Đô Thị Chi Binh Vương Trở Về (Đô Thị Chi Binh Vương Quy Lai)

Chương 12 : Ám Sinh Sát Cơ

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 09:57 11-11-2025

.
La Sơn bước một bước về phía trước, ưỡn ngực, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Lâm Trọng. Trong lòng hắn nghĩ, bị nhiều người vây quanh như vậy, Lâm Trọng lại tay không tấc sắt, ngoại trừ ngoan ngoãn nhận mệnh, còn có thể làm gì? Trong lòng hắn thậm chí đã sớm nghĩ kỹ rồi, Lâm Trọng chỉ quỳ xuống dập đầu cũng không được, còn phải liếm giày của mình! Nghĩ đến chỗ đắc ý, La Sơn không nhịn được muốn cười ha ha, cánh tay đã gãy dường như cũng không còn đau như vậy nữa. Lâm Trọng bất đắc dĩ lắc đầu, từ trên ghế dài đứng dậy, con mắt nhắm lại, đáy lòng đã sinh ra sát cơ. Hắn vốn không muốn ra tay nữa, nhưng đám lưu manh vô lại này năm lần bảy lượt khiêu khích, tượng đất còn có ba phần thổ tính, huống chi là hắn. Lâm Trọng từ trước đến nay không phải tượng đất, mà là ngoan nhân. Đối với mình ngoan, đối với địch nhân càng ngoan hơn. Lâm Trọng trong lòng đã phát ngoan, muốn đánh phục tất cả đám lưu manh này, một lần vĩnh viễn, bằng không sau này bọn chúng còn sẽ tới tìm phiền toái của mình, cứ tiếp như thế, khi nào mới có thể có được thanh tịnh? Giọng nói của Lâm Trọng trở nên lạnh lùng, ánh mắt đảo qua, nhìn khắp bốn phía: "Cánh tay của ta cứ mọc ở trên người, muốn thì tự mình tới lấy đi!" "Ha ha... xem ra ngươi không muốn? Cũng tốt, như vậy mới thú vị." Cương ca duỗi lưỡi liếm liếm bờ môi, cười lạnh một tiếng: "Nếu do chúng ta tự mình tới lấy, thì cũng không phải là chuyện một bàn tay nữa, ta vừa mới quyết định rồi, muốn chặt đứt hai cánh tay của ngươi!" "Ta sợ các ngươi không có bản sự đó, một đám rác rưởi mà thôi." Lâm Trọng không muốn lãng phí thời gian với đám lưu manh này nữa, lời nói trở nên sắc bén như đao: "Cũng bao quát cả ngươi, Cương ca của một con phố!" Câu nói này của Lâm Trọng có ý vị châm biếm rất rõ ràng, sắc mặt Cương ca trong nháy mắt trở nên khó coi vô cùng, trong mắt bắn ra hung quang. "Chém chết hắn!" Hắn hung hăng mà quát. Cương ca một tiếng ra lệnh, đám lưu manh vây quanh Lâm Trọng lập tức hành động, giương vũ khí trong tay, ngao ngao quái khiếu xông về phía Lâm Trọng! Đứng giữa vòng vây, Lâm Trọng hít sâu một cái, thân thể nhoáng một cái sang trái phải. "Xoạt!" Thân thể Lâm Trọng đột nhiên biến mất tại chỗ, hoàn toàn không còn tung tích. "Người đâu?" "Chạy đi đâu rồi?" Lâm Trọng đột nhiên biến mất, khiến đám lưu manh đang chuẩn bị đánh hắn mất đi mục tiêu, nhao nhao dừng bước nhìn đông nhìn tây, như một đám ruồi không đầu. "Đồ đần, ở phía sau các ngươi!" Cương ca đứng bên ngoài rống to. Lâm Trọng không hề biến mất, mà là dùng tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt xông ra khỏi vòng vây của đám lưu manh. Do tốc độ của hắn quá nhanh, ánh sáng ban đêm lại quá mờ, đến nỗi đám lưu manh vây quanh hắn, thế mà không một ai phát hiện. Đợi đến lúc Cương ca mở miệng nhắc nhở, thì đã muộn rồi! "Phanh!" Một tiếng vang trầm đục, Lâm Trọng bay lên một cước, đá văng một tên lưu manh bên cạnh. Tên lưu manh bị hắn đá bay thân thể bay vút lên không, trên không trung xoay ba trăm sáu mươi độ, sau đó hung hăng đập xuống đất. "Phanh phanh phanh phanh!" Cùng với một loạt tiếng vang trầm đục, Lâm Trọng như hổ gặp bầy dê, quyền đả cước thích, chưa đến một phút đồng hồ, đã đánh ngã tất cả bảy tên lưu manh. Lâm Trọng hạ thủ cực kỳ nặng, phàm là tên lưu manh nào bị hắn đánh ngã, không ai là không gãy xương đứt gân, nằm trên mặt đất không dậy nổi. Chớp mắt một cái, đám lưu manh nguyên bản định vây đánh Lâm Trọng đã nằm một chỗ, ôm lấy chỗ bị thương mà rên rỉ. Cương ca và La Sơn ở một bên nhìn trợn mắt hốc mồm, gần như không dám tin vào hai mắt của mình. Lâm Trọng đá một tên lưu manh đang nằm trước người sang một bên, sát khí đằng đằng nhìn về phía Cương ca và La Sơn vẫn còn đang đứng. Hai người này vì đứng khá xa, mới có thể may mắn thoát nạn. Cương ca bị đôi con mắt hàn quang lấp lánh của Lâm Trọng nhìn chằm chằm, chẳng biết làm sao, cảm thấy chân của mình có chút mềm nhũn. Cương ca biết mình đã sai rồi, sai đến mức khó tin. Người thanh niên trông bình thường trước mắt này, đâu phải là dân công lên thành phố làm thuê, rõ ràng là một con trùng lớn ăn người không nhả xương. Bảy người đang khỏe mạnh, chưa đến một phút, tất cả đều bị đánh ngã rồi. Coi như là giết gà, cũng không nhanh như vậy chứ? Bản sự đánh nhau cỏn con của hắn so với con trùng lớn này, tựa như đom đóm tranh sáng với hạo nguyệt vậy, thật buồn cười. Lít nha lít nhít mồ hôi, từ trên trán Cương ca toát ra, theo Lâm Trọng càng đi càng gần, áp lực trên người hắn càng lúc càng lớn. Giờ phút này, hắn ngay cả La Sơn bên cạnh cũng hận lên rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang