Đóa Hoa Mạn Sa

Chương 4 : Chạy thoát

Người đăng: Iris Nguyễn

Ngày đăng: 07:43 17-05-2018

.
- Đi cửa sau - Cửa sau? Nhà ngươi làm gì có cửa sau chứ?_ nàng khó hiểu nhìn xung quanh, thì hành động của hắn đã cho nàng biết đáp án… đó là… HẮN GỠ BỎ CÁI CỬA SỔ DUY NHẤT TRONG NHÀ. Mặt nàng đen lại tự hỏi “hắn thật mù sao?” - Nè ngươi nói dối đúng không? Ngươi không có mù_ nàng vội chạy theo hắn - Đây là nhà ta, đưng nhiên biết đường đi rồi_ hắn khinh bỉ nhìn nàng - Hừ!_ nàng bĩu môi, tên này dám khinh bỉ nàng, hãy đợi đó, có ngày nàng cho biết tay, nói rồi tay nàng phất lên định dung pháp thuật, như biết trước nàng sẽ có hành động đó, hắn lên tiếng nói - Đừng dùng phép thuật, cô gây rắc rối đủ rồi - HẮN TA KIA KÌA_ một tên mặc đồ thợ săn đứng ngay cửa sổ thì nhìn thấy hắn và nàng đang chạy lên núi - BẮT LẤY HẮN, ĐỪNG CHO HỌ TRỐN THOÁT!!!_ những người xung quanh cầm gậy, dao,… đuổi theo - NHANH LÊN! BỌN CHÚNG CHẠY LÊN NÚI KÌA - NHANH - NHANH ĐUỔI THEO… - Mấy người điên này định làm cái gì vậy chứ!!_ nàng nổi giận, thật muốn giết chết mấy người này ghê, thấy khoảng cách bọn họ đuổi theo ngày càng gần thì nàng vội cầm tay Lục Diệp chạy lên. Do không thấy đường nên hắn bị vấp ngã lăn xuống một đoạn - Ngươi không sao chứ, Diệp ngu ngốc_ nàng lo lắng hỏi - Không sao, đi nhanh lên_ hắn ngồi dậy thì chợt nghe tiếng phì cười, hắn nhíu mày_ Châu nhi cô nương cười cái gì vậy? - Ây da! Tại ngươi mọc lên hai cái tai ấy mà_ nàng nhìn hắn cười, gương mặt hắn giờ lấm lem như một con mèo, còn trên đầu thì dính hai cái lá xanh haha - BỌN CHÚNG KIA RỒI, MỌI NGƯỜI ƠI!_ trong khi nàng đang cười nhạo hắn thì bọn dân làng đã đuổi kịp - THIÊU SỐNG BỌN CHÚNG ĐI!!!_ người lên tiếng đòi thiêu sống nàng và hắn chính là một trong những tên nông phu có mặt tại lúc nàng sử dụng phép thuật lúc trước - THIÊU SỐNG! - THIÊU SỐNG! - THIÊU SỐNG! … - Châu nhi cô nương, cô mau chạy đi, đừng quan tâm tới ta_ Lục Diệp nói nhỏ - Bỏ rơi bằng hữu không phải là phong cách của ta, với lại ngươi tưởng bọn họ có thể làm gì ta chứ_ nàng khinh thường nhìn bọn ngu ngốc xung quanh, nói rồi nàng hít một hơi sâu, lấy hết sức bình sinh hét lên - PHÍA SAU CÁC NGƯƠI CÓ YÊU QUÁI KÌA! YÊU QUÁI KÌA! TRỜI ƠI! TO QUÁ!!!!!!!!!!!! - CÁI GÌ! - CÁI GÌ - ĐÂU! ĐÂU… Nhất thời bọn họ rối loạn quay đầu lại tìm kiếm nhưng không thấy gì thì chợt hiểu ra là họ bị lừa rồi. khi quay đầu lại thì chỗ đó không còn ai cả - CHẾT TIỆT! TRỐN RỒI! CÒN KHÔNG MAU ĐUỔI THEO…_ người cầm đầu lúc này là Mộc Dương, thôn trưởng của thôn Mộc Lâm. Sau khi nghe tin từ một số phụ nông đi trao đổi hàng ở thành Trường An về báo, hắn đã cùng một số thanh niên hay nông dân trong làng đi bắt yêu quái. Hắn cũng biết tên Lục Diệp này là tên chuyên môn gây xui xẻo nhưng không ngờ lại xui tới mức thu hút yêu quái vào. Nhất định lần này phải thiêu chết hắn, chứ không thôn Mộc Lâm này không có ngày bình yên, đừng nói đến việc Huyện chủ thành Trường An cũng đã nghe tin, nếu không nhanh chóng bắt hắn thì cả thôn này cũng sẽ bị lien lụy - Châu… Châu… nhi… cô…cô… nương… chạy… từ… từ_ hắn ngồi trên lưng nàng cảm giác bên hông đau nhức - Từ từ cái gì! Bọn ngu ngốc sắp đuổi theo kìa_ nàng cõng hắn chạy như bay lên núi, khi thì đạp đá bay lên, khi thì nhảy lên cây - Vậy… cô nương hãy… chạy bình thường… đi, cô.. nương cứ bay lên ..nhảy lên… nhảy xuống… như thế này ta bị sốc á…_hắn chợt cảm giác mắc ói_ ta ta ta muốn ói ói - ĐỪNG! ĐỪNG!_ nàng hoảng loạn hét lên, định ngừng lại nhưng đúng khúc dốc nên… không dừng được!!!!!! - ọe ọe ọe….. - KHÔNG GGGGGGGGGG! Buổi chiều nắng ấm xuyên qua kẽ lá, một số yêu quái nhỏ đi bên đường chỉ thấy được bóng dáng đỏ chót trên lưng cõng một bao tải (Lục Diệp) cùng với một tiếng heo (nàng) kêu vang lên khắp ngọn núi …
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang