[Dịch]Yêu Nhầm Nam Chủ - Sưu tầm
Chương 24 : CẢM GIÁC GIẢN ĐƠN, TÊN LÀ HẠNH PHÚC
.
"Lý đại ca, huynh có hay không mang theo phi đao?"
"Ừm... vật tùy thân, ta tất nhiên là có."
"Oa... huynh biểu diễn cho ta xem một chút, có được hay không?"
"Ách... như thế nào gọi là biểu diễn?"
"..."
Buổi sáng, A Bạc vừa mới bước ra cửa liền thấy một màn như thế này: Trên mảnh sân của khách điếm, Giang Thu Ảnh một thân bạch y, hồn nhiên cười đùa, rạng rỡ đến mức hắn cảm thấy lóa mắt. A Bạc đứng sững, trong mắt chỉ một bóng dáng nhỏ nhắn kia.
"A Bạc." Giang Thu Ảnh cũng nhìn thấy hắn đi ra, liền giơ tay lên vẫy.
A Bạc bừng tỉnh, đang định tiến lại gần, lại nhớ ra nàng đang vô tâm vô phế cười nói với một nam nhân khác, trong ngực từng trận khó chịu. Hắn hừ một tiếng, không để ý tới nàng, kiên quyết đi qua.
Ách... tên mặt lạnh này, hôm nay bị sao vậy?
Giang Thu Ảnh vò đầu khó hiểu. Tên kia mấy ngày gần đây rất có tiến bộ nha, không còn để nàng tự kỷ nói chuyện một mình như trước, thái độ cũng dần hòa hoãn hơn nhiều đấy. Thế nào bây giờ lại mang một bộ dạng lạnh lùng như vậy? Nàng nhớ không ra đã chọc giận hắn ở chỗ nào đâu....
"A Bạc..."
Đuổi theo đi đuổi theo ta đi. Chỉ cần nàng muốn một mình ta, thứ gì ta cũng biểu diễn cho nàng xem, một vài thanh phi đao thì tính cái gì? - nam nhân nào đó trong bụng gào thét, cước bộ không tự giác chậm lại.
"A Bạc..." Giang Thu Ảnh chạy theo vài bước, chân dẫm vào váy, đổ nhào về phía trước. "Á á á~~~"
Thôi xong! Mặt mũi gặp gỡ yêu thương với nền đất...
Ách, như thế nào không đau?
Đằng sau, Lý Tầm Hoan nhìn thấy Giang Thu Ảnh ngã xuống, theo bản năng phi thân đến định đỡ tiểu nha đầu, lại nhìn thấy có người đã nhanh hơn ôm được nàng, ánh mắt sắc lạnh liếc về phía hắn đầy ý cảnh cáo. Người kia thật đáng sợ nha! Lý Tầm Hoan hắn là người thức thời đấy, càng không muốn chọc vào phiền toái, bèn dứt khoát rời đi.
"Sao lại không cẩn thận như vậy?" A Bạc nhìn tiểu nhân nhi trong lòng còn đang ngơ ngẩn, mày kiếm nhíu lại. "Đang sợ hãi?"
Giang Thu Ảnh đương nhiên không sợ, chỉ là....
Nàng ngơ ngẩn, rồi trên mặt dần dâng lên một tầng mây đỏ.
Như thế này... có tính là ôm...?
A Bạc vẫn nghĩ nàng một chút nữa là ngã, còn đang hoảng sợ đây, bèn nắm lấy tay nàng, ý định trấn an. Nắm xong, hắn nhìu mày càng sâu: "Sao lại lạnh như vậy?"
Giang Thu Ảnh mặt đã có thể so sánh với một quả gấc...
Nàng không phải chưa từng tiếp xúc qua nam nhân nha. Kiếp trước, dù sao nàng cũng đã ba năm có mặt tại đội kịch nói của trường cao trung đấy. Nhiều lần đi diễn, ôm bạn trai cũng có, nắm tay lại càng nhiều, như thế nào không có cảm giác tim đập chân run như bây giờ a... muốn rút tay ra, lại như luyến tiếc sự ấm áp này. Ba ba mụ mụ, nàng rốt cuộc là bị làm sao rồi?
A Bạc nhìn Giang Thu Ảnh bối rối, trong lòng bỗng thấy thư sướng, lan tràn toàn thân, hóa thành một loại cảm giác đặc biệt. Cảm giác này có cái tên dễ nghe, nó gọi là hạnh phúc.
Hắn bật cười, nụ cười vui vẻ có tình cảm thuần khiết của tuổi thanh xuân. Giang Thu Ảnh khoảnh khắc này như hóa thành hình ảnh vĩnh hằng, thật sâu khắc vào tâm khảm hắn, khiến hắn nhìn say đắm. A Bạc cảm thấy cảnh vật xung quanh đều biến mất, thế gian như chỉ còn lại hắn và nàng.
Giang Thu Ảnh cảm thấy quẫn bách quá độ, đẩy hắn ra, chạy về phía trước.
"Ta... ách, thời tiết hôm nay thật đẹp... ta... ta đi dạo..."
A Bạc cười càng vui vẻ, tiến lên nắm lấy tay nàng, lần này là nắm thật chặt, không cho rời ra.
"Hảo, hôm nay thời tiết thật đẹp, chúng ta đi dạo."
Hắn đi trước nàng nửa bước, hai người tay nắm tay, không nói lời nào, nhưng hắn lại thấy sự im lặng này thật ngọt ngào. A Bạc chợt nghĩ, nếu có thể cả đời ở phía trước chắn gió chắn mưa cho nàng, thì thật tốt...
Giang Thu Ảnh đi sau hắn nửa bước, bàn tay nhỏ bé nằm gọn trong bàn tay to ấm của hắn, lòng cảm thấy bình yên chưa từng có. Nàng chợt nghĩ, nếu có thể cả đời an an ổn ổn dưới sự che chở của hắn, thì thật tốt...
Nắm tay nhau đi, nếu cứ đi mãi, có thể hay không đi đến lúc bạc đầu...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện