[Dịch]Yêu Cung- Sưu tầm
Chương 35 : Bắn trước trận
.
Khi trung đội số 7 nhìn thấy Phì Thủy Thành, bầu trời chỉ còn lại một tia nắng chiều. Lúc này, toàn bộ Phì Thủy Thành tương đối yên ắng. Ngoại trừ đám binh sĩ trên tường thành đứng tản mạn trò chuyện với nhau về một vài vấn đề tẻ nhạt nào đó ra, tại cửa thành căn bản không thấy có bách tính ra vào.
- Ngươi nói đội quân đột nhập vào phía sau chúng ta có bao nhiêu người?
Một tên binh sĩ thủ vệ nghiêng người dựa vào tường thành quay lại nhìn người bên cạnh hỏi.
- Nghe nói có hơn ngàn người. Hơn nữa còn là một đội quân bí mật tinh nhuệ nhất của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn!
Một gã vệ binh khác đang đứng sát bên trường thương của mình trả lời.
- Hơn ngàn người đột nhập vào quê hương chúng ta, vậy mà tiền tuyến lại không hề có chút tin tức nào. Ngươi nói có phải bọn họ ăn cơm uổng phí hay không?
Người binh sĩ kia rõ ràng hết sức bất mãn đối với tiền tuyến.
- Hừ, bên tiền tuyến phía nam còn may. Phía Bắc đúng là đánh trận nào bại trận đó. Ta đoán những người này từ phía Bắc tiến đến.
Người vệ binh đang đứng cạnh trường thương cũng vô cùng khó chịu với việc phía bắc nhiều lần chiến bại như vậy.
- Ngươi nói hơn ngàn người biến mất trong nhiều ngày như vậy, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?
Một người binh sĩ khác cũng mở miệng. Nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là một tân binh.
- Còn có thể làm gì nữa. Đương nhiên là tấn công Phì Thủy Thành chúng ta!
Người binh sĩ đứng sát sát trường thương nhìn người tân binh kia với vẻ khinh thường. Hắn thuận miệng nói đùa. Nhưng khi hắn nói xong câu này lại phát hiện người tân binh kia tái mặt lại!
- Đánh... Đánh... Đánh Phì Thủy Thành... Thật sự... Thật sự đánh tới rồi!
Biểu hiện của người tân binh kia nhất thời khiến một đám lão binh dựa lưng vào tường thành phá lên cười. Bọn họ còn tưởng rằng tiểu tử này bị một câu nói của bọn họ doạ thành như vậy.
Nhưng không chờ bọn họ tiếp tục sỉ nhục lá gan của người tân binh này, bọn họ đã nhìn thấy một mũi Tam Lăng Tiến màu đen đột nhiên bay tới, trực tiếp xuyên qua cổ họng của người tân binh kia ghim hắn vào cây cột phía sau.
Đột nhiên xuất hiện biến hóa như vậy, cho dù là một đám lão binh tự nhận đã nhìn thấy nhiều cũng ngây người ra! Nhưng bọn họ chỉ sửng sốt ba bốn giây đã ý thức được chuyện gì phát sinh!
- Địch tấn công! Có địch tấn công!
Một đám lão binh la lên:
- Đóng cửa thành! Mau đóng cửa thành! Có địch tấn công!
Vô số lão binh la lên khiến tên vệ binh phụ trách gác cửa thành phía dưới căn bản không kịp xem rốt cuộc có bao nhiêu người tới, đã vội vã đóng cửa thành lại. Các lão binh trên tường thành vội vàng lấy cung tiễn ra chuẩn bị bắn chết kẻ địch phía dưới.
Một lão binh kéo dây cung sau đó đứng dậy chuẩn bị bắn xuống dưới. Nhưng hắn vừa thò đầu ra, lập tức có một mũi Tam Lăng Tiến màu đen bay tới bắn thủng đầu của hắn.
Lúc này Âu Dương đứng sau ngựa, dùng ngựa làm tấm chắn. Hắn kéo Thứ Kiêu Cung, không ngừng nhắm vào các cung thủ trên tường thành. Chỉ cần có người thò đầu ra, hắn lập tức dùng một mũi tên bắn chết người đó.
- Suy nghĩ tới chuyện bắn trả làm gì! Nhanh đi gọi người! Nhanh gọi người đi!
Một đám cung thủ lão binh dù sao cũng không phải là chuyên nghiệp. Bọn họ chỉ có thể bắn tên, nhưng nếu nói về độ chính xách, thực sự quá thảm hại.
Hiệu suất của Phì Thủy Thành vẫn rất tốt. Chỉ trong chốc lát, đã có hơn trăm cung thủ tay cầm trường cung leo lên tường thành thay thế một đám lão binh chỉ có thể dựa vào tường thành không dám phản kích.
Hơn trăm cung thủ này nhanh chóng tìm vị trí, sau đó cùng đưa trường cung ra bắt đầu chuẩn bị bắn lại quân địch phía dưới thành. Thế nhưng khi bọn họ đưa trường cung ra lại nhìn thấy bên dưới thành chỉ có một nhóm kỵ binh đứng ở phía xa. So với tình cảnh mấy ngàn người công thành trong tưởng tượng của bọn họ có sự chênh lệch quá lớn.
Vèo...
Ngay khi bọn họ đang cân nhắc, một mũi Tam Lăng Tiến màu đen từ phía xa bay thẳng lên tường thành bắn thủng đầu một tên cung thủ.
Lúc này một đám cung thủ bị lôi đến cũng mặc kệ kẻ địch phía dưới có bao nhiêu người. Bọn họ bắt đầu điên cuồng kéo cung tên trong tay chuẩn bị bắn trả.
Trong lúc nhất thời, hơn trăm mũi tên từ phía sau tường thành bỗng nhiên bay ra. Nhưng hơn trăm mũi tên này căn bản đều liên tục rơi xuống mặt đất.
Bọn họ bắn không tới Âu Dương, nhưng không có nghĩa là Âu Dương không bắn tới bọn họ. Từng mũi tên trong tay Âu Dương liên tiếp nối đuôi nhau điên cuồng bắn ra. Mỗi mũi tên bắn ra liền có một cung thủ bị ghim trên tường thành.
Trong lúc nhất thời hơn trăm cung thủ trên tường thành đều sững sờ, bị một mình Âu Dương áp chế từ xa!
- Ta ngất!
Trên tường thành có người sắp điên! Trong số bọn họ không có ai là Thần Xạ Thủ. Tầm bắn của bọn họ căn bản không xa. Vào lúc này bất kể họ bắn thế nào cũng đừng hòng bắn tới chỗ kẻ địch. Nhưng kẻ địch lại có thể không ngừng bắn chết người của bọn họ. Đây là lần đầu tiên bọn họ phải trải qua một cuộc chiến uất ức như vậy.
Người ta tổng cộng có tới ba mươi, bốn mươi người. Hơn nữa từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ chỉ có một Thần Xạ Thủ ra tay. Nhưng không ngờ chỉ dựa vào một mình Thần Xạ Thủ đã đè chết tất cả cung thủ bọn họ.
- Kỵ binh đâu? Cho kỵ binh xuất kích!
Cung thủ trên tường thành nổi giận! Vào lúc này bọn họ giống như đám lão binh lúc nãy, ngoại trừ núp vào phía sau tường thành, căn bản không dám thò đầu ra. Ai thò đầu ra, sẽ bị mũi Tam Lăng Tiến màu đen kia bay tới lấy tính mạng của hắn.
- Đã xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, cuối cùng thành chủ Phì Thủy Thành mới leo lên tường thành. Hắn nhìn thấy một đám cung thủ núp ở phía sau tường thành, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là đối phương có lực lượng cung thủ lớn áp chế bọn họ!
- Tướng quân! Nhanh phái kỵ binh xuất kích, chúng ta bị áp chế!
Một tên cung thủ không biết xấu hổ quay về thành chủ Phì Thủy Thành la lên! Hắn căn bản không biết viết chữ mất mặt như thế nào. Hơn một trăm người bị một người áp chế đến mức không dám thò đầu ra khỏi tường thành. Nói bọn họ đi ra không phải là tự sát sao?
- Phái kỵ binh? Quân địch có bao nhiêu người?
Thành chủ Phì Thủy Thành nói xong đã chạy đến bên cạnh tường thành. Nhưng hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được, ngay trong nháy mắt khi hắn vừa vươn đầu ra, một mũi Tam Lăng Tiễn màu đen đã chờ sẵn từ lâu bay đến trước mắt của hắn. Hắn thậm chí còn không có cơ hội phản ứng đã trực tiếp bị mũi tên này bắn thủng đầu!
Một đám cung thủ nhìn thành chủ Phì Thủy Thành bị bắn chết, mặt bọn họ đều tái cả lại! Không hiểu phía dưới là quái vật gì vậy? Với khoảng cách xa như thế, từng mũi tên bay tới, không có lần nào trượt. Hiện tại ngay cả thành chủ cũng bị bắn chết...
Một mũi tên bắn chết thành chủ Phì Thủy Thành. Âu Dương ở phía dưới đã phát hiện ra tình huống này! Bởi vì vừa nãy khi mũi tên của hắn bắn ra, hắn đã phát hiện người vừa bị hắn bắn chết khác với đám cung thủ bình thường. Bởi vì người kia mang theo chiến khôi. Hơn nữa nhìn trang phục rõ ràng có vẻ lớn hơn binh sĩ bình thường.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện