[Dịch]Yêu Hoàng Thái Tử- Sưu tầm
Chương 31 : Lấy một chọi ba, Hàn Băng Kỷ Nguyên
.
Công đức vô lượng, thần uy bất hủ ——" Hư ảnh Kim Thân Phật Đà dao động, chậm rãi vươn bàn tay thô to ra, niệm một đạo pháp quyết yếu ớt, "Công Đức Bất Hủ Đại Thủ Ấn!"
Công Đức Bất Hủ Đại Thủ Ấn, chính là công kích mạnh nhất của pháp môn Kim Cương Minh Vương Bất Động Thiền, bộ pháp quyết này tổng cộng chia làm hai bộ phận, một là Lưu Ly Kim Thân, dùng làm phòng ngự, một bộ khác, sở dụng công kích, chính là Công Đức Bất Hủ Đại Thủ Ấn này. Nguyên nhân ngày đó Lục Thiếu từ trên đám người xui xẻo kia cướp đoạt cũng là bởi vì vừa ý ưu thế vừa công vừa thủ của bộ công pháp này.
Kim sắc Công Đức Thủ Ấn cùng cùng Vô Cực Quỷ Thủ của Ngụy lão quỷ thình lình va chạm, nguyên khí dao động tứ tán, chỉ là dư ba đã đem vách núi Vi Vân Cốc ầm ầm sụp đổ.
Thân hình Diệp Khổ vừa động, hóa thành một đạo cầu vồng kinh thiên, Mạch Đao trong tay chém ngang, đao mang cao vài trượng ngang trời chém ra, một đao này so với công kích Lý Vũ Thần cùng Ngụy lão quỷ càng thêm thảm liệt. Vẻ mặt đau khổ của Diệp Khổ lúc này đã toàn bộ biến thành nghiêm túc, thần tình đoan trang, toàn thân trên dưới đều đang tản ra khí tức sát lục thiết huyết chinh phạt thiên hạ.
Sát lục, không phải vì chế tạo loạn thế, trái lại, là vì nghênh đón hòa bình sau cùng. Loạn thế phải dùng biện pháp mạnh! Nói chính là đạo lý này! Bảo Quang Bồ Tát công pháp nhìn như là vì độ hóa người hữu duyên, độ hóa chúng sinh khổ sở, nhưng nếu gặp người phá rối bản thân độ hóa, Bảo Quang Bồ Tát liền sẽ lộ ra một mặt dữ tợn, dẫu sao Phật tổ nổi giận, cũng như Sư Tử Hống! Càng đừng nói Bồ Tát! thực lực Bảo Quang Bồ Tát không thể nghi ngờ, một khi thân hóa sát lục,, tất nhiên sẽ nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ!
Đao mang màu xanh nhạt trong nháy mắt vọt tới trước mặt Lục Thiếu Du.
"Muốn giết ta? ! Hừ —— chết đi cho ta!" Lục Thiếu Du tức giận hừ một tiếng, quyền phong nức nở, quyền kình mênh mộng giống như một cơn lốc cường đại, hung hăng đánh tới hướng đao mang, Tứ Cự Ma Tượng nổi giận gầm lên một tiếng, ma trảo thò ra, ma vân hư huyễn cuồn cuộn phô thiên cái địa hướng Diệp Khổ bay tới. Kình lực dồi dào trong nháy mắt liền đập nát đao mang khủng bố, Lục Thiếu Du tiếp tục tiến một bước, Tứ Cực Ma Tượng đang bí mật đem ma trảo nghịch không mà lên, trực tiếp nện trên ngực Diệp Khổ!
"PHỐC ——" Miệng Diệp Khổ điên cuồng thổ huyết, trực tiếp bay ngược ra ngoài, khuôn mặt Diệp Khổ lúc này như giấy màng, không có chút huyết sắc nào. Hắn vội vàng từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một khỏa đan dược, đan hương cực kỳ nồng đậm, vừa nhìn liền biết là linh đan diệu dược, Diệp Khổ một ngụm nuốt đan dược vào, mới chậm rãi đứng lên, miệng thở hổn hển, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Thiếu Du, rống lớn nói : "Cẩn thận! Gia hỏa này lực lượng rất mạnh! Vừa rồi một kích kia tuyệt đối vượt qua năm trăm Long Mã lực! —— "
Bầy yêu vây xem nhất thời khó thở một trận, vượt quá năm trăm Long Mã lực! Hỗn đản này có còn là yêu không! Đáy lòng bầy yêu đang hung hăng mắng Lục Thiếu Du, ni mã này còn để cho yêu sống hay không a! Phải biết rằng, Luyện Khí đại viên mãn cảnh giới bất quá cũng chỉ bốn trăm chín mươi Long Mã lực mà thôi a! —— Vừa nghĩ đến đây, bầy yêu không khỏi xấu hổ cùng chua xót, người ta tuổi còn trẻ, không chỉ có tu vi là Luyện Khí bát trọng thiên, hơn nữa còn có thực lực cùng cường giả Luyện Khí đại viên mãn đối kháng! Mà bản thân khổ luyện nhiều năm như vậy, còn không sánh bằng người ta, bầy yêu ở đây nhất thời cảm thấy mình sống nhiều năm uổng phí rồi.
Chỉ có tiểu ma nữ Lạc Thanh Âm hừ hừ nói: "Dám cùng Lục đại ca đánh, là muốn chết mà. . !"
Lục Thiếu Du thờ ơ nhìn Ngụy lão yêu cùng Lý Vũ Thần, toàn thân khí huyết giống như đại long rít gào, kình khí xông xáo mãnh liệt đâm thẳng lên trời, khiến cho hai người biến sắc lần nữa (như tắc kè), sắc mặt Ngụy lão quỷ càng ngày càng khó coi, mà mỹ mâu* Lý Vũ Thần lại là thần quang đại thịnh, hận không thể đem Lục Thiếu Du kéo lại đây đan luyện bất khả*.
(*Mỹ mâu: đôi mắt đẹp)
(*Đan luyện bất khả: chắc ý tứ muốn một mình LTD bồi luyện đánh nhau)
Ba hư ảnh của Lục Thiếu Du đồng thời bước ra, nhất thời phong quang vô lượng. Bầy yêu chỉ cảm thấy không khí rung động, dường như còn phát ra thanh âm ô ô, trong không khí tất cả đều là một mảnh áp lực. Sắc mặt Diệp Khổ nhất thời ngưng trọng lên, tu vi Ngụy lão đầu cao nhât hai mắt cũng lộ ra vẻ cẩn thận, kiêng kị.
"Sao vậy? Đều không ra dám ra tay sao !" Lục Thiếu Du thản nhiên nhìn ba người nói.
"Để ta tới! ——" Thanh âm lạnh lẽo nhưng điên cuồng vang lên, đó là Lý Vũ Thần.
Chỉ thấy Lý Vũ Thần tay kết pháp quyết, sau lưng ba nghìn tóc đen bay bổng lên, sắc mặt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng con ngươi nóng cháy, tựa hồ có thể giết chết người: "Lục Thiếu Du, hôm nay ta sẽ cùng ngươi chứng thực lời ta nói! Ta muốn ngươi giúp ta bước lên cảnh giới Luyện Khí thập trọng thiên!"
Lục Thiếu Du hai mắt lạnh như băng, ngưng thanh nói : "Cũng tốt, hôm nay đã đem ngươi chém giết ở chỗ này, giảm bớt đi phiền hà!" Nói xong song quyền huy vũ lần nữa!
Thiên Tử Thần Quyền!
"Nhớ kỹ, bộ quyền pháp này tên là, Thiên Tử Thần Quyền!" Lục Thiếu Du lạnh lùng nói, "Ở trên đường hoàng tuyền quỷ minh bạch*!"
(*Ý nói chết cũng biết vì sao mà chết)
Toàn thân Lục Thiếu Du thần mang trùng thiên, kim sắc huyết khí giống như một đại dương mênh mộng, tùy ý cuồn cuộn, dường như có thể đem Lý Vũ Thần bao phủ. Lúc này toàn bộ Yêu Tộc đối với Lục Thiếu Du lại có thêm nhận thức, thiếu niên tuấn tú gầy yếu này ra tay rất ngoan độc!
Một khi thi triển ra Thiên Tử Thần Quyền, Vi Vân Cốc nhất thời đại biến, phía sau Lục Thiếu Du hư ảnh ngồi trên cửu trọng thiên đột nhiên đứng lên, một đôi mắt hổ rạng rỡ sáng chói, giống như vừa sống lại, một cỗ khí tức tôn quý, đại khí, huy hoàng, mênh mông quét qua toàn bộ sơn cốc, vô số Yêu Tộc vừa cảm thụ đến cổ hơi thở này nhất thời nhao nhao quỳ xuống quỳ lạy!
Đây chính là Thiên Tử! Tay cầm Nhật Nguyệt, nắm giữ càn khôn, đảo lộn sinh tử, phá diệt quy tắc! Tất cả mọi người phải nhớ thiên tử triều bái! Người không quỳ xuống chính là đại nghịch bất đạo! Liền chết không có chỗ chôn!
Cảm thụ được cổ lực lượng kinh khủng này, Ngụy lão quỷ nhất thời biến sắc, áo choàng run lên, một cỗ nồng quỷ khí dày đặc bao phủ hắn lại, mà sắc mặt Diệp Khổ trầm xuống, Phậ quang trên người lượn lờ, Phạm xướng không dứt. Lý Vũ Thần cắn chặt hàm răng, đang điên cuồng thúc dục đạo khí Tuyết Liên Thai, màng ánh sáng màu lam nhạt đem uy thế của Lục Thiếu Du ngăn cách bên ngoài, đồng thời hai tay không ngừng, pháp quyết trên tay bay múa, giống như tiên tử xuống trần.
"Khi thế giới này mất đi hi vọng, chỉ có dựa vào tử vong mới có thể bổ khuyết tuyệt vọng! Khiến thế giới này đông lại, mới có thể nghênh đón thời đại kế tiếp! Xem ta! Hàn băng kỷ nguyên! ——" Toàn thân Lý Vũ Thần biến thành màu lam quỷ dị, khí lưu băng hàn cực độ từ thân thể của nàng điên cuồng bạo phát ra, giống như núi sông sụp đổ, đá rơi cuồn cuộn !
Lực lượng khủng bố từ tiểu Tuyết Liên trong tay Lý Vũ Thần, hướng Lục Thiếu Du lao đến.
Lục Thiếu Du nhìn thấy tuyệt thế sát chiêu Hàn Băng Thế Kỷ kia, là công kích Đạo Khí phát ra! Tuyệt đối không phải là lực lượng bình thường! Bất quá Lục Thiếu Du cũng không nhận thua, từng bước ép sát nói : "Chút tài mọn! Xem ta như thế nào phá Hàn Băng Kỷ Nguyên của ngươi!"
Tuy nói như thế, nhưng trong lòng Lục Thiếu Du cực kỳ chú trọng, Thiên Tử Thần Quyền vận chuyển tới cực hạn, ngay cả song quyền của hư ảnh Thiên Tử cũng cùng Lục Thiếu Du đồng thời khua lên, Lục Thiếu Du rống lớn nói : "Thế giới này còn có hi vọng! Ta chính là hi vọng của thế giới! Ta, thân là Thiên Tử! Liền dẫn dắt mọi người đi hướng sinh cơ ấy! Ta nói, vĩnh viễn đều là chân lý! Ta làm, vĩnh viễn đều công chính! Hàn Băng Kỷ Nguyên của ngươi sao có thể địch nổi gánh nặng Giang Sơn Xã Tắc phồn hoa của ta! ? Vỡ cho ta! —— "
Oanh —— Hư ảnh Thiên Tử đột nhiên tung ra quyền kình bá đạo!
Ba —— Hàn Băng Kỷ Nguyên dưới công kích cuồng mãnh của Lục Thiếu Du, liền vỡ vụn như thủy tinh! Lý Vũ Thần đột lập tức phun một ngụm tiên huyết, sắc mặt như người chết bay ra ngoài!
Phía dưới, nhất thời lặng ngắt như tờ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện