[Dịch] Y Thống Giang Sơn

Chương 67 : Trăm sự chỉ tại thuốc mê

Người đăng: 

.
Mộ Dung Phi Yên định đuổi theo, nhưng đột nhiên cảm giác không còn tí hơi sức nào, hai chân bủn rủn, trước mặt tối sầm, thiếu chút nữa là đổ gục xuống ngất lịm. Cô cuống cuồng chống trường kiếm xuống đất mới đứng vững lại được. Sợ tên hái hoa tặc sẽ quay lại, cổ ngẩng đầu lên nhìn thì đã đã thấy tên đó bay qua tường bao, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Hồ Tiểu Thiên chạy đi cứu Nhạc Dao, đến giờ đã kịp tháo bao tải ra. Từ bên trong lần lượt lộ ra hai bàn chân sáng bóng nõn nà, mắt cá chân tròn trịa trong suốt, ngón chân giống hệt như cánh hoa. Lần đầu tiên Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy một đôi bàn chân đẹp hoàn mỹ đến như vậy, trong lòng chợt sinh ra cảm giác kích động muốn nhào tới cắn một cái. Không phải hắn là đồ ăn tạp, mà đôi bàn chân này thật sự thật quá đẹp. Hắn cắm đầu vào thưởng thức đôi bàn chân đó, không còn để ý gì tới bên phía Mộ Dung Phi Yên nữa. Thân thể mềm mại chợt khẽ lảo đảo, rốt cục Mộ Dung Phi Yên không trụ nổi nữa, phịch một tiếng ngã lăn ra đất. Hồ Tiểu Thiên đổ bao tải ra, bên trong là một người đẹp như hoa như ngọc, chẳng phải Nhạc Dao thì còn có thể là ai. Nhạc Dao nằm yên không nhúc nhích trước mặt hắn. Lúc này mưa đêm đang rơi xối xả, chẳng mấy chốc sẽ làm ướt sũng quần áo của cô ta. Đến lúc Hồ Tiểu Thiên ôm Nhạc Dao lên, định đưa vào trong phòng của cô ta thì cũng là lúc nhìn thấy Mộ Dung Phi Yên ngã nhào xuống bùn lầy. Hồ Tiểu Thiên thầm kêu không ổn. Hắn định gọi người giúp đỡ, nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị bản thân bác bỏ. Lúc này mưa gió ầm ầm, quá nửa người Vạn phủ đã chìm vào giấc mộng, cho dù có gọi người tới thì cũng chẳng giúp được cái gì. Huống chi, hắn phải giải thích toàn bộ mọi chuyện đang xảy ra với người nhà họ Vạn như thế nào? Việc cấp bách nhất vẫn cứ là kiếm chỗ cho hai cô nàng xinh đẹp này nằm yên ổn đã rồi tính sau. Hồ Tiểu Thiên ôm Nhạc Dao về phòng của cô ta trước, sau đó quay ra ôm nốt Mộ Dung Phi Yên vào. Sau khi đặt hai cô nàng xinh đẹp nằm song song trên giường Nhạc Dao, dưới ánh sáng của ngọn đèn, hắn thấy quần áo của hai cô nàng xinh đẹp này đã ướt đẫm, đường cong lả lướt của hai thân thể mềm mại đã hiện ra lồ lộ, quả nhiên là gợi cảm vô cùng. Hồ Tiểu Thiên chợt thấy nóng bừng cả người, nếu như được trái ôm phải ấp, hưởng thụ hết cái phúc của nhân sinh thì chẳng phải cuộc đời này đã thỏa giấc mộng thành tiên? Con hàng này tới bên cạnh hai cô nàng, thấy mắt hai người đều đang nhắm nghiền, mê man bất tỉnh. Hồ Tiểu Thiên tìm khăn mặt rồi nhúng vào trong chậu nước. Đang định lau mặt cho Nhạc Dao thì chợt nhớ lại sự việc đêm qua cô ta giả vờ ngất xỉu để lừa gạt mình. Hắn lắc đầu lầm bầm: "Giờ sao cô không đóng kịch nữa đi? Phụ nữ càng xinh đẹp thì càng giỏi lừa dối. Nhưng tôi đối xử với cô tốt như vậy, sao cô lại nhẫn tâm lừa gạt tôi?" Hồ Tiểu Thiên nhìn vào đôi môi anh đào kiều diễm ướt át của Nhạc Dao. Giống như bị ma xui quỷ khiến, hắn cúi đầu khẽ hôn phớt vào đôi môi đỏ tươi của Nhạc Dao một cái như chuồn chuồn lướt nước, rồi cảm thán: "Thơm thật!" Bản tính đâu có quân tử gì cho cam, nên hiện giờ con hàng này chẳng cần phải giả mạo ngay thẳng như Liễu Hạ Huệ làm gì cho mệt. Sau đó hắn đến cạnh Mộ Dung Phi Yên, nhìn chằm chằm vào mặt cô, nói: "Con gái không nên hung dữ như vậy, nhất là đối với tôi, còn dám điểm huyệt cả tôi? Nếu không cho cô một bài học nhỏ, cô không biết đến sự lợi hại của tôi." Hồ Tiểu Thiên đang định lặp lại động tác hôn phớt vào môi Mộ Dung Phi Yên như đã làm với Nhạc Dao, nhưng khi môi mình sắp chạm đến bờ môi anh đào của Mộ Dung Phi Yên thì hắn chợt nhớ ra, cô nàng này là Nữ Thần Bộ vang danh kinh thành. Chỉ cần để lại dấu vết dù là nhỏ nhất, cô vẫn có khả năng lần theo đó điều tra ra chân tướng. Không may cô điều tra ra được chính mình đã từng nhân cơ hội cô đang hôn mê để lợi dụng, thì mẹ kiếp, với bản tính nóng như lửa của cô nàng há có thể tha cho mình? Nghĩ đến đây, Hồ Tiểu Thiên tự nhiên sinh ra do dự, mím môi lại. Đột nhiên hắn chợt có ý nghĩ, lão tử sợ cô nàng cái rắm, chẳng phải chỉ một cô gái thôi sao? Làm tới! Nhất định phải cho cô nàng một bài học. Hồ Tiểu Thiên quyết định xong, đang định thực thi hình phạt nho nhỏ đối với Mộ Dung Phi Yên thì chợt nghe thấy cô phát ra một tiếng rên rỉ đầy nũng nịu 'Ưm!'. Lúc ban đầu, Hồ Tiểu Thiên cứ tưởng là mình nghe lầm. Tiếng rên rỉ đầy mê hoặc thế này thì dù trời có sập đi chăng nữa cũng không có khả năng phát ra từ miệng Mộ Dung Phi Yên được. Nhưng mà phải nói, tiếng rên đó thật sự là khêu gợi đầy kích thích a. Tiếng rên đó của Mộ Dung Phi Yên khiến Hồ Tiểu Thiên lập tức giật mình đánh thót, liên tục giật lùi lại hai bước. Hắn nghĩ Mộ Dung Phi Yên đã sắp tỉnh, nếu như nhìn thấy mình dán sát vào như vậy, có tới tám chín phần mười là cô nàng sẽ có phản ứng phòng vệ. Nhưng sau khi rên lên một tiếng, Mộ Dung Phi Yên vẫn không chịu tỉnh lại, mà cứ nằm trên giường rồi lật người, áp sát vào thân thể Nhạc Dao. Nhạc Dao dường như đã khôi phục được một chút ý thức, thân thể mềm mại quẫy một cái rồi dán chặt vào Mộ Dung Phi Yên. Cặp đùi trắng như tuyết vươn ra khỏi tà váy dài, giống y như dây leo quấn chặt quanh người Mộ Dung Phi Yên. Mặc dù cảnh tượng trước mặt đầy dục cảm, nhưng thật sự là hơi quá bất nhã, Hồ Tiểu Thiên thật sự nhìn không vừa mắt được nữa. Hắn lại gần, cẩn thận từng li từng tí gỡ đôi tay ngà ngọc cặp đùi mê hồn của hai người để cho họ tách hẳn nhau ra. Trong lúc hắn đang bận rộn tách hai cô nàng ra, Mộ Dung Phi Yên đột nhiên ôm cứng cánh tay của hắn, lầm bầm: "Nóng... Tôi nóng quá..." Hồ Tiểu Thiên vừa gọi Phi Yên để đánh lạc hướng, vừa từ từ rút cánh tay đang bị ép sát vào ngực cô của mình ra. Quả thật, cánh tay áp vào bộ ngực của cô có cảm giác mềm mại mà không thiếu đàn hồi, thật sự tiêu hồn, đúng là làm cho con người ta lưu luyến không muốn rời. Cô nóng, bổn đại gia còn nóng hơn, bây giờ tôi đang bị lửa dục thiêu đốt toàn thân đây! Phía sau, một thân thể mềm mại nóng hừng hực dán chặt vào lưng hắn. Hóa ra Nhạc Dao đã mơ mơ màng màng ngồi dậy, ôm chặt lấy eo hắn từ phía sau. Cánh tay Hồ Tiểu Thiên run lên, chiếc khăn ướt rơi tọt xuống giường. Thằng ôn này chợt hiểu ra, nhất định là thuốc mê của tên hái hoa tặc kia đã phát tác. Vừa rồi hắn đã tận mắt thấy tên hái hoa tặc thổi thuốc mê vào phòng Nhạc Dao, nhưng Mộ Dung Phi Yên đã trúng thuốc mê như thế nào thì hắn hoàn toàn không biết. Dưới sự bao vây của hai người, Hồ Tiểu Thiên vất vả lắm mới nhặt được cái khăn ướt lên rồi lập tức úp nó lên mặt Mộ Dung Phi Yên. Hắn định dùng phương pháp này để giúp Mộ Dung Phi Yên tỉnh lại đôi chút. Phương pháp đó dường như đã phát huy tác dụng. Bị khăn ướt đắp lên mặt, Mộ Dung Phi Yên lập tức mở choàng mắt ra, kinh ngạc nhìn Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên dùng sức gỡ hai tay Nhạc Dao ra. Không phải là hắn không muốn hưởng thụ cảm giác ôn nhu mê hoặc này, mà bởi vì thời điểm không thích hợp. Hai cô nàng này không có một chút ý thức nào, đã bị mê muội bởi thuốc mê. Hiện giờ, các cô hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì. Nhìn thấy Mộ Dung Phi Yên mở bừng mắt ra, Hồ Tiểu Thiên vui mừng hỏi: "Cô đã tỉnh?" Vừa dứt lời đã thấy Mộ Dung Phi Yên híp đôi mắt xinh đẹp lại, dáng vẻ hết sức kiều diễm mê hoặc. Hồ Tiểu Thiên tự nhủ, quen biết nhau lâu đến thế rồi nhưng bản thân chưa bao giờ từng thấy cô có biểu cảm như vậy. Miêu tả bằng một chữ thì là 'lẳng!' Hai chữ là 'lẳng lơ!' Nếu là trước kia, Hồ Tiểu Thiên nhất định sẽ cho rằng mình đã nhặt được bảo vật, nhưng đến giờ thì hắn không có ý nghĩ như vậy nữa. Cho dù hắn là một kẻ háo sắc, nhưng khi bản thân đột nhiên đối mặt với hai cô nàng liệt nữ* bị trúng thuốc kích dục, sự tương phản đến mức đối nghịch như vậy đã khiến Hồ Tiểu Thiên thực sự khó mà tiêu hóa nổi. Hồ Tiểu Thiên vội vàng vớ lấy khăn ướt định đắp lại lên mặt Mộ Dung Phi Yên thì cô đột nhiên tóm chặt lấy cổ tay của hắn. Cú tóm quá chặt khiến Hồ Tiểu Thiên cảm thấy xương cổ tay sắp vỡ vụn ra đến nơi, đau đớn đến mức thét lên thành tiếng. Hắn khẽ gọi: "Phi Yên, là tôi!" *Liệt nữ: người con gái thà chết để bảo vệ trinh tiết (Lạc Việt) Mộ Dung Phi Yên đột nhiên với tay lên, tóm vào cổ cái áo cổ tròn của Hồ Tiểu Thiên rồi giật mạnh xuống dưới. Cổ áo Hồ Tiểu Thiên lập tức bị xé rách tung, làm lộ ra vai phải. Thằng ôn này luống cuống chân tay. Kiếp trước cộng thêm cả kiếp này, đây mới là lần đầu tiên hắn rơi vào tình trạng như thế này. Mà không đúng, sao lại có cảm giác giống như dê lạc vào đàn sói vậy. Tự dưng không hiểu thằng ôn này lấy đâu ra sức mạnh, giãy ra khỏi sự giáp công của hai đôi chân ngọc ngà của Mộ Dung Phi Yên và Nhạc Dao. Cưỡng lại sức hấp dẫn đó thực sự đã phải mất không ít dũng khí. Hồ Tiểu Thiên vất vả lắm mới từ trèo xuống được giường, vội vàng lao về trước, mục tiêu là chậu nước. Hắn định dội cả chậu nước đó vào mặt hai cô nàng xinh đẹp đã trúng thuốc mê kia để họ tỉnh táo lại. Nhưng trên đời mười việc thì có đến tám chín là không như ý. Huống chi, trong số hai người đẹp mà hắn phải chống lại còn có một vị cao thủ võ công là Mộ Dung Phi Yên. Mặc dù ý thức Mộ Dung Phi Yên mơ hồ nhưng phản ứng vẫn không chậm đi một chút nào, cô lập tức vươn tay tóm chặt lấy đằng sau cổ áo của Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên ngả người về phía trước cố gắng thoát ra. Vừa nghe thấy một tiếng 'xoạt' vang lên thì cái áo cổ tròn của hắn đã bị Mộ Dung Phi Yên xé rách tung thành hai nửa, Hồ Tiểu Thiên lập tức trần trụi nửa thân trên. Con hàng này giãy ra được, vừa mới sải chân thêm được một bước thì chợt cảm giác bên hông trĩu xuống, hóa ra chiếc quần cộc đã bị người khác túm chặt. Hồ Tiểu Thiên quay đầu lại nhìn; Lần này không phải là Mộ Dung Phi Yên, mà là tiểu quả phụ Nhạc Dao mặt phấn má đào, cặp mắt mê hồn ướt rượt, đôi tay trắng nõn đang tóm chặt lấy cái quần cộc của mình. Lúc này Hồ Tiểu Thiên thật sự giống như bị sét giánh trúng đỉnh đầu. Mẹ kiếp, có lầm không vậy, từ chủ nghĩa bảo thủ đến cấp tiến hóa ra chỉ cách có một lằn ranh thuốc mê. Nhạc Dao kéo một cái đã làm cái quần cộc của hắn tụt tới tận đầu gối. Nhưng do dùng lực quá mạnh, thân thể mềm mại mất đà, cô ta ngã lăn xuống đất. Hồ Tiểu Thiên vừa lùi thêm được một bước nữa thì bị chiếc quần cộc trói chân, trong khi hai tay còn đang liều mạng giữ chặt lấy quần lót của mình, vậy là ngã ngửa xuống đất. Cái ót nện thẳng xuống mặt đất, đau đến mức thằng ôn này phải nhe răng méo miệng. Mộ Dung Phi Yên nhào lên tóm lấy búi tóc của hắn. Do dùng sức quá mạnh, Hồ Tiểu Thiên cảm giác da đầu sắp sửa bị cô lột ra cùng với búi tóc đến nơi, bèn van xin: "Phi Yên, là tôi..." Con hàng này chỉ còn thiếu mỗi nước hô cứu mạng nữa mà thôi. Đúng lúc này, trong tiếng tiếng mưa gió bên ngoài loáng thoáng có tiếng gõ mõ cầm canh vang lên, chắc là đám hộ viện trực đêm bên ngoài đi ngang qua. Hồ Tiểu Thiên chợt nghĩ ra, với tình hình như thế này thì dù có thế nào đi chăng nữa cũng không thể kêu cứu. Bởi nếu để cho người khác nhìn thấy, bản thân không biết giải thích thế nào cho xuôi, không cẩn thận là thân bại danh liệt như chơi. Mộ Dung Phi Yên nhìn Hồ Tiểu Thiên bằng đôi mắt mê hồn ướt rượt, nói: "Người ta... nóng quá..." Hồ Tiểu Thiên thảm hại bảo: "Vậy thì ra bên ngoài tắm mưa cho mát mẻ..." Hồ Tiểu Thiên cảm giác Nhạc Dao đang bò dọc theo bắp đùi của mình lên trên. Bị hai người đẹp ý thức hỗn loạn lột sạch chỉ còn lại có mỗi cái quần lót, trong đầu con hàng này hiện giờ chỉ duy nhất có một ý nghĩ, nhất định phải chèo chống đến cùng, cuộc đời đồng trinh này của anh đây không thể nào bị phá tan tành xác pháo một cách xui xẻo ngớ ngẩn như vậy được. Cuối cùng Nhạc Dao cũng lần tới quần lót của hắn, sau đó cặm cụi định xé rách nó ra. Hồ Tiểu Thiên dùng hai tay giữ chặt lại, quay sang Mộ Dung Phi Yên thì đã thấy gương mặt cô đang từ từ ghé sát lại, đôi môi anh đào càng lúc càng gần môi mình. Nếu như vừa rồi trong đầu Hồ Tiểu Thiên chỉ mong điều này xảy ra, nhưng đến khi điều mong ước đó biến thành sự thật thì thằng ôn này chợt phát hiện ra, sự thật không hề tốt đẹp như mong ước. Nhạc Dao vẫn luôn dịu dàng khả ái thì đến giờ cũng đã trở nên nóng nảy. Cô ta đột ngột cúi đầu, há cái miệng mang theo hơi thở thơm mùi đàn hương ra, cắn mạnh vào chỗ giữa hai chân Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên đau đến mức thét lên một tiếng thảm thiết. Tiếng thét đột ngột đó làm Mộ Dung Phi Yên giật nảy người. Cô hơi ngả đầu về phía sau lấy đà, sau đó tóm lấy cánh tay Hồ Tiểu Thiên rồi nhào tới cắn một phát vào ngực hắn. Trong đầu Hồ Tiểu Thiên sinh ra một nghi vấn đáng sợ, hai cô nàng này là người sói hay là quỷ hút máu đây? Đau đớn có thể khơi dậy ý chí chiến đấu của một người, đau đớn cũng có thể khiến cho một người đàn ông tạm thời mất đi bản tính thương hoa tiếc ngọc, chỉ trong nháy mắt biến thành ý chí sắt đá vùi hoa dập liễu. Hồ Tiểu Thiên giơ chân lên đá thẳng vào bụng Nhạc Dao. Cô nàng Nhạc Dao mong manh yếu đuối như một đóa hoa thì làm sao có thể chịu nổi cú đòn đó của Hồ Tiểu Thiên, lập tức bị hắn đá văng ra. Tiếp đó Hồ Tiểu Thiên vươn tay phải túm thẳng vào ngực trái của Mộ Dung Phi Yên, nghiến răng véo mạnh một cái. Trong lòng thầm nói, không phải tôi nhẫn tâm xuống tay, mà bởi vì các cô xuống miệng quá độc ác, tôi làm thế này được gọi là phòng vệ chính đáng. Nếu anh đây không quyết đoán ra chân, chỉ sợ ngay cả mệnh căn cũng bị cắn đứt. Mộ Dung Phi Yên bị hắn véo đau buốt tới tận óc, trong nháy mắt rõ ràng đã tỉnh táo lại được một chút. Khi nhìn thấy tay Hồ Tiểu Thiên vẫn đang tóm chặt lấy ngực mình, cô hiển nhiên là vừa xấu hổ vừa cấp bách, vung bàn tay trắng hồng như phấn lên giáng thẳng vào mũi Hồ Tiểu Thiên. Trong cơn giận dữ, cú đánh này đương nhiên là không hề nể nang gì. Hồ Tiểu Thiên bị cú đấm này đánh ngã ngửa ra sau, cái ót lại bình! một tiếng đập xuống đất. Thằng ôn này choáng váng, nhưng may mắn là vẫn chưa ngất xỉu. Nhưng tình trạng như vậy còn tệ hơn cả ngất xỉu, mũi chảy máu ồng ộc. Đến thời điểm này, bản lĩnh bĩnh tĩnh gặp nguy không loạn hơn người của Hồ Tiểu Thiên mới được thể hiện ra đầy đủ. Không ngất xỉu cũng phải giả vờ ngất xỉu, thời điểm thế này, chỉ có giả vờ ngất xỉu thì mới có thể lừa dối qua ải. Vừa rồi Hồ Tiểu Thiên ra tay đủ ngoan độc, véo mạnh đến mức ngực trái Mộ Dung Phi Yên đau buốt óc, đến giờ vẫn chưa trở lại bình thường. Ban đầu, cô thẹn quá hoá giận, hận không thể một đao chém chết cái đồ đê tiện thừa cơ hội lăng nhục chính mình. Nhưng khi nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên nằm thẳng đuỗn trên mặt đất, mặt và cổ bê bết máu tươi, cô lập tức lại cảm thấy sợ hãi. Đầu óc đột nhiên trở nên choáng váng, cô sợ hãi vội vã cố gắng đứng dậy, lảo đảo đi tới cửa chính, đẩy cửa phòng rồi đi ra ngoài trời. Mưa đêm vẫn đang rơi, nhanh chóng tưới ướt đẫm quần áo Mộ Dung Phi Yên. Cô lấy tay che mặt, trong lòng hoang mang lẫn hỗn loạn trước nay chưa từng có. Bàn tay cô tê liệt không có cảm giác gì truyền về đại não, cô thậm chí không biết được trên mặt mình là nước mưa hay là nước mắt nữa. Một tia chớp xé rách màn đêm âm u, đồng thời xé toạc ra một khe hở trong tâm trí đã rơi vào tình trạng hỗn loạn của Mộ Dung Phi Yên, cô đột ngột ngẩng đầu lên. Trong ánh chớp sáng ngời, đôi mắt đẹp chẳng những không hề nhắm lại mà trái lại còn mở to hết cỡ. Cô thì thào: "Tiểu Thiên. . ." rồi đột ngột xoay người chạy vào trong phòng. Hồ Tiểu Thiên vẫn đang nằm chỏng vó trên mặt đất, nhưng đầu óc con hàng này vẫn rất tỉnh táo. Vừa rồi, tiếng sấm rền đột ngột vang lên liên tiếp đã làm cái thằng ôn này kinh sợ run rẩy một trận, cũng may là cảnh tượng đó không bị Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy. Máu mũi đã ngừng chảy, nhưng đầu óc mặt mũi thì đã be bét máu, nhìn có vẻ tương đối kinh sợ. Quay vào trong phòng, Mộ Dung Phi Yên mới thấy rõ hơn tình trạng thê thảm của Hồ Tiểu Thiên. Khi từng hình ảnh của toàn bộ những gì vừa xảy ra lướt qua trí óc mình, cô mới biết được, vừa nãy vì mình bị lừa hít phải khói độc của tên hái hoa tặc cho nên thần trí đã trở lên hỗn loạn mất tự chủ. Còn về phần bản thân đã làm những gì thì cô hoàn toàn không nhớ ra nổi. Cúi đầu quan sát Hồ Tiểu Thiên, mặt mũi bê bết máu tươi chính là tác phẩm của cú đấm do mình đánh. Nhìn kỹ hơn, thằng ôn này hầu như đã bị lột sạch sẽ toàn thân, hai tay vẫn đang túm chặt lấy quần lót. Phải nói là hắn cũng chỉ còn lại mỗi một món đồ như vậy để che thân. Nhìn thấy thân hình gần như khỏa thân của Hồ Tiểu Thiên, Mộ Dung Phi Yên tự nhiên đỏ ửng mặt, nhịp đập trái tim gia tốc. Giống như có một sợi lông chim đang mơn trớn trêu chọc sâu trong tận đáy lòng, một cảm giác kỳ quái xông thẳng lên đầu, Mộ Dung Phi Yên lập tức ý thức được không ổn, vội vàng hít một hơi dài, nhắm mắt thở sâu. Xem ra, độc trong cơ thể vẫn chưa được trừ khử hoàn toàn. Cô âm thầm nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh. Sau khi vững tin là mình đã có thể khống chế tốt bản thân, cô mới mở mắt ra. Trên ngực trái Hồ Tiểu Thiên sờ sờ có một vết cắn đập ngay vào mắt, da thịt bị cắn be bét, vết thương vẫn đang chảy máu tong tong. Dù sao cũng xuất thân từ bộ khoái, qua dấu vết để lại trước mặt, Mộ Dung Phi Yên nhanh chóng suy đoán ra chuyện gì vừa mới xảy ra. Tình trạng hiện giờ của Hồ Tiểu Thiên chắc hẳn là do cô và Nhạc Dao ban tặng. Hai người các cô đều bị ngấm thuốc mê, mất đi lý trí nên đã xé rách quần áo Hồ Tiểu Thiên, còn cắn hắn nữa. Mộ Dung Phi Yên xấu hổ không dám nghĩ thêm nữa. Lại nhìn tới vết cắn trên ngực Hồ Tiểu Thiên, dựa theo dấu răng thì rõ ràng là tác phẩm của chính mình. Trời ạ! Sao mình lại cắn vào chỗ đó của hắn, hơn nữa lại còn cắn mạnh như vậy? Nhìn xuống dưới một đoạn nữa, cô chợt thấy trên quần lót Hồ Tiểu Thiên cũng có một vết cắn. Màu đỏ trên mặt Mộ Dung Phi Yên lan đến tận cổ, cô không dám nhìn nữa, cũng không dám nghĩ tiếp. Đã xong! Nếu vết cắn này là do ta cắn, vậy thì dù có chết ta cũng không rửa sạch sự ô uế của mình rồi. Ông trời ơi, vì sao người nỡ trêu đùa con như thế! Lại một tiếng sấm rền vang. Mộ Dung Phi Yên bị tiếng sấm đánh thức. Cô thăm dò hơi thở của Hồ Tiểu Thiên, sau đó bắt mạch cho hắn. Hô hấp và nhịp đập trái tim của Hồ Tiểu Thiên coi như ổn định, chắc tính mạng không có gì phải đáng ngại. Có lẽ vừa rồi mình đã xuống tay quá nặng, một quyền đánh hắn ngất xỉu. Hồ Tiểu Thiên đâu có ngất xỉu, nhưng lúc này không dám mở mắt. Thật quá xấu hổ, thật quá mất mặt rồi, tốt xấu gì mình cũng là một vị quan lớn, ai ngờ bị hai cô nàng đè ra lột thành cái dạng này, còn cắn cho trên người chỗ thâm chỗ tím nữa chứ. Vết thương trên mặt vẫn chưa đáng là cái gì, bên dưới bị Nhạc Dao cắn cho một cái rất mạnh, đến giờ vẫn còn đau rát, nhưng hắn lại không dám kiểm tra xem sao. Dù vậy, hắn vẫn cảm nhận được có lẽ không có chuyện gì lớn. Cảnh ngộ bi thảm này, có nói ra cũng chẳng có ai tin. Sau khi vững tin Hồ Tiểu Thiên vẫn còn sống, Mộ Dung Phi Yên dời bước đi tới bên cạnh Nhạc Dao. Cô tiện tay bê chậu nước trong phòng lên, thẳng tay xối lên người Nhạc Dao. Phương pháp làm người khác tỉnh lại này ít nhiều mang tính đơn giản và thô bạo, nhưng xác thực là có hiệu quả. Bị nước lạnh tập kích, Nhạc Dao mở choàng mắt ra, hít sâu một hơi rồi ngồi dậy. Vừa rồi bị Hồ Tiểu Thiên đá cho một cú không nhẹ, cô ta ôm bụng, mặt tái nhợt hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra ······ a!" Nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên mặt mũi bê bết máu nằm dài dưới mặt đất, cô ta sợ tới mức hét ầm lên. Mộ Dung Phi Yên đâu có ngờ cô ta hét lớn tới như vậy, vội vàng bịt kín miệng cô ta, giận dữ bảo: "Kêu cái gì? Có phải muốn tất cả mọi người cùng biết ở đây xảy ra chuyện gì hay không?" Nhạc Dao bị cô bịt kín miệng, đôi mắt xinh đẹp hiện lên nét sợ hãi. Đợi cảm xúc của cô ta bình ổn lại, Mộ Dung Phi Yên mới buông tay ra, khẽ nói: "Vừa rồi có một tên hái hoa tặc lẻn vào trong phòng cô, phun thuốc mê làm cô bất tỉnh với ý đồ bắt cô đi. May mắn là chúng tôi kịp thời phát hiện, đã cứu cô thoát khỏi bàn tay của tên hái hoa tặc đó." Nhạc Dao định đứng dậy thì chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa, đành phải bò đến bên cạnh Hồ Tiểu Thiên. Cô ta chẳng còn biết đến thẹn thùng gì nữa, lay bả vai trần của Hồ Tiểu Thiên, gọi: "Hồ công tử, Hồ công tử. . ." Hai mắt Hồ Tiểu Thiên vẫn nhắm nghiền. Đã giả vờ thì phải giả vờ cho chót, giờ mà tỉnh lại chỉ tổ làm cho tất cả cùng phải xấu hổ. Nhạc Dao nhìn sang Mộ Dung Phi Yên, nước mắt rưng rưng, hỏi: "Rốt cục là công tử bị làm sao vậy?" Mộ Dung Phi Yên ảm đạm thở dài đáp: "Vừa nãy vì đuổi bắt tên hái hoa tặc kia, tôi đã giao cô lại cho anh ta chăm sóc. Đến lúc tôi quay lại thì đã thành ra thế này." Hồ Tiểu Thiên nghe không sót một chữ nào, trong lòng thật sự phải bội phục. Phụ nữ ơi là phụ nữ, nói dối trơn tuột chẳng cần phải nghĩ. Mình vẫn luôn cho rằng Mộ Dung Phi Yên thực chất là người trong mắt không lẫn được một hạt cát, là người luôn bênh vực lẽ phải. Nhưng có ngờ đâu, đến thời điểm quan trọng, cô nàng này rõ ràng lại biết lúc nào cần nói dối, tự tìm đường thoát thân cho mình. Bởi vậy, việc mình bị lột sạch, bị cắn chảy máu, bị lăng nhục đều đổ hết trách nhiệm lên đầu Nhạc Dao. Chỉ cần mình không nói ra, cô nàng Nhạc Dao nhất định phải gánh nỗi oan ức này rồi. Nhạc Dao tin thật, lại nhìn Hồ Tiểu Thiên bị lột sạch chỉ còn lại có cái quần lót, vết cắn trước ngực nhìn thấy mà giật mình, lập tức vừa xấu hổ vừa cấp bách, nước mắt tí tách rơi xuống. Cô ta nói bằng giọng run rẩy: "Nhưng tại sao quần áo của công tử lại biến thành thế này. . ." Mộ Dung Phi Yên lại thở dài: "Quần áo của anh ta bị xé ······" đến đây cô không thể nói tiếp được nữa. Tâm hồn thiếu nữ của Mộ Dung Phi Yên tràn đầy hổ thẹn, không phải tôi nham hiểm, mà chuyện ngày hôm nay thực sự quá khó xử đi. Tôi không thể nào nói ra, quần áo của hắn là do hai người chúng ta hợp nhau lại lột ra. Có thể nói, vết cắn trên ngực là do tôi làm ra, còn những chỗ khác thì có lẽ không liên quan gì đến tôi. Nhạc Dao à Nhạc Dao, hôm nay đành bắt cô phải chịu oan ức rồi. Nhạc Dao xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Cô quỳ gối bên cạnh Hồ Tiểu Thiên, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào, chỉ biết lặng lẽ khóc nức nở. Thấy cô ta khóc thương tâm như thế, Mộ Dung Phi Yên thực sự cảm thấy không đành lòng. Nếu như nói toạc ra, có lẽ cô ta sẽ được san sẻ được phần nào gánh nặng, bởi khẳng định áp lực tâm lý mà Nhạc Dao đang phải gánh chịu lúc này vượt quá nhiều lần so với chính mình. Nhưng nếu bắt mình, một cô gái trinh trắng chưa hứa gả cho ai phải thẳng thắn thành thật kể lại toàn bộ câu chuyện vừa rồi ra, thì cô thà rằng chết quách đi cho rồi. Cuối cùng Nhạc Dao cũng thở dài, đứng dậy, bưng chậu đồng đi thay nước sạch, giúp Hồ Tiểu Thiên lau rửa vết máu trên mặt. Đến lúc này, cô ta đã bình tĩnh lại. Sau khi rửa sạch vết máu trên mặt Hồ Tiểu Thiên, Nhạc Dao thấy cái mũi của hắn đã sưng vù lên, trong lòng chợt sinh ra nghi ngờ, với sức lực của mình, làm thế nào có thể chế ngự một thanh niên cường tráng khỏe mạnh như hắn được? Khi Nhạc Dao nhìn đến thân thể cơ bắp cân đối khỏe đẹp của Hồ Tiểu Thiên, trái tim thiếu nữ chợt đập loạn lên. Cô ta bỗng nhận ra, thân thể cân đối khỏe đẹp của Hồ Tiểu Thiên có sức hút mãnh liệt đối với mình. Mộ Dung Phi Yên đột ngột bảo: "Có người đến!" Nhạc Dao sững người ra. Cô ta thực sự không hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào. Mộ Dung Phi Yên chỉ vào Hồ Tiểu Thiên đang nằm trên mặt đất, bảo: "Giấu anh ta đi!" Lúc này bên ngoài văng vẳng vang lên tiếng người hô hoán, Nhạc Dao lập tức bối rối: "Giấu vào chỗ nào?" Mộ Dung Phi Yên nhìn ngang ngó dọc rồi chỉ lên trên giường của cô ta, thì thào bảo: "Giấu anh ta vào trong chăn!" Lúc này bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa, Nhạc Dao chẳng còn nghĩ ngợi được nhiều, chung tay với Mộ Dung Phi Yên nhấc Hồ Tiểu Thiên lên rồi đặt lên trên giường. Mộ Dung Phi Yên nói: "Tôi đi mở cửa, cô nằm vào đi. Tôi sẽ bảo là cô bị bệnh, Hồ đại nhân cử tôi tới chăm sóc cô." "Cái gì?" "Mau làm theo lời tôi!" Mộ Dung Phi Yên nhanh tay dọn dẹp sạch sẽ những thứ vung vãi trên mặt đất rồi đi ra cửa. Nhạc Dao nhìn thấy cạnh giường có một chiếc áo đã rách toạc, hóa ra là cái áo cổ tròn của Hồ Tiểu Thiên, vội vàng nhét nó xuống dưới gầm giường. Cô ta định ẩn núp trên giường, nhưng vừa mới sờ lên người, thấy quần áo đã hoàn toàn ướt đẫm. Thay ra thì đã không còn kịp nữa rồi, cô ta đành phải mặc nguyên bộ quần áo ướt đẫm đó chui vào trong chăn. Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa bình bình, Mộ Dung Phi Yên đi ra mở cửa. Lúc này tuy trời vẫn còn đang mưa, nhưng đã ngớt đi nhiều. Bên ngoài cửa hóa ra là Vạn phu nhân dẫn theo một ả nha hoàn và bốn gã gia đinh tới. Vạn phu nhân không ngờ người mở cửa lại là Mộ Dung Phi Yên, gương mặt không dấu được nét kinh ngạc. Mụ ta ngắc ngứ hỏi: "Tại sao cô lại ở đây?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang