Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Chương 6 : Có Người Dâng Tận Tay, Ta Đây Phải Tận Dụng Triệt Để Chứ!

Người đăng: Lang_Tu_Diep_Truc

Ngày đăng: 19:55 02-03-2019

Phong Hà đúng giờ cơm xuất hiện lại ở sân chính chùa. Cùng Tiểu Cẩm vào nhà ăn, bữa cơm cũng là rau cá bình dị nhưng cũng đủ no. Phong Hà hỏi mượn Lục Lăng và Hàn Thiên hai cái cuốc, lấy thêm một cái xẻng cùng một con dao, vài tấm vải củ và một cái rổ đan. Nàng đã thấy loại quả kia cũng là một loại quả giả giống dâu tây, hại nhỏ nằm ở ngoài lớp vỏ, muốn trồng phải tách hạt ra trước. Cũng may kiếp trước nàng từng có người bạn rất thích dâu tây, suốt ngày giảng giải nào là cách lấy hạt cách trồng rồi cách chăm sóc khiến nàng không khỏi thuộc lòng. Phong Hà cười khẩy, không ngờ những lời đó lại có chổ dùng trong thời đại này. Phong Hà đi vào sau núi, không quên dặn dò Tiểu Cẩm một phen. Trong đầu đột nhiên hiện lên bóng dáng của hai tên nhân công miễn phí kia, miệng không khốn chế cười khẽ một tiếng, đã muốn lợi dụng thì phải lợi dụng thật triệt để! Nàng không vội đến đó. Trước tiên phải thu hoạch quả trước đã. Nàng hiện tại chỉ đem theo chiếc rổ nhỏ, sấp vải vụn và một con dao làm bếp nhỏ. Hướng nơi nàng đã phát hiện ra lùm cây dâu đương theo đường cũ mà đi. Phong Hà đang suy nghĩ nên xây khu vườn như thế nào thì bị một tràng lời nói nhảm phá đám. -- Hai tên ngốc tử Mạc Ngôn, Vũ Mặc kia! Dám ép ta ở đây trông ngôi chùa cổ nát, xấu xí, chán phèo này. Không những không cho ta đi xem náo nhiệt lại còn dùng vũ lực ép ta dính một chỗ ở đây! Hừm, sợ ta đi theo sẽ phá hỏng chuyện tốt của hai người các ngươi sao? Hầy, tại sao võ công ta lại kém hẳn một bậc so với tên mặt lạnh Mạc Ngôn đó chứ!?... Bla.. Bla... Đang ngồi xếp bằng trên một tản đá là một nam tử trông khá tuấn tú. Tóc đen vấn gọn, một thân lam y phiêu dật phong lưu nhưng nếu lam y không bị hắn vò nát thành một nùi, miệng hắn không ngừng lải nhải, tay không ngừng cho vào miệng từng khối điểm tâm đến là thô lỗ thì nàng sẽ ngừng lại một chút mà bắt chuyện! Thật quá phá hình tượng một mỹ nam! Phong Hà căn bản không muốn để ý, nhanh chóng đi qua nam tử kia một cách cẩn thận để tránh hắn phát hiện nhưng không ngờ lại bị những lời nói nhảm của hắn làm cho hứng thú. -- .... Chủ tử cũng thật quá đáng đi! Thiên vị mỗi mình Tất An và Mạc Ngôn! Ta rất muốn đi mà nhìn xem cái cô tiểu thư kia có gì tốt mà người lại để tâm đến nàng ta như vậy! Hầy, đã qua giờ ngọ vậy mà ta cũng không thể ăn được một bữa ăn đầy đủ, chỉ có thể nuốt mấy miếng điển tâm nhạt nhẽo này! Tất An, bây giờ ta rất muốn tìm ngươi tính sổ đây! Bữa trưa của ta đâu a!! Tên đại lừa bịp nhà ngươi còn bảo chủ tử sẽ đến đây! Căn bản là lừa đảo a!!!... -- Vị tiểu ca này... Thiệu Vấn giật nảy cả mình, vội vận khinh công nhảy cách xa người đã vỗ vai mình một cách bất chợp ba thước, giơ tay đá chân làm thành thế thủ. Chỉ thấy người bắt chuyện với hắn là một nam hài, tóc đen vấn cao, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, đôi mắt to tròn, như lại chẳng hợp với bộ y phục thô kệt trên người, Thiệu Vấn nhìn đến thất thần. Đến khi nhìn rõ người trước mặc, hắn ta lại muốn cắn lưỡi! Ông trời ơi! Tiểu tổ tông này làm sao lại ở đây? Không phải Mạc Ngôn và tên ngốc Vũ Mặc đã theo dấu nàng rồi sao? Vậy hai tên đó đâu rồi? Thiệu Vấn theo bản năng ngó nghiên khắp nơi, không để ý đến tiểu tông thần kia đã đến gần mình từ khi nào. -- Vị tiểu ca này, huynh đang tìm gì vậy? - Phong Hà vô tội hỏi thăm. Bấy giờ Thiệu Vấn mới hoàn hồn, nhìn tiểu nam hài đang ở trước mặt mình, trưng ra cái giương mặt kỳ quái nhìn hắn. -- Ách! Ta, ta, ta chẳng tìm gì cả... Ta, ta, đúng rồi, ta chỉ là tiện đường ngang qua! Không tìm gì hết, không tìm gì cả! - ngày thường Thiệu Vấn thường miệng nhanh hơn đầu vậy mà bây giờ tìm một cái cớ lại lắp ba lắp bắp như gà mắc tóc. Hắn thấy nam hài kia vẫn nhìn mình bằng cái ánh mắt kỳ quái, tâm không khỏi nảy lên một cái. -- Chỉ là một người qua đường thôi sao? Thôi vậy ta xin lỗi vì đã làm phiền! - nam hài đó lẩm bẩm mà rời đi. Thiệu Vấn thở phào một hơi, nhưng vẫn là đem lực chú ý đặt ở trên người nam hài sắp đi khỏi tầm mắt kia. -- Cứ tưởng là người quen của hai huynh ấy chứ, hai huynh ấy đã nhờ mình chuyển lời... Nam hài kia lầm bầm trong miệng vốn không thể nghe rõ nhưng nội công của Thiệu Vấn thua ai chứ, liền đem tất thảy thu vào tai. Nghe xong hắn giật nảy cả mình, trí tưởng tượng bay cao bay xa mà không để ý đến khóe môi nam hài kia đã vẻ lên một nụ cười lạnh. -- Tiểu cô nương xin dừng bước!!! Thiệu Vấn lời vừa ra khỏi miệng hắn lại muốn vả miệng mình vài cái! Cái gì là tiểu cô nương chứ? Rõ ràng là một nam hài! Nàng ta không nghi ngờ mới là chuyện lạ đấy! Quả nhiên nam hài kia nghe hắn gọi thì cứng người, một khắc cũng không di chuyển, từ từ quay đầu nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc. -- A,a, a, a, không phải! Là ta nhìn nhầm! Là ta nhìn nhầm!! Da dẻ ngươi trắng nõn giống nữ nhi nên ta cứ tưởng ngươi là nữ giả nam. Ta thật sự không cố ý khinh thị ngươi cho nên... Cho nên... Ngươi bảo có người nhờ ngươi truyền lời... Có thể cho ta biết là ai không? Chúng ta có thể làm một số trao đổi! Chỉ cần ngươi nói hai người đó là ai ta sẽ giúp ngươi làm một việc! Thiệu Vấn trương ra khuôn mặt hiền lành, nở một nụ cười nịnh nọt, bộ dáng thương nhân trong sáng. Nhưng Phong Hà nhìn sao cũng ra đó là bộ dáng của một tên gian thương chuyên lừa người. -- Thật không? - nàng làm ra vẻ vô tư hỏi -- Thật! Thật! Ngươi muốn gì, chỉ cần ta có thể làm đều sẽ làm giúp ngươi! Nam tử hán đại trượng phu nói lời tất giữ lời! - Thiệu Vấn gật đầu như giã tỏi mà thề độc. Phong Hà giả vờ suy tư không khỏi khiến Thiệu Vấn sốt ruột. -- Vậy, cũng được đi! - đến khi nàng trả lời như vậy Thiệu Vấn mới âm thầm thở phào một hơi, tai vển lên chú ý những gì nàng sắp nói. -- Thật ra ta không biết tên hai người họ. Nhưng cả hai đều là nam tử, còn rất cao nữa. Ước chừng gấp hai ta... -- Rồi sao nữa? Rồi sao nữa? - Thiệu Vấn ước lượng, Mạc Ngôn cao hơn hắn một chút, còn Vũ Mặc thì bằng hắn. Quả là gấp đôi nam hài này. -- ... Một người khá lạnh lùng, còn một người thì rất đẹp! - Xong! Hắn chắc chắn là hai tên đó rồi! -- Ồ, thật sự không phải người quen rồi. - Thiệu Vấn nhanh chóng phủ sạch quan hệ. Đùa à!? Hắn còn chưa ăn cơm, lỡ đâu hai tên kia bảo muốn gặp mặt, chẳng phải là hắn ôm cái bụng rỗng đi à? Mơ đi nhé! -- Vậy sao!? Mà, hai huynh ấy bảo là bằng hữu đang ở đâu trong khu vực này thôi. Ta sẽ đi tìm một lần nữa vậy. -- Ừm! Nên vậy! Nên vậy! - Thiệu Vấn gật gù, giữ khuôn mặt tươi cười đến muốn trẹo quai hàm. Tiểu tổ tông a, ngươi mau đi đi a! Ta còn muốn ăn cơm! -- Vậy ta xin cáo từ nhé?! - Thiệu Vấn xoay người định bụng vận khinh công đến Ỷ La tửu quán đánh chén một bữa không ngờ chân còn chưa rời mặt đất đã bị một lực kéo trở lại. -- Ấy!! Tiểu ca! Huynh định đi đâu vậy? - Thiệu Vấn giờ này gáy đã đổ một tầng mồ hôi lạnh. Chỉ là một tiểu cô nương mười tuổi vậy mà lấy sức lực ở đâu ra để kéo hắn lại? Tuy vẫn còn nghi vấn vị tiểu thư này có luyện võ nhưng... Nàng ta chỉ mới mười tuổi thôi! -- Này tiểu đệ đệ! Đệ còn có chuyện gì sao!? - Thiệu Vấn cố bày ra khuôn mặt tươi cười. Cười đến sái quai hàm mất rồi! -- Bộ huynh quên rồi hả? -- Quên? Quên gì? - Thiệu Vấn ngu ngơ hỏi, tay cũng tự kiểm tra một lượt. Có thiếu cái gì đâu? -- Lúc nãy huynh có hứa giúp ta một việc mà! - Thiệu Vấn khóc ròng! Quả thật hắn quên, quên bén đi mất luôn! Cái gì là nam tử hán đại trượng phu!? Còn không phải vì bữa cơm bỏ bê lời hứa à? Lại còn là lời hứa với trẻ con! Thiệu Vấn thấy mình thật đáng đánh! -- A phải! Phải! Phải! Là ta quên mất. Đệ nói đi, muốn ta giúp việc gì? - Thiệu Vấn trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Vỗ ngực dõng dạc nói to. -- À, cũng không có gì quan trọng cả! Nhưng, huynh thấy ngôi chùa dưới kia chứ? - Thiệu Vấn gật đầu -- Một mình ta thì không đem hết được nên phải nhờ huynh... Thiệu Vấn tự nhiên có linh cảm xấu... Rất xấu!! Cảm giác như cơm trưa của hắn đang từ từ mọc cánh mà bay... -- Huynh cứ đến trước cổng chùa, có vài tiểu cô nương ở đấy. Huynh nói là Phong Hà nhờ huynh đến lấy đồ là muội ấy sẽ hiểu. Rồi huynh mang đến mỏm núi phía đông nam của ngôi chùa là được. Sẽ có người nhận, huynh không cần lo! Ầm!! Ầm!! Ầm!!! Thiệu Vấn méo mặt, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Chân tay bủn rủn không nói nên lời. Đấy! Hắn đã nói mà! Hắn linh cảm cơm của hắn sẽ mọc cánh mà bay! Còn bay rất xa là đằng khác! Tiểu tổ tông, ngài đã biết tôi nói dối rồi đúng không?!! Ngài đây là muốn trừng phạt tôi mà?! -- Vậy! Nhờ huynh nhé! - mà tức nhất là vị tổ tông kia ngay cả một câu cũng không chào hỏi, trực tiếp mất dạng trong rừng cây um tùm. Thiệu Vấn hận đến nghiến răng nhưng nửa ngày cũng không tìm ra ngôn từ để mà mắng mình vô dụng. Phong Hà chạy một mạch đến lùm dâu tây. Sau khi nhòm ngó xung quanh và chắc chắn rằng không ai ở xung quanh. Nàng mới co người ôm bụng mà cười vang, cười đến ngặt ngẽo! Đúng là đồ đại ngốc!! Không biết chủ tử nhà ai lại nuôi ra cái tên đại ngốc này không biết!? Thật buồn cười, quá buồn cười! Tên ngốc này chỉ có nước cho người ta xỏ mũi dắt đi! Phong Hà cười một trận đến đau cả ruột rồi mới thu lại hình tượng, bắt tay vào công việc. Bên kia Thiệu Vấn vẫn méo miệng mà thực hiện lời hứa. Đùa! Nếu không thực hiện thì chẳng biết tiểu tổ tông kia sẽ lại làm gì hắn. Tốt nhất là đi nhanh đưa lẹ rồi còn đi ăn cơm! Bộ mặt của Thiệu Vấn suýt nữa hù chết Tiểu Cẩm, cũng may là nàng còn tỉnh táo mà nghe ra là do Phong Hà nhờ! Mà ở chổ vừa rồi Thiệu Vấn vừa rời đi không lâu, hai bóng người đạp không mà đến. Không thấy người đâu, thiếu niên vận tử y suýt nổi đóa! -- Tên đần Thiệu Vấn, ca cẩm cho đã vào, đến khi chúng ta đưa cơm đến thì lại trốn! Tất An không cam lòng mà mắng! Còn nam tử với khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt nhìn quanh mọi nơi một lần. Đôi mắt đen chợt lóe, nhìn đăm chiêu về một hướng. Chỉ thấy môi mỏng khẽ mở, lập tức áp chế Tất An vẫn đanh trách mắng -- Tất An! Theo sau! - lời vừa nói xong, thân hình nhoán cái đã mất dạng đủ cho thấy người nọ một thân khinh công tuyệt kỷ. Tất An hoảng hồn, vội vận khinh công, nhanh chóng đuổi theo. Phong Hà sau nửa canh giờ chọn lọc cuối cùng cũng hái đầy một rổ, nàng hít mắt nhìn thành quả của mình. Tâm trạng vui vẻ, Phong Hà vận nội lực định bụng sẽ đến chổ đó. Nhưng chân vừa động lại truyền đến từng trận đau đớn làm nàng phải khự lại. Thật bất cẩn, Nàng đã cố không dồn lực quá mạnh vào chân trái không ngờ vẫn quên. Phong Hà cắn răng, cố đi đến mỏm núi, đến đó trước rồi tính sau. Khi Phong Hà vừa đến nơi đã truyền đến tiếng cãi nhau đến là ồn ào không khỏi khiến nàng nhăn cả mặt. -- Tên Vũ Mặc đáng chết nhà ngươi. Mắc mớ gì không cho ta ca cẩm? Ta là bị tiểu tổ tông đó xỏ mũi dắt đi! Đến cơm trưa vẫn chưa được ăn! Các ngươi còn đỡ đi! Có người giao cơm tận chỗ tận nơi! Đã vậy còn không khách khí không thèm chia cho ta chút ít! Ta đây là đói đến sắp ngất rồi! Vậy mà các ngươi lại bắt ta chặt cây khai hoang? Mà không có lấy một cái liềm! Vậy phải chặt bằng cái gì đây a!!! Ức hiếp người quá đáng!! Không có liềm có rựa ta lấy cái gì mà chặt cây đây a?!! -- Chặt bằng tay ngươi đấy!! - giọng nói lanh lãnh đáp lại lời than vãn của Thiệu Vấn làm hắn câm nín, nữa ngày cũng không dám nói mà nhìn về phía thân ảnh tiểu nam hài cực kì quen kia, trong lòng đã rối thành một nồi cháo hành, hận không thể vả miệng mình vài cái, đúng là cái miệng làm hại cái thân. Phong Hà nhìn quanh một lần, thấy số cây mà nàng đánh dấu còn ít hơn một nửa, trong lòng không khỏi tán thưởng nội lực hai người kia. Nàng chính là cố ý không lấy liềm đấy, có hai cao thủ nội công thâm hậu như vậy lại không dùng, thật quá lãng phí. Hai tên nhân công kia hiện đang ngồi trên một thân cây đổ mà nghỉ ngơi, còn tại sao tên nói nhiều này ở đây thì nàng đã đoán được phần nào. Mạc Ngôn vừa thấy nàng, vội nhét nốt nửa miếng cơm nắm vào miệng rồi nghiêm chỉnh đứng lên tiện tay còn cốc một cái cảnh báo đến người đang ngồi ăn đến khoa trương phía dưới. Vũ Mặc mặc kệ nàng đấy! Lợi dụng nội lực của bọn hắn mà chặt cây, biết mệt thế nào không? Còn không cho người ta nghỉ ngơi lấy sức? Phong Hà cũng mặc kệ bọn họ, miễn là bọn họ chặt hết đám cây cho nàng là được! Nàng nhìn lướt qua những thân cây, chọn một cái có vẻ khá to, tay nhỏ vẫy vẫy về phía Mạc Ngôn, ý bảo hắn lại đây. -- Có thể gọt thành cho ta một mặt bàn không? Vừa với vóc người ta càng tốt! - Phong Hà đều đều nói, Mạc Ngôn liền nghiêm túc gật đầu. Không hỏi nhiều trực tiếp dùng nội lực chẻ đôi cái cây đó, đen gốc cây đã được nội lực mài nhẵn đến một mái râm, hắn còn làm hẳn luôn một cái ghế ngồi cho nàng. Phong Hà gật đầu hài lòng, nói hai tiếng cảm ơn, đặt rổ dâu lên, trải ra một miếng vải, tay phải cầm dao, tay trái cầm lên một quả dâu, cắt đi một miếng mỏng còn dính số hạt, sắp ngay ngắn lên miếng vải. Tay nàng làm thoăn thoắt như đã dùng quen khiến Thiệu Vấn kia dù đã điều tra lại hai lần vẫn không khỏi khinh ngạc. -- Ta không biết cái huynh làm sao nhưng trong ngày hôm nay phải chặt xong đám cây đó, tuốt cành bỏ lá, chỉ còn một thân gỗ nhẵn cho ta! - giọng nàng không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ để mọi người ở đây nghe rõ. Thiệu Vấn run lên, định mở miệng từ chối, không ngờ từ đâu bay ra một viên sỏi, đánh thẳng vào đầu hắn. Tuy không mang theo nội lực như vẫn khá đau đấy. -- Phải rồi, vẫn chưa giới thiệu với nhau phải không? Ta hiện tại tên Phong Hà! Còn các huynh? - Phong Hà cố ý nhấn ở hai chữ "hiện tại" nhắc nhở bọn họ, dù biết nàng là ai cũng không được tùy tiện gọi. -- Mạc Ngôn! - nam tử đã làm bàn giúp nàng lạnh nhạt nói -- Ta, ta, ta, ta tên, tên Thiệu Vấn! - Thiệu Vấn lắp bắp nói, hận không thể tát mình vài cái, tự mắng mình không có tiền đồ! -- Còn ta là Vũ Mặc! Phong Hà gật đầu, ý bảo đã nhớ. Mắt cũng không quan tâm ba người nữa, tập trung vào công việc còn đang gian dở của mình. Nàng cắt từng lát mỏng mang theo những hạt nhỏ sắp đều vào ba bốn miếng vải đè mạnh rồi phơi ngoài nắng. Khi đã làm xong, Nàng đột nhiên nhận ra là đã qua giờ mùi. Mỏm núi này vốn là một nơi ngắm cảnh khá tuyệt vời. Phong Hà xong việc, nhảy lên một cành cây chắc khỏe, ngồi dựa vào thân cây quan sát ba tên nhân công kia làm việc. Nàng đưa tầm mắt hướng về bóng dáng ngôi chùa phía dưới, nhìn từ đây có thể thấy nó cũ kĩ thế nào. Nếu trồng được dâu tây thành công, điều đầu tiên nàng làm là đập cái chùa đó đi, xây lên một đình viện thật rộng cho bọn họ một mái nhà hoàn hảo không phải chịu dột nước khi trời mưa. À mà ở thời đại này có cơ quan quản lý đất đai không nhỉ? Nếu có thể nàng sẽ mua luôn ngọn núi này. Còn thờ gian nàng cũng sẽ thám hiểm hết ngọn núi này mới được! Phong Hà nhoẻn miệng cười, tay bắt lấy một chiếc lá xanh đang rơi qua người nàng. Định bụng chợp mắt một chút không ngờ lúc này lại có một tiếng sáo vang lên, tuy mơ hồ nhưng đủ để nhận ra được giai điệu của nó. Phong Hà kinh ngạc, có phải nàng tưởng tượng? Nhưng khúc nhạc này nàng khá quen thuộc, không, phải nói là cơ thể này quen thuộc! Nó đang phản ứng với tiếng đàn. Một cổ chua xót đột nhiên dâng lên cuồng họng. Phong Hà hoảng hốt đè xuống, đây là cái mà người ta nói? Ký ức thân thể!? Tiếng sáo nhẹ nhàng có lực, lại càng ngày càng rõ. Trong tiếng sáo còn có chút nội lực duy trì nên mới truyền được đi xa. Phong Hà đã nhanh chóng lục lại ký ức của cơ thể này, biết được đấy là khúc nhạc mà mẫu thân của nguyên chủ đã chơi khi ru ngủ nàng. Không những vậy, nguyên chủ cũng được tổ phụ dạy cho thổi khúc nhạc đó. Trong đầu Phong Hà đột nhiên xoẹt qua hình ảnh của một cây sáo ngọc, hình như đó là kỷ vật hồi môn của mẫu thân nguyên chủ, sau khi nàng ta chết đã trao lại cho nguyên chủ nhưng nguyên chủ đã tặng cho tổ phụ tiêu khiển. Phong Hà không cưỡng lại được âm thanh quen thuộc kia, tay bất giác đưa chiếc lá xanh lên môi nhỏ, rít một tiếng vang dội. Dùng nội lực đưa nó vang xa, hoà cùng tiếng sáo, hai thanh âm như đuổi bắt nhau, quấn quýt không chịu rời. Mạc Ngôn khi nghe thấy tiếng sáo kia, thân thể liền cứng đờ. Thiệu Vấn nuốt nước bọt, Vũ Mặc đang định làm biếng chợt hăng hái dữ dội. Họ biết rõ khúc nhạc kia, cùng thủ pháp thổi trong đấy nhưng chủ tử không hay thổi sáo, tại sao hôm nay lại nổi hứng? Bọn hắn càng ngạc nhiên hơn khi Phong Hà kia có thể bắt được nhịp điệu của tiếng sáo, hơn nữa còn hoà hợp đến kinh ngạc!! Vũ Mặc, Thiệu Vấn kìm không được lén nhìn thân ảnh nhỏ đang ngồi trên cành cây nhưng chỉ vừa nhìn bọn hắn liền kinh hãi. Chỉ thấy trên khuôn mặt trắng nõn nghiên nghiên kia, bên má có thứ gì đó rơi xuống. Tiếng kèn lá ngay lúc này cũng chợt tắt. Phong Hà nấc lên một tiếng, giọng trong vắt nỉ non hai tiếng nhỏ như muỗi kêu -- Mẫu thân... - vốn chỉ muốn mình nghe nhưng không ngờ lại lọt vào tai ba người ở đây. Hai tên nhiều chuyện thân thể đột nhiên run lên dữ dội. Vội đưa tầm mắt đi nơi khác, làm việc, không dám có nửa điểm làm biếng. Mạc Ngôn vẫn đứng như trời trồng, nhìn về một hướng xa xăm, hắn hi vọng chủ tử sẽ thấy ánh mắt này của hắn, để người dừng khúc nhạc này lại. Hắn biết chủ tử luôn quý trọng một cây sáo ngọc, trông nó khá cũ kĩ như người lại trân trọng nó còn hơn kì trân dị bảo được tiến cống. Mà chủ tử trước nay chỉ thổi độc một khúc này, mỗi lần hắn bắt gặp ngài thổi sáo đều có nét mặt rất cô đơn, hắn không biết tâm trạng này của hắn ra sao nhưng hắn lại muốn đem người đang ngồi trên cây kia, vượt qua bao nhiêu vách núi, đưa đến trước mặt chủ tử mình. Chủ tử thật sự đã chờ rất lâu rồi! Chối bỏ bao nhiêu hôn ước chỉ để chờ nàng ta! Tiếng sáo kia khi mất tiếng kèn lá cùng hòa tấu, âm điệu lại trở nên thê lương, cô đơn sau cùng lại tắt hẳn. Trong một sơn động ẩn trong thác nước, hắn đăm chiêu, thu hồi lại cây sáo được làm bằng bạch ngọc vào trong ngực, thở dài một hơi. Đôi mắt đen đượm buồn, sóng sánh tinh quan như những vì sao. -- Sao vậy? Người nếu lưu luyến như vậy tại sao không chịu gặp mặt? - một lão giả từ sâu trong hang động đi ra. Mái tóc đen đã lốm đốm bạc, khuôn mặt hiền hậu, tay vuốt nhẹ chòm râu đen trên cằm, giọng bất đắc dĩ mà hỏi hắn. -- Rất muốn gặp... Nhưng vẫn không đủ can đảm, ta sợ nàng sẽ quên ta là ai. Tư Văn đại sư, ngài nói xem ta phải làm sao đây? - hắn cười chua chát. Tư Văn đại sư suy tư, cuối cùng cũng đáp -- Trong một đời người phải trải qua rất nhiều sự việc và cũng quên đi rất nhiều sự việc. Nhưng không phải ai cũng có thể nhớ hết toàn bộ, cũng như không có ai có thể quên hết toàn bộ. Đã quên hay không, ngài phải tự mình kiểm chứng. Gặp hay không, là quyết định của ngài! - Tư Văn đại sư ôn tồn nói, người cũng thong thả mà ngồi xuống bàn đá, tự rót một chum trà, chầm chậm thưởng thức. Hắn bật cười, tay cũng tự châm trà, mùi hoa lan toả nồng khắp sơn động khiến người khác thư thái. -- Lời của đại sư rất đúng! Tất An cũng bảo rằng muốn gặp thì cứ việc gặp mặt. Tuy ta không thể gặp nàng được nhưng vẫn sẽ chiếu cố nàng, theo dõi từng bước đi của nàng, dọn dẹp sạch sẽ những ai dám ngáng chân nàng! - lời hắn nói mạnh mẽ có lực, nhiệt huyết cuồng vọng, làm cho người khác cảm thấy rằng một lời hắn đã nói ra, dù phi lý đến mức nào hắn cũng sẽ làm được! Còn bên phía Phong Hà, đến giờ dậu nàng mới chịu buông tha cho ba tên kia. Cười tươi rói mà cảm ơn họ. Nàng không biết họ nghĩ thế nào nhưng cũng là tức đến đấm ngực dậm chân đi. Hai người Thiệu Vấn, Vũ Mặc không cam lòng mà rời đi, Mạc Ngôn còn giữ chút quy củ mà cuối đầu chào, sau khi nghe xong câu nhắn gửi cuối cùng của nàng sau cùng mới rời đi. Nàng thu gọn những mảnh vải đã phơi kia lại, thu dọn đồ nghề, trước tiên vẫn để hai cái cuốc và cái xẻng đó ở lại đi, ngày mai nàng sẽ bắt đầu xới đất thông khí! Đương nhiên là không cần nàng phải động tay động chân rồi!! Mạc Ngôn vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc, báo cáo lại những gì đã làm trong ngày hôm nay và cũng không quên nói về chấn thương ở chân của nàng ta. Hắn thấy chủ tử sắc mặt tối sầm mà muốn run cả người. Báo cáo đã xong xuôi mà hắn chẳng nói câu gì làm trái tim của Mạc Ngôn lộp bộp không thôi. -- Ha, quả nhiên là người ta quan tâm, dùng người rất tốt! Ngày mai ba người các ngươi cứ tiếp tục giúp nàng đi! - Mạc Ngôn cười gượng, dường như hắn có thể nghe tiếng la hét phản đối của cái tên phiền phức Thiệu Vấn vang lên bên ngoài phía xa xa. -- Cái đó... Thật ra nàng có nhờ thuộc hạ nhắn lại cho người một câu... - Mạc Ngôn méo miệng, bất đắt dĩ mà truyền lời. Hắn không nhanh không chậm trừng mắt, ý bảo còn không mau nói!! Mạc Ngôn hít sâu một hơi, đem những lời cuối cùng nói cho hắn nghe -- Nàng nói... Có người dâng tận tay, ta đây phải tận dụng triệt để chứ!... Hắn ngừng động tác tay đang bưng trà, một lát sau lại cười vang. Được lắm! Có khí thế!! Diệp Lam Kỳ, ta thật sự mong đến lúc chúng ta gặp mặt! Nàng cũng đừng để Huyền Thiên Lăng ta phải thất vọng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang