[Dịch]Yêu Nghiệt Tà Vương Chiến Thần Phi - Sưu tầm
Chương 19 : Ám sát (1)
.
Chỉ thấy bốn bóng đen từ cửa sổ nhảy ra, nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm, Nguyệt nương theo sát phía sau bốn người này, hoá thành những bóng đen mờ mờ ảo ảo bay nhanh.
Mà tình trạng của Duẫn Tích hiện tại đang vô cùng xấu, nàng vốn là là một thân áo trắng, ở trong bóng đêm chắc chắn nhìn ra được, theo sau nàng là hơn mười Hắc y nhân, căn bản là không thể giấu được. Ra khỏi Tế Nguyệt lâu, đi qua hai con đường, Duẫn Tích cảm nhận được có người đang theo dõi mình, hơn nữa lại không phải một người, mục tiêu đã rõ ràng, chính là nàng!
Duẫn Tích nghiêng người, chui vào con hẻm tắt nhỏ, vốn định thừa thời cơ hội đang đêm, cắt đuôi họ rồi đi theo sau, tuy rằng sức lực hiện tại của nàng có thể chấp mười người cũng được, nhưng vấn đề là, bọn họ nhiều hơn mười người a! Duẫn Tích cũng không phải không có não, trứng chọi với đá? Đó không phải hành động của một người thông minh a~~.
Hơn mười người phía sau biết Duẫn Tích đã phát hiện ra họ, cũng không định che giấu, đều ló mặt ra, đứng thành vòng tròn, vây quanh Duẫn Tích ở giữa. Người cầm đầu, ngoại trừ đôi mắt thì tất cả những chỗ khác đều bịt kín, tất cả đều một màu đen, hắn nhìn về phía Duẫn Tích, lại gần thì có thể đấy đó là một đôi mắt màu đen sắc sảo.
Cái bóng đầu tiên đứng trước mặt Duẫn Tích, khinh thường bĩu môi. Một con bé chín tuổi làm gì có đủ sức lực, chỉ biết đánh nhau là quần áo lụa là sẽ phải bỏ đi, huống hồ chi đây chỉ là một đứa oắt con? Thật không biết chủ tử là nghĩ như thế nào!
Người đó giơ tay lên, đồng thời lui về phía sai, một Tiểu cô nương như vậy, cũng chẳng phải lo kế sách đối phó.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn không thể bình tĩnh được. Con mẹ nó! Đây không phải là một Tiểu cô nương chín tuổi ư?
Ra tay nhanh như gió bão, hơn nữa chiêu nào cũng nhắm vào chỗ quan trọng của đối phương: đầu, cổ họng, bụng. . . Hơn nữa ra tay không lưu tình chút nào! Mười sáu người vây quanh không thể thắng nổi một đứa nhóc, một cái chạm mặt đã bị đối phương đánh gục ngã, hoàn toàn mất hết sức chiến đấu, thậm chí có người còn nằm trên vũng máu, không biết sống hay chết!
Trong tay Duẫn Tích cầm một cái thìa nhỏ, có thể khiến đối phương khinh khỉnh, nhưng vừa mới gặp nhau đã giải quyết được năm người. Nhưng ngay sau đó, tình trạng của nàng ngày càng xấu đi, ban đầu không có ý khinh địch, nhưng họ lại vây quanh nàng và cùng nhau xông lên, nhưng nếu họ gọi thêm viện binh sẽ rất bất lợi, nên Duẫn Tích đang lâm vào tình cãnh vô cùng khốn đốn.
Không tránh kịp, vai trái Duẫn Tích bị đâm một nhát kiếm, máu tươi rỉ ra lênh lắng làm đỏ hết chiếc áo của nàng, nhìn thoáng qua thì như những đường uốn éo của một cây hoa. Nhưng khuôn mặt Duẫn Tích lại khá là bình tĩnh, không một chút dao động. Cái bóng đầu tiên nhìn Duẫn Tích khi nãy đã ghi nhờ hết những biểu hiện của nàng, đây có thể là một cô gái chín tuổi? Bọn họ đã trăm lần kề cái chết, nhưng không bao giờ có thể bình tĩnh như cô nương kia, còn quá khứ của nàng, nàng đến từ đâu? Bởi vì cô nương khác quá xa những người bạn cùng trang lứa.
Người này không có ý định dừng lại, người giống như Duẫn Tích đây, nếu trêu chọc, vậy nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, nếu không càng ngày chúng sẽ lớn gần lên, sẽ thành ác mộng của họ!
Xem ra nhiệm vụ lần này chủ tử không nên tiếp a! Vốn tưởng rằng dễ như đưa cái gì đó vào miệng cừu non, nhưng ai có thể nghĩ đến, nó khó như đưa thức ăn vào miệng hổ dữ toàn răng nanh vậy!
Người này đi vào, đang đi về phía những Hắc y nhân, đã ép Duẫn Tích một cách hoàn hảo. Nàng đang cố tránh né bị công kích, căn bản vì ngoài việc đó nàng không thể làm được gì! Nhìn động tác của Duẫn Tích, ngày càng nhiều máu chảy ra, vết màu đỏ trên áo cũng càng lớn.
Tránh được một nhát kiếm nữa về phía mình, Duẫn Tích chạy thật nhanh, báo động bằng pháo hoa, Nguyệt nương, ngươi nhất định phải nhìn thấy đó.
"Mau, tấn công nhanh đi! Nàng không thể sống nữa là hoàn thành nhiệm vụ!" Một người thấy được những hành động của Duẫn Tích, hắn không ngốc đến nỗi cho rằng nàng đang đùa giỡn!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện