Đô Thị Chi Binh Vương Trở Về (Đô Thị Chi Binh Vương Quy Lai)
Chương 22 : Dương Oánh xuống bếp
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 12:00 11-11-2025
.
Lâm Trọng có chút do dự, đúng như Lư Nhân đã nói, một công việc thù lao hậu hĩnh mà lại thích hợp với hắn không phải dễ dàng tìm được như vậy. Nếu Lâm Trọng chỉ là lẻ loi một mình thì chắc chắn sẽ không chút do dự mà đáp ứng, nhưng trên người hắn gánh vác trách nhiệm, đã hứa sẽ thay Dương Hổ chăm sóc mẹ Dương và Dương Oánh. Chính vì lẽ đó, hắn mới từ quân đội giải ngũ. Mà một khi đã nhận công việc này, cũng chính là nói hắn cơ bản không còn thời gian cá nhân, như vậy thì lại làm sao thay Dương Hổ chăm sóc người nhà?
Sau khi Lâm Trọng nói ra những lo lắng của hắn, Lư Nhân thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn nói: "Hù chết tỷ tỷ rồi, ngươi nói sớm đi mà."
"Yên tâm đi, nói là bảo tiêu thân cận, kỳ thật chỉ cần ngươi ở một số trường hợp đặc thù thân cận bảo vệ an toàn cho Tổng tài, thời gian khác ngươi đều được tự do, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của ngươi."
Lâm Trọng trên mặt rốt cục lộ ra tiếu dung, nếu là như vậy, hắn liền không có gì phải do dự nữa: "Đã như vậy, vậy ta liền không có vấn đề gì nữa rồi, khi nào bắt đầu đi làm?"
Lư Nhân từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một xấp văn kiện, cùng với một tấm thẻ ngân hàng màu đen: "Đây là hợp đồng, ngươi nhìn kỹ một chút, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đi, còn nữa, đây là thẻ lương của ngươi, bên trong đã có một tháng tiền lương rồi, đừng nói tỷ tỷ đối xử với ngươi không tốt nha, đây chính là đãi ngộ mà người bình thường cũng không hưởng thụ được."
Nói xong, nàng vũ mị liếc Lâm Trọng một cái, ánh mắt liêu nhân: "Ngày mai đi mua một bộ âu phục cao cấp một chút, ngày mốt bắt đầu đi làm, bộ quần áo trên người ngươi quá đặc sắc rồi, người bình thường không thưởng thức được đâu, vẫn là bình thường một chút thì tốt hơn."
Lâm Trọng ngó ngó quần áo trên người, có chút xấu hổ, đọc nhanh như gió xem hết hợp đồng, ký tên lên.
Lư Nhân đặt thẻ ngân hàng vào tay Lâm Trọng: "Mật mã của thẻ này là sáu số không, rút tiền xong nhớ trả lại thẻ cho ta, nếu làm mất thì cẩn thận tỷ tỷ đánh ngươi!"
"Cảm ơn ngươi, Ân tỷ." Lâm Trọng có chút cảm kích.
"Không cần khách khí như vậy đâu, sau này Ân tỷ cần dùng đến ngươi nhiều lắm đó, đến lúc đó đừng chê ta phiền là được rồi." Lư Nhân duỗi người một cái, đứng lên: "Xong rồi, như vậy là xong việc rồi, nhớ ngày mốt đến đi làm, ngươi có điện thoại không? Đưa số của ngươi cho ta."
"Không có." Lâm Trọng lắc đầu, hắn vốn là có điện thoại, nhưng khi rời khỏi quân đội thì đã nộp lên rồi.
"Vậy ngươi đi mua một cái, này, đây là số điện thoại của ta, mua rồi nhớ gọi điện thoại cho ta." Lư Nhân viết một chuỗi số lên một tờ giấy nhỏ, đưa cho Lâm Trọng.
Lâm Trọng tiếp nhận, thuận tay nhét vào trong túi quần.
"Ân tỷ, vậy ta đi đây!" Lâm Trọng đứng lên, vẫy tay về phía Lư Nhân, đi ra khỏi phòng làm việc của nàng.
Sau khi Lâm Trọng rời đi, Lư Nhân thoáng cái nhảy lên, đôi bàn tay trắng như phấn dùng sức vung lên một cái, phát ra một tiếng hoan hô: "Yeah! Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi, ta đã tìm được một vị bảo tiêu lợi hại như vậy cho tiểu thư, những tên gia hỏa ở tổng bộ chắc hẳn không nghĩ tới sao, ha ha!"
Nàng ở trong phòng làm việc khoa tay múa chân lên.
Đi ra khỏi Tinh Hà đại hạ, Lâm Trọng cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Một văn tiền làm khó người anh hùng, suốt khoảng thời gian này, Lâm Trọng mới thật sự lý giải được câu nói này.
Dương Oánh phải đi học, mẹ Dương phải đi khám bệnh, thứ nào mà không cần bỏ ra tiền?
Hiện tại hắn cuối cùng cũng tìm được một công việc ổn định, mà lại đãi ngộ không thấp, cuối cùng cũng có thể tạm thời buông xuống tảng đá lớn trong lòng rồi.
Lâm Trọng nhìn sắc trời một chút, hiện tại thời gian còn sớm, thế là liền một lần nữa đi tới ngõ Hùng Thịnh, gõ cánh cửa chống trộm nhà Dương Oánh.
Cửa chống trộm rất nhanh đã bị mở ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn như phù dung vừa hé nở từ làn nước trong của Dương Oánh, nhìn thấy Lâm Trọng, rõ ràng có chút vui vẻ, lộ ra một nụ cười: "Lâm đại ca!"
"Ừm." Lâm Trọng gật gật đầu, sau khi vào cửa, cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Chuẩn bị quần áo để thay một chút, cũng mang theo thẻ ngân hàng, chúng ta đưa mẹ ngươi đến bệnh viện!"
"Mẹ đang ngủ đó." Dương Oánh có chút khó xử, trên mặt lộ ra thần tình do dự: "Hôm qua nàng một mực ho đến nửa đêm, buổi sáng thật vất vả mới ngủ thiếp đi, bây giờ liền đánh thức nàng sao?"
"Vậy chúng ta chờ mẹ ngươi tỉnh rồi hãy đi đi." Lâm Trọng ngồi xuống ghế dựa, nhìn thấy Dương Oánh có chút khẩn trương, câu nệ, hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn bó lại ở trước người, không khỏi cười một tiếng: "Ta cùng ca ca của ngươi là huynh đệ sinh tử tương thác, bởi vậy cũng có thể coi là ca ca của ngươi, ở trước mặt ta, ngươi không cần khẩn trương như vậy."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Oánh hơi ửng hồng, trên một cái ghế khác ngồi xuống: "Lâm đại ca, ngươi đã ăn cơm trưa chưa?"
"Vẫn chưa." Qua Dương Oánh nhắc tới, Lâm Trọng đột nhiên cảm thấy bụng có chút đói.
Mặc dù buổi sáng hắn đã ăn một bát mì lớn, nhưng khi ứng tuyển bảo tiêu lại ra tay đánh nhau với những người ứng tuyển khác, năng lượng trong cơ thể tiêu hao không nhỏ, bây giờ trong bụng trống rỗng không có gì.
"Vậy buổi trưa cùng ta ăn đi?" Dương Oánh nhãn tình sáng lên.
"Tốt a."
"Quá tốt rồi! Ta bây giờ liền đi làm cơm, Lâm đại ca nếu như vô vị thì có thể xem tivi nha." Dương Oánh ngữ khí vui vẻ, đứng lên đi về phía nhà bếp.
Một mực đến nay, bởi vì mẹ bị bệnh, Dương Oánh đều là tự mình làm cơm tự mình ăn.
Bây giờ cuối cùng cũng có người cùng mình ăn cơm, cũng khó trách Dương Oánh niềm vui mừng tràn ngập trên nét mặt.
Đưa mắt nhìn theo Dương Oánh đi vào nhà bếp, Lâm Trọng cũng không có mở tivi, mà là ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhắm mắt điều tức.
Cũng không biết qua bao lâu, hương thơm của thức ăn truyền vào chóp mũi Lâm Trọng, mùi thơm mê người như thế, Lâm Trọng nhịn không được mở to mắt, vừa đúng lúc nhìn thấy Dương Oánh cẩn thận từng li từng tí bưng một bát canh đặt ở trên bàn ăn.
Trên bàn vuông bằng gỗ, đã bày ra mấy đĩa đồ ăn thường ngày đơn giản, mặc dù đều là kiểu dáng rất thường gặp, nhưng bề ngoài và hương vị lại không giống bình thường.
"Lâm đại ca, ăn cơm đi." Dương Oánh múc đầy cơm vào bát, đưa cho Lâm Trọng.
Lâm Trọng tiếp nhận bát, trước tiên ăn một miếng cơm, lại gắp một miếng thức ăn, chậm rãi nhai nuốt, hương vị cơm canh lan tỏa trong miệng, trong lòng hắn sinh ra cảm khái khó nói.
Đây đại khái chính là hương vị của gia đình đi.
"Hương vị thế nào?" Dương Oánh dùng ánh mắt mong đợi nhìn Lâm Trọng.
Miệng Lâm Trọng nhét đầy cơm canh, vừa ăn vừa giơ ngón cái lên, mơ mơ hồ hồ nói: "Ừm, rất ngon!"
Dương Oánh lập tức càng vui vẻ hơn, đôi mắt to sáng ngời cười cong thành trăng lưỡi liềm, cũng bưng bát ngụm nhỏ ngụm nhỏ ăn lên.
Sau khi ăn cơm xong, hai người đang dọn dẹp bàn ăn, trong phòng trong đột nhiên truyền ra tiếng ho khan kịch liệt của mẹ Dương.
Dương Oánh lập tức đi đến gần phòng trong, qua một lát mới đứng ở cửa vẫy tay về phía Lâm Trọng: "Lâm đại ca, ngươi có thể đi vào rồi."
Lâm Trọng đi vào, liền nhìn thấy mẹ Dương yếu ớt nửa dựa ở trên giường, ánh mắt ảm đạm, sắc mặt tái nhợt, lập tức trong lòng có chút nặng nề, trên mặt lại nổi lên nụ cười: "A di, ta lại đến rồi!"
Mẹ Dương ngậm cười gật đầu, yếu ớt mà nói: "Ta biết, ngươi là chiến hữu của Tiểu Hổ, hôm qua vốn là muốn cùng ngươi hảo hảo trò chuyện, hỏi một chút tình hình gần đây của Tiểu Hổ, nhưng thân thể của ta không được khỏe..."
"A di, ta tên là Lâm Trọng, Lâm trong song mộc, Trọng trong thiên lý, sau này ngài gọi ta Tiểu Trọng là được rồi." Lâm Trọng nghe được mẹ Dương nhắc tới Dương Hổ, lập tức trong lòng chua xót: "Hổ Tử có nhiệm vụ trong người, cho nên không thể trở về thăm ngài, hắn đã bái thác ta giúp hắn chăm sóc ngài và Tiểu Oánh đó, lát nữa ta liền đưa ngài đi bệnh viện."
Nghe được lời Lâm Trọng nói, Dương Oánh đứng một bên lặng yên quay đầu đi, đưa tay dụi mắt một cái.
"Như vậy có phải là quá phiền phức cho ngươi không? Mà lại phí nằm viện chúng ta cũng không trả nổi a." Mẹ Dương có chút bất an.
"Một chút cũng không phiền phức, đây đều là việc ta nên làm, phí nằm viện ngài cũng không cần lo lắng, yên tâm dưỡng bệnh là được."
Lâm Trọng ôn tồn an ủi mẹ Dương mấy câu, hướng về Dương Oánh nháy mắt ra hiệu một cái, Dương Oánh lau khô nước mắt, cười nói: "Mẹ, mẹ không cần lo lắng chuyện phí nằm viện, ca ca đã gửi về một khoản tiền lớn đó, mà lại Lâm đại ca cũng sẽ giúp đỡ."
"Vậy ta liền yên tâm rồi..." Mẹ Dương thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu bịt miệng ho khan.
.
Bình luận truyện