[Dịch]Yêu Nghiệt Tà Vương Chiến Thần Phi - Sưu tầm
Chương 14 : Cái này người ta gọi là diễn xuất
.
Liễu Tiêm Tiêm cúi đầu, hai tay nắm chặt, thật vất vả để trấn tĩnh tinh thần lúc này, một lát sau, một khuôn mặt đáng yêu từ phía Sở Vũ Hiên quay lại nhìn nàng. Nàng vừa thấy lo, vừa muốn tức giận đến nỗi phun ra máu... Sở Vũ Hiên này, ngươi có ý đồ gì? Không phải vừa mới nói.... Sao lại như vậy?
Từ phía này, Liễu Tiêm Tiêm nhìn thấy Duẫn Tích ngồi trên đùi Sở Vũ Hiên, còn hắn thì ôm eo Duẫn Tích, tay trái của hắn nắm hắn nắm lấy tay phải Duẫn Tích, hai người nhìn nhau tình tứ, lưu luyến.
Thực hư là như thế nào?
Duẫn Tích ngồi trên đùi Sở Vũ Hiên, đôi mắt sắc sảo trừng trừng nhìn hắn, nhưng trên mặt vẫn có những thẹn thùng, quả thật chẳng thể phân biệt được có hai người. Sở Vũ Hiên tự đắc ý, nhưng khuôn mặt lại cố gắng tỏ vẻ đau lòng. Tình chàng ý thiếp, rất hâm mộ a! Không thể không nói, hai người quả là những diễn viên xuất sắc nha, đúng là diễn xuất tốt, không ai có thể sánh bằng!
Trong lúc này, hai người đang dùng ánh mắt để trao đổi, chỉ thấy những ánh mắt ngọt ngào họ trao cho nhau. Mặc kệ bọn họ trao đổi gì, nhưng những người đằng sau quả thật đang rất ganh tỵ a~~~.
"Khụ khụ —" Phúc bá mở miệng, phá tan bầu không khí quỷ dị này, liều một lần a~~~, đúng là không mở miệng không được mà! Liễu Tiêm Tiêm là con gái của thầy thuốc Ngự Sử, là con gái ngoài của Liễu Quý phi, bất kể thế nào, cũng không thể làm quá mức. Nhưng mà bản thân mình cũng là Vương gia, lần này cũng có chút quá đáng nha.
"Phúc bá, cơ thể ngươi không tốt, bên ngoài gió lớn, ngươi hãy đi về nghỉ ngơi trước đi!" Sở Vũ Hiên không ngẩng đầu lên, vẫn như cũ, vô cùng điềm tĩnh, Duẫn Tích vẫn trong lòng hắn, thản nhiên nói với Phúc bá.
"Đa tạ Vương gia quan tâm! Vương gia, Vương phi, Quận chúa, Liễu tiểu thư, lão nô này xin cáo lui." Phúc bá hành lễ với mọi người, trước khi đi còn không quên nhắc nhở Sở Vũ Hiên là đang có khách ở đây! Ngụ ý là, các người mau chấm dứt cái cảnh tình tứ này đi, thật làm người khác chán ghét.
Phúc bá vừa rời đi, Liễu Tiêm Tiêm cũng đi đến trước mặt Sở Vũ Hiên, tay trái của nàng đã thôi nắn bóp, một dấu ấn của năm ngón tay trên khuôn mặt đáng yêu này, thật sự làm người khác đau lòng.
"Vương gia, Tiêm Tiêm cũng xin cáo từ, ngày khác lại đến thăm." Liễu Tiêm Tiêm không cảm nhận được mình sẽ có vị trí tại nơi này. Xem xét tình hình này, những gì mà Tiêm Tiêm đã dày công khổ luyện, tình cảnh hiện tại thực không hợp.
"Không cho ngươi đi!" Sở Vũ Hiên còn chưa nói chuyện với Duẫn Tích đang ngồi trong lòng, quả thật Tích nhi đang có một chút bực mình.
"Vương gia, người xem Mạc Tiểu thư, nàng. . ." Liễu Tiêm Tiêm không cảm thấy khó xử, ngược lại có một chút phấn chấn. Mạc Duẫn Tích à Mạc Duẫn Tích, ngươi từ bỏ gia đình tốt để cùng một người khác sống ở ngoài, thì lấy gì so với Tiêm Tiêm ta?
"Ta làm sao vậy? Mặt của ngươi vừa làm tay ta đau, ngươi mau nói rõ xem nào!" Ở bên cạnh, sắc mặt Triệu Hồng Anh đã có chút mất tự nhiên, nhưng những lời Duẫn Tích nói trong thời điểm này không phải khiêu khích sao?
"Vương gia, Mạc Tiểu thư sẽ nhanh trở thành Tam Vương phi, vẫn là không biết bớt phóng túng, hôm nay may mắn là ở trong phủ, Tiêm Tiêm chịu oan ức một chút cũng không sao, nhưng nếu chuyện này xảy ra ở bên ngoài, chẳng phải đang làm trò cười cho những người trong Hoàng thành sao?"
Liễu Tiêm Tiêm nói nhỏ nhẹ. Nếu đặt nàng là quan phủ, nàng nói không hề sai, nhưng người sai nặng ở đây, chính là Sở Vũ Hiên đang ngồi trước mặt nàng, là Hiên Vương!
"Thì sao? Tiểu Tích nhà ta muốn làm gì thì làm, chuyện ở Hiên Vương phủ ta không nhờ ngươi quan tâm?" Tay trái Sở Vũ Hiên đã buông tay Duẫn Tích ra, nhưng tay phải vẫn ôm eo nàng, đã thế, tay trái còn đặt lên vai tiểu Tích, như an ủi, vỗ về.
"Vương gia, sao người. . . Vừa mới nói muốn cho ta làm Vương phi bên cạnh người, sao lại đối xử với ta như thế?" Ánh mắt Liễu Tiêm Tiêm dần trở nên yếu đuối, nước mắt chực chờ rơi.
"Ô? Ta nói sao? Không nhớ rõ!" Thì ra, khi cảm nhận được cô nương Duẫn Tích đang đến, liền thuận miệng nói, ý là muốn chọc cô nương này một chút, song, phản ứng của nàng đã khiến hắn rất hài lòng! Tuy rằng biết chỉ đóng kịch cùng nàng, nhưng vẫn không hiểu tại sao, lần đầu nhìn thấy tiểu cô nương này, đã thấy nàng thực đáng yêu a~~~! So với những nữ nhi trong phủ, Mạc Duẫn Tích có phần thú vị hơn!
"Vương gia! Ta. . ."
"Ngươi không có việc gì thì đi đi! Chuyện Mạc Duẫn Tích đánh ngươi, Vương gia này sẽ không so đo, tính toán." Sở Vũ Hiên đích khoát tay áo, ý là: Liễu Tiêm Tiêm, ngươi không có việc gì thì mau lui đi.
"Vương gia, ta... Liễu Tiêm Tiêm ta xin cáo từ." Liễu Tiêm Tiêm đang định nói thêm vài điều nữa, nhưng Sở Vũ Hiên đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ không thể kiên nhẫn được nữa. Thấy vậy, Liễu Tiêm Tiêm vội xin cáo lui. Tam Hoàng tử cao cao thượng thượng, trong Hoàng thành, ai mà không biết, không thể so với Mạc Duẫn Tích toàn tai tiếng được.
Ngồi ở xe ngựa để về Liễu gia, khuôn mặt Liễu Tiêm Tiêm trở nên tức giận hơn, hai tay nắm chặt lộ rõ vẻ không vui, ánh mắt ngày càng thêm tàn nhẫn. Mạc Duẫn Tích, hôm nay ngươi sỉ nhục ta, ta sẽ quay lại báo thù.
"Đến hoàng cung."
Hồi lâu lúc sau, trong xe ngựa vang lên giọng của một cô gái. Người lái xe cũng đã nghe thấy, chầm chậm cho xe đi về phía Hoàng cung.
Hồng Anh thấy Liễu Tiêm Tiêm đi khỏi Hiên Vương phủ, lúc sau cũng lấy cớ để rời đi, nàng chỉ nói: "Mạc Duẫn Tích, ta chờ ngươi, hai ngày sau sẽ đến!"
Mà lúc này, Duẫn Tích vẫn còn đang ngồi trên đùi Sở Vũ Hiên! Những người quanh đây đã đi hết, cũng không cần đóng kịch nữa, bỏ tay ra đi! Nhưng Sở Vũ Hiên cũng không phải dạng vừa, nhàn hạ nắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không để ý đến bộ dạng khó chịu của Duẫn Tích. Một lát sau, Sở Vũ Hiên đột nhiên cảm thấy cơ thể có một cảm giác lạ, đồng thời, một câu nói nhẹ như bay lọt vào lỗ vai hắn.
"Sở Vũ Hiên, nếu ngươi không buông tay ra, ta sẽ giết ngươi!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện