Đỉnh Cấp Lưu Manh (Hậu Truyện)

Chương 1019 : Bị bỏ rơi

Người đăng: darkness_2204

.
Đợi ở nhà Alice tới gần bảy giờ tối, sau khi gặp mặt cha mẹ nàng chào hỏi, Hướng Nhật dưới sự chỉ dẫn của Alice qua nhà bạn nàng tham gia tụ họp. Họp lớp này không có kiểu cách như những buổi liên hoan khiêu vũ, cần ăn diện chỉnh trang; chỉ cần tùy tiện mặc sao cho thoải mái là ổn. Chính vì vậy, quần áo mặc hàng ngày Hướng Nhật cũng không cần thay đổi, thậm chí Alice cũng để nguyên quần shorts như ở nhà, chỉ khoác thêm một lớp áo khoác mỏng, hai người liền bắt đầu khởi hành. Nhà của Abigail cũng không xa, nằm ở khu vực gần đó, hai người đi bộ tầm hơn mười phút đã đến. So với nhà Alice, nhà của đối phương rộng rãi hơn hẳn, trước cửa nhà có một cái sân cỏ rất lớn. Nhà lớn như vậy, cộng thêm hai tầng lầu, nhìn qua giống như một căn biệt thự. Từ điểm này có thể nhận ra nhà tên Abigail so với giai cấp trung lưu còn giàu có hơn nhiều lắm. Đẩy ra hai cánh cửa thủy tinh đi vào mới phát hiện người ở bên trong đã tới rất nhiều, tiếng nói chuyện ồn ào huyên náo. Trái một đám, phải một đám, đa phần là người quen hay người có quan hệ thân mật với nhau tụ lại một chỗ, đang trò chuyện về chủ đề hay nội dung gì đó một cách hứng thú. Sự xuất hiện của Hướng Nhật và Alice thu hút sự chú ý của không ít người, dọc đường đi không ngừng có người vẫy tay chào hỏi. Một người đẹp đi cùng một thiếu niên gốc châu Á, tổ hợp như vậy quả thực có chút quái dị. - Hi! Good evening, người đẹp, mang em trai tới dự tiệc sao? Một tên nam nhân cao gần một mét chín cản đường hai người, trên tay bưng một ly rượu nhỏ, nhìn vào chất lỏng trong suốt trong ly có thể đoán đó là một loại rượu khá nặng. Tên này dường như đã có chút men, mặt hắn đỏ bừng một mảng, cách nói chuyện cũng nồng nặc mùi vị trêu ghẹo. - Hey, Pele, đi ra chỗ khác, đây là Alice bạn thân nhất của mình đó! Amanda không biết từ đâu xuất hiện, đem tên cao to đẩy ra. - A... Thật xin lỗi, các ngươi trò chuyện đi... Tên to cao ợ một cái rồi rời đi, vẫn còn có thể nói xin lỗi, xem ra hắn còn giữ nguyên chút lí trí. - Xin lỗi, Alice, Jack, Pele quả thực không phải là người xấu, chẳng qua hắn đã uống say. Amanda áy náy giải thích. - Không có việc gì, mình nhớ ra hắn rồi, hắn là đội trưởng đội bóng bầu dục trường chúng mình hồi trung học. Alice lắc đầu thông cảm, liếc nhìn quang cảnh náo nhiệt xung quanh, khuôn mặt tỏ ra phấn chấn. - Đúng, chính là hắn. Song mới gần đây bị thất tình, cho nên... Amanda chỉ nói lấp lửng, rồi đổi chủ để: - Được rồi, hai người tùy tiện tự phục vụ đi, bia ở bên kia, đồ ăn thì ở đằng đó. - Okay. Alice kéo Hướng Nhật rời đi. Dọc đường không biết bao nhiêu người lạ mặt tiếp cận chào hỏi Alice, nàng đều điềm đạm trả lời, có thể nhìn ra được nàng rất hưởng thụ cảm giác này. Từ trên bàn lớn cầm ra hai ly rượu, Alice đem một ly đưa cho Hướng Nhật, mình giữ lại một ly, không để ý tới xung quanh làm một hớp, cơ hồ uống cạn tới đáy. Mãi đến khi để ý tới ánh mắt kinh ngạc của đàn ông xung quanh, nàng mới ý thức được cử chỉ vừa rồi quá không thục nữ, trên mặt hơi hơi đỏ: - Em quên mất, Jack, bình thường em không có như vậy. - Uống rượu là phải uống cho thống khoái. Hướng Nhật cũng không phải lần đầu tiên thấy được một mặt hoang dã như vậy của Alice, nói dứt lời hắn cũng uống một hơi cạn ly. Alice đã bớt lúng túng: - Em đi lấy cho anh thêm. Dứt lời, nàng rất nhanh quay lại bàn cầm hai ly rượu khác tới, đem một ly đưa cho hắn. - Jack, trước đây anh có từng tham gia tiệc tùng kiểu này chưa? Alice nhẹ nhàng nhấp một hớp rượu hỏi. - Ý em là kiểu Trung Hoa hay kiểu Mỹ? Hướng Nhật cũng học theo nàng, rất có phong độ thân sĩ uống một ngụm nhỏ. - Đương nhiên là giống như thế này nè. Alice quan sát một chút quang cảnh náo nhiệt xung quanh, nàng không biết tụ họp kiểu Trung Quốc là gì, nhưng chắc cũng không khác là bao. - Tụ họp kiểu này anh vẫn là lần đầu tiên được đi đấy. Hướng Nhật cũng đang quan sát hoàn cảnh trong nhà, hội họp tiệc tùng dĩ nhiên hắn không phải chưa từng đi, nhưng kiểu Mỹ này vẫn là lần đầu tiên, cảm giác có chút mới mẻ. - Lần đầu sao? Thật ra ở đây không cần phải tỏ ra quá nghiêm túc, chỉ cần buông lỏng, điên cuồng hơn tí cũng được. Alice một bộ già dặn kinh nghiệm truyền thụ cho Hướng Nhật. Khẽ gật gật đầu, thật ra thì coi như không nói, hắn cũng có thể nhìn ra được kiểu hội họp này cơ bản đều là người trẻ tuổi, dĩ nhiên sao có thể không có chút "điên". Thậm chí vừa đảo mắt qua phía kia, hắn đã thấy hai người đàn ông đang ôm nhau, như bán nam bán nữ, đang làm những động tác thân mật. Hắn hài hước chọc Alice: - Ý em là điên giống hai người kia hả? Alice nhìn theo hướng tay hắn chỉ, sắc mặt đỏ bừng lên: - Đây chỉ là một phần nhỏ thôi, Jack. Tựa hồ sợ người yêu bị ô nhiễm ánh mắt, Alice vội vàng kéo tay hắn lên tầng hai. Trên lầu hai có một phòng khách rất lớn, so với bên dưới còn phải lớn hơn một chút. Tuy nhiên trong đây cũng có rất nhiều người, cũng trái một đám phải một đám, tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng nhạc, ồn ào hơn cả bên dưới rất nhiều. - Chúng mình qua kia đi Jack. Alice chỉ chỉ cửa sổ phía sân thượng, lại lôi hắn đi. Có điều là ban nãy do góc độ quan sát, nên Alice cứ nghĩ phía sân thượng không có người. Chờ đến khi tới nơi mới phát hiện nơi này đã bị một đôi nam nữ chiếm trước. Hai người đang thân mật, cũng na na kiểu hai tên gay ban nãy, đột nhiên bị quấy rầy, trên mặt không thể cố tỏ ra vui vẻ được. Alice hơi ngạc nhiên, đang định kéo Hướng Nhật đi thì người phụ nữ xinh đẹp kia đột nhiên mừng rỡ nhìn nàng: - Alice? Bạn là Alice đúng không? - Bạn là? Alice không khỏi sửng sốt, nhìn kỹ đối phương, sau đó không xác định hỏi: - Selena? - Đúng rồi, mình nè, trời ạ! Mình không ngờ có thể gặp bạn ở đây. Người phụ nữ dường như bị kích động, nhưng chợt ý thức hàng động của mình có chút thất lễ, khẽ ôm qua cánh tay người đàn ông bên cạnh: - Xin lỗi, đây là bạn trai của mình, Adelaide. - Xin chào. Alice lễ phép chào hỏi với người đàn ông tướng mạo phổ thông nhưng thân hình cao lớn và cường tráng, sau đó giới thiệu "người nào đó" bên cạnh: - Còn đây là bạn trai mình, hắn gọi là Jack. - Bạn trai?! Hai người kia cũng tỏ ra kinh ngạc rất ăn ý với nhau, bởi vì vô luận nhìn kiểu gì, hai người Alice và Hướng Nhật cũng không thể nào là cái quan hệ kia được chứ? Không nói vấn đề màu da cùng chủng tộc, chỉ nói tuổi tác thôi cũng có thể thấy rõ sự khác biệt trong đó. Alice là một đại mỹ nữ, làm sao có thể vừa ý một tên thiếu niên châu Á non nớt kia? Hướng Nhật cũng biết cái bản mặt non choẹt của mình rất khó tin, nhưng không thể quá vô lễ, hắn thân thiện chào hỏi lại: - Hello, how do you do. - Cảm ơn. Người phụ nữ kia cau mày nhìn hắn, bỗng nhiên buông cánh tay bạn trai, tiến lên kéo lấy Alice: - Alice, mời vừa rồi lên lầu bạn có gặp Bonnie không? Chưa hả? Vậy bây giờ mình dẫn bạn đi gặp, đã lâu lắm rồi mấy người chúng mình chưa có tụ tập với nhau. Alice bị kéo đi, muốn dừng lại cũng không được, quay về Hướng Nhật lộ ra ánh mắt áy náy. Hướng Nhật nhìn nàng ý bảo cứ yên tâm, nàng cứ việc đi, hắn sẽ tự chiếu cố bản thân được. Hai người phụ nữ vừa rời khỏi, người đàn ông cường tráng kia rất là đồng tình nhìn Hướng Nhật một cái, không nói gì cũng ly khai. Trên ban công lúc này, chỉ còn lại mình Hướng Nhật... *** Đôi lời tác giả *** P/s: Liên quan tới vấn đề "ém chương", xin giải thích một chút. Đúng là mấy năm qua, trước kia nguyên nhân ta dừng bút có lẽ nhiều bạn đọc đã biết, có một chút nhân tố mang tính cưỡng chế. Thậm chí ta chưa từng nghĩ sẽ tiếp tục, vậy nên ém chương là có, trước kia ta cũng viết thêm được một ít, tầm mấy chục chương sau, nhưng phần lớn là viết nhanh chưa chỉnh sửa nên cần hiệu chỉnh lại, hoặc thay đổi nội dung thêm thắt tình tiết mới. Hơn nữa, ta còn đang viết thêm một bộ khác, mỗi ngày ra 3 chương, nên với quyển "Đỉnh Cấp Lưu Manh" này cũng chỉ có thể không ngừng cố gắng. Cám ơn mọi người đã ủng hộ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang