Ngã Đích Đồ Đệ Đô Thị Chủ Giác

Chương 63 : Đệ tử này thật sự quá nhát gan!!!

Người đăng: by P

Ngày đăng: 10:10 30-05-2020

.
Kết quả, Vân Thanh Khung vẫn thua trong tay Tần Lôi như cũ. Hắn thở dài một tiếng: “Sai không phải ta, là thế giới này!” “Ta không phải bại bởi ngươi, là bại vì không có một sư phụ tốt!” Trưởng lão khảo hạch hài lòng cười: “Tốt, lần khảo hạch sơn môn này chính thức kết thúc! Các đệ tử đạt được tư cách nhập môn, hoan nghênh gia nhập Huyền Thiên Đạo Tông!” “Tần Lôi, Tần Tích Vũ, Vân Thanh Khung, Lý Thiên Sinh, ách, còn có Bạch Kinh Hồng…… Mời đi theo ta.” Mọi người thở dài, tiếc nuối, không cam lòng cảm xúc phức tạp, dần rời đi. Mà đoàn người Lý Thiên Sinh cũng đi theo vị trưởng lão này bước lên sơn môn Huyền Thiên Đạo Tông. “Ta họ Vương, các ngươi có thể gọi ta là Vương trưởng lão. Từ nay về sau, các ngươi đều là đệ tử Huyền Thiên Đạo Tông ta. Sau này phải nghiêm túc tu hành, cần cù ngộ đạo, không thể làm hư thanh danh Huyền Thiên Đạo Tông ta!” “Vâng!” Vương trưởng lão dẫn mọi người tới đến một dãy núi, chỉ điểm giang sơn nói: “Tuy các ngươi đã vào sơn môn Huyền Thiên Đạo Tông ta, nhưng hiện giờ các ngươi cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, dãy núi liên miên bên ngoài này, được gọi là Thông Huyền, là nơi ở của mấy vạn đệ tử ngoại môn Huyền Thiên Đạo Tông ta……” “Hoàn thành nhiệm vụ tông môn, hoặc vượt qua khảo hạch mới có thể tiến vào nội môn. Còn những người nhập môn có thành tích ưu tú khi khảo hạch, như Tần Lôi là quán quân đội ngũ này, tất sẽ được hưởng thụ ưu thế nhất định……” Mọi người dần đi vào một chỗ thoáng hơn, nơi này là trên sườn núi dãy Thông Huyền Sơn, thấp thoáng mái nhà cong cong, làm nổi bật giữa nơi tiên khí lượn lờ, phảng phất như thánh cảnh thủy mặc tiên gia, vừa thập phần thần bí mà lịch sự tao nhã. “Nơi này chính là chỗ ở của đệ tử ngoại môn. Các ngươi tự làm quen, nơi này có trưởng lão phụ trách truyền thụ nghiệp công, ngoại môn trưởng lão phụ trách công việc hằng ngày, trưởng lão phụ trách phát nhiệm vụ, còn có trưởng lão chờ phụ trách khảo hạch nội môn……” Vị Vương trưởng lão này nghiêm túc hướng dẫn, phát cho mỗi người lệnh bài đệ tử ngoại môn Huyền Thiên Đạo Tông, đạo bào, sách, động phủ, đan dược, binh khí v.v.hướng dẫn hơn nửa ngày rốt cuộc mới rời đi. Mọi người tìm được chỗ ở của từng người, từng người đi lấy đồ. Lý Thiên Sinh bị phân phối tới gần bên cạnh sườn núi vách đá, số phòng là 2020, hắn dùng lệnh bài ngoại môn quẹt lên cấm chế ở cửa phòng một cái, cửa phòng mở ra, hắn sải bước đi vào. Nơi này, không hổ là thánh địa tu tiên a…… Mộc mạc không tả xiết. Ngoại trừ giường gỗ, bàn gỗ, chiếc ghế, tủ gỗ, chỉ có một bộ chăn đệm, một bồ đoàn, một ấm trà nhỏ, hai chén trà, ngoài cửa sổ ra chỉ có 4 bức tường tường. Lý Thiên Sinh thở dài một tiếng, này hoàn cảnh, còn không bằng ở Tần phủ hưởng phúc thời điểm đâu…… Hắn đem đạo bào gì đó để trong ngăn tủ, nhìn thoáng qua đan dược, ngửi ngửi, gật đầu nói: “Ân, Bồi Nguyên Đan…… Rác rưởi!” Còn binh khí, là một bảo kiếm Thất giai, tuy cũng thực bất phàm nhưng…… Sách có hai quyển, một quyển là giới thiệu các loại tri thức 《 Huyền Thiên Bí Lục 》, một quyển là công pháp độc quyền của Huyền Thiên Đạo Tông. Lý Thiên Sinh nhìn thoáng qua, là Địa cấp trung giai, tên là 《 Thất Huyền Quyền Pháp 》. Đối với người có Toàn Năng Chi Não như Lý Thiên Sinh mà nói, một câu tổng kết là, hai quyển này chẳng có tý tác dụng gì. Hắn tùy tay ném ở một bên, định ngủ một giấc đã…… Nhưng mà vừa mới nhắm mắt, còn chưa kịp ngủ đã nghe thấy bên ngoài ồn ào. Đinh quang đinh quang leng keng quang, như có người đang đánh nhau, hơn nữa lại là cái loại đánh hội đồng rất náo nhiệt…… Lý Thiên Sinh bịt tai lại, nhưng không làm sao được, giác quan của hắn quá mạnh. Âm thanh vẫn không tự chủ mà truyền vào. Hắn không khỏi giận tím mặt, đẩy cửa ra, nhìn thoáng qua liền ngọa tào một tiếng…… Chỉ thấy Diễn Võ Trường vô cùng rộng rãi của Huyền Thiên Đạo Tông đã tụ tập mấy trăm người, đang hỗn loạn chiếng, miệng còn hùng hùng hổ hổ sảo không ngừng. Lúc này, Tần Lôi, Tần Tích Vũ, Vân Thanh Khung cũng đã sớm đi ra, cả Franklin cũng lấy không ít đồ ăn từ chỗ Vân Thanh Khung, đang vừa ăn vừa hóng chuyện. Tần Lôi vội tiến lên hành lễ nói: “Sư phụ!” Lý Thiên Sinh lấy ít hạt dưa của Franklin, cắn , gật đầu thuận miệng hỏi: “Đồ nhi, ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không?” Tần Lôi vội nói: “Dạ, đệ tử vừa mới tìm hiểu, nhân số ngoại môn của Huyền Thiên Đạo Tông đông đảo, dần dần hình thành rất nhiều thế lực, vì cướp đoạt các loại ích lợi, tranh giành không ngừng, hôm nay hai đám người đang đánh nhau này lần lượt là Bạch Vân Minh và Hắc Thổ Bang, nghe nói đã đánh nhau nhiều năm……” Vân Thanh Khung thở dài một tiếng: “Thật là, chỗ nào cũng không tránh được tranh đoạt……” Tần Tích Vũ gật đầu: “Huyền Thiên Đạo Tông cũng không phải nơi bình yên như nhiều người nghĩ. Quả nhiên như lời Tần bá bá nói, cũng tranh đấu gay gắt, thậm chí chỉ sợ càng kịch liệt hơn.” Franklin bị Lý Thiên Sinh lấy ít nhiều, tổn thất không ít đồ ăn vặt, hừ một tiếng phẫn nộ nói: “Thế đạo chính là như thế, cá lớn nuốt cá bé, tới chỗ nào cũng giống nhau…… Ngươi cmn còn đoạt?!” Lý Thiên Sinh lại cầm không ít mứt, há mồm nuốt vào, thở dài một tiếng nói: “Nhưng không.” Franklin: “……” Mọi người tuy cảm thán, nhưng vẫn đứng xem náo nhiệt không rời đi. Hai đại thế lực không hổ là thánh địa sơn môn, tuy đánh thập phần hỗn loạn nhưng nếu nhìn kĩ, mỗi đệ tử đều có thực lực bất phàm. Tuổi còn trẻ, cơ hồ đều là Trung Tam phẩm thậm chí là Thượng Tam phẩm Võ Giả. Trong đó có mấy cái thậm chí đã lĩnh ngộ nội kình, bước vào cảnh giới Võ Đạo Tông Sư. Nhân vật như vậy ở Thanh Dương Thành, đều có thể là chúa tể một phương. Ở thánh địa sơn môn như Huyền Thiên Đạo Tông lại tùy ý thấy được. Vân Thanh Khung nói: “Dựa theo môn quy, nói như vậy, phải đột phá cảnh giới Đại Tông Sư mới có thể trở thành đệ tử nội môn, cho nên đa số tuy vào Huyền Thiên Đạo Tông, nhưng trên cơ bản đều tu luyện ở ngoại môn. Đương nhiên nhân số sẽ đông đảo, thời gian lâu, phân tranh cũng kịch liệt……” Minh chủ Bạch Vân Minh là nữ đệ tử, hiện giờ đã là Ngũ phẩm Võ Đạo Tông Sư. Mà đối chiến cùng nàng là bang chủ Hắc Thổ Bang, cũng là Tứ phẩm Võ Đạo Tông Sư. Hai người đánh kịch liệt, làm đám người như Tần Lôi xem đến líu lưỡi. Luận lực chiến đấu, hai đoàn người và hai vị này vẫn có không ít chênh lệch. Vốn dĩ đang xem náo nhiệt, bỗng nhiên minh chủ Bạch Vân Minh phát hiện ra gì đó, quay đầu nhìn đám Lý Thiên Sinh một cái, nhíu mày nói: “Ta quên, hôm nay là ngày khảo hạch nhập môn, lại có tân nhân đến……” Nàng dừng chiến đấu, vèo một tiếng xuyên đến, không dấu vết, trong phút chốc cũng đã tới rồi trước mặt đám Lý Thiên Sinh. “Các ngươi là sư đệ mới nhập môn?” Vân Thanh Khung hơi mỉm cười: “Vâng, gặp qua sư tỷ.” “Hừ, không cần đa lễ, ta là Bạch Phi Vân minh chủ của Bạch Vân Minh, hiện tại chính thức mời các ngươi gia nhập Bạch Vân Minh, thành tâm thành ý, ai đồng ý, ai từ chối?” Đám Tần Lôi liếc nhau: “……” Bang chủ Hắc Thổ Bang cười lạnh một tiếng, cũng nhảy đến chỗ mọi người: “Đừng nghe nàng, Hắc Thổ Bang ta có phúc lợi tốt hơn Bạch Vân Minh của nàng ta nhiều! Muốn gia nhập đương nhiên là Hắc Thổ Bang ta thích hợp hơn!” “Đánh rắm!” “…… Ngươi dám chửi xéo ta?!” “Chửi ngươi thì sao!” “Tìm chết!” Nhân mã hai bang lôi lôi kéo kéo, thực mau lại chiến đấu tiếp. Chẳng qua lúc này, hai người còn không ngừng đem đám Tần Lôi lôi kéo, mọi người lập tức từ xem diễn biến thành tao ương, chật vật bất kham…… Người Lý Thiên Sinh chợt lóe, đã sớm rời khỏi chiến trường, cắn hạt dưa mỉm cười xem diễn tiếp. Bỗng nhiên, hắn nhăn mày lại, tựa hồ nghe thấy bên cạnh có tiếng hít thở mỏng manh, nếu không phải ngũ cảm của hắn cường đại không gì sánh kịp, chỉ sợ trên thế gian không ai có thể nghe được…… Hắn lại cẩn thận nghe, sắc mặt biến đổi, tiếng này tựa hồ vọng ra từ bến trong vách đá của sườn núi. Lý Thiên Sinh không khỏi kinh ngạc, cúi xuống nhìn, tỉ mỉ sờ sờ, rốt cuộc phát hiện trên vách đá này có một cái khe vòng tinh tế, thế mà là hình dáng của một cái cửa đá. “Ngọa tào, chẳng lẽ trong này thật sự có người?!” Hắn tò mò không chịu nổi, phanh phanh phanh gõ gõ lên cửa đá, bên trong tức khắc lặng ngắt như tờ, cả tiếng hít thở rất nhỏ vừa nãy cũng đình chỉ…… “Đây là hù chết người?” Lý Thiên Sinh càng hiếu kỳ hơn, đột nhiên chụp một chưởng lên cửa đá, dùng phản phệ chi lực, chưởng lực một cái, cửa đá đã bị mở ra, sau cánh cửa lộ ra một động phủ sâu thẳm yên tĩnh. Mà ở trước cửa động phủ, một người trừng lớn mắt, há hốc mồm nhìn Lý Thiên Sinh. Lý Thiên Sinh một tay cầm cửa đá, một tay gãi đầu, ha hả cười nói: “Ngươi có sao không?” Người nọ sửng sốt đã lâu, bỗng nhiên cả giận nói: “Ta không sao! Ngươi mau đóng cửa lại cho ta!” Lý Thiên Sinh: “Ngươi ở bên trong không nghẹn đến hoảng sao? Ra ngoài hai bước đi?” “Không! Đánh chết ta cũng không ra ngoài! Thế giới bên ngoài quá đáng sợ, vẫn là ở trong sơn động có cảm giác an toàn…… Bớt nói nhảm, ngươi mau đóng cửa lại cho ta!” Lý Thiên Sinh càng tò mò: “Ngươi ở nơi này ngây người đã bao lâu?” Người nọ khẩn trương đến cực điểm: “Ngươi hỏi cái này làm cái gì!” “Tò mò thôi.” “Ta cũng không biết, bảy tám năm? Mười mấy năm? Hai ba mươi năm? Dù sao từ lúc tới Huyền Thiên Đạo Tông, ta vẫn luôn ở trong này tu luyện, bên ngoài huyết vũ tinh phong, cửu tử nhất sinh, thật sự quá mức đáng sợ!” “Ta định ở thêm một thời gian, cảnh giới cao rồi mới đi ra ngoài!” Lý Thiên Sinh giật mình, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì…… Hắn vươn tay, tự giới thiệu nói: “Tên ta là Lý Thiên Sinh.” Người nọ không chút do dự, không những không bắt tay hắn mà còn lui ra sau hơn mười bước, cẩn thận thấp giọng nói: “Ta, ta là Hàn Bất Lãng!” Lý Thiên Sinh cười.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang