Đô Thị Chi Binh Vương Trở Về (Đô Thị Chi Binh Vương Quy Lai)
Chương 5 : Lộ Kiến Bất Bình
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 08:36 11-11-2025
.
"Đã nói với ngươi rồi, giày của lão đại bọn ta là hàng hiệu, hàng hiệu biết hay không? Trong ví ngươi có bao nhiêu, toàn bộ bồi thường cho lão đại bọn ta thì không sai biệt lắm!"
"Ví tiền đưa đây, chúng ta tự mình xem xét mà giải quyết!"
Đối mặt với hai tên côn đồ cắc ké từng bước ép sát, sắc mặt thanh niên trở nên khó coi, ôm chặt ví tiền: "Không được, các ngươi đây là cướp giật!"
"Đúng, các ngươi đây là cướp giật, cẩn thận bọn ta báo cảnh sát!" Cô gái kia lại từ sau lưng thanh niên nhô đầu ra, bổ sung một câu.
Nghe thấy báo cảnh sát, ba tên côn đồ sắc mặt lập tức biến đổi, đều mắt lộ hung quang. Tên côn đồ cầm đầu liền đá một cước vào trên bụng thanh niên, thanh niên rên đau một tiếng, ôm bụng ngồi xổm xuống: "Báo cảnh sát? Lão tử hận nhất người khác nhắc tới từ này, vốn là dự định để các ngươi bồi thường chút tiền thì thôi, nhưng bây giờ, xem ra không xử lý các ngươi không được rồi!"
Một tên côn đồ khác một phát giật lấy ví tiền trong tay thanh niên, lấy ra tất cả tiền sau đó thuận tay ném ví tiền đi, một mặt nịnh nọt đưa tiền cho tên côn đồ cầm đầu: "Lão đại, đây."
Tên côn đồ cầm đầu nhận lấy tiền, lại đá thanh niên một cước, xoay người liền chuẩn bị rời đi: "Đi, đại ca mời hai đứa bay uống rượu, tẩy đi xúi quẩy trên người, xui xẻo!"
Thanh niên bị đá hai cước một câu cũng không dám nói nữa, bạn gái của hắn càng là câm như hến.
"Không được đi!" Thiếu nữ một mực đứng ở bên cạnh quan sát đột nhiên đứng lên, lớn tiếng nói: "Mau đưa tiền trả lại cho người ta, nếu không ta liền báo cảnh sát!" Thanh âm của nàng rõ ràng tràn đầy tức giận, thế mà vẫn dễ nghe động lòng người một cách khó tả.
"Ngươi nói cái gì?!" Tên côn đồ cầm đầu chậm rãi xoay người, trên khuôn mặt vốn đã hung ác, lúc này biểu lộ càng thêm hung hãn: "Tiểu nha đầu, ngươi muốn chết?" Bất quá, khi hắn thấy rõ khuôn mặt thiếu nữ sau đó, mắt hắn lập tức lóe qua một tia kinh diễm, trên mặt cũng lộ ra tham lam và thèm thuồng.
"Mặc kệ thế nào, các ngươi chính là không được đi!" Thiếu nữ miệng nhỏ nhắn mím chặt, rõ ràng có chút sợ hãi, thế mà không chút nào lùi bước.
"Ai da, đừng xen vào chuyện bao đồng." Liêu lão bá đang bận rộn trong phòng bếp ngăn cản thiếu nữ không kịp, không khỏi cuống quít hối hận: "Không tiện, tiểu hài tử không hiểu chuyện, các ngươi liền đại nhân đại lượng, bỏ qua cho nàng đi!"
Ba tên côn đồ nhìn nhau một cái, lại lần nữa xoay người đi vào tiệm mì nhỏ, căn bản không để ý Liêu lão bá, tên côn đồ cầm đầu cười đến không có ý tốt: "Tốt, ca ca ta quyết định không đi nữa rồi, tiền cũng có thể trả lại cho bọn họ, ngươi đến bồi ca ca chơi một chút, không vậy?"
Hai tên côn đồ khác cũng hai mắt tỏa sáng, hắc hắc hắc dâm cười lên.
Bị ba tên côn đồ ngôn ngữ trêu ghẹo, thiếu nữ tức giận đến sắc mặt trắng bệch, bộ ngực nhỏ nhắn kịch liệt phập phồng.
Lâm Trọng một mực tại bên cạnh vùi đầu ăn mì, ánh mắt hơi lạnh, chậm rãi để chén đũa xuống.
Tên côn đồ cầm đầu vươn tay, hướng về khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ mà sờ: "Chậc chậc... Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này, thật sự là ta thấy mà còn thương, khiến lòng của ca ca ta đều tan chảy rồi..."
"Đủ rồi!"
Lâm Trọng đột nhiên đứng lên, một phát bắt được cổ tay của tên côn đồ cầm đầu.
Cổ tay đột nhiên bị người ta tóm lấy, tên côn đồ cầm đầu giật mình một tiếng.
Nhưng khi hắn thấy rõ dáng vẻ của Lâm Trọng sau đó, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khinh miệt, đặc biệt là quần áo tồi tàn trên người Lâm Trọng, càng thêm tăng thêm sự khinh thị của hắn.
Ánh mắt của hắn từ giày thể thao rách nát của Lâm Trọng, quét qua trên quần bị ngắn một đoạn, cánh tay dùng sức vùng vẫy một cái: "Buông tay, thằng nhà quê, không có chuyện của ngươi, cút sang một bên cho lão gia!"
Thế mà, tay của Lâm Trọng tựa như đúc bằng sắt, bất kể tên côn đồ cầm đầu dùng sức như thế nào, cũng không cách nào giãy thoát.
Lâm Trọng mặt trầm như nước, bàn tay chậm rãi tăng thêm lực đạo, thanh âm bình tĩnh ẩn chứa ý lạnh: "Nếu như ta nói không thì sao?"
Tên côn đồ cầm đầu chỉ cảm thấy cổ tay mình bị nắm chặt truyền đến đau đớn kịch liệt, theo bàn tay của Lâm Trọng không ngừng dùng sức, đau đớn càng thêm kịch liệt. Khuôn mặt của hắn không bị khống chế co quắp lại, đó là do đau đớn gây nên: "Ta thao, mau đưa lão tử buông tay, mày mẹ nó điếc rồi à? Buông tay!"
Tên côn đồ cầm đầu một bên kêu to, một bên dùng sức giãy dụa, thế mà bất kể hắn giãy dụa như thế nào, dù cho mặt đều đỏ bừng, tay của Lâm Trọng vẫn không nhúc nhích.
Hai tên côn đồ khác thấy lão đại chịu thiệt, lập tức xông lên, nắm đấm trực tiếp giáng xuống mặt Lâm Trọng!
()
.
Bình luận truyện