[Dịch]Yên Ba Giang Thượng Sử Nhân Sầu - Sưu tầm
Chương 4 : Gương cấm vạn năm
                                            .
                                    
             Trong giấc mơ ấy, ta đang đứng trên một mảnh đất cằn cỗi,  bốn phía đều là bóng đêm đen đặc, không bờ không bến. Dưới chân ta,  nham thạch tuôn thành những mạch nhỏ, chảy dài trên nền đất đen đúa.. Ta  ngẩng đầu, mờ mịt nhìn quanh, không hiểu sao biết rất rõ nơi đây là   một dạng thức của  thuở sơ khai, một chốn hỗn độn không ánh sáng, không  bầu trời và không có lối.
Dường như ta chỉ là một lãng khách ghé ngang, chưa từng thực sự tồn tại ở  nơi này. Bởi thời gian chốn ban sơ đó trôi nhanh quá, một cái chớp mắt  của ta đổi lại hàng triệu triệu năm, núi cao hóa thành bình địa, rồi  bình địa nứt toác thành vực sâu. Dưới đáy vực rực đỏ dung nham,dòng nham  thạch cuộn xoáy và điên cuồng như một con hoang thú viễn cổ. Ta run rẩy  trước ánh nhìn của nó, dù ta chắc rằng nó chẳng có lấy cho riêng mình  một đôi mắt đâu. Ánh nhìn của dòng dung nham đơn giản là sự cô đọng của  những dục vọng cuồng điên và ghê gớm nhất trong trời đất này. Sự thèm  khát và mong muốn chiếm đoạt, chừng như muốn nuốt chửng cả thế gian, nó  có một cơn đói, một cơn đói kinh khiếp, dày vò từng phút giây, luôn là  không đủ, mọi thứ chưa bao giờ là đủ. Ta nhìn dòng nham thạch đỏ rực,  trái tim run lên những dục vọng xấu xa không tên. Ta nghe thấy những lời  thì thầm ma quái thoảng qua tai, về quá khứ, tương lai hay hiện tại, về  những gì đã mất và những gì sẽ có. Ta chỉ cần hiến dâng cho nó linh  hồn, chỉ cần trao cho nó trái tim, mất đi những gì trong sang nhất để  đổi lại những thành công tăm tối nhưng cũng rực rỡ nhất.
Trong thời khắc khủng khiếp ấy, từ dòng nham thạch lại toát ra thứ khí  chất êm dịu và ngọt lành như một giọt sương sớm, sinh lực trong ta cuộn  lại rồi bắt đầu rùng mình chuyển động. Thứ sức mạnh đó còn hùng hậu gấp  vạn lần giọng nói đã quyến rũ ta. Ta chợt nhận ra, đó là dòng chảy của  sinh mệnh, một thứ tồn tại kì lạ vô hình vô ảnh lại nằm dưới vực sâu  kia, trải qua năm tháng hoang lương, chịu bao bọc trong màn đêm ảm đạm  không kết thúc. 
Mọi thứ trong con mắt ta đều mờ nhòa không rõ nét, cái cảm giác bản thân  đang ngắm nhìn nơi này thông qua một lớp kính dày cộp nhói lên trong  lòng ta, không xua tan được. Nhưng cơn gió lạnh giá, ngập đau thương lại  kéo thời gian chạy nhanh về hướng tây. Bầu trời vẫn tuyền một màu đen  ảm đạm hiu hắt, mặt đất khô cháy chẳng tồn tại nổi một sinh linh, thở  than và đau xót vương trong không khí. Ta im lặng, chờ một biến cố nhất  định sẽ tới.
Không biết đã trôi qua bao lâu, từ phía đông bỗng xuất hiện một vệt  sáng chói mắt, dùng tốc độ cực nhanh bay tới nơi này. Đó là sắc màu  thanh khiết và đẹp nhất mà ta từng gặp, vượt xa thứ ánh sáng long lanh  của muôn vàn tinh tú vẫn thường trông thấy trên bầu trời. Nó cao quý,  cực kỳ cao quý, là tồn tại của sự tuyệt đối, trong ngơ ngác và tĩnh  lặng, ta thấy mình bất giác đã cung kính quỳ xuống, dùng ánh mắt tôn thờ  và ngưỡng vọng nhìn lên.
Quầng sáng ngừng hẳn, để lại phía sau một vệt sáng trắng xóa, cắt đôi  màn đêm đen đặc đã tồn tại qua vô số năm tháng. Kẻ đó ngẩng đầu, tà áo  bồng bềnh trôi trong tĩnh lặng, dường như cả đất trời cùng chung nhịp  đập với con tim nàng. Ta nhìn không rõ dung nhan nàng, nhưng cả người  lại ngơ ngẩn, khí chất cao khiết ấy, vẻ đẹp ấy, là vĩnh hằng, là trường  tồn, là tuyệt đối, ý niệm đó không ngừng vang lên trong đầu ta. Thiên  địa dừng lại dưới sự tồn tại của nàng, dung nham thôi chảy và gió cũng  ngừng than khóc, cả trời đất đang ngơ ngẩn và hơn hết là tuân phục. Ta  nghe sự sùng kính vọng về từ đêm đen, nghe mặt đất âm vang long tôn thờ.  Vạn vật đều nghiêng đầu, chỉ riêng lửa đỏ tràn đầy mọi ngõ ngách còn do  dự, tuy chững lại nhưng cự tuyệt triều bái đấng quân vương.
Hỡi Hỏa Thần Đại đế, hôm nay ngươi sẽ  phải chết dưới tay ta thôi. – Nàng nói bằng một thứ ngôn ngữ cổ xưa, vốn  là khởi nguồn của mọi thứ tiếng, giọng nhẹ như một hơi thở mỏng manh,  không vui, không buồn.
Ta nghe tiếng nói vang lên sát bên tai, êm dịu đến nỗi  khiến người ta say đắm, với riêng ta, nó là thứ ngôn ngữ từ thuở lọt  lòng đã nghe người xung quanh nói. Là tiếng hát ru của bà bà giữa đêm  khuya, là củ khoai cháy ngọt ngào nhận được từ nô lệ Côn Luân, là ánh  mắt yêu thương pha lẫn xót xa, tuyệt vọng của Tiểu Thanh khi ngã xuống. 
Mặt đất rung chuyển, nứt toác ra thành miệng hố đen thẳm, một thân ảnh  đỏ rực lao ra, trong khoảnh khắc dung nham lại ầm ầm chuyển động, lửa  vươn mình nhảy múa. Người nọ là sự kết hợp của những cuồng điên dục vọng  và thứ lửa sinh mệnh ấm áp dịu êm. Sự xuất hiện của y rực rỡ, hừng hực,  chừng như muốn thiêu rụi cả đêm đen, thoạt tiên đứng lơ lửng trong hư  không, so với mỹ nhân áo trắng không chút yếu thế. 
Bầu trời chia làm hai nửa, một bên tĩnh lặng trong thứ ánh sáng bàng  bạc, dịu nhẹ, bên còn lại cuồng loạn, hừng hực những điệu vũ của lửa. Im  lặng, thật lâu là im lặng. Ta ngửi thấy hương vị của sự ưu thương, mất  mát trong không khí.
Một cánh hoa xanh biếc, xoay nhẹ trong không trung, chạm xuống đất rồi tan thành cát bụi.
Hỡi Định Mệnh Khởi Nguyên tôn quý, trận  chiến của chúng ta thắng thua chỉ có thể đợi đến hồi kết thôi. Ta, Đế  Thần cai quản lửa, chấp nhận lời thách đấu của ngài.- Giọng nói trầm  khàn, chẳng chút xúc cảm, y nghiêng đầu, tròng mắt đỏ rực đảo qua.
Vua của lửa rốt cục lại có trái tim lạnh hơn cả đêm tối.
Lam thảo nở rồi tàn, đến cuối cùng trái tim ai mới là gian dối.
Hoa lửa đầy trời, thiên địa hủy diệt, ánh sáng phá không, nuốt chửng đêm đen.
Nỗi đau thương nén lại trong từng hạt bụi vô tri, lòng ta lặng và đau  đớn tới cùng kiệt. Không phải thứ cảm xúc của bản thân ta, rốt cuộc là  ai đang rơi nước mắt đây, sao khiến cả đất trời phải chìm trong sầu khổ.                                                                                                               Hai luồng sức mạnh va chạm, tấm  kính cách ngăn ta cùng thế giới ngoài kia vỡ tan. Ta tận mắt thấy thân  thể hóa thành cát bụi bay.
Thật lâu sau, ta dần hồi tỉnh, hé mắt, cảm giác tay chân cứng ngắc,  chừng như đã nằm rất lâu rồi. Vụng về chống tay ngồi dậy, ta rùng mình  một cái, nền đá lạnh toát, nếu không phải vài năm làm nô lệ chịu cực đã  quen, e một đứa trẻ như ta nằm xuống rồi, qua một khoảng thời gian sẽ  không gượng dậy nổi nữa. Ta mờ mịt ngó quanh, phát hiên ra mình đang  ngồi trên thềm đá đen bóng phía trước một cung điện âm u. Từ trong không  ngừng có gió lạnh thổi ra. Ta kinh hoàng tới cứng người khi phát hiện  ra tòa điện các này đang lơ lửng trong một không gian cuộn xoáy bóng  tối, xung quanh chỉ lác đác vài tảng đá lớn nhỏ khác nhau lặng lẽ trôi  nổi. Bóng đêm kéo dài gợi cho ta về giấc mơ kỳ quái vừa nãy, lòng lại  trĩu xuống, những dằn vặt thấm vào từ nơi đó theo sát tâm hồn ta, khiến  cho mọi hy vọng dường như tan biến, chỉ còn thất bại và đau xót.
Đột nhiên có tiếng nói vọng ra từ đại điện, gió lạnh tràn tới, kéo lê ta lùi về phía sau ba trượng mới dừng lại:
Tới đây.
Một mệnh lệnh khô khốc, không thể khước từ.
Ta kinh hãi lập cập muốn đứng dậy, vừa mời chống tay thì phát hiện ra  hai chân đã tê cứng, không thể nào cử động được, đúng là họa vô đơn chí.  Kẻ nọ dường như đã mất kiên nhẫn, hừ lạnh một tiếng. Ta nín thở, nhắm  chặt mắt lại, chờ bị trừng phạt,thân thể hơi run lên. Chỉ cảm thấy có  một luồng gió buốt lạnh ôm lấy thân mình, nghiến chặt răng, ta đau đớn  nhớ về những vụ hành hạ không thương tiếc mà đám bảo tiêu của Bất Phục  thương đoàn dành cho nô lệ của mình. Nhưng không có thống khổ nào ập  tới, ta chỉ cảm thấy toàn thân được nhấc lên, lơ lửng trong không trung  một hồi rồi bị kéo vào trong điện với một tốc độ khủng khiếp. Các phòng  ốc, hành lang trôi ngược lại, chỉ còn trông thấy bóng mờ, tóc ta giật  mạnh về phía sau, làn da bỏng rát như bị nung trên lửa nóng. Rồi, đột  ngột, gió lặng và ta ngã về phía sau, khuỷu tay va vào nền đá đau điếng.  
Mờ mịt ngó quanh, ta thấy mình đang đứng trong một sảnh lớn, phía trước  mặt xuất hiện một chiếc gương khổng lồ, cao chạm trần, được đỡ trên một  cái giá cách điệu hình rồng. Trong đêm tối, con mắt cẩn bằng huyết ngọc  của con rồng đó lóe sáng, đảo qua đảo lại vô cùng sinh động, chừng như  nó là vật thể sống trên đời. Mặt gương xuất hiện những đốm sáng màu bạc  lưu chuyển, tỏa ra thứ anh sáng nhờ nhờ, miễn cưỡng soi tỏ một phần căn  phòng.
Đột nhiên cửa sổ ở mé phải bật mở, một luồng khí cuồng bạo xông vào,  vách tường rung lên, toàn bộ không gian ngập tràn tiếng gào thét của  gió. Những ngọn đuốc treo trên các cây trụ bằng đá đột ngột cháy sáng  khi gió lạnh thổi ngang qua, một thứ lửa màu xanh lá yêu dị. Đại điện  nhất thời bừng lên thứ hương ma quái.
Tên của người là gì?
Ta kinh hãi ngẩng đẩu, thì ra lúc bước vào căn phòng này,  do chiếc gương quá nổi bật nên bản thân không còn để ý nhiều đến vật  khác, huống chi là chiếc tràng kỉ ấy đặt ngay trước giá đặt gương, càng  khiến nó chở nên nhỏ bé và lu mờ.
Kẻ nọ uể oải nửa nằm nửa ngồi trên tràng kỉ, vạt trường bào màu đen chấm  đất, tay chống cằm, thần tình lãnh đạm. Y ngẩng đầu hờ hững nhìn ta  đang chật vật ngồi trên mặt đất, vung tay một cái, ta liền bị kéo mạnh  về phía y, khoảnh khắc sau những ngón tay thon dài đã siết hờ quanh cổ  ta. Ta run lên, lắp bắp một lúc mới nói rõ tiếng :
Ta … ta là Tô Linh. 
Đôi mắt đỏ đục của y lướt qua, ta thót tim, lạnh tới đờ  người. Dường như đối mặt với đôi mắt ấy, bất cứ ai cũng không chống đỡ  nổi mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Thấy gì ? – Giọng y buốt lạnh, vương một  chút đau thương, mệt mỏi, nhưng áp lực thậm chí còn gấp mấy lần lúc đối  diện với phụ thân. Y ngồi khuất trong vùng tối, không rõ mặt nhưng tuổi  tác quyết chẳng quá hai lăm, ta âm thầm nhắc trong lòng.
Nghe hỏi, ta ngẩn ra, cả người vẫn trong tư thế bị nhấc  lên cao, hai chân tê cứng, đến nỗi quẫy đạp cũng trở thành một điều xa  xỉ.
-Mơ thấy gì ? – Y nghiến răng hỏi lại, sự bực bội khiến cho gió trong  phòng cuộn xoáy, lửa cháy trên các cây đuốc chập chờn muốn tắt.
Ta sợ sệt, dùng cái giọng lí nhí, đứt đoạn thuật lại tất cả.
Y hờ hững cúi đầu, chừng như suy tính, đôi mắt hơi lóe lên khi ta nhắc  đên mỹ nhân áo trắng và xích y nam tử. Nghiêng đầu nhìn ta, y thì thào :
Hiếm có đấy, được Bảo Kính trao cho giấc  mộng về các Đế Thần thời viễn cổ, lại còn là trận chiến Diệt Thiên nữa.  – Mắt y thậm chí chẳng chớp thèm một cái, nhàn nhạt nói,đoạn thả tay  ra, mặc ta ngã xuống sàn.-  Nghe nói có những lão quái vật xem xong  quang cầu ký ức  gốc thì chẳng bao lâu sau đã hóa điên. Tuy giấc mơ của  ngươi chỉ là một mẩu nhỏ được trích từ bản sao chép (T/g: bản sao của  bản gốc) của hồi ức cuộc chiến, nhưng thế là khá rồi, bởi ngươi rốt cuộc  chỉ là phàm nhân
Y dường như là đang tự vấn chính mình :
Bị liệt nửa người xem ra cũng là may.
Ta đờ người, nước mắt lăn dài trên má, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn kẻ trước mặt :
Liệt… là bị liệt sao ?
Đoạn điên cuồng véo vào chân mình, quả nhiên không có  phản ứng. Đột nhiên thấy tủi thân và bất lực vô cùng, ta khóc òa lên. Y  hờ hững nhìn vào khoảng không trước mắt :
Nhưng mà bạn của ta thì tuyệt không thể có khiếm khuyết thân thể, làm phước một lần vậy.
Ta mờ mịt ngẩng đầu, lòng sáng lên chút hy vọng, hắn  cường đại như thế, lẽ nào… Chưa kịp hỏi rõ lại thì đã thấy y vung tay  lên, thần sắc chẳng chút biến hóa, một luồng sáng màu xanh lục chạm vào  đôi chân của ta, mát dịu như một ly nước quả giữa trời hạn. Ta ngẩng  đầu, sau phút ngạc nhiên thì vội  vàng cất tiếng :
Cảm ơn.
Y vẫn mân mê ly trà trong tay, chừng như bỏ ngoài tai  những gì ta vừa nói. Ta vui vẻ xoa nắn bàn chân mình, đứng dậy, tự nhiên  nổi hứng trẻ con, xoay người múa quanh hai vòng, vô cùng uyển chuyển.  Tự bật cười sung sướng, cảm giác bản thân mình như sống lại, ngẩng đầu  lên thì bắt gặp ánh mắt buốt lạnh của y :
-Không tệ. 
Ta ngẩn ra, lắp bắp, nhìn thấy y thản nhiên như thế thì không rõ có nên  cảm ơn không. Đang ngơ ngẩn thì mắt chợt nhìn thấy vạt áo choàng lấm lem  và rách bươm, hồi ức kinh hoàng trong rừng cấm chợt dội về. (Tác giả  :Trí nhớ của trẻ con kỳ thật không thể tuần tự như người trưởng thành,  huống chi bé vừa mù mờ ngủ dậy, lại bị dọa cho khiếp đảm, không nhớ ngay  cũng là hiểu được).
Nam tử nọ đứng lên chừng như muốn rời khỏi, ta luống cuống níu vạt áo y, gấp gáp hỏi :
Vậy còn Tiểu Thanh, Tiểu Thanh đâu ?Đã chết rồi. – Y liếc ta, nhàn nhạt đáp, thậm chí không cần hỏi xem đó là ai.Nói dối, ngươi còn không biết tỷ ấy. – Ta phẫn nộ.
Y hờ hững bước thêm một bước, khuôn mặt lạnh lùng, chừng  như không quan tâm tới những gì ta đang làm. Toàn thần run lên vì xúc  động, ta cố dùng hết sức lực yếu ớt của một bé gái hơn sáu tuổi, níu lấy  y , chẳng hiểu vì lý do gì, ta có thể hiểu được, điều y nói là đúng, vì  vậy:
Nhưng mà ngươi giỏi như thế, có thể cứu Thanh tỷ đúng không ?Trừ  thần ra, bất cứ kẻ nào cả gan cải tử hoàn sinh đều bị luật của Thiên  Kiếp trừng phạt. – Y nhún vai nói, tỉnh bơ đến nỗi khiến ta tức điên  lên, nhưng nghe hết câu thì cõi lòng ta lạnh dần, chuyển sang ngơ ngần,  ngổi thụp xuống, nước mắt rơi tí tách trên nền đất lạnh. Ta siết gấu  quần y :Ta có thể ra ngoài… xem… xem tỷ ấy được không ?
Cúi đầu xuống, y nhìn ta thật lâu, rồi đột ngột đứng thẳng lên.
Kẻ nào đã là bạn của bổn vương, cả đời  này chỉ có thể sống trong Bảo Kinh chi thành, trái luật liền chết. – Y  nhếch mép, hờ hững nói ra từng tiếng, đoạn giật mạnh chân, mặc ta ngã  trên sàn, hóa thành làn gió biến mất.
Giọng y còn âm vang trong sảnh, giá lạnh, mệt mỏi và khô kiệt sức sống :
Lệnh bài đó, tự tưởng tượng ra phòng của ngươi, nó sẽ hoàn thành như ý. 
Ta nhìn lệnh bài đen thẫm dưới sàn, gục đầu xuống, khóc lớn. Nỗi đau khổ  của việc mất Tiểu Thanh rõ nét hơn nhiều so với khi bà bà ra đi, bởi ta  đã ý thức được chết là gì. Nhớ năm xưa, ta cùng A Cầm đứng lặng trong  căn phòng tan hoang vì bị bọn lính càn quét, mắt nhìn chằm chằm bà, lại  trông máu loang đỏ cả một mảng rộng, chẳng rơi được giọt nước mắt nào. «  Bà đang ngủ » Ta đã thì thầm bảo Cầm như thế, mắt ngập trong ánh hoàng  hôn đau thương. Chúng ta thay nhau kiếm những mẩu thức ăn thừa còn xót  lại trong làng đem về nhà, chật vật chia làm ba phần, dù đói cũng quyết  không chạm vào chỗ dành cho bà bà. Thật lâu sau đó, khi thức ăn đã hết,  tỷ muội ta chỉ có thể nằm ngẩn ngơ chờ một phép màu tới. Chúng ta đã  sống, nhưng không nhờ điều kì diệu, mà là bởi thuật pháp của yêu ma. Bọn  buôn người đi qua chốn này, và đem tới đày đọa cùng bóng tối.
Đuốc đã tắt hết, cả sảnh đường chìm trong tĩnh lặng, bóng  tối phả hơi thở u ám lên mọi ngóc ngách. Ta cảm nhận những ngón tay  buốt giá của gió lướt nhẹ trên gò má còn đẫm nước mắt. Cái lạnh ôm lấy  ta từ phía sau, lan nhanh ra toàn thân thể.
Ta đột nhiên minh bạch, có lẽ bản thân cũng đã chết, nơi tối tăm, đáng  sợ và kỳ quái này phải chăng là chốn âm phủ trong những câu chuyện xưa.  Suy nghĩ ấy khiễn lòng ta lặng dần, một nỗi tuyệt vọng dằng xé. Ta hồi  tưởng về thế giới bên ngoài, về A Cầm ngây thơ chắc giờ này còn chưa hay  biết tỷ tỷ của mình đã ra đi mãi mãi. Tiếc nuối và xót xa ôm lấy trái  tim nhỏ bé của ta, cảm xúc xen lẫn một phần sợ hãi. Nhưng ta cũng có một  thứ cảm giác gì đó gần như nhẹ nhõm, cứ nghĩ đến cái chết của Tiểu  Thanh và liên hệ đến việc bản thân không còn sống, ta đỡ phần nào day  dứt. 
Đây là Địa Ngục, ta tự nhủ, vậy nên ta sẽ sớm tìm được bà bà và Thanh tỷ thôi.
Do dự một lúc, trông ra hành lang tối đen thông với sảnh đường, rồi lại  nhìn tấm lệnh bài buốt giá trong tay, ta lúng túng quyết định. Nhắm mắt  lại, ta thầm tưởng tượng về một căn phòng ấm áp. Hoa văn màu xanh lục  trên lệnh bài vươn ra không trung, uốn lượn mềm mại, cả căn phòng sáng  bừng lên trong phút chốc.
Ta ngẩng đầu nhìn về phía chiếc gương khổng lồ, cảm thấy một luồng khí  cổ xưa lưu chuyển, chừng như nó đã kinh qua vô số năm tháng. Chiếc gương  kỳ lạ ấy không phản chiếu khung cảnh căn phòng, nhìn vào mặt gương, ta  chỉ thấy một tấm màn tối đen với những đốm sáng bàng bạc di chuyển không  có quy luật. Trong sảnh này, e chỉ có sự già nua cổ kính của chiếc  gương mới thực lay động cõi lòng ảm đạm của ta.
Tấm lệnh bài rung lên, ánh sáng tỏa ra ngày càng mạnh, ta biến mất. 
Ngay giây tiếp theo, mặt gương đột nhiên xuất hiện một đôi mắt đỏ thẫm  như máu, khí tức âm hàn khiến nền sàn và các cột trụ bằng đá nhanh chóng  kết một lớp băng mỏng. Khoảnh khắc sau, đôi mắt quỷ dị ấy biến mất.*
*           *
Mở mắt, ta thấy mình đang đứng trong một căn phòng hết sức sơ sài, vách  đắp từ thứ đất nâu, dụng cụ đều làm bằng tre và nứa, thậm chí còn có  chút cũ nát. Sững sờ mất một hồi, ta đột nhiên có cảm giác kỳ quặc rằng  nếu mình quay đầu lại thì nhất định có thể thấy bà bà cùng A Cầm đang  nhoẻn miệng cười, và họ sẽ nói tất cả chỉ là một cơn ác mộng. 
Chẳng có gì ở sau lưng ta, lòng ngập tràn thất vọng, ta cúi đầu để cho  nước mắt lăn trên má. Ta là một đứa trẻ ít nói và sống nội tâm, khóc  nhiều như vậy, e đây là lần duy nhất. Căn phòng mang hơi thở ấm áp quen  thuộc, sự mộc mạc giản dị như một làn gió nhẹ lướt qua mái tóc rối tung  của ta. Nơi đây chính là ngôi nhà mà ba bà cháu ta đã sống những ngày  tháng vui vẻ và hồn nhiên nhất, lúc đó ta còn quá nhỏ, không nhớ kĩ được  từng chi tiết, chỉ có kí ức về mùi khoai thơm ngọt ngào và tấm nệm rơm  khô mỗi lần trở mình lại kêu loạt xoạt là còn nguyên vẹn. Ta ngơ ngác  nhìn nồi khoai đang sôi sùng sục trên bếp lửa đặt giữa phòng, cảm xúc mơ  hồ không rõ.
Mùi khoai chín lan tỏa, rón tay lấy một củ, ta cẩn thận cắn một miếng,  vị ngọt thấm vào đầu lưỡi, khoai mềm và còn vương mùi hương chân quê của  đồng nội. Giống như những củ khoai bà bà đưa cho ta, cũng từa tựa thứ  cháy đen mà chàng nô lệ Côn Luân đã cực nhọc một phen mới có thể dúi cho  đứa bé nô lệ yêu đuối.
Ta kéo tấm mền nặng trịch đắp lên người, cuộn mình vào góc, lưng chạm  tường, tìm kiếm chút an toàn, cảm giác quen thuộc pha lẫn mờ mịt theo ta  vào giấc ngủ sâu.
Nửa đêm, mơ hồ tỉnh lại, thấy một người lưng còng đang đứng trước giường  xem ta ngủ, ta bèn vươn những ngón tay mũm mĩm của mình nắm chặt lấy  bàn tay nhăn nheo đặt cạnh giường, thì thầm : « Bà ơi, bà đừng đi nữa  nhé. »
Cảnh vật mờ nhạt dần, thoáng nghe tiếng củi nổ lép bép, ta chìm dần vào giấc ngủ nặng như chì.
Sớm hôm sau tỉnh dậy, ta ở trong trạng thái kích động và hoảng loạn, bởi  củi trong lò đã cháy hết và giờ phút ấy ta quá sợ hãi bóng tối, ta chạy  quanh phòng, điên cuồng muốn tìm một cánh cửa, nhưng không có, bốn phía  đều là vách đất dựng đứng. Ta run rẩy ngồi xuống giường, chợt giật nảy  mình khi một bàn tay chạm lên vai. Trong ánh sáng mờ mờ tỏa ra từ một  góc nào đó, ta trông thấy một bà lão rất già, mái tóc bạc phơ búi gọn  lại.
Bà bà. – Ta lẩm bẩm, mơ màng như quay lại quá khứ xa xôi.
Trong một thoáng, dường như người nọ đã mỉm cưởi, bà vung  tay lên, lửa đỏ lại cháy trong lò, bóng tối bị xua vào một góc. Tay bà  đang cầm một chiếc khung thêu, hình kim long in trên vải trắng còn chưa  hoàn thiện. Bà cúi đầu làm việc tiếp, một lúc sau mới nói :
Ta là tổng quản ở nơi này, mọi người đều gọi ta là Tuyên bà bà.
Nhìn thấy bà chỉ cẩn khẽ phẩy tay đã làm lửa cháy, ta ngưỡng mộ :
Oa, bà bà, bà thật là giỏi đó. – Lòng vẫn hụt hẫng vì đã nhận nhầm người.
Tuyên bà bà mỉm cười hiền hậu, trỏ cho ta thấy một chiếc  váy lụa màu lam nhạt không biết đã xuất hiện ở trên giường từ bao giờ,  khẽ đánh mắt về phía cánh cửa trong góc phòng, mé tay phải – thứ vốn  không tồn tại trong một phút trước đó.
Đi tắm rửa đi. – Dừng một lát, bà hỏi. – Tiểu nha đầu có cần người giúp không.
Ta lắc đầu, không rõ vì sao cảm thấy thực quý người này, lời bà nhẹ  nhàng nhưng không kém phần cương quyết, ta ngoan ngoãn làm theo.
Đó là một căn phòng tắm đơn giản, nước nóng đựng trong bồn bốc lên những  làn khói mỏng tang, vài cánh hoa hồng bập bềnh trôi. Ta thở dài, ảm  đạm.
Nghe bà bà giảng giải, ta hiểu được nơi đây là Bảo Kính chi thành, nam  tử mà ta đã gặp chính là Vong Tịch quân chủ của tòa cung điện này, tính  tình hắn ta thập phần cổ quái, hỉ nộ vô thường, tiếp xúc phải cực kỳ cẩn  trọng. Ta được đưa tới nơi đây vì hắn cần một người bạn.
Tại sao ngài ấy không đi ra ngoài ạ ? – Ta ngẩng đầu hỏi.Không  ra không phải không muốn mà là vì không thể. – Bà bà khẽ nhắm mắt lại,  khuôn mặt lộ vẻ hồi tưởng, một lúc sau bà quay sang cười với ta. – giờ  ta phải đi đây, nha đầu nhớ ngoan ngoãn ngồi trong phòng, khi quân chủ  muốn gặp, lệnh bài sẽ sáng lên, ngươi nhớ cầm lấy nó ngay. Mọi việc phải  thật thận trọng.
Những nếp nhăn xô lại trên khuôn mặt già nua cũ kĩ ấy, nụ cười ấm áp thật lâu đã không ai còn dành cho ta.
Vậy, con ra ngoài bằng cách nào ạ.
Lần này bà dừng mũi kim, nghiêm nghị nói :
Mọi sinh hoạt cá nhân đều có thể thực  hiện trong phòng, thiếu thứ gì chỉ cần cầm lấy lệnh bài tưởng tượng là  được. Muốn rời khỏi phòng, phải có sự đồng ý của quân chủ.
Ta ảo não cúi đầu, vân vê ống tay áo.
Quân chủ cũng không quá khó tính như vậy  đâu, được rồi, ta sẽ xem xem. – Bà thở dài, tay run run lần theo đường  chỉ, không nói tiếp.
Lúc sau, khi ta ngẩng đầu lên, bà không còn ngồi trên chõng nữa, dường như đã tan biến trong không khí.
Nơi này không rõ được ngày đêm, ta chỉ có thể u buồn ngồi trên giường  nhìn về ngọn lửa hồng đỏ rực. Lệnh bài kể từ lúc bà biến mất cũng đã  sáng lên vài lần, ta cầm vào, lần nào mở mắt cũng thẩy mình xuất hiện ở  sảnh đường khi trước. Vong Tịch quân chủ là một người kì quặc, dường như  chỉ sống trong thế giới của riêng mình, ông ta thỉnh thoảng lầm bầm vài  điều gì đó, chưa bao giờ đáp lại, hay khả dĩ là tỏ chút chú ý khi ta  nói. Công việc của ta chỉ là ngồi một bên và ngắm nhìn, im lìm như một  bức tượng.
Có lúc Vong Tịch đơn giản chỉ ngồi bất động, mắt nhìn trừng trừng vào  ta. Lúc đầu, ta sợ hãi đến đứng tim, nhưng dần dà ta nhạy cảm phát hiện  hình như ông ta đang dõi về đâu xa lắm. Phải biết rằng, ông ta cũng hay  trợn mắt trông giò phong lan treo trên trụ đá cách tràng kỉ nơi ông ta  chủ động ngồi yên và ta bị bắt ngồi yên như phỗng không xa. Nếu suy tính  ra, chẳng lẽ Vong Tịch cũng mang ý đồ không tốt với đám phong lan tím  ấy chắc. 
Vong Tịch có một khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, là kẻ đẹp nhất mà ta  biết, dĩ nhiên là sau hai người xuất hiện trong giấc mơ kì quái kia.  Nhưng ông ta luôn hờ hững, lãnh đạm, không bao giờ tỏ ý vui hay buồn.  Chỉ khi vị quân chủ này thật sự giận dữ ta mới có thể biết được, tỷ như  lúc ta vô ý để rớt vài giọt trà nóng lên đóa phong lan, mặt không chút  cảm xúc, ông ta liếc ta và ta bị gió cuốn ngã, lùi về  sau hai trượng,  toàn thân đau điếng. Khuôn mặt vô cảm ấy khiến ta nghẹn ngào, cũng không  dám cất tiếng xin thứ lỗi.
Không biết bao nhiêu ngày đã trôi qua, vì ta ngủ bất cứ khi nào thấy mệt  và Vong Tịch gọi ta đến bất cứ khi nào ông ta thích. Hôm đó, ta đang  ngồi ngẩn người trong phòng thì Tuyên bà bà xuất hiện, khuôn mặt già nua  mỉm cười phúc hậu. Lòng ta dâng lên chút ấm áp hiếm hoi :
Bà bà.Quân chủ nói ngươi có thể có một chiếc cửa sổ.
Ta thích một chiếc cửa mở ra có thể đi ra ngoài hơn nhưng thế này cũng  tốt chán rồi. Bà bà dùng đầu ngón tay nhăn nheo của mình vạch lên vách  tường một ô vuông, đột ngột, những nơi bà chạm tay qua sáng ánh vàng, và  một khung cửa sổ xuất hiện. Ta nôn nóng vươn tay, cánh cửa bật tung  ngay khi ta chạm đến. Khung cảnh bên ngoài ô cửa không phải một không  gian tối đen với vài tảng đá lơ lửng. Ta kinh ngạc nhìn bầu trời đêm với  một vầng trăng bạc treo lơ lửng. Trước mắt ta là triền đồi thoai thoải  vào buổi tối, cỏ xanh nằm rạp xuống trước những cơn gió, nổi bật một cây  cổ thụ với những tán lá rộng đang rì rào, tràn trề nhựa sống.
Đây là ảo ảnh sao ? – Ta lúng túng tìm một từ ngữ thích hợp.Không,  nó có thực. Đó là giấc mơ của vị đại nhân tạo ra tòa cung điện này,  dùng một đời, một kiếp nguyện giữ vẹn nguyên, cuối cùng cũng chỉ là hoa  trong gương, trăng trong nước. – Giọng bà nghe như một tiếng thì thào  đầy tâm sự, con mắt ngập những đau  thương, thậm chí nơi khóe mi nhăn  nheo còn lấp lánh một giọt lệ già nua cũ kĩ, nhưng giờ khắc ấy, ta quá  say mê với khung cảnh bên ngoài kia nên không để ý tới.Tức  là con có thể chạy tới đó phải không ? – Ta hỏi, vươn ngón tay ra khỏi  cửa sổ. Những ngón vượt khỏi vị trí khung cửa chợt cảm thấy lạnh toát,  phần thịt bao quanh hóa thành một đám bụi, tan trong không khí, chỉ còn  lại những đầu xương xám xịt. Ta hoảng hồn thu tay lại, nhìn vào thì thấy  thân thể vẫn nguyên vẹn, nhất thời mờ mịt không hiểu.Chớ  có dại dột như thế nữa. – Mặt Tuyên bà bà sắt lại, rúm ró và vặn vẹo  một cách đáng sợ, ánh nhìn sắc bén, nghiêm khắc chứ không còn vẻ hiền  hậu như trước.  – Ngươi có biết mình đang làm gì không ? Chỉ cần vươn ra  thêm chút nữa thôi là đã hội phi yên diệt rồi.
Ta líu ríu nhận lỗi, lòng vẫn còn bàng hoàng, chết lặng. Một lúc sau thì bà bà đã dịu xuống :
Nơi đó thuộc về thế giới mà trước kia  ngươi đã sống, nhưng rất lâu rồi, đại nhân đã tự mình phong ấn để giữ  chốn ấy cách xa những kẻ phàm tục, và chỉ nối thông không gian triền đồi  ấy với chốn này. Ngài mong mỗi lần mở cửa sổ sẽ thấy… - Giọng bà nhỏ  dần rồi tắt hẳn.
Im lặng kéo dài .
Mọi cửa sổ của Bảo Kính thành đều trông  ra nơi này, nhưng không phải ai cũng được phép bước tới chốn đó. Cấm chế  sẽ hủy diệt mọi kẻ chống lại luật.Vậy còn Vong Tịch quân chủ ?
Bà bà nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, lưng còng xuống đầy mệt mỏi, bà thều thào :
Ta không biết. Có lẽ ngài ấy được cho  phép, có lẽ không. Nếu câu trả lời là không, vậy thì, ngài ấy cũng sẽ  chết như bất cứ kẻ tự mãn nào muốn vượt qua ranh giới.Sắc hoàng hôn đọng thành từng giọt đỏ như máu, chảy loang  trên thảm cỏ xanh, không gian buổi chiều tà đượm một nỗi buồn vu vơ mà  sâu lắng. Gió nhẹ lướt qua những tán cây cổ thụ, mơn man phiến lá xanh  sẫm, trân trọng như đang gìn giữ một thứ trân bảo ở đời. Ta ngẩn ngơ  nhìn một cánh bướm yếu ớt đang loạng choạng giữa vùng sáng mờ ảo bên  ngoài và vùng tối dưới bóng cây cổ thụ. Mỗi cơn gió thoảng qua, thân  hình nhỏ bé của nó lại run lên, chấp chới, nhưng rồi với một nghị lực  khó tin nào đó, nó gắng gượng để có thể bay tiếp. Chững lại, quẩn quanh,  nó đứng ở rìa của sáng và tối, cuối cùng dường như đã trải qua cả một  nỗ lực lựa chọn, con bướm bay vào trong bóng râm của cây cổ thụ, mất hút  sau những cành cây ken dày, hoàn toàn trở về cùng đêm đen thẳm sâu.
Suốt khoảng thời gian rảnh rỗi, ngoại trừ lúc ngủ, ta thích ngắm nhìn  khung cảnh bên ngoài cửa sổ, không chỉ vì nó cho ta biết được ngày  tháng, khi nào bình minh và thời điểm hoàng hôn buông, mà còn bởi ta yêu  cái hơi thở tự tại và hoang sơ của nó. Đắm mình vào thiên nhiên, cõi  lòng mất mát của ta sẽ dịu lại và trong khoảnh khắc, ta cảm thấy bản  thân đang sống, đang thực sự tự do.
Ta cử động thân mình mỏi nhừ vì ngồi lâu trong một tư thế, đệm rơm khẽ  kêu loạt xoạt dưới chân, khi ngẩng đầu lên, ta bắt gặp Tuyên bà bà,bờ  vai hơi chùng, lưng còng mệt mỏi, đang dùng đôi mắt mờ đục nhìn ta thật  lâu.
Bà bà.
Tuyên bà bà có cái gì đó rất khác lạ, bà không đáp lại lời chào của ta,  mà chỉ lặng nhìn thật lâu, đôi mắt ngập những cảm xúc phức tạp mà một  đứa trẻ hơn sáu tuổi không sao hiểu rõ. Nâng cánh tay gầy guộc của mình  lên, bà để ta trông thấy thứ mình đang cầm, một chiếc hộp vuông vắn màu  đen thẫm. Hoàng hôn nhuộm nước gỗ thứ sắc đỏ hồng mịn màng, có phần hư  ảo, vương chút xa xôi và ưu thương nhàn nhạt. Ta ngơ ngác không hiểu,  ngước mắt nhìn bà. Đắm mình trong góc khuất, Tuyên bà bà trông thật lạnh  và đơn độc. Với những ngón tay xanh xao, bà run run nắm lấy ổ khóa bạc,  vụng về tìm cách tháo nó ra. Khi ta sáp lại gần, tỏ ý muốn giúp, bà  quắc mắt, ánh nhìn sắc lẻm có phần khắc nghiệt ấy khiến ta chùn bước, sợ  hãi lui về sau. 
Ổ khóa kêu cạch một tiếng và bật mở, Tuyên bà bà đưa nó đến trước mặt  ta, ánh nhìn dò hỏi, môi khẽ mím lại. Ta ngẩn người nhìn hạt huyết châu  nhỏ xíu đặt trên lớp lụa. Nghe giọng Tuyên bà sắt lại :
Ngươi biết đây là thứ gì không ?
Ta lắc đầu, hoang mang đáp :
Không ạ.
Bà nhíu mày, nhìn chằm chằm ta, ánh mắt rất kỳ lạ :
Đó là hạt của cây Tử Huyết – giống thực  vật cực ác tồn tại nơi ma giới năm xưa.  Hạt này gieo vào cơ thể sinh  vật sống thì sẽ nhanh chóng phát triển, kẻ chẳng may bị ký sinh tuyệt  chẳng sống quá được ba ngày. Mà trong suốt ba ngày này, đau đớn triền  miên, cuồng điên mất lý trí.
Ta sợ tới giật nảy người, lẩm bẩm :
Sao mà lại có thứ đáng sợ tới thế chứ ?
Ngẩng đầu, ta một lần nữa bắt gặp ánh mắt Tuyên bà bà, xoáy sâu, chừng  như muốn lột bỏ hết rào cản để tìm tới góc tăm tối nhất của tâm hồn ta,  đôi môi mỏng dính mỉm lại thành một đường thẳng.
Nó đã được gieo lên trên người ngươi.Dạ ??? – Ta kinh hoàng, mặt trắng bệch.
Một khoảng lặng, Tuyên bà bà cần thời gian để xem xét còn ta thì quá sợ hãi để thốt nên câu. Rồi ta chợt nhớ ra là mình đã chết…
Yên tâm, quân chủ đã lấy nó ra ngay ngày  đầu tiên ngươi tới đây. – bà ngắm viên huyết châu, giọng đột nhiên dịu  lại. – Xem ra ngươi cũng là kẻ thành thực, thật may mắn, nếu vừa rồi  ngươi có nửa câu gian dối thôi thì ta quyết…
Nghe giọng nói khàn khàn và hình như có chút nhẹ nhõm của bà, sau cơn sợ hãi. ta  hỏi :
Bà nói gì cơ ạ ?Trước  đây có một ả tiện nhân  đã mưu mô hành thích quân chủ, chiếm đoạt bảo  khí trấn thành. Chỉ là một phàm nhân yếu hèn và bạc nhược mà cũng dám. –  Ánh mắt Tuyên bà bà lộ vẻ cay độc cùng một sự thỏa thê tàn ác. Lát sau,  bà quay sang nhìn ta, dùng bàn tay thô ráp vuốt mái tóc non mềm, quay  về với sự hiền hậu vốn có. Tuyên bà khe khẽ thở dài – Cũng không liên  quan đến ngươi. Đứa trẻ tội nghiệp. Ài, thứ hạt ma quỷ này có đặc tính  tương liên cùng cây gốc, ta đã sợ rằng ngươi mang nó trong người là có  tà tâm, dùng thân làm vật chỉ đường để dẫn kẻ khác mò tới nơi đây. Nhưng  giờ thì không sao nữa rồi, trái tim ngươi đã đập nhịp đập của một kẻ  thành thật.
Ta mơ màng nửa hiểu nửa không, Tuyên bà bà khẽ ho, run run kéo ta về  phía chiếc giường. Lưng bà còng và tay chân nghe chừng đã yếu lắm, lập  cập một hồi mới ngồi vững được bên mép của lớp nệm rơm. Bà nhìn ta đầy  thương cảm và hỏi chuyện về cuộc sống trước đây của ta. Chưa bao giờ  trong đời ta nói nhiều đến thế, những giọt nước mắt buồn tủi lăn dài  trên má. Khi nghe ta kể về cuộc sống nhục nhã, đau khổ của kẻ nô lệ, bà  dùng bàn tay già nua an ủi ta, khóe miệng lại đột nhiên nở nụ cười khinh  miệt, có phần giễu cợt, chua chát :
Phàm nhân là những kẻ dơ bẩn nhất thế  gian, lòng tà ác của bọn chúng nhuộm đen cả bảy biển, may cho ngươi, vì  giờ ngươi đã ở đây, hoàn toàn tách khỏi đống nhơ nhớp bẩn thỉu của hồng  trần.
Sự thành kiến của bà lộ rõ trên nét mặt, nỗi căm hận thoảng qua nơi đầu  mày, ta ngơ ngẩn không rõ bản thân có nhìn thấy đúng không.
Lệnh bài đột nhiên bay lên không trung, tỏa thứ ánh sáng màu lục nhạt :
Khoảng thời gian này là giai đoạn quân  chủ bất ổn nhất… Mọi việc phải thật cẩn thận. – Bà mệt mỏi chống tay  đứng dậy, biểu hiện vừa nãy tan biến không dấu vết.
Ta thở dài, bà cau mày không hài lòng :
Người cũng không có tàn tệ như ngươi nghĩ đâu, đừng có tỏ ra như vậy.
Ta đành ngậm miệng lại. 
Vong Tịch chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua khi ta thi lễ. Đã quen, ta chậm  chạp ngồi xuống thảm lông dày, cách quân chủ của Bảo Kính chi thành một  chiếc bàn thấp. Lò hương tỏa ra những làn khói mỏng tang, mềm mại uốn  lượn trong không trung. Vong Tịch xoa nhẹ tay lên cây đàn thất huyền, ta  nhận ra là trước mắt mình cũng có một cây đàn tranh. Năm xưa theo hầu  Nhị tiểu thư nhà Trang viên ngoại, cũng có chút ít hiểu biết. Cây đàn  tranh làm từ thứ gỗ màu đen bóng, dọc thân có khắc hoa văn màu đỏ tươi,  uốn lượn mềm mại đến nỗi khiến cho lòng người si mê, ta nhìn tới ngây  ngốc, muốn chạm vào nhưng không dám. Nó hẳn là vật bày ra cho Vong Tịch  ngắm mà thôi, giống như mấy chậu hoa lan trước đây, chẳng may hư hại gì  hậu quả sẽ không thể lường trước được, 
Tuyên bà bà cũng đã dặn. 
Vong Tịch vuốt nhẹ phím đàn, dây đàn trong veo như nước, khẽ phát ra âm  thanh vui tai. Và ông ta gảy, một điệu nhạc tươi vui chưa từng thấy.  Hạnh phúc như một cơn gió xuân phút ban đầu và sau đó là cả một vườn  hương. Ta nghe âm thanh sự sống vang vào từng ngõ ngách, ấm áp lan tỏa.  Cảm giác toàn thân bồng bềnh trôi trong một biển xuân nóng ấm, hy vọng  và vui sướng thấm vào từng thớ thịt. 
Rồi tiếng đàn lặng dần, trăn trở, suy tư, dằn vặt và tự hỏi, hoa tàn  lụi, biết mà chẳng thể cứu vãn, tình yêu mất, có hay nhưng bất lực không  níu kéo lại được. Trước mắt ta hiện lên ảo ảnh, bóng hình một cô gái  đang vuốt nhẹ phím đàn tranh vốn đặt trước mặt ta, cười một tiếng lảnh  lót, nàng lướt ra giữa phòng và khẽ xoay người, ảo ảnh nàng xuất hiện  nơi nơi, nỗi nhớ nhung kết đọng thành thực chất.
Tiếng đàn dằng xé, ta đột nhiên nhận ra một nguyện vọng, Vong Tịch dường  như muốn nàng ta cùng mình tấu khúc nhạcc. Nhưng bóng hình cô gái không  hay biết hoặc làm như không biết, nhảy múa và chạy chơi quanh phòng, mờ  ảo như làn sương sớm. Nỗi mong mỏi ấy kịch liệt đến độ nó thôi thúc ta  phải làm một cái gì đó. Và ta vươn tay, đụng vào phím đàn, dây đàn tranh  đột nhiên đứt phựt, và dây đàn thất huyền trong tay Vong Tịch cũng đứt.  Ảo ảnh tan biến như chưa từng có, Vong Tịch ngẩng phắt đầu, một thoáng  ngơ ngác hiện lên trên khuôn mặt lúc nào cũng hờ hững. 
Rồi đột nhiên ông ta quay về với bản mặt hờ hững vốn có, lạnh lùng phất  tay, một làn gió lạnh toát kéo giật ta về phía sau, lao thẳng hướng một  trụ đá. Trước khi thân hình nhỏ bé của ta đập trúng cột trụ, đột nhiên  từ bên phải có một luồng sức mạnh nóng ấm đẩy tới, ta liền bay ngoặt  sang trái và ngã lăn ra nền đá lạnh. 
Liều mạng thở dốc, ta ngẩng đầu, giờ khắc ấy chính bà bà đã ra tay cứu  ta. Vong Tịch lạnh nhạt nhìn bà một lúc, rồi đột nhiên xuất hiện cách đó  tầm bốn trượng, hướng đi chính là nơi ta ngã. Ta hốt hoảng lùi về sau,  chật vật mãi vẫn không đứng nổi, chỉ nghe bà bà hét lớn :
Quân chủ.
Bàn tay giá lạnh của Vong Tịch vừa kề gần sát cổ ta thì luồng sức mạnh  của Tuyên bà bà  lại ập tới ném mạnh ta về phía giá gương. Ta thoát chết  chỉ trong gang tấc. Quân chủ lạnh lùng quay đầu lại nhìn, Tuyên bà bà  thoáng vẻ do dự rồi nhắm chặt mắt nói :
Cây đàn hỏng thì đã sao chứ, vốn nó nên chôn theo con tiện nhân kia từ lâu rồi.
Vong Tịch không nói gì, lại nhằm hướng ta ngã mà đi, y vừa xách được cổ  áo ta lên thì thân hình Tuyên bà bà vụt xuất hiện bên cạnh. Ông ta lập  tức vung tay ném ta về phía chiếc gương khổng lồ ở phía sau, khi bà bà  muốn bay lên đỡ lấy thì Vong Tịch nghiêng đầu, hờ hững đánh một chưởng,  vừa đủ để tạo hiệu ứng cản đường. Khoảnh khắc ấy, ta thấy khuôn mặt  Tuyên bà bà thật sự rất tuyệt vọng, dường như mọi thứ đã chấm hết. Khi  lưng ta chạm vào mặt gương buốt lạnh, một cỗ lực hút kéo mạnh ta, khiến  ta dán chặt lên gương, không nhích nổi dù chỉ một phân. Các quả cầu ánh  sáng điên cuồng chuyển động, một luồng hơi thở lạnh buốt tới gần sau  gáy. Ta lại ngửi thấy hương vị của cái chết, đột nhiên, một luồng  tư  tưởng mát lạnh chạm vào ý thức của ta, dịu dàng đến độ khiến ta ngơ  ngẩn. Vài quang điểm đột ngột chuyển hướng, nhanh chóng chui vào người  của đứa trẻ bất hạnh này, và thật kỳ lạ, đột nhiên, lực hút biến mất và  ta rơi xuống.
Tuyên bà bà mỉm cười nhẹ nhõm, rồi vội vã tung mình lên cao, đột nhiên  biến thành một con rồng dài trên trăm trượng, toàn thân có vảy màu tím  nhạt. Bà dùng móng quắp lấy ta còn đang ngơ ngác, sững sờ, bay thẳng về  phía hành lang tối tăm. Hình dáng đơn độc cùng vẻ mặt hờ hững của Vong  Tịch quân chủ lùi nhanh về phía sau. Ta kinh hãi nhận ra, trên mặt gương  khổng lồ không biết từ bao giờ đã xuất hiện một cặp mắt màu đỏ đục. Nó  nhìn chằm chằm hướng ta rời đi, dường như có chút điên cuồng. Mặt sàn  của sành chính lập tức kết băng. Hàn khí đuổi tới khiến toàn thân ta  lạnh toát, những chỗ mà ta và bà bà đi ngang nhanh chõng phủ một lớp  băng mờ đục…
Tiếng gió rít qua tai, u ám và đau thương như lời than  khóc cho người bạc mệnh. Phía sau, hàn khí cuồng điên uốn mình đuổi  theo, sàn nhà và tường bao nơi nó đi qua đều nhanh chóng kết một lớp  băng mờ đục. Cái lạnh chạy dọc sống lưng của ta, tê buốt đến độ phút  cuối đã mất hết cảm giác. Vảy cứng nơi móng của Tuyên bà bà liên tục cọ  vào hông, ta chỉ còn cảm thấy một chút đau đớn thoáng qua, nhẹ như một  cánh hoa đáp xuống làn nước xanh trong. Mệt mỏi tới độ chỉ muốn thiếp đi  mãi mãi…
Tuyên bà bà bay thẳng vào một sảnh đường rộng lớn, khoảnh khắc bà lướt  ngang qua khung cửa, ta mơ hồ nhìn thấy vài bóng đen chạy vụt vào trong,  chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Cánh cửa gỗ nặng nề đóng sập lại đằng  sau lưng, thoáng nghe tiếng ầm ầm của gió lạnh va thẳng vào cửa. Các hoa  văn chạm dọc cánh cửa sáng ánh màu vàng nhạt, không gian đột nhiên yên  tĩnh lại. Và ta ngất đi. Hình ảnh cuối cùng là bà bà hóa lại thành hình  người, khẽ cúi đầu xuống nhìn ta.
Không biết bao lâu sau, ta tỉnh dậy, cảm thấy hít thở đã dễ dàng hơn.  Lật chiếc chăn mềm mại ra, ta mờ mịt ngó quanh. Trước mắt ta là các giá  sách cao tới chạm trần. Gía nến có ở khắp nơi, tỏa ánh vàng kim dịu nhẹ.  Vài người đang yên tĩnh xem sách, một số khác cầm quả cầu thủy tinh,  trầm ngâm không nói. Trong số đó có chừng bốn nữ và bảy nam, ta chậm  chạp ngó quanh, một cảm xúc xao động khó nói thành lời, thì ra ở đây vẫn  còn những người khác. 
Một thanh niên có mái tóc màu bạch kim ngước lên lạnh nhạt nhìn thoáng  qua ta, rồi ngay lập tức cúi đầu xuống. Ta đành nuốt lại câu chào đang  định thốt lên. Nhìn quanh quất, ta thấy Tuyên bà bà đang đứng bên cạnh  một ô cửa sổ lớn, im lặng ngó ra ngoài.
Ô cửa đó không nhìn về triền đồi xanh mượt cỏ mà ta hay  say mê ngắm mỗi ngày, nó trông thẳng ra không gian tăm tối với hàng vạn  hòn đá đang bay lơ lửng. Ta tò mò tiến lại gần, kiễng chân ngó ra. Đánh  mắt về phía tay trái là bờ tường uốn lượn vô cùng mềm mại, được xây bằng  thứ đá đen đục, ánh màu lam nhạt. Một khu điện các cao vượt hẳn lên  thấp thoáng ở phía xa, ta chợt nhận ra đó là nơi mình đã ngủ gục khi mới  tới chốn này, là sảnh điện Vong Tịch quân chủ ở. Không ngờ bà bà đã đưa  ta đi xa tới vậy.
Nhưng cái khiến ta phải ngạc nhiên trợn mắt là bờ tường  nối liền sảnh điện nọ với căn phòng này đã kết một lớp băng dày đặc, tỏa  sương lạnh trắng xóa. Mỗi khi tiếng long ngâm vang lên từ khu điện các,  hào quang lục sắc sẽ sáng bừng cả không gian, toàn bộ lớp băng kêu ken  két, cuộn mình như muốn vươn tới ô cửa sổ. Nhưng bất lực, vì liên tục có  một luồng hào quang màu vàng kim hóa giải hàn khí lăm le tràn tới. 
-       Tại sao ngươi làm hỏng cây đàn ấy ? – Đột nhiên Tuyên bà bà thì thầm hỏi, đầu vẫn không quay lại.
-       Con không biết. – Ta hoang mang lắc đầu.
-       Tại  sao…………. ??? – Bà quay ngoắt lại, ban đầu chỉ nói rất nhẹ, một lúc sau  thì gầm lên, cả sảnh đường rung lên như có động đất. Đám nam thanh nữ tú  nọ vẫn điềm nhiên ngồi, không có ai ngẩng đầu xem trò vui. – TẠI SAOOO…  ?
Từ sau khi tỉnh dậy và ý thức được bà là một con rồng, sâu trong đáy  lòng ta nảy sinh một cảm giác kính ngưỡng pha lẫn sợ hãi. Nghe Tuyên bà  bà hét lớn như vậy, ta hoảng loạn lùi về sau, mặt trắng như sáp. Đôi mắt  bà vằn đỏ, nhảy nhót ánh lửa phẫn nộ. Rồi đột nhiên, ánh nhìn ấy dịu  lại, bà trở về là một bà lão móm mém lưng còng, hiền hậu mà ta hằng  biết. 
-       Thực ra  nó sớm nên hủy đi rồi. – bà thờ dài đầy mệt mỏi, nâng đôi mắt phủ một  màn hơi nước mờ ảo  lên nhìn về phía điện các ở xa kia, lẩm bẩm những gì  ta nghe không rõ.
-       Thực ra sớm đã nên thế…
Bà lặng đi một lúc, lọn tóc mai trắng như tuyết khẽ lay động theo gió, dáng bà hơi còng, trông đơn độc và ưu thương tới đau đớn.
-       Ngươi hôn  mê hơn một ngày rồi, chắc cũng đã đói, vào trong kia kiếm lấy cái gì đó  lót dạ đi. – Bà thều thào. Một lúc sau lại cất tiếng. – Thân thể không  sao chứ ? Ta đã giúp ngươi chữa trị một chút, hẳn là…
-       Vâng, con cảm thấy rất khỏe ạ.
Bà gật nhẹ, không nói thêm. Ta mở miệng định nói, nhưng cuối cùng vẫn  chọn cách quay đi. Ta đã muốn kể bà bà nghe về giấc mơ của ta, cánh đồng  cỏ trải dài và một vầng trăng sáng trong, đẹp đến độ ta hạnh phúc tới  rơi nước mắt.
Tuyên bà bà ngửa đầu nhìn vào một vòng xoáy nhỏ, nơi bóng tối đậm đặc  hơn ở phía xa, môi mím lại đầy lo âu. Bàn tay bà khẽ siết chặt.
-       Cầu Long thần bảo hộ cho quân chủ.
Nơi đáy mắt A Linh thoáng một chút ánh bạc khó nhìn thấy, khoảnh khắc sau đã biến mất tăm. 
Giấc mơ đó : Nguyệt Long bay lượn, thiên tiên ca múa. Ly rồi lại hợp, hợp rồi lại tan…
Hàn khí trùng thiên, oanh kích toàn bộ không gian, các  tảng đá vô duyên ở gần lặng lẽ tan thành cho bụi. Vòng xoáy nhỏ nọ lại  đậm màu hơn một chút……..
**           *
Lệ Lan phu nhân ngồi trên tràng kỉ, khuôn mặt đanh lại, môi mím chặt và  đầu mày khẽ nhíu. Cánh tay trắng muốt ưu nhã nâng cằm, ngón út của nàng  vô thức mân mê bờ môi căng mọng. Khép chặt mắt lại rồi mở ra, chừng như  nàng ta đang phải kiềm chế một cơn thịnh nộ khủng khiếp. Tiếng kêu khóc  của A Cầm vọng lại từ ngoài sân, khiến Lệ Lan không dằn được lòng mà  siết quai hàm lại, bộ ngực căng đầy phập phồng một cách phẫn nộ. Đã hơn  một tuần nay rồi, từ khi con oắt Linh nhi kia mất tích, nàng liên tục bị  làm phiền bởi tiếng than khóc của A Cầm. 
Lệ Lan phu nhân cắn răng suy nghĩ thiệt hơn, muốn ngay  lập tức cho người kéo con nhỏ phiền hà kia đi, lại e mang tiếng tàn  nhẫn. Nàng hồi tưởng lại khoảng thời gian ba ngày sau khi A Linh mất  tăm, Cầm khóc tới muốn ngất đi trước sân hòng cầu xin nàng phái thêm  người đi tìm tỷ tỷ. Lúc ấy nàng đang hầu hạ cho Tô đại nhân. Thân vận  một bộ váy lụa mỏng manh, tôn lên làn da mềm mại và thân hình bốc lửa,  Lệ Lan yêu kiều dựa đầu vào vòm ngực của Tô Thần Hi, lẳng lơ dùng miệng  đút cho hắn những trái nho căng mọng. Tô gia gia chủ siết chặt eo nàng,  nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ thon dài, rồi đột nhiên cười nhạt.
-       Hài nhi  của ngươi than khóc như vậy, người vẫn có thể an tâm hầu hạ ta, thật  đúng là chuyện hiếm có. – Giọng trầm khàn, dụ hoặc như đêm tối.
Lệ Lan cứng người, không rõ ý của Tô đại nhân là gì. Y vốn tàn nhẫn, lại  hỉ nộ vô thường, lúc này đem chuyện đó ra nói quả thật ý khen chê khó  xét. Huống chi nàng không nhìn thấy rõ biểu tình của y. 
-       Thiếp đã  cho người đi tìm quanh. – Nàng ta cẩn thận dùng tông giọng ngọt dịu mà  đáp lại, nũng nịu cúi xuống như muốn trông thấy mặt Tô Thần Hi.
Tô  gia gia chủ nở nụ cười lạnh khốc pha chút châm biếm, qua khóe mắt, Lệ Lan nhìn thấy điều ấy, nàng ta vội thêm :
-       Nhưng  cũng vì thiếp không thích nổi… Thật là…- Kèm theo là một tiếng thở dài  êm ái, khiến người nghe cảm thấy toàn thân như tan chảy.
Tô Thần Hi đột ngột đứng dậy, dùng bàn tay bóp chặt cằm nàng kéo sát về  phía y. Đôi mắt đen thẫm, rét lạnh ấy chỉ còn cách Lệ Lan trong gang  tấc, nàng ta thấy lạnh cả người. Y cười âm trầm :
-       Phải rồi,  đời này ngươi chỉ có thể thích được những thứ gì cao quý thôi, như Loan  nhi vậy. Ngươi cưng nó gấp trăm lần con đẻ của mình. Bởi vì người là kẻ  hạ đẳng, là kẻ nhơ nhớp, lúc nào cũng chí có thể ngước mắt lên ngắm  nhìn kẻ khác.
[SIZE=4
]Lòng nàng ta trầm xuống, đau xót nhưng kìm ngay lại được, đột nhiên cười mị hoặc, lẳng lơ hôn lên bàn tay buốt giá kia.[/SIZE]
-       Phải, bởi thiếp là kẻ thấp kém…
Tô Thần Hi mỉm cười ác độc, nhìn chằm chằm nàng ta, không nói thêm nữa.  Căn phòng mờ tối, khó mà rõ được hết biểu hiện trên khuôn mặt y.
Lệ Lan nghiến răng thoát ra khỏi những hồi tưởng, sự phẫn nộ bùng lên  khó mà kiềm chế nổi. Từ hôm ấy, đại nhân không tới đây lần nào nữa, phải  chăng câu trả lời của nàng ta có sơ suất gì ? Căm phẫn ném một chiếc  gối xuống sàn, mặt Lệ Lan vặn veo vì tứ giận. Nha hoàn bên cạnh giật nảy  mình, sợ sệt không dám ngẩng đầu lên.
Tiếng khóc lại vọng vào, nàng ta vò đầu, nhảy khỏi tràng kỉ, nghiến răng  muốn ra ngoài cho con oắt đấy một trận. Dung mama đang đứng hầu một bên  hấp tấp cầm lấy áo choàng chạy theo sau, cung kính khoác lên người  nàng.
Mặt đất đột nhiên rung chuyển. Cả hai một già một trẻ, một chủ một tớ  lảo đảo suýt ngã. Lúc đứng vững lại rồi thì kinh hoàng, hồi lâu không di  chuyển nổi. Một thị vệ mặt trắng như sáp chạy vào bên trong, nhìn thấy  bộ quần áo mỏng manh của Lệ Lan thì vội cúi đầu xuống, giọng y nhuốm vẻ  hãi hùng:
-       Bẩm phu  nhân, không hiểu vì sao toàn bộ rừng cấm bị đóng thành băng, hàn khí dữ  dội đã tràn qua Tuyệt Phong cư, chỉ còn cách nơi đây vài dặm đường mà  thôi.
Mấy dặm chìm trong băng tuyết, gió lạnh gào thét trong đau thương. Mọi  vật bị khí lưu kinh khủng ấy tràn qua, chỉ có kết cục là kết thành bang  giá…
Trong một căn mật thất tối tăm, có ai đó ngồi trên chiếc ghế lớn ở vị  trí chủ tọa, đầu gục xuống, không khí nhuốm mùi mục nát và chết chóc.  Rồi y đột ngột ngẩng đầu, khoảnh khắc ấy, đám dây leo xung quanh như  sống lại, uốn mình chuyển động. Khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn  khốc, y dùng tay đâm mạnh vào ngực trái của mình, một luồng khí đen rỉ  ra. Đám dây leo vang lên tiếng kêu rin rít đầy phấn khích.
-       Đến lúc rồi. – Giọng nói lạnh lẽo, ngập ngụa mùi hương của sự chết. 
Điên cuồng hút lấy thứ khí đen đó, đám ma đằng lớn lên nhanh chóng, rồi  chúng đục ngay một cái lỗ trên nền sàn, nhanh chóng chui xuống, để lại  hang loạt những âm thanh ầm ầm vang vọng, căn mật thất chừng như đang  rung lên. Người đàn ông  ngẩng đầu cười điên loạn…
Tuyên bà bà ngồi lặng bên cửa sổ, bờ môi già nua mím lại,  bàn tay run run cầm lấy chiếc kim bằng bạc, vụng về thêu những đường  nét thô cứng lên chiếc áo chưa hoàn chỉnh trong tay. Bên ngoài, một  tiếng nổ lớn lại vang lên. Trong không giang tối đen đã mơ hồ thấy được  hư ảnh một đầu rồng khổng lồ, đôi mắt đỏ rực, điên loạn, chừng như đã  mất hết lý trí. Thở ra một hơi dài, bà bà ngăn không cho những giọt nước  mắt cũ kỉ của mình chảy ra, khẽ cựa tấm thân gầy gò trên ghế lạnh, bà  ngước đầu nhìn vào trong phòng.
A Linh cô độc ngồi trong một góc phòng, không hé môi, đầu bé cúi xuống,  đôi chân ngắn đong đưa trên ghế. Chẳng ai quan tâm đến sự hiện diện của  đứa nhỏ. Bàn tay nó cầm một củ sắn đã nguội ngắt, thi thoảng đưa lên  miệng nhai một chút, nhưng dường như cũng không chú tâm lắm, vì ánh mắt  bé sao mà xa xôi quá. Nhìn bờ vai nhỏ gầy của con bé, Tuyên bà bà nặng  một nỗi buồn u ám. Trong đầu bà hiện lên cảnh tượng một bé trai ngồi  lặng bên đống đồ chơi, đôi mắt thẳm sâu, cằm tỳ lên đầu gối, sự buồn bã  chảy tràn ra không gian, kéo chùng cả nhịp thở êm nhẹ của bản thân nó.  Tấm lung nhỏ nhắn của bé trai hơi cúi, lạnh lẽo và đơn độc tới đau đớn.
Tuyên bà bà thôi không dám nghĩ tiếp, đó là những kỷ niệm tồn tại đã lâu  thật lâu, tòa thành trống và một đứa bé, độc lai độc vãng. Ngài ấy đã  gửi tuổi thơ mình vào hố đen cuộn xoáy, không có ban ngày và ban đêm,  tồn tại cô độc như một ánh tà dương sắp tắt hẳn. Vận mệnh trái ngang đến  như thế, kết cục cũng không bớt chút đau thương. 
Khoảnh khắc một đêm nọ, A Linh trong mơ màng gọi một tiếng bà, Tuyên bà  bà đã biết mình sẽ thích đứa nhỏ này. Cái giọng non nớt trẻ thơ ấy, bà  hoài niệm, những năm tháng quá khứ không thể vãn hồi, có một bé trai kéo  vạt áo thì thầm hỏi: “bà ơi, sao nơi này lại tối tăm tới như vậy”….
Vòng xoáy thẫm màu ngày càng chuyển động dữ dội, những tia sét đỏ như  máu cuốn quanh nó, uốn lượn mềm mại như một đám rắn nhỏ hung tàn. Đột  nhiên, một luồng hơi thở cực kì đáng sợ thổi qua những phiến đá khô héo  nằm lăn lóc trong hư vô, Tuyên bà bà biến sắc…
Lệ Lan phu nhân siết chặt gấu váy lụa, mồm hơi bạnh ra, hàng mi dài khép  hờ, nỗi sợ lan nhanh từ mặt sàn đá, thấm vào trái tim cằn cỗi của nàng  ta, lạnh toát. Ngay bên ngoài cổng gỗ của Lệ Lan cư, băng tuyết gầm thét  và lao đi như một cơn lũ, cuốn trôi và phá tan mọi thứ. 
Một đám thị vệ, nha hoàn túm tụm trong khoảnh sân, khuôn mặt ai nấy nặng  như đeo đá. Sự kinh hãi thấm vào từng góc cạnh trên con người họ.
-	Không sao đâu, sẽ không sao đâu. – Một người hầu già đột nhiên cất  tiếng, ông ta nâng đôi mắt mờ đục của mình nhìn về phía Lệ Lan. – 
Thưa phu nhân, nơi đây vốn xây dựng trên nền móng của một tòa tế đàn cổ  rất lâu về trước dùng để chấn giữ rừng cấm. Chúng ta sẽ an toàn, chút  thuật pháp còn lại sẽ bảo vệ chúng ta, phu nhân an tâm…
Giọng ông ta hơi run, nụ cười méo xệch, chừng như đến bản thân ông cũng  còn không tin chắc, nhưng Lệ Lan đột nhiên lại gượng gạo cười. Nàng ta  sẽ tin, vì mạng sống của mình, nàng sẽ tin, tin vào bất cứ thứ gì, dù  nghe giả dối thế nào đi chăng nữa.
Đám người còn lại ồ lên, một vài nha hoàn vuốt ngực, thở hắt ra, ai nấy đều mang vẻ nhẹ nhõm khó tả thành lời. 
-	Đó là do phu nhân phước lớn. – Kẻ nào đó đã kịp chêm vào một câu nịnh hót.
-	Đúng thế, trời cao có đức hiếu sinh. Haha, câu chuyện ấy hẳn là chính xác rồi, ta cũng thường nghe mẫu thân nói.
-	Ta cũng thế….
Rồi bọn chúng ồn ào tranh luận, tìm đủ mọi đường để cái truyền thuyết mà  ông lão lúc trước nói ra được thêm phần đúng đắn và chính xác. 
Đám người nói không ngừng nghỉ, tựa như đang tự thuyết phục chính mình.  Trước cái chết, sợ hãi quật ngã và khiến tâm hồn bất cứ ai rơi vào hoang  mang và tuyệt vọng. Dù chỉ là một hy vọng mong manh, ta thà tin nó có,  tin rằng một cánh cửa của cuộc sống đang hé ra, còn hơn mòn mỏi trong  tuyệt vọng để rồi chết đau thương. 
Đột ngột, một đợt tuyết lở dâng cao tới hơn chục trượng chồm tới Lệ Lan  cư, tiếng nói chuyện lặng hẳn. Mặt trời bị che khuất sau lớp tuyết lạnh  trắng xóa, bóng đen phủ lên khuôn mặt đám người. Tử vong lượn lờ quanh  đây.
A Cầm nghiến chặt răng, từ lúc trước bé đã quỳ ngay giữa sân trải sỏi,  nhưng không có ai lưu tâm tới, cái chết khiến tâm hồn người ta khép kín  lại. Lúc này Cầm đang giận dữ, nắm tay nhỏ xinh siết chặt tới bật máu.  Tại sao đợt tuyết lở khủng khiếp như thế lại không tràn tới mà hủy diệt  nơi này? Tại sao? Nhìn những khuôn mặt sáng rỡ vì đã thoát được cơn đại  nạn, bé thấy tim mình trào dâng một cảm giác khó nói thành lời, dường  như mọi vật xung quanh đều xám đi, tiếng cười biến thành những chiếc gai  sắc nhọn đâm mạnh vào lồng ngực đứa nhỏ. Hai nha hoàn được quản gia chỉ  định chăm sóc cho đôi tỷ muội lúc này đều đứng cạnh A Cầm, định kéo bé  đứng dậy, những kẻ trước nay luôn thờ ơ nhìn bé rơi nước mắt đột nhiên  tốt bụng lạ. Bởi vì quỳ thật lâu, đầu gối Cầm sưng tím và tụ máu, khó  khăn lắm mới đứng thẳng lên được. Nhưng bé không c 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện