiên hỏi một câu, Đại Phong ngốc lăng gật đầu trong vô thức xong rồi mới hoảng hồn mà ngẫm lại -- Hà nhi, muội định làm gì? - Đại Phong tò mò hỏi một câu, trong giọng nói có chút gì đó lo lắng -- Làm gì? Đương nhiên là tái tạo lại Lãnh gia! Đưa Lãnh gia lên làm một gia tộc thương nhân giàu có! - nụ cười của nàng khiến cho hắn an tâm hơn phần nào. Nhưng, tại sao lại là Lãnh gia? -- Tại sao... - Đại Phong vẫn chưa kịp hỏi hết câu, Phong Hà đã xua tay -- Không phải huynh thì là ai đây? Ban đầu chẳng phải huynh là người tập hợp những người đó lại à? Nếu nói trách nhiệm, trách nhiệm của ta là lớn nhất, xếp thứ nhì lại là huynh! Huynh phải có trách nhiệm với hai mươi mấy nhân mạng đang ở đây chứ! - Phong Hà nhanh chóng phản pháo, bắt ép Đại Phong phải chấp nhận. -- Nhưng ta... -- Không nhưng nhị gì cả! Ngày mà Lãnh gia trở nên hưng thịnh. Huynh chính là gia chủ, chúng ta là huynh đệ, tỷ muội của huynh, mà huynh cũng mau chọn ý trung nhân để ta đây có thêm một đại tẩu tử đi! - Phong Hà cười lớn sảng khoái, làm Đại Phong mặt đỏ tai hồng. -- ... Haizz! Theo ý muội đi! Nhưng... Muội có thể cho ta biết một chút về kế hoạch không? -- ....Cũng được! Thế là hai huynh muội thức trắng một đêm để luận bàn về tương lai của Lãnh gia.... Đầu giờ mão ngày hôm sau, trực tiếp gõ mỏ, dựng đầu đám nam tử dậy hết. Bọn hắn đương nhiên đã được thông báo hôm nay sẽ bắt đầu luyện võ trở lại nhưng hình như hơi sớm thì phải? Mà, tại sao bọn họ lại phải xách theo năm chiếc thúng to vậy? -- Để hái táo đó! Oáp ~ Cả đám nam tử đều giật mình, tròn mắt nhìn lại phía giọng nói trong vắt kia phát ra. Chỉ thấy một nam hài mười tuổi nhỏ nhắn, khuôn mặt hơi ngăm đen, đôi mắt vẫn còn mê mang hít lại, miệng ngáp không ngừng. -- Phong Hà! Ngươi theo bọn ta khi nào thế!? - Lục Lăng kinh ngạc. Phong Hà nàng quả đúng còn hơi mớ ngủ, lúc khuya bàn việc với Đại Phong nên chỉ mới chợp mắt được hai canh giờ dẫn đến bây giờ cơ thể thiệt uể oải. -- Hơ? Ta đương nhiên là phải đi theo rồi! Hái càng nhiều táo càng tốt! - Phong Hà cố làm mình tỉnh táo lại, tiếp tục trả lời câu nói của Lục Lăng, chỉ thấy Lục Lăng bày ra bộ dáng thắc mắc. Không chỉ mình Lục Lăng mà tất cả nam tử vẫn đang leo núi kia đều trưng ra khuôn mặt quái dị về phía nàng. -- Hửm? Ta nói cái gì sai sao? - Phong Hà nhìn vẻ mặt kỳ lạ của đám người mà hiếu kỳ. -- Cái đó, không biết ngươi đã thấy quả táo chưa? - Lục Lăng lau mồ hôi trán, hỏi thăm -- Đã ăn thử rồi. Thực sự rất ngon mà!... Tại sao huynh lại nhìn ta bằng cái ánh mắt kinh ngạc thế? - Phong Hà nghi hoặc. Tầm mắt đảo đến người Hàn Thiên đang ở phía xa. -- Hàn Thiên, huynh nói thử xem, tại sao mọi người lại có vẻ kinh ngạc như vậy? - Hàn Thiên đột nhiên run bắn người, lắp bắp trả lời câu hỏi của nàng -- Thật ra... Quả táo rất,rất, rất chua... Nên, nghe ngươi ăn được... Bọn ta... Bọn ta.... Phong Hà mặt kệ Hàn Thiên đang lựa chọn ngôn ngữ nói, trực tiếp nắm được những từ quan trọng. Hắn nói quả táo rất chua? Rõ ràng là nó giao giữa hai vị chua ngọt mà! -- Lũ nhóc các ngươi, còn tính tán chuyện đến chừng nào thế!! - phía xa Đại Phong đã la to thúc dục cả đám. Phong Hà cũng vọt lên phía trước, đi cùng với Đại Phong tránh đi khỏi ánh mắt quái dị của đám nam tử phía sau. Cả bọn đi khoảng nửa canh giờ thì đến một bãi đất khá trống trải. Phong Hà khá là kinh ngạc khi nhìn thấy một gốc cây to như đại thụ, lá mọc xum xuê xanh mướt, rợp bóng cả một vùng ở giữa khu đất trống đấy. Trên những tán cây có vô số những quả to nhỏ tròn trịa nửa đỏ nửa nâu lúc lắc trông mà ngon cả mắt. Đại Phong bắt đầu phân phó đám nam tử đứng tấn hai canh giờ làm họ khóc không ra nước mắt, bình thường thì Đại Phong huynh ấy chỉ cho đứng tấn nhiều nhất chỉ một canh giờ là cùng, hôm nay tại sao lại trở chứng vậy chứ?! Làm đám bọn họ có nước mắt mà không dám khóc ra! Phong Hà tươi cười nhìn đám người khổ sở kia, thân hình khẽ động liền phi thân lên một nhành cây làm cả đám nam tử trố mắt mà nhìn. -- Đại ca, huynh nói xem đây gọi là quả gì vậy? Muội từng đi cùng Tiểu Cẩm dạo phố hình như không bắt gặp loại quả này. - Phong Hà tiện tay hái một quả, cho vào miệng cắn rốp một miếng, quay sang Đại Phong đang bắt đầu công cuộc thu hoạch. Chỉ thấy Đại Phong gãy đầu, vẻ mặt tỏ vẻ rối rắm. -- Ách! Nói thật là... Đến bọn ta cũng chẳng biết nó là quả gì... -- Hả!? Không phải chứ!? Đại ca, tốt xấu gì huynh cũng từng là đại thiếu gia, loại quả này huynh thật sự chưa từng thấy qua sao?! - Phong Hà kinh ngạc -- Cái này... Thật ra lúc trước bọn ta có vào đây đốn củi, tiểu Diêm trong lúc đi lạc đã tìm được cái cây đó. Bọn ta hái về một ít đem cho Nguyệt Lan xem trước, không có gì bất thường nên muội ấy mới cho phép dùng. Đến Nguyệt Lan cũng không biết loại quả đó là gì. - Đại Phong bất đắc dĩ giải thích. Phong Hà lại càng kinh ngạc, lát sau nàng mới hoàn hồn, nhớ tới quả táo kia, liền hỏi thêm một câu -- Huynh thấy quả táo chưa? -- Táo? Muội hỏi làm gì vậy? Nó rất phổ biến ở chợ mà. - Đại Phong nghi hoặc nhìn nàng mà nói. -- Vừa hay, Nguyệt Lan lúc trước có làm cho ta một túi hương, trong đó có chứa vỏ táo. Muội coi thử xem. - Đại Phong lấy từ trong ngực ra một cái túi hương lam sắc nhỏ, trên đó có thêu một đóa lan màu tím biếc xinh đẹp, sống động như thật, còn thoang thoảng một mùi rất thanh nhã nhưng có xem chút vị đắng gắt. Đại Phong đưa qua cho nàng, Phong Hà nhẹ nhàng mở miệng túi, mùi hương kia càng nồng hơn làm nàng nhíu mày, hình như mùi này đối với nàng có chút quen thuộc làm nàng liên tưởng đến một loại quả khác quả táo ở kiếp trước của nàng một trời một vực. Lòng nghi ngờ, nàng lấy từ trong túi ra một mảnh vỏ nhỏ bề ngoài màu xanh ngọc bích, bên trong lại thuần một mầu trắng, đưa lên mũi ngửi ngửi, Phong Hà càng chắc chắn hơn đối với suy đoán của nàng. Không thể nào! Cái này mà là táo sao!!? Trời ạ, đây vốn là vỏ chanh mà! Chanh đương nhiên phải rất chua rồi! Phong Hà dở khóc dở cười khi nghĩ lại về những gì Hàn Thiên nói, tự dưng cảm thấy mình quá kì quặc!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang