[Dịch]Yêu Hoàng- Sưu tầm
Chương 10 : Tập Kích Côn Lôn
.
Nhận lời mời của Trấn Nguyên Tử, cả nhóm người Thái Nhất quyết định đến Ngủ Trang quan một chuyến trước khi trở về côn lôn. Vừa đến cổng gõ cửa, đợi chờ một lúc sau có hai tiểu đồng một xanh, một hồng chạy ra “các người là ai, lại xâm nhập ngủ trang quán. Nơi đây là đạo tràng của tổ sư bọn ta, mời các vị mau rời khỏi đây”.
-Chúng ta là bạn hữu của tổ sư các ngươi, mau gọi hắn ra tiếp khách-Thái Nhất nói.
-Hừ, bạn hữu sư tôn của bọn ta đều là tiên nhân đắc đạo, làm sao có thể kết bạn cùng bọn vô danh tiểu bối như các người- cả hai khinh thường.
Vô lễ các ngươi biết bọn ta là ai không, ngay cả sư phụ các ngươi thấy chúng ta còn phải nể ba phần. Hôm nay, ta thay mặt hắn dạy dỗ các ngươi một lần để biết thế nào là kính trọng bề trên- hai tiểu đồng quá mức vô lễ, khiến Nữ oa bạo rồi chỉ nghe “bát, bát” hai tiếng giòn tan, hai tiểu đồng bị đánh bất ngờ lúc này chỉ thấy trên mặt in mỗi người một bàn tay. Nữ oa rat tay quá nhanh không ai thấy kịp.
-Các ngươi.. các ngươi dám đánh bọn ta?-đồng tử áo xanh chỉ cả năm người.
-Đánh các ngươi đó thì sao, ai kêu các ngươi dám khinh thường bọn ta-Thái Tinh mắng.
-Tinh nhi không được học theo nữ nhân hung dữ kia biết không-Hi Cùng véo mặt nàng.
-Hi Cùng ngươi vừa nói gì, ngươi nói ai hung dữ?-Nữ oa nghiến răng
-Ta nói ai, người đó tự biết còn phải để ta nói rõ ràng rành mạch thì có người mất mặt đó-Hi Cùng bĩu môi.
-Ngươi thì hiền lành hay sao?-Nữ oa mắng.
-Cùng nhi , Oa Oa, ta xin các nàng trước mặt người ngoài không thấy mất mặt sau-hắn thấy cả hai tranh cãi càng lúc càng kịch liệt.
-Cái gì mất mặt, hôm nay giải quyết tốt chuyện này, không thì ngày sau làm sao sống-Hi Cùng nhìn hắn nói.
-Được ngươi muốn giải quyết dứt điểm thì làm cho dứt điểm đi, muốn dùng tay hay dùng chân ta tiếp hết- Nữ oa hầm hầm.
Thái Nhất chán nản nhìn hai nàng rồi lại nhìn sang Hậu Thổ nàng chỉ cười cười lắc đầu không có chủ ý. Trên suốt chặn đường hai nàng chỉ tranh nhau ai lớn ái bé, mà tranh chấp không ngừng nghĩ. Hi Cùng thì lấy lý do nàng có hôn phối đàng hoàng phải làm lớn, Nữ oa thì nói không được phải dùng tay chân định đoạt, Hậu Thổ rất thông minh tranh thủ cả hai gây nhau mà dành thời gian bên hắn, Thái Tinh thì lâu lâu lại bỏ thêm một cây cũi cho cháy to hơn rồi ôm bụng cười, hắn chỉ còn biết thang thầm “không biết có phải ông trời cho ta sống lại là để chịu tội không nữa”.Lúc này tranh cãi càng lúc càng đã lên đỉnh điểm, hai người lao vào nhau cấu xé. Hắn hoảng hồn vội chạy vào cang ra, hai người không lý đến hắn mỗi người một đá vang luôn ra ngoài, Hậu Thổ chạy đến đỡ hắn dậy phủi đi bụi đất trên người, Thái Tinh ôm bụng cười ngất.
Hai tiểu đồng thấy người ta khinh thường không thèm lý đến mình giận tái cả mặt “sư huynh ở lại giữ chân bọn chúng, ta vào bẩm báo sư tôn cho chúng biết tay”nói rồi vừa định chạy vào. Thì một đạo nhân áo bào xám đi ra “Thanh Phong, Minh nguyệt có chuyện gì xảy ra mà ồn ào vậy?”, rồi lão lại nhìn cả nhà Thái Nhất tranh cãi ầm ỷ.
-Sư tôn bọn người này không biết từ đâu đến quấy rầy, bọn họ còn đánh con và sư muội!- Thanh Phong làm bộ dạng ủy khuất cáo trạng.
-Phải đó sư tôn, bọn chúng còn nói sư tôn gặp bọn chúng còn phải nể mặt ba phần, ngài phải cho chúng biết tay!-Minh Nguyệt khóc như mưa nói.
-Thấy sư tôn đã ra mặt Thanh Phong đắc ý chỉ Thái Nhất “sư tôn chính hắn cầm đầu đám nữ nhân kia đánh bọn đệ tử”.
Thái Nhất lúc này nhìn lên thấy Trấn Nguyên tử, mặt hắn ngượng đỏ cả mặt, chỉ biết lặng thinh không biết nói cái gì. Hắn là lần này mặt mũi mất hết, vợ ở trong nhà không quản được, còn bị các nàng đánh văng ra còn gì nhục bằng.
-Các ngươi còn ở đó tranh nhau, sư tôn bọn ta đã đến xem lần này ai nể ai ba phần-Thanh Phong hả hê.
Lão mặt mày hầm hầm gầm lên “hỗn láo, không biết lớn nhỏ đừng nói ba phần, mười phần còn được. Các ngươi mau quỳ xuống tạ tội với năm vị sư thúc, rồi cút vào trong chuẩn bị nhân sâm quả tiên trà cho ta đãi khách”, Thanh Phong, Minh Nguyệt hoảng hồn không ngờ năm người trẻ tuổi này là sư đệ của sư phụ mình vội bỏ chạy vào.
-Các nàng có thôi được chưa, trước mặt sư huynh còn làm ra cái dạng này thật mất hết mặt mũi-hắn giận quá nói.Hai nàng lúc này mới chịu dừng tay Nữ oa nhìn Trấn Nguyên tử liền nói “Trấn Nguyên việc này mà lộ ra ngoài, ta dở nóc ngủ trang quan của huynh” nàng hâm dọa.
-Đúng, huynh để lộ việc này ra ngoài ta, cho yêu tộc đến tháo móng đạo quan của huynh đi-Hi Cùng cũng hùa theo Nư oa.
Hai nàng cao quý bật nào, lại cùng nhau tranh trai nếu mà lộ ra ngoài là mặt mũi mất sạch nên cùng nhau dọa. Trấn Nguyên tử cười trừ lão lạ gì mấy cái quý nữ này, người nào cũng cường thế đặc biệt là cô bé kia hậu đài cực kì vững chắc, nàng là cục cưng của đạo tổ nha.
-Các vị mau vào trong, ta đã chuẩn bị nhân sâm quả mau vào thưởng thức-lão lái sang chuyện khác.
Nhân sâm quả một trong mười linh căn của thiên địa, ba ngàn năm ra hoa lại ba ngàn năm kết quả rồi lại ba ngàn năm nữa trái chín. Được giang hồ gọi thảo hoàng đan, chỉ nghe nói người có cơ duyên ngửi một phát sống thêm ba trăm sáu mươi năm, ăn một quả sống thêm bốn vạn bày ngàn năm, nhưng số lượng có hạng nên chưa thấy người thường ăn bao giờ nên không biết có đúng không. Thái Nhất lần này đến, mục tiêu chính là nhân sâm quả. Hắn và Hi Cùng đã bàn thảo quyết định giúp cha mẹ hắn trường thọ mà không cần phải tu luyện, phương pháp tốt nhất là dùng nhân sâm quả bào chế thành đan dược cho họ hấp thụ từ từ.
Trên bàn sáu quả nhân sâm màu bạch ngọc, hình thù như trẻ con “quả nhiên là đệ nhị linh căn linh khí thật nồng hậu, Trấn Nguyên sư huynh thật phúc khí mới có thể là chủ của linh căn” Thái Nhất nói. Hắn không ăn, lập tức phong ấn nhân sâm quả đưa cho Hi Cùng.
-Sư đệ quá khen rồi, nếu so với hoàng chung lê của Thông Thiên sư huynh thì không là gì-Lão khiêm tốn nói.
-Ngon dở ra sao cứ ăn thì biết hai người nói nhiều quá !-Thái Tinh bực bội, không đợi ai trả lời tay cầm nhân sâm cắn một ngụm rồi lại một ngụm chẳng mấy chốc hết sạch, mà nàng vẫn còn cảm thấy thòm thèm liền liếc mắt sang ba người chi dâu. Hiểu ý của Thái Tinh cả ba cũng không nói gì đều chỉ cười rồi đều đẩy nhân sâm quả cho nàng, Thái Tinh cười hắc hắc rồi lại tiếp tục chú tâm ăn. Thấy Thái Tinh như vậy mọi người đều cười ngất. Thanh Phong Minh Nguyệt là sợ tới giật mình, cái vị tiểu sư cô này cái bụng cũng thật bự một lần ngốn bốn quả nhân sâm mà thấy vẫn chưa si nhê.
-Các em chiều chuộng nó quá, sau này ai nói nỗi nó?-Thái Nhất chỉ trích cả ba.
Hắn làm sao biết được cả ba chiều chuộng Thái Tinh là có mưu đồ, nàng là ai tiểu sư muội của thất thánh, cục cưng của đạo tổ nhưng tất cả những điều đó cũng là gì so với vị trí cô em chồng của nàng. Lấy được một phiếu ủng hộ của Thái Tinh là lợi thế lại tăng lên rất nhiều. Thái Tinh tuy nhỏ tuổi nhưng không phải người khờ, nàng tất nhiên biết hội các chị dâu đấu đá, nàng sẽ chiếm được rất nhiều lợi ích nên không bao giờ cho ý kiến cũng chỉ lâu lâu ngả về phía này sau đó lại ủng hộ phía kia tìm lợi ích. Ai cho nàng càng nhiều lợi ích nàng ủng hộ người đó.
-Trấn Nguyên sư huynh, muội sau này có thể thường xuyên đến đây chơi không. Muội rất thích nơi này?- Thái Tình ngây thơ như con thỏ nhìn Trấn Nguyên tử.
-Được thôi, nơi này muội muốn tới lúc nào cũng được, nhưng ta cũng nói cho sư muội biết nhân sâm quả một vạn năm mới có quả chín. Bây giờ ăn là một vạn năm sau mới có quả-Trấn Nguyên tử giải thích nhưng thật ra lão cũng bạo hãn lắm rồi thầm nghĩ “nha đầu này mà tới chơi vài lần thì có mà tróc cây mất”.
-Không sao, vậy thì một vạn năm muội sẽ đến một lần, nhớ nhá mỗi ngày đều phải dùng trái cây tiếp đãi muội một ngày ba bửa không được thiếu đấy-nàng nói.
-Nha đầu này tánh tình thật giống lão quỷ Hồng Vân năm đó, nhân sâm kết quả là hắn đến ăn dầm nằm dề nhà ta đuổi sao cũng không chịu đi, ài-đang nói bỗng lão thở dài “phải hắn không rơi, thì thấy muội chắc cũng cao hứng lắm”. Hồng Vân là bạn thân của lão, hôm nay thấy cảnh mà nhớ người nên lão cũng không vui trong lòng “Thanh Phong, Minh Nguyệt hái thêm hai quả cho sư cô mang về, các vị ta cảm thấy không khoẻ xin đi nghĩ trước” nói rồi lão đứng lên.
Thấy lão có ý đuổi khách Thái Nhất khom người nói “Vậy chúng ta cũng không phiền sư huynh, hôm nào đến Côn Lôn cho chúng ta làm chủ đãi khách-nói rồi cả ba đứng dậy".
-Sư đệ, ngươi có hận Chuẩn Đề sư muội không- lão không quay người lại nói.
Thái Nhất biết lão hỏi mình suy nghĩ rồi nói “không hận nàng được sao, nàng sắp xếp đưa ta vào tròng hại ta tan cửa nát nhà, nhưng thôi đi chuyện đã qua vạn năm ta cũng không muốn tính toán với nàng”.
-Nàng cũng có khổ tâm của mình, ta khuyên ngươi chuyện gì buông được thì nên buông!-lão thở dài nói song bước đi thẳng.
Cầm hai quả nhân sâm, nhóm người Thái Nhất phi hành biến mất trong trời xanh, thánh nhân có thần thông thuấn di có thể đi đến bất cứ nơi nào họ muốn trong chớp mắt, kim ô tuy nhanh nhất thiên địa nhưng những không thể so sánh, chỉ là hai nàng muốn ở bên cạnh hắn du lịch nên cùng phi hành. Hai giờ sau đã trở về tới Côn Lôn, từ xa Côn Lôn bốc lên khói nghi ngút từ trên nhìn xuống hoang tàng như vừa bị oanh kích. Cả năm người hốt hoảng vội đáp xuống, nhìn bên dưới xác chết yêu tộc ngổn ngang la liệt. Thái Nhất tức tốc bay vào nội cung, nội cung bên trong số người chết còn nhiều hơn bên ngoài, chứng tỏa yêu tộc Côn Lôn đã tập trung lực lượng bảo vệ nơi này. Thái Nhất điên cuồng lục lọi số sác chết bên trong, bất ngờ hắn quỵ xuống rú lên phun ra một ngụm máu rồi ngất đi, Thái Tinh tò mò chạy lên rồi củng ngất theo, bên dưới cha mẹ Thái Nhất đã bị đánh vở đầu tử vong. Hậu Thổ, Nữ oa vội đỡ lấy hai người. Nương…nương!-một tiếng kêu thê thảm từ trong số sác chết rên rỉ gọi, Hi Cùng vội lôi người bên trong mớ hỗn độn ra, nàng vội hô “Cửu Anh, muội sao rồi, là ai làm, là ai làm ra chuyện này?”
-Là ..là..là…Hạ..Hạ..!-nói không hết câu đã sụi lơ không biết sống chết.
-Oa Oa ngươi lấy cửu chuyển kim đan trong người Tinh nhi mau, ta cần dùng-Hi Cùng hướng nữ nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện