Ngã Đích Đồ Đệ Đô Thị Chủ Giác

Chương 64 : Ngươi rất có thiên phú, theo ta…

Người đăng: by P

Ngày đăng: 21:05 31-05-2020

.
Thấy Lý Thiên Sinh không định rời đi, Hàn Bất Lãng thấy hơi luống cuống. Nhưng mà hoảng sợ đến trình độ nhất định, hắn chớp mắt, hơi mỉm cười. “Huynh đệ, không bằng vào động phủ một chút?” Lý Thiên Sinh nhìn xung quanh cửa động, lại ngửi thấy trong không khí có một tia khí vị, lắc đầu. “Như thế nào, huynh đệ này không nể mặt ta, chẳng lẽ ghét bỏ sơn động của ta quá khó coi sao?” Lý Thiên Sinh gật đầu: “Đúng vậy!” Hàn Bất Lãng: “…… Ngươi cmn sao không theo kịch bản an bài?” Lý Thiên Sinh cười: “Trong tay áo ngươi vừa mới khép tay lại, mở nắp bình, thả ra một loại mê hồn chi dược. Dược mê hương này gần như vô sắc vô vị, người sau khi ngửi sẽ có một cảm giác hơi tê mỏi, đến lúc nhận ra thì thần chí sớm đã mơ hồ. Sau đó sẽ hôn mê, khi tỉnh lại tuy sẽ không có thương thế nhưng sẽ làm ký ức có chút hỗn loạn, quên mất một đoạn ngắn ký ức lúc trước……” "Mê hương này tên là Nam Kha Nhất Túy có phải không?” Hàn Bất Lãng sợ hãi cực độ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. “Ngươi, sao ngươi lại biết?” Lý Thiên Sinh cười nói: “Tuy mùi của mê hương này cực nhạt nhưng không qua được mũi ta. Loại mùi hoa hạnh nhàn nhạt thanh hương này, lại có một tia mùi rượu, ngửi vào làm người có cảm giác hơi hơi tê mỏi, không nghi ngờ chính là Nam Kha Nhất Túy.” “Ngươi thả ra mê hương này là muốn sau khi ta tiến vào động phủ, liền thần chí không rõ, sau đó quên chuyện gặp ngươi, thật là đủ cẩn trọng……” “Chỉ tiếc, nếu ta có thể nhận ra Nam Kha Nhất Túy, tự nhiên cũng biết chỉ cần nhẹ điểm là có thể phá bỏ tác dụng của mê dược này. Chút tài mọn này sao có thể làm hại ta?” Hàn Bất Lãng hừ một tiếng: “Người trong nghề a, xem ra ngươi cũng là tay già đời……” “Giống nhau giống nhau, đây đều là ta chơi……” Hàn Bất Lãng vẫy ống tay áo: “Một khi đã như vậy, ngươi không sợ Nam Kha Nhất Túy này thì có thể vào sơn động đi?” Lý Thiên Sinh lắc đầu: “Không thể.” “Nga? Chẳng lẽ ngươi là ghét bỏ sơn động của ta quá lôi thôi?” Lý Thiên Sinh: “Đúng vậy!” Hàn Bất Lãng: “…… Ngươi cmn sao lại không kịch bản an bài!” Lý Thiên Sinh cười nói: “Tuy ta không sợ mê dược Nam Kha Nhất Túy nhưng mà xung quanh cửa động của ngươi có ít nhất 13 cơ quan. Trong đó bảy cái có thể làm người bị vây khốn không thể nhúc nhích, có bốn cái có thể làm người ăn chút đau khổ rồi hôn mê, còn có 2 cái khá khó lường, chỉ sợ ít nhất có thể làm người bị chấn động não!” Hàn Bất Lãng sợ tới mức mặt biến sắc: “Ngươi…… Cả cái này ngươi cũng có thể nhìn ra được?!” “Hay là ngươi cũng hiểu Cơ Quan Thuật?” Lý Thiên Sinh: “Hiểu chút, hiểu chút, một chút mà thôi.” Hàn Bất Lãng giả vờ trấn định: “Ngươi còn biết cái gì?” “Ta còn biết, ở xung quanh ngươi, giường gỗ bàn ghế, ngăn tủ trên sàn nhà có ít nhất 9 cái bẫy rập; trên vách tường và trần nhà có ít nhất 5 cái ám khí; nồi chén gáo bồn, nước để nấu ăn, đều có thể tùy thời dính mê dược, thậm chí là ở quần áo trên người ngươi cũng sẽ có cơ quan đột nhiên bộc phát ra, binh khí, ám khí, độc dược……” Lúc này Hàn Bất Lãng thật sự bị dọa choáng váng. “Ngươi, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào!” Lý Thiên Sinh cười cười: “Ta không chỉ biết từng đó, ta còn biết, ngươi từ khi gia nhập Huyền Thiên Đạo Tông vẫn luôn tránh ở chỗ tối tu luyện vì ngươi cảm thấy thế giới này quá đáng sợ, nơi nơi đều là ác ý nhằm vào ngươi……” “Ngươi cảm thấy đáng khinh phát dục, vững vàng cầu sinh mới là vương đạo.” “Ngươi cảm thấy từ khi bắt đầu tu luyện, không dính nhân quả mới có thể sinh tồn.” “Ngươi cảm thấy không làm thì thôi, đã làm thì phải chặt cây tận gốc, nghiền xương thành tro, nếu không hậu hoạn vô cùng.” “Ngươi cảm thấy phải đủ cường đại mới có thể đi ra ngoài cùng người cường đại, nhưng ngươi vĩnh viễn cảm thấy mình chưa đủ mạnh……” Hàn Bất Lãng choáng váng: “Ngươi, sao cả cái này ngươi cũng biết……” Lý Thiên Sinh lắc đầu, thở dài: “Bởi vì ngươi chính là một loại vai chính khác, đại biểu hệ vững vàng, từ ngữ mấu chốt, cẩu.” Hàn Bất Lãng không nghe hiểu những lời này. Nhưng hắn lại cảm nhận được nguy cơ xưa nay chưa từng có! Hắn ở chỗ này tu luyện một mình đã không biết bao lâu. Lúc trước cũng không phải không có người phát hiện ra hắn tồn tại nhưng đều bị hắn dùng các loại cơ quan bẫy rập, mê dược ám toán đối phó rồi qua đi, thậm chí tới hiện tại, chỉ sợ toàn bộ Huyền Thiên Đạo Tông cũng chưa biết có một đệ tử như vậy tồn tại…… Nhưng mà hiện tại, đột nhiên nam nhân này xuất hiện, chẳng những nhìn thấu nơi ở của hắn, thậm chí còn nhìn thấu cả tính cách thủ đoạn, phong cách hành sự của hắn! Này, này…… Người này không thể lưu! Lý Thiên Sinh hơi mỉm cười: “Có phải ngươi đang nghĩ…… Người này không thể lưu có phải không?” Hàn Bất Lãng: “…… Cho ta một cơ hội a đại ca!” Lý Thiên Sinh thần bí cười nói: “Muốn biết ta là ai, buổi tối tới phòng ta một chuyến, 2020.” “Tới hay không tùy ngươi.” Nói xong câu đó, Lý Thiên Sinh đóng cửa sơn động lại, lưu lại một mình Hàn Bất Lãng hỗn độn bên trong. Bên này, hai thế lực hỗn chiến tựa hồ đã sắp kết thúc. Mà đám người Tần Lôi thảm không nỡ nhìn thoát ra từ trong hỗn chiến. Trên mặt Tần Lôi bị thương 7,8 vết máu, trán Vân Thanh Khung bị đập sưng to, Tần Tích Vũ còn tốt, trừ bỏ có chút thương ngoài da với đầu tóc lộn xộn…… Mọi người đều có lửa giận vô pháp phát tiết, sau khi Tần Lôi bái kiến sư phụ, mọi người về lại phòng, xem ra một hồi chắc sẽ không ai ra. Franklin cũng lười biếng đi tới, đi theo Lý Thiên Sinh vào phòng. “Vừa rồi ngươi đi làm gì?” Lý Thiên Sinh cười cười: “Không có gì.” Buổi đêm. Franklin cuộn tròn ở trên nóc tủ, đã ngủ, lớn tiếng ngáy khò khè, phun ra từng đạo lôi quang làm trong phòng lúc sáng lúc tối…… Lý Thiên Sinh cũng thấy buồn ngủ nhíu mắt, bỗng nhiên nghe thấy cửa phòng bị gõ. Phanh phanh phanh. Thật cẩn thận. “Tiến vào.” Lý Thiên Sinh hơi mỉm cười. Liền thấy một bóng hình như kẻ trộm lặng lẽ không một tiếng động mở cửa phòng, nhìn kĩ xung quanh vài lần, xác nhận không có nguy hiểm xong mới lộn người một cái tiến vào, làm ra thủ thế phòng bị cảnh giác đến cực điểm. Tay trái hắn cầm một đoản kiếm, tản mát ra từng trận hàn mang điện quang như có như không, tay phải cầm một tấm chắn, vừa dày vừa nặng, cao hơn hắn gần hai cái đầu! Thấy hắn di chuyển cũng thấy mệt…… Franklin bừng tỉnh, từ trên nóc tủ nhìn xuống, hừ một tiếng nói: “Người nào!” Người tới hoảng sợ, oanh! Đột nhiên ném đoản kiếm trong tay như một đạo sấm sét, đâm thẳng đến! Franklin mắng to một tiếng, đột nhiên móng vuốt chụp một cái, một đạo lôi quang ầm ầm tạc nứt, đem đoản kiếm đánh bay ra ngoài, tiếng đang lang lang vang lên, rơi xuống đất. “Cmn lão tử đang ngủ ngon, luôn có điêu dân muốn hại trẫm!” Lý Thiên Sinh vội nói: “Lão phú, không nên động thủ, người một nhà.” “Người một nhà? Ta cũng không biết trong Huyền Thiên Đạo Tông ngươi còn có người một nhà a……” Lý Thiên Sinh thắp đèn lên thì thấy một bóng người rúc trong góc tường, nắm chặt tấm khiên chắn cả người , một tia không lọt…… Lý Thiên Sinh: “……” “Là Hàn Bất Lãng đi?” Người nọ: “Không phải!” “Bớt nói nhảm, chạy đi ra!” Hàn Bất Lãng thật cẩn thận ló đầu ra khỏi tấm đại thuẫn, chỉ lộ ra đôi mắt cảnh giác nhìn xung quanh, đánh giá Lý Thiên Sinh một phen, lại nhìn Franklin đã nhảy xuống tới, cả người đầy điện quang. “Má ơi! Đây là yêu thú phương nào!” Lý Thiên Sinh ngăn ở giữa một người một thú: “Không cần hoảng, đây là thú của ta……” Hắn vất vả lắm mới ổn định một người một thú này, rót một ly trà đưa cho Hàn Bất Lãng. Hàn Bất Lãng căn bản không nhận, đứng cách Lý Thiên Sinh hơn ba mét, cẩn thận nhìn chằm chằm hắn. Lý Thiên Sinh tự uống một ngụm. Hàn Bất Lãng cẩn thận nói: “Ngươi, ngươi kêu ta tới nơi này, rốt cuộc có chuyện gì?” Lý Thiên Sinh thỏa mãn nuốt xuống một hớp nước trà, thở dài, liếc mắt nhìn Hàn Bất Lãng một cái cười nói: “Ngươi rất có thiên phú, theo ta…… Tu luyện đi!” Hàn Bất Lãng vẻ mặt mộng bức: “Ha? Có ý tứ gì?” Lý Thiên Sinh: “Chính là hỏi ngươi có nguyện ý trở thành đồ đệ thứ hai của bổn tọa hay không.” Hàn Bất Lãng: “……” Franklin: “?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang