[Dịch]Yêu Hoàng Thái Tử- Sưu tầm
Chương 32 : Lão Yêu quỷ bí, Thiếu Du thần uy.
.
Lục Thiếu Du chân đạp Chu Thiên phong tuyết, giống như một vị chiến thần giữa bầu trời phong tuyết, quanh thân trên dưới kim sắc thần quang bắt đầu khởi động, phía sau là hư ảnh thiên tử ngồi trên cửu thiên, một quyền oanh bạo Hàn Băng Kỷ nguyên của Lý Vũ Thần.
Cuồn cuộn kim sắc nước lũ đem phong trên trên khắp bầu trời cắt đoạn, một cái kim sắc cự thủ bỗng nhiên phô thiên cái địa chộp tới, trực tiếp xé rách phòng ngự của Lý Vũ Thần. Mắt thấy Lý Vũ Thần sắp bị thua tới nơi, Ngụy lão quỷ bỗng hét lớn một tiếng, cả người quỷ khóc thần gào, hắc sắc cự thủ giống một vầng thái dương màu đen, chặn lại kim sắc cự thủ của Lục Thiếu Du, Lục Thiếu Du thét một tiếng, kim sắc nhất thời dừng lại, bỗng nhiên chuyển hướng đánh về phía hắc sắc cự thủ.
"Thiên địa nguyên khí, nghe ta hiệu lệnh! Vạn Vật Quy nguyên, Ngưng Nhi Thành Thủ (*ngưng lại thành thủ)! Quỷ Khóc Thần Hào (*gào thét), Cử Thế Đồng Bi(*hội tụ lại)!" khí thế toàn thân Ngụy lão quỷ tăng vọt, mơ hồ có khí tức Luyện Khí thập nhất trọng thiên.
"Ông ——" Phía sau Ngụy lão quỷ một cổ sức mạnh đen tối nổi lên, hắc sắc yêu nguyên giốn như màn đêm giống tràn ngập khắp nơi, khí lưu khàn khàn giống như vòng xoáy từ phía sau Ngụy lão quỷ chậm rãi khuếch tán ra.
"Lão quỷ, ngươi đây muốn giãy chết! ——" Lục Thiếu Du tiếng như hồng chung (*chuông đỏ), ông ông tác hưởng, chấn đắc toàn bộ không khí trong không gian tạo nên một trận rung động mãnh liệt, "Lần này, nhất định phải đem cúc ngươi triệt để thông nát!" Nói xong, Lục Thiếu Du song quyền lần thứ hai huy động, kinh khủng quyền ảnh dường như kim sắc cự long, kình khí thật lớn như một cơn lốc vũ bão gầm thét.
Ngụy lão quỷ cũng không muốn tỏ ra yếu kém, kình khí quanh thân phun ra nuốt vào, giống như muốn thôn hải (*hút biển), điên cuồng cướp đoạt nguyên khí bên trong sơn cốc, dường như muốn thi triển sát chiêu kinh khủng. Trong lòng Lục Thiếu Du căng thẳng, hắn tựa hồ cũng không đơn giản, cũng chiếm được truyền thừa, sát chiêu, bí thuật của đại nhân vật kia.
"Lấy máu ta, triệu hoán Minh thần!" khí tức tử vong trên người Ngụy lão quỷ ngày càng nồng nặc hơn, phía sau lưng lần thứ hai hiện ra cái môn hộ lần trước, chỉ bất quá dường như so với lần trước lại có một chút khác nhau, lần trước khí tức hoàng tuyền Bỉ ngạn cực kỳ đặc hơn, nhưng lại không có loại khí tức tử vong dày đặc này , tương phản lần trước chỉ là khí tức hoang vu đặc biệt dày đặc, làm cho nếu nhịn không được sẽ rơi vào khổ hải, thế nhưng so với lúc này lại rõ ràng bất đồng, sát khí cực kỳ cường liệt.
Một đạo lực lượng tối tắm thần bí từ trên hư không đáp xuống, mạnh mẽ bọc lại thiên tử thần quang của Lục Thiếu Du.
Ánh mắt Lục Thiếu Du nhất thời ngưng lại, chỉ cảm thấy một chỗ u minh trong hư không có một đôi mắt khóa chặt mình, một lực lượng ăn mòn phát ra, yêu nguyên màu đen ăn mòn điên cuồng hướng Lục Thiếu Du vọt tới, lũ yêu đang xem cuộc chiến chỉ cảm thấy một cổ lực lượng quỷ dị nhanh chóng ăn mòn yêu nguyên của mình, nhất thời sợ đến xxx ra quần.
"Cương khí hộ thể của ta đang bị lực lượng thần bí ăn mòn! —— a —— "
"Đây là. . . oát đờ hợi! ?" Một âm thanh yêu tộc hô lên."Vì sao yêu nguyên của ta, không ngừng bị ăn mòn! ?"
"Ta cũng vậy, a —— cứu mạng a!"
"A —— yêu nguyên của ta! Tu vi của ta! ——" một đám khí màu đen xuất hiện ở trên mặt yêu tộc, trên người hắn, làm kẻ khác cảm thấy một màn khiếp sợ xuất hiện, cái yêu tộc này toàn thân đều có chỗ bị hư thối đi, một mùi vị tanh tưởi truyền đến, làm lũ yêu một trận sợ hãi, tên yêu tộc này trực tiếp hóa thành một đống xương khô, liền đầu khớp xương đều bay ra hắc khí, sau đó toàn bộ đầu khớp xương biến thành một đống bột phấn màu đen!
"Không nên a! Ta không muốn chết a —— không nên a! —— "
"A —— heo mi a! ——" lũ yêu đều ngả xuống đất, cả người một trận co quắp, mỗi một người đều biến thành đống tro bụi màu đen (*luyện khí mà khí tức thôi giết được người khác rồi, ảo lòi). Tinh nguyên toàn bộ của bọn hắn đều bị Ngụy lão quỷ toàn bộ thôn phệ, làm Lục Thiếu Du phải nhíu mày lại. Tuy rằng hắn âm thầm vận chuyển thần bí Cổ Kinh, đem những hắc sắc lực lượng tất cả đều trấn áp, đuổi ra bên ngoài cơ thể, nhưng giờ khắc này thấy nhiều yêu tộc như vậy ngã xuống, nhất thời cảm thấy khó chịu, trong giây lát, Lục Thiếu Du cả người chấn động.
Không được, Thanh Âm! Gặp nguy hiểm!
Lục Thiếu Du lạc hồn thất phách quay lại nhìn Lạc Thanh Âm, ai ngờ vừa quay đầu, nhất thời lấy làm kinh hãi!
Toàn thân Lạc Thanh Âm đắm chìm trong một đạo thần bí thanh quang, vẻ mặt buông lỏng nhìn mình, hoàn vung tay bàn tay đồ sứ nhỏ bé, làm mặt quỷ, hung hăng truyền âm cho Lục Thiếu Du nói: "Lục Thiếu Du đại ca, người kia quá ghê tởm! Ngươi nhất định phải hung hăng đánh hắn! Một kẻ ác độc!"
Vừa nghe đến Lạc Thanh Âm nói những lời này, tảng đá lớn trong lòng Lục Thiếu Du buông xuống, ngưng thần chuẩn bị tiến công đánh Ngụy lão quỷ.
Ở thời khắc này, hai mắt Lý Vũ Thần đột nhiên nổ bắn ra một đoàn thần thái, nàng quay sang Lục Thiếu Du thật sâu làm lễ, dường như đối với ngày hôm nay bị Lục Thiếu Du hung hăng đánh một trận cũng chẳng là gì, nàng hướng về phía Lục Thiếu Du cười, nguyên bản hai gò má lạnh như băng hiện lên rặng mây đỏ, đúng là xinh đẹp vô song, Lục Thiếu Du không khỏi ngẩn ra.
"Ta xin đa tạ đạo huynh, tấn chức cảnh giới của Vũ Thần sắp tới, lần này thua ở trên tay đạo huynh, Vũ Thần nhận được lợi ích không nhỏ, hiện tại đi trước một bước!"(>” đúng là con gái, trở mặt nhanh như điện) Nói xong cũng không chờ Lục Thiếu Du nói, trực tiếp chân đạp tuyết liên thai, hóa thành cầu vồng bay vút đi.
Tràng diện nhất thời biến đổi, Ngụy lão quỷ hét lớn một tiếng nói: "Diệp Khổ, trợ lão hủ giúp một tay! Chỉ cần ngăn trở được tiểu tử này, pháp thuật của lão hủ có thể hoàn thành!" Đồng thời, lực lượng của Ngụy lão quỷ tiến thêm đề thăng một bước, bốn phía mơ hồ nhìn thấy một cơn lốc ăn mòn nhàn nhạt chậm rãi hình thành.
"Tiểu tử, ngươi cũng nên cẩn thận, chiêu này rất mạnh, không nên khinh thường!" Trong óc, thanh âm lười biếng của Thần Trư truyền đến, nhượng sắc mặt của Lục Thiếu Du nhất thời ngưng trọng.
Diệp Khổ vẻ mặt ngưng trọng, một cước bước ra, trận trận phật âm phạm xướng bên tai không dứt.
"Muốn chết ——" cặp lông mày tuấn mỹ của Lục Thiếu Du nhướn lên, trong cặp mắt lửa giận bùng phát, "Bò trở lại cho ta!" Chỉ thấy cặp chân to của Lục Thiếu Du vừa nhấc, hư ảnh thiên tử bỗng nhiên chấn động, đồng dạng giơ lên đại cước! Dưới chân thiên tử, ai dám ngỗ nghịch! Uy áp kinh khủng bạo phát, hướng Diệp Khổ bức tới.
Diệp Khổ biến sắc, phật quang quanh thân rung động, từng tiếng thiện xướng thanh, hóa thành từng đạo nguyệt bạch sắc quang mang (*ánh sáng hình mặt trăng), toàn thân hóa thân một đạo thần quang tăng tốc, ly khai thiên tử đại cước.
"Trốn? Ngươi có thể trốn sao!" Lục Thiếu Du hai mắt dường như điện mang, kim sắc quyền mang đánh ba mươi dặm, đem toàn bộ vách núi Vi Vân Cốc toàn bộ đánh nát, chính xác gọi là lung lay đại địa, lu mờ mặt trăng.
"Thân Tự Bồ Đề, Tâm Như Minh Kính. Tung Hoành Tự Tại, Vạn Tượng Quy Nhất!" khí thế trên người Diệp Khổ đột ngột biến đổi, đầy người khổ nan, sầu lo đều biến thành một thân nhẹ nhàng, khí tức khoan khoái, một khí lưu tươi mát ở trên người Diệp Khổ lưu chuyển, đem khí tức khổ nan trên người của hắn gột rửa không còn, lúc này Diệp Khổ thoạt nhìn giống như một công tử thanh tục trong lành, Lục Thiếu Du thấy vậy không khỏi ngẩn ra, thế nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng.
"Chết cho ta ——" Lục Thiếu Du song quyền luân khởi, kinh khủng kình đạo hóa thành kim sắc cầu vồng, dọc ngang thiên địa, phong tỏa cả không gian của Diệp Khổ, đồng thời lực lượng thân thể toàn bộ bạo phát! Lục bách bốn mươi long mã lực (640)!"Nhìn ngươi lần này trốn chỗ lào!"
Diệp Khổ biến sắc, đường lui của mình hoàn toàn bị phong tỏa, nhìn kim sắc quyền mang hướng về phía mình hoành kích, không khỏi trong lòng căng thẳng, trên chân bỗng nhiên toát ra đến một đóa nguyệt bạch (* xanh nhạt) sắc liên hoa, nghênh hướng quyền mang của Lục Thiếu Du.
" Giang Sơn Như Thi (*thơ)! Xã tắc như họa (*tranh)! Thiên Lý Giang Sơn, Xã Tắc Vi Trọng (*làm trọng)! Văn Minh Thịnh Thế! Chú Tựu Sử Thi (*đúc anh hùng ca)! Giang Sơn Xã Tắc Quyền!" tiếng Lục Thiếu Du tiếng như cự lôi, rung động vang dội, đánh vào trong tai Diệp Khổ, dường như thiên ngoại phong hống (*gió hú), Diệp Khổ chỉ cảm thấy lỗ tai của mình như muốn nổ bể ra!
Phanh ——
Lực lượng khổng lồ ba động đem Diệp Khổ liên hoa phòng ngự trực tiếp đánh nát, Diệp Khổ dường như diều đứt giây lần thứ hai bay rớt ra ngoài. Ngay Lục Thiếu Du vừa định quay đầu hướng tên Ngụy lão quỷ, cổ lực lượng tội ác rốt cục bạo phát!
Lục Thiếu Du sắc mặt nhất thời đại biến, Ngụy lão quỷ pháp thuật đã hoàn thành!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện