[Dịch]Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam - Sưu tầm
Chương 12 : Sai lầm rồi sao?
                                            .
                                    
             Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn hai người bước đi, khẽ thở dài.
Lại là hàng loạt lời thoại đầy kinh điển.
” Dừng tay! Ban ngày ban mặt dám trêu chọc con gái nhà lành!” Nạp Song nhíu mi, phẫn nộ quát.
”  Ngươi là người nào? Dám phá hỏng việc tốt của bổn thiếu gia!” Vị thiếu  gia to béo quay đầu nhìn người trước mặt. Thấy là một cô gái xinh đẹp  diễm lệ, sửng sốt.” Ơ, tiểu cô nương này lại càng đẹp, mau bắt cả hai về  cho ta.”
” Vô sỉ.” Nạp Song nhìn ánh của ánh mắt thô bỉ của tên  nam nhân cứ đảo khắp người nàng. Nàng tức giận rút kiếm đâm tới, nhắm  vào bả vai hắn để giáo huấn. Lũ lâu la của vị thiếu gia béo kia không  nghĩ cô gái này lại ra tay, nên không ai kịp thời ngăn cản.
Nhất  thời, trên đường cái vang lên tiếng tru thảm thiết như giết heo. Hắn vội  vàng che bả vai đẫm máu, không thể tin nhìn tay chảy đầy máu tươi, tức  giận nhìn lũ gia đinh phía sau:” Còn ở đó thất thần làm gì? Lên hết cho  ta, bắt hết.” Bọn gia đinh hò hét định tiến lên nhưng là bị Nạp Song và  Lục Du đánh cho hoa rơi nước chảy.
Tên béo kia mặt trắng bệch, biết hôm nay đụng tới người không tầm thường, không dễ chọc.
”  Đi.” Hắn vội vàng muốn nhấc chân chạy trốn, trước khi đi cũng không  quên nói lại:” Nhớ kĩ cho ta!”. Sau đó cả lũ đều chạy trối chết.
Nạp Song thu kiếm, đi đến hai tỷ đệ vẫn còn đang hoảng sợ ân cần hỏi thăm:” Cô nương không có sao chứ?”
” Cám ơn cô nương cùng công tử cứu giúp.” Cô gái cảm kích cúi người hành lễ.
” Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, là điều nên làm.” Nạp Song có chút ngượng ngùng. Lục Du chỉ là khẽ gật đầu.
”  Cám ơn đại tỷ tỷ, cám ơn đại ca ca.” Tiểu hài tử bên cạnh cô gái cất  tiếng nói thanh thúy làm Nạp Song mỉm cười. Nạp Song quay đầu nhìn Bạch  Nguyệt, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Bạch Nguyệt cười lạnh không nói  gì. Chỉ sợ không ai kịp nhìn thấy ánh mắt ngoan độc của tên béo kia  trước khi đi vẫn nhìn chằm chằm hai người này. 
]
Hai tỷ đệ thiên  ân vạn tạ (Cảm tạ, cảm ơn ) rồi rời đi, Nạp Song đi đến trước xe ngựa,  thái độ đối với Bạch Nguyệt hiển nhiên thay đổi rõ ràng. Bạch Nguyệt  cũng không để ý, đi theo Nạp Song vào tửu lâu.
Dùng xong cơm ,  mọi người lại lên xe ngựa chuẩn bị xuất phát. Tuy Nạp Song vẫn đối xử  khách khí với Bạch Nguyệt, nhưng lại không bằng trước kia. Rời khỏi trấn  được vài dặm đường, Bạch Nguyệt vốn nhắm mắt, lại đột nhiên mở ra,  nói:” Nạp Song cô nương, ta đề nghị ngươi nên về trấn đón hai người kia  đi. Nếu không thì sẽ muộn mất.”
Nạp Song khó hiểu nhìn Bạch  Nguyệt, khóe miệng Bạch Nguyệt cong lên, cười lạnh:” Nếu không đi thì  ngươi sẽ phải hối hận.” Nạp Song nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Nguyệt  bỗng nhiên , trong lòng có chút run sợ. Lục Du nhíu mày, nhìn Bạch  Nguyệt cười như không cười, ánh mắt nổi lên hàn ý.
Nạp Song cắn môi, rồi xốc rèm xe lên, lệnh cho xe phu quay trở về thôn trấn.
Xe  ngựa đi theo phía sau cũng quay lại, Lăng Ngôn vén màn, khó hiểu. “Một  hồi sẽ biết.” Lê Ngạo Nhiên nhắm mắt, không chút để ý, thản nhiên nói.
Trở  lại thôn trấn, hỏi thăm mấy người xung quanh nơi ở của hai tỷ đệ kia,  được mấy người qua đường chỉ dẫn. Bạch Nguyệt không nhanh không chậm đi  theo phía sau.
Rốt cuộc cũng đến được nhà của hai người đó, đó là  một khoảng sân nho nhỏ. Mọi người tiến vào thì phát hiện bên trong nơi  nơi đều hỗn độn. Bạch Nguyệt thấy thế, cũng không tiếp tục đi vào, chỉ  là lẳng lặng đứng ở ngoài sân, nhìn Nạp Song vội vàng tiến vào phía  trong.
Hình như vẫn chậm rồi. Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời ,thở dài, rồi đứng chờ đám người ở phía trong đi ra.
” Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?” Trong phòng truyền đến tiếng hét điên cuồng của Nạp Song.
Bạch  Nguyệt thuận tay ngắt bông hoa dại dưới sân, vừa ngắt lên, cánh hoa rơi  lả tả:” À, mùa xuân đã qua rồi.” Bạch Nguyệt nhìn đóa hoa tàn, tựa hồ  như là thầm nói với bản thân.
” Ngươi đã sớm biết…..? Đã sớm biết  hắn ta sẽ tìm tỷ đệ họ trả thù?!” Lục Du đứng trước mặt Bạch Nguyệt, cố  đè nén sự phẫn nộ trong lòng, nghiêm giọng chất vấn Bạch Nguyệt.
Bạch  Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú Lục Du gần như méo mó, run rẩy. Nàng  vứt đóa hoa cầm trên tay, lúc này mới nhàn nhạt nói:” Chân to bao nhiêu  thì có thể đi giầy lớn bấy nhiêu. Ỷ có võ công thì có thể làm được mọi  thứ, cứu vớt sinh mệnh thiên hạ sao?”
” Ngươi!” Lục Du rút kiếm, chỉ thẳng cổ Bạch Nguyệt, mu bàn tay đều nổi gân xanh, đủ biết Lục Du phẫn nộ đến mức nào.
”  Ngươi đã sớm biết! Ngươi đã biết… Vì sao? Vì sao không nói cho ta?” Nạp  Song ôm thi thể đứa bé đã sớm không còn hơi thở, đứng ở cửa.
”  Nói cho ngươi?” Bạch Nguyệt nhíu mày:” Ta không phải đã nói cho ngươi  rồi sao? Ta đã nói ngươi không cần can thiệp, là ai không nghe?” Bạch  Nguyệt cười nhẹ, lấy ngón tay nhẹ nhàng gạt mũi kiếm đang chỉ vào mình.
”  Như thế nào, muốn giết ta?” Bạch Nguyệt cười khinh thường:” Không ngờ  Lục đại hiệp muốn động thủ giết một nữ tử nhu nhược như ta?”
Lê  Ngạo Nhiên nhìn mọi chuyện trước mắt, ánh mắt thâm thúy lạnh nhạt, như  bầu trời đêm. Cô gái này, vì sao lại khiến cho hắn một cảm giác rất quen  thuộc? “Thật lãnh khốc.” Lăng Ngôn nhỏ giọng, đột nhiên có chút hiểu  được vì sao nàng không bị hắn hấp dẫn.
Nước mắt Nạp Song lặng lẽ  rơi xuống, nhìn thi thể đứa bé trong lòng đã sớm tắt thở, rồi lại quay  đầu nhìn thân thể trần trụi của cô gái kia bị bao trong chăn trong phòng  cũng đã tắt thở. Tâm đau dớn như bị dao cắt. Đều là tại nàng, tại nàng  đã hại bọn họ!
Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn Nạp Song ôm chặt thi  thể đứa bé mà khóc:” Không phải người nào cũng có thể cứu được, không  phải việc gì cũng có thể giúp. Nạp cô nương, ngươi hãy nhớ kỹ điều ấy.  Có đôi khi, ngươi cho rằng đó là giúp họ nhưng thật ra lại là làm hại  bọn họ. Nếu hôm nay ngươi không đi lên, thì tên thiếu gia kia cũng chỉ  trêu đùa rồi cùng hạ nhân chạy lấy người. Cục diện hiện tại cũng là nhờ  ơn tấm lòng hiệp nghĩa của ngươi mà tạo thành.”
Nạp Song vô lực  quỳ trên mặt đất, càng ôm chặt đứa bé trong lòng. Vừa nãy vẫn còn hoạt  bát nói chuyện, giờ đã là một thi thể lạnh như băng.
Lục Du nhìn Nạp Song đau đớn, cũng không đành lòng, thấp giọng quát Bạch Nguyệt:” Không cần nói nữa, đủ rồi.”
”  Làm việc cũng nên cẩn thận quan sát, không suy tính hậu quả, tự nhiên  sẽ phải gánh chịu hết thảy.” Bạch Nguyệt không khách khí, nhìn thi thể  đứa bé trong lòng Nạp Song, tự nhiên cũng có chút đau lòng. Giọng nói  cũng dịu đi nhiều:” Về sau làm việc cũng nên nghĩ đến hậu quả một chút.”
” Chẳng lẽ không có vương pháp?” Triệu Dũng nhìn hết thảy mọi việc, phẫn nộ lên tiếng hỏi.
” Kẻ có tiền chính là vương pháp.” Lê Ngạo Nhiên nhàn nhạt nói một câu.
”  Vì sao lại như vậy? Vì sao?” Nạp Song ngơ ngẩn ngồi ôm thi thể đứa bé,  phảng phất như không nghe thấy những điều mọi người đang nói.
Lục Du chỉ đứng yên, không nói gì.
” Sai lầm rồi sao? Thực đã làm sai lầm rồi?” Lục Du gần như thì thào tự hỏi bản thân.
”  Ngươi không có sai, chỉ là phương pháp không đúng.” Bạch Nguyệt xoay  người, đi lên phía trước:” Một khi đã hung ác, thì phải làm cho trót.  Trừ cỏ phải diệt tận gốc.” Khóe miệng Bạch Nguyệt cong lên, nở một nụ  cười. Ngay từ đầu có lẽ không nên tham gia vào việc này, mà nếu như đã  nhúng tay thì nên giết chết tên béo kia. Nhưng nếu vậy thì gia quyến nhà  hắn có lẽ sẽ không từ bỏ ý đồ, chắc chắn sẽ đến báo thù. Vậy thì cũng  sẽ xảy ra chuyện như hiện tại. Nếu như chỉ vì chuyện hắn trêu chọc một  cô gái mà giết sạch cả nhà hắn? Đương nhiên là không thể! Dẫn những  người bị hắn trêu ghẹo rời đi nơi này? Có lẽ cũng không!
Bạch Nguyệt chậm rãi đi về phía trước, cũng không thèm quay đầu nhìn lại. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện