[Dịch]Yêu Vương Quỷ Phi - Sưu tầm
Chương 36 : Chia ly (Hạ)
.
Edit: Nhã Vy
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Năm ngày sau, Thần công tử cuối cùng cũng được mặc quần áo mới do cháu gái tự tay may, vẫn là sắc đỏ hắn thích nhất, nhưng không phải tơ lụa gấm vóc mà là vải thô tầm thường.
Vẻ mặt hắn vui mừng vuốt vuốt y phục trên người, cảm xúc thô ráp cũng không khiến hắn bất mãn, ngược lại cảm thấy kiểu dáng quần áo này chỉ nên dùng với loại vải này mới là tốt nhất.
Sửa sang vạt áo, Thần công tử ném cho Đoan Mộc Điềm một cái mị nhãn cực kỳ lẳng lơ, cười dịu dàng nói: “Tiểu Điềm Điềm, có cảm thấy tiểu thúc ta càng ngày càng tỏa ra phong độ phiêu phiêu không?”
Đoan Mộc Điềm ở bên cạnh gói quần áo, đầu cũng không thèm quay lại.
Đoan Mộc Cảnh cũng ôm tay nải đi tới, nhẹ đặt trước mặt Đoan Mộc Thần, nói: “Tiểu thúc, đây là đồ đạc của thúc, cháu đều xếp gọn lại rồi.”
“Tiểu Cảnh thực ngoan.”
“Đa tạ tiểu thúc khích lệ, dù sao nếu tiểu thúc không tự làm, cũng phải có người làm giúp, bằng không chỉ sợ thúc sẽ phải ở lại thêm mấy ngày.”
Ồ? Cháu trai Tiểu Cảnh nhi chẳng nhẽ lại đang….trách cứ hắn?
Thần công tử nháy mắt mấy cái, đột nhiên tiến lên, đôi mắt nghiêng nghiêng lườm Đoan Mộc Điềm bên cạnh, ghé sát tai Đoan Mộc Cảnh nhẹ nói: “Tiểu Cảnh, sao ta lại cảm thấy tiểu thúc về kinh thành khiến cháu rất vui?”
“Làm sao như vậy được?” Đoan Mộc Cảnh sắc mặt nhu hòa, nhẹ nói, “Nghĩ đến việc chia tay tiểu thúc, trong lòng cháu có bao nhiêu luyến tiếc đó.”
“À? Chẳng lẽ là vui vì bổn công tử đem tên tiểu tử họ Quân kia đi?”
Đoan Mộc Cảnh lập tức nghiêm mặt, cong khóe miệng, cúi đầu nhíu mi, im lặng mỉm cười.
Lúc này cửa phòng Đoan Mộc Tranh mở ra, Đoan Mộc Tranh cùng Quân Tu Nhiễm bước ra ngoài, ba người lập tức quay đầu nhìn lại, đã thấy thần sắc Đoan Mộc Tranh đờ đẫn không chút biểu tình, mà vẻ mặt Quân Tu Nhiễm cũng bình tĩnh, ánh tím lập lòe dường như mang theo chút nhu hòa vui vẻ, im lặng nhìn về phía Đoan Mộc Điềm.
“Đi thôi.” Đoan Mộc Tranh đạm mạc nói một câu, đi ra ngoài cửa.
Sau lưng, Quân Tu Nhiễm đi tới trước mặt nàng, thò tay nhận bao đồ, lặng yên không một tiếng động, đem một thứ nhỏ nhắn nhét vào tay nàng.
Đoan Mộc Điềm khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn nàng, thoáng ngượng ngùng nói: “Đây là ta tự làm, vốn định làm cái to hơn, nhưng cứ sửa rồi sửa, cuối cùng chỉ còn nhỏ từng này.”
Nàng không khỏi cười khẽ, êm giọng nói: “Cảm ơn.”
Đang định cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, đã nghe ca ca ở bên cạnh hô: “Muội muội, có thể đi được rồi.”
Nàng tiện tay cất món đồ không lớn hơn ngón tay cái bao nhiêu kia đi, rồi đi ra ngoài cùng Quân Tu Nhiễm.
“Cha ta nói gì với ngươi vậy?” Nàng tò mò hỏi.
Vừa rồi phụ thân cố ý gọi hắn vào phòng, không cho bất kỳ ai nghe ngóng, khiến nàng không khỏi có chút hiếu kì.
Hắn lắc đầu cười, nói: “Không có gì.”
Chẳng lẽ nói với nàng, Đoan Mộc vương thúc muốn hắn lần này đi rồi không được phép trở lại sao? Còn nói chuyện từ nay về sau, hết thảy đều do tự nàng quyết định, không cho phép bất kỳ kẻ nào khiến nàng dây tới mấy chuyện loạn thất bát tao kia.
Hắn đã đáp ứng, mà những chuyện này hắn cũng biết là không cần nói với nàng.
Còn về chuyện sau này…
Quân Tu Nhiễm cúi đầu bước đi, giấy xuống những tia sáng lưu chuyển trong đáy mắt.
Bọn họ đi tới cây nhãn ở cửa thôn Tam Trạch, chỗ đó đã sớm có người đứng chờ, ba người Vương Thông cũng đứng ở đằng kia chờ tạm biệt Đoan Mộc Thần và Quân Tu Nhiễm, còn có Lưu Thích tự mình đi xe ngựa tới tiễn hai người, dường như còn định tiễn bọn họ một đoạn đường mới thôi.
Quy cách đãi ngộ cao như thế, mọi người trong thôn có chút khó tin, cảm thấy vị đệ đệ Đoan Mộc gia gặp may lớn, có thể được Lưu tài chủ lão gia kính trọng như thế, còn đúng lúc gặp người ta cũng đi kinh thành, mà tiện đường đi nhờ xe ngựa.
Về phần tình huống thật sự thế nào, cũng chỉ có vài người đương sự mới biết.
Nhưng đệ đệ của Đoan Mộc đại phu cũng tới từ kinh thành đấy, chuyện này trong thôn Tam Trạch đã khuấy lên một hồi kinh động, chỉ nói nhà Đoan Mộc đại phu vốn ở kinh thành, cũng không biết vì sao Đoan Mộc đại phu nơi kinh thành tốt như vậy không ở, lại chạy tới thôn nhỏ trong núi này, ai cũng không hiểu ra sao.
Dù sao thì, mọi người ở đây đều là thôn dân, kiến thức có hạn, tin tức lại bế tắc, muốn biết chút chuyện bên ngoài cũng không dễ dàng.
Mấy người Đoan Mộc Điềm vừa xuất hiện dưới gốc cây nhãn, ba người Vương Thông đã đi qua, trên tay cầm hai túi nhỏ gì đó, đưa tới trước mặt Đoan Mộc Thần và Quân Tu Nhiễm, Vương Thông còn thần thần bí bí vỗ vỗ, nói: “Cái này là đồ tốt, chỉ có chỗ ta mới lấy được, ở kinh thành khẳng định không có. Chúng ta cố ý tìm chút đưa tới tiễn các ngươi, trên đường đói bụng có thể ăn, cũng có thể làm đặc sản đem về kinh thành, xem như lễ vật chúng ta tiễn các ngươi.”
Hai người đều đưa tay nhận lấy, Đoan Mộc Thần cười hì hì nói: “Các ngươi gần đây đúng là phát tài nha, ta đành khách khí nhận lấy vậy, đợi lúc nào có cơ hội đến kinh thành, ta sẽ mang các ngươi đi chơi. Nhà ta ở Số 1 Phố Bàn Long kinh thành, các ngươi tiện đường nghe ngóng một chút sẽ biết.”
Bọn hắn cũng không biết Số 1 Phố Bàn Long là đại biểu cho cái gì, nghe nói vậy chỉ liên tục gật đầu, đối với nơi kinh thành phồn hoa kia vô cùng chờ mong.
Quân Tu Nhiễm cũng nói: “Ta hiện giờ còn chưa biết sẽ ở đâu, không cho các ngươi địa chỉ cụ thể được, về sau các ngươi đến kinh thành, chỉ cần có chút động tĩnh, ta sẽ biết các ngươi tới, chắc chắn sẽ đi tìm các ngươi.”
“Vậy thì tốt quá, ta thật muốn đi xem kinh thành thế nào, đến lúc đó các ngươi nhớ phụ trách tiếp đãi chúng ta.”
“Đó là đương nhiên.”
Hắc quả phụ “bốp” một tiếng đập bao hạt dẻ vào đầu Hổ Tử, cười mắng: “Ít mê sảng đi, kinh thành há có thể là nơi ai cũng tùy tiện đi vào được? Bộ dáng ngươi thế này, khẳng định chưa đến kinh thành đã bị đuổi về rồi!”
Kinh thành, đó là nơi mà mọi người đều hướng tới, nghe nói thôn nhỏ này của bọn họ có hai khách nhân từ kinh thành, đích xác là một chuyện vô cùng kích động, rất nhiều nhà trước đây chưa từng qua lại gì với Đoan Mộc Gia cũng nhao nhao tới cửa, tựa như muốn xem xem, người kinh thành có phải lớn lên cũng giống bọn họ hay không.
Xem xong liền biết, quả thật không giống.
Bộ dạng tuấn tú, một thân khí phái không tầm thường nha, ai ôi!!! Còn có đôi mắt màu tím đây này!
Cái này quả thực hiếm có nha!
Ngay cả Thần công tử cũng có chút chịu không được nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, vội vàng kéo Quân Tu Nhiễm leo lên xe ngựa Lưu Tài chủ.
Màn xốc lên, Quân Tu Nhiễm từ bên trong nhìn ra, ánh mắt thẳng tắp rơi lên người Đoan Mộc Điềm đang đứng cạnh xe ngựa.
“Điềm Điềm.” Hắn nhẹ nhàng nói. “Cảm ơn muội đã cứu ta, còn có, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
Đoan Mộc Điềm nghe vậy mỉm cười, nhẹ gật đầu, nói: “Huynh sau khi trở về cẩn thận một chút. Còn một câu, tuy nói ra có vẻ không hay, nhưng người không nên tin tưởng thì không đáng tín nhiệm.”
Hắn giật mình, sau đó tươi cười, ánh mắt nhìn nàng càng thêm nhu hòa, gật đầu nói: “Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận bảo vệ tốt cho mình.”
Ta sẽ chờ gặp lại muội, nhất định sẽ gặp lại, nhất định!
Đoan Mộc Thần bỗng nhiên lách qua, bay thẳng tới trước mặt nàng, cười toe toét nói, “Tiểu Điềm Điềm, cháu lúc trước không phải còn chê tiểu thúc ta chưa chuẩn bị quà gặp mặt sao? Về vấn đề này ta đã suy nghĩ kĩ, cảm thấy thứ này đưa cho cháu làm quà là tốt nhất, ừ, đây là quà gặp mặt của cháu.”
Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái hộp bọc gấm đỏ xinh đẹp, nàng không khỏi ngạc nhiên, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy, hờ hững gặp: “Quà gặp mặt trễ như vậy, vẫn là lần đầu chứng kiến.”
Quân Tu Nhiễm thò tay đem người cản trước mặt đẩy ra, sau đó lại nhìn Đoan Mộc Điềm nói, “Điềm Điềm, ta hiện tại không có gì, nhưng về sau, bất kể thứ gì, chỉ cần muội muốn, ta nhất định sẽ đoạt về cho muội.”
Nàng sững sờ, đây là đang hứa hẹn với nàng sao.
Tuy nàng không thực sự để ý, cũng không muốn đoạt được vật gì, nhưng nghe vậy vẫn thấy vui vẻ, khẽ gật đầu, nói, “Được.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện