[Dịch] Y Thống Giang Sơn
Chương 65 : Thuật mở khí quản
.
Lý Hương Chi bị nghẹt thở và đã lâm vào hôn mê nên không cần tiến hành gây tê.
Tình huống vô cùng cấp bách, thời gian không cho phép Hồ Tiểu Thiên ung dung tiến hành phương pháp mở khí quản. Hắn nhanh chóng quyết định đầu tiên tiến hành giải phẫu mở màng nhẫn giáp cho bệnh nhân để trước tiên giảm bớt sự khó thở rồi sẽ tiến hành phẫu thuật mở khí quản.
Màng nhẫn giáp là phần thành khí quản nằm ở phần dưới sụn giáp và ở trên cuống họng. Do nằm giữa hai khối xương sụn nên phần thành này khá lớn, hơn nữa mạch máu, dây thần kinh đi chỗ này ít nên khi cắt ra sẽ không gây chảy máu nhiều và tổn thương sâu.
Hồ Tiểu Thiên nhanh chóng đeo khẩu trang tự chế vào rồi lấy dao giải phẫu. Xác định chính xác vị trí xong, lưỡi dao cắt vào phần da ở cổ Lý Hương Chi. Xung quanh vang lên từng trận kêu la hoảng sợ. Mấy người phụ nữ thân thích yếu vía sợ tới mức phải ngoảnh mặt đi. Bởi vì nóng lòng muốn cứu người nên vừa rồi Hồ Tiểu Thiên đã quên mất dọn dẹp không gian. Dẫu hắn đang cứu người nhưng động tác này lại là lấy dao cắt cổ nên đa số mọi người đều nghĩ rằng Hồ Tiểu Thiên căn bản là đang mưu sát rồi! Thậm chí đã có người hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Vạn Bá Bình dù sao cũng đã có kinh nghiệm chấn động về chuyện Hồ Tiểu Thiên mở sọ con mình nên giờ Hồ Tiểu Thiên có cắt cổ con dâu ngay trước mắt thì lão cũng có chút khả năng thừa nhận. Ít nhất lão biết rõ Hồ Tiểu Thiên đang cứu người chứ không phải giết người.
Khi màng nhẫn giáp bệnh nhân lộ ra, Hồ Tiểu Thiên dùng dao cắt ngang mở ra màng nhẫn giáp, lấy kéo kẹp mạch đầu cong từ trong rương ra mở rộng miệng vết cắt rồi dùng một đoạn cuống lau đã được khử trùng sẵn trước cắm vào trong đó. Động tác của Hồ Tiểu Thiên nhanh chóng dứt khoát. Sau khi cọng lau cắm vào, tình trạng hít thở không thông của Lý Hương Chi lập tức có thuyên giảm.
Khi tỉnh lại, cô ta trợn to hai mắt, ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi khôn cùng.
Hồ Tiểu Thiên an ủi cô ta: "Không có việc gì, đừng hoảng sợ. Cô tuyệt đối không nên cử động. Tiếp theo tôi sẽ giúp cô lấy dị vật trong cổ họng ra."
Dưới sự an ủi của Hồ Tiểu Thiên, Lý Hương Chi dần dần trấn định lại.
Giải phẫu mở khí quản thông thường đối với vị tiến sỹ y khoa Hồ Tiểu Thiên này là dạng tiểu phẫu nhỏ không thể nhỏ hơn được nữa. Có điều ở cái thời đại này không thể nghi ngờ lại là hành vi kinh thế hãi tục.
Tính cách cương quyết bướng bình khiến Hồ Tiểu Thiên rất ít để ý tới ánh mắt của người xung quanh. Có điều sau khi tới đây, hắn đã dần học được cách xem thời xét thế mà thích ứng với hoành cảnh xung quanh. Thế nhưng thời điểm hắn chuyên tâm vùi đầu cứu người bệnh thì sẽ xem nhẹ những thứ khác.
Giải phẫu dọc theo cổ, mở ra làn da và mô liên kết từ phần dưới xương sụn giáp kéo đến phần trên xương ức. Sau đó dùng kéo kẹp phanh giữa các tuyến cơ ức móng và cơ ức giáp ra để lộ ra phần tuyến giáp. Tuyến giáp của Lý Hương Chi có kết cấu sinh học khá lớn nên phải tiến hành chia tách bộ phận ở mé dưới, sau đó mới đẩy eo tuyến giáp lên trên để có thể làm lộ ra khí quản. Trong rương có chuẩn bị sẵn banh móc. Việc hỗ trợ dùng banh móc này không tránh đi đâu được đã rơi vào tay Chu Văn Cử. Tuy Chu Văn Cử và Hồ Tiểu Thiên mới rồi đã trải qua một trận cãi vã kịch liệt nhưng trong cả quá trình cấp cứu lão tỏ ra vô cùng phối hợp. Hồ Tiểu Thiên dặn lão hai cái banh dùng dức nhất định phải đều đặn vừa phải để cho tầm nhìn giải phẫu của mình luôn giữ ở giữa.
Trong quá trình giải phẫu, Hồ Tiểu Thiên vài lần dùng ngón tay tìm kiếm sụn nhẫn và khí quản, xác định vẫn giữ nguyên vị trí ở chính giữa. Đừng nhìn ngày thường Hồ Tiểu Thiên linh ta linh tinh bất cần đời nhưng một khi tiến vào trạng thái giải phẫu sẽ hết sức chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ. Sau khi xác định vị trí của khí quản, hắn đặt dao vào vòng khí quản thứ ba; dùng dao rất cẩn thận để tránh đâm thủng vách sau khí quản và vách trước thực quản.
Bởi đã có kinh nghiệm về cứu chữa Vạn Đình Thịnh lần trước nên hôm nay gia đinh Vạn phủ đặt đèn rất đúng chỗ, lợi dụng vài mặt gương đồng để ánh sáng tụ tập ở bộ phận được phẫu thuật. Hồ Tiểu Thiên rất dễ dàng phát hiện ra khối thịt bò tắc trong khí quản. Hắn dùng kéo kẹp kẹp lấy nó. Miếng thịt bò này lớn cỡ ngón tay cái. Lý Hương Chi do lúc ăn cơm không tập trung nên đã nuốt nhầm vào trong khí quản gây ra tắc nghẽn, nếu như không cứu kịp chỉ sợ giờ đã chết rồi.
Giải quyết xong cơ bản vấn đề tắc nghẽn khí quản thì xử lý khâu lại sau đó tương đối đơn giản. Vì để ngừa vạn nhất, hắn vẫn để nguyên ống thông khí quản. Nếu là như trước đây thì Hồ Tiểu Thiên sẽ còn phải lo lắng các vấn đề về biến chứng sau giải phẫu. Thế nhưng hắn phát hiện ra rằng ở thế giới này không biết do vấn đề thể chất hay do vi khuẩn gây bệnh ít hơn xã hội hiện đại nhiều nên mấy trường hợp giải phẫu hắn đã tiến hành không có xảy ra hiện tượng nhiễm trùng. Phải nói khả năng đầu lớn hơn. Ở đây khả năng tự hồi phục của cơ thể con người đều cao phi thường.
Hồ Tiểu Thiên dặn dò cẩn thận nhóm bà mụ, hầu gái chăm sóc Lý Hương Chi một hồi, nói cho bọn họ biết một ít kiến thức cơ bản. Dù sao đám người này cũng đều có kinh nghiệm hộ lý lão hai Vạn gia nên bắt tay vào cũng chẳng gặp khó khăn. Cứ bận bịu như thế, màn đêm đã muốn buông rèm.
Chu Văn Cử vẫn đứng đó lắng nghe Hồ Tiểu Thiên truyền thụ kiến thức hộ lý cho các bà mụ, hầu gái. Lão càng nghe càng thấy xấu hổ, càng nghe càng thấy giật mình. Tận mắt nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên cứu Lý Hương Chi từ bên bờ sống chết trở về xong, lão thán phục từ đáy lòng. Nếu đổi lại là lão thì khẳng định Lý Hương Chi đã chết rồi. Thực tế ra Chu Văn Cử cũng không phải hạng lừa đảo mua danh gì, tên tuổi thần y đệ nhất Tây Xuyên cũng không phải là bịa. Số ngườ được ông cứu chữa nhiều vô kể nhưng kiến thức ngoại khoa của ông ít đến đáng thương.
Trăm nghe không bằng một thấy, chỉ có người tận mắt thấy toàn bộ quá trình giải phẫu của Hồ Tiểu Thiên mới hiểu rõ được cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi coa khác.
Lúc Hồ Tiểu Thiên đi rửa tay, Chu Văn Cử cũng tiến đến rửa. Ánh mắt hai người gặp nhau đã không còn ý thù địch như lúc trước. Chu Văn Cử mím môi, lấy hết dũng khí nói: "Hồ đại nhân, vừa rồi lời nói và hành động của Chu mỗ không ra gì, nếu như có đắc tội xin rộng lòng tha thứ!"
Với thân phận, địa vị của Chu Văn Cử mà có thể chủ động xin lỗi một kẻ vãn bối quả đúng là không dễ. Hồ Tiểu Thiên cũng không phải dạng bụng dạ hẹp hòi, dù rằng vừa rồi ganh đấu với Chu Văn Cử một trận ra trò nhưng nhìn đến dáng vẻ cúi đầu, chủ động lấy lòng mình của người ta, hắn liền quên sạch sự bất mãn lúc nãy. Hắn cười nói: "Chu tiên sinh đừng có trách tôi mới phải. Tại hạ tuổi trẻ bồng bột, lời nói và hành động không ra gì phải là tôi mới đúng chứ."
Chu Văn Cử có phần xúc động nói: "Hồ đại nhân, Chu mỗ làm nghề y mấy thập niên cũng chưa bao giờ thấy qua phương pháp cứu người tuyệt diệu như thế. Xin thứ cho tôi kiến thức nông cạn, phương pháp chữa trị vừa rồi của Hồ đại nhân tên là gì vậy?" Dù Chu Văn Cử tự cho rằng mình giỏi nhưng đối với người có bản lĩnh thực như hắn rất bội phục, không ngại hạ mình thỉnh giáo, thái độ trở nên khiêm tốn rất nhiều.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Sư môn tôi gọi nó là giải phẫu."
"Giải phẫu?" Chu Văn Cử lặng yên nhấm nháp lấy từ ngữ mới lạ chưa bao giờ nghe qua này.
Lúc này, Vạn Bá Bình lại đây gọi hai người ăn cơm. Nếu như lúc trước lời nói của Chu Văn Cử đã khiến Vạn Bá Bình dao động lòng tin với Hồ Tiểu Thiên, nhưng con dâu cả đột nhiên gặp bất trắc, may mắn có Hồ Tiểu Thiên ra tay cứu chữa, lần ra tay này của Hồ Tiểu Thiên đã khiến sự nghi ngờ trong lòng Vạn Bá Bình hoàn toàn biến mất. Y thuật của Hồ Tiểu Thiên trong cảm nhận của lão đã gần như thần thoại rồi. Tuy rằng lão không hiểu gì về y thuật nhưng tình huống vừa rồi lão đều thấy được hết. Chu Văn Cử có danh xưng thần y đệ nhất Tây Xuyên cũng bó tay hết cách, chính nhờ Hồ Tiểu Thiên đứng ra mới cứu được con dâu lão. Ai cao ai thấp, trong lòng lão tất nhiên có một phán đoán sơ bộ rồi.
Đổi lại là lúc trước sẽ không ai nghĩ tới Hồ Tiểu Thiên và Chu Văn Cử có thể ngồi cùng một chỗ ăn uống. Nhưng mà trên đời này có quá nhiều thứ không tưởng được.
Lúc nâng chén chúc với Chu Văn Cử, Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: "Tôi mới nói rồi đấy. Trên đời này mọi sự mọi vật mỗi giây mỗi khắc đều không ngừng biến hóa. Vừa rồi khi tôi và ông tranh cãi kịch liệt, chúng ta đều sẽ không ngờ rằng một canh giờ sau đó lại có thể cùng ngồi đây nâng ly trò chuyện vui vẻ nhỉ?"
Chu Văn Cử lộ ra vẻ hổ thẹn: "Hồ đại nhân vẫn để bụng chuyện vừa rồi ư? Chu mỗ mượn chén rượu này để tạ lỗi với Hồ đại nhân vậy."
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Đâu có, đâu có. Chu tiên sinh nói như vậy khiến cho tôi xấu hổ. Vãn bối tuyệt không có ý mang thù gì. Mới rồi chúng ta là tranh cãi về học thuật, là tranh đấu của quân tử, nhận thức bất đồng mà thôi, cũng không phải thù hận cá nhân gì. Không phải trong mắt Chu tiên sinh tôi hẹp hòi như thế chứ?"
Chu Văn Cử cười nói: "Nếu ngài không để bụng vừa rồi tôi nói năng thô lỗ mạo phạm thì tôi cũng sẽ không bảo ngài nhỏ nhen đâu."
Hai người bốn mắt nhìn nhau cùng cười ha hả.
Với tư cách chủ nhà, Vạn Bá Bình thong dong đến sau. Cũng không phải lão cố tình chậm tiếp đãi hai vị khách quý này mà bởi vì chuyện trong nhà thật sự quá nhiều. Vạn Bá Bình vừa mới ngồi xuống thì bên ngoài trời sấm sét ầm ầm, bắt đầu mưa nhưng mưa không lớn lắm. Hiện giờ điều Hồ Tiểu Thiên lo lắng nhất là mưa lớn. Chỉ cần mưa không lớn thì sẽ không đe dọa đến đê dọc sông Tế Hà. Bên đó có Liễu Khoát Hải trấn giữ sẽ không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng. Huống hồ hắn biết rõ chỗ mình tới, nếu có tình huống khẩn cấp gì sẽ lập tức tới đây thông báo ngay.
Dù con dâu đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng khuôn mặt Vạn Bá Bình trông vẫn đầy sầu lo. Lần lượt mời Hồ Tiểu Thiên và Chu Văn Cử hai chén xong, lão thở dài nói: "Hồ đại nhân, thực không dám giấu diếm. Chín cái lư hương tối qua ngài bố trí đã bị quật ngã mất sáu rồi."
Hồ Tiểu Thiên cũng không tỏ thái độ gì, dù sao Chu Văn Cử đang ở bên cạnh mình. Tuy tiếp xúc với Chu Văn Cử không lâu nhưng hắn có thể nhìn ra được lão không phải người xấu, làm người ấn oán rõ ràng, thẳng thắn chính trực. Hơn nữa người này chắc hẳn là một người theo chủ nghĩa duy vật, kiến thức lại uyên bác, tìm hiểu rất sâu về phương diện phong thủy, nếu như mình nói láo bừa bãi không chừng lại nổ ra một trận tranh cãi.
Vạn Bá Bình nói: "Hồ đại nhân!". Lão sợ Hồ Tiểu Thiên đã quên chuyện chín đỉnh trấn tà.
Hồ Tiểu Thiên cười nhạt nói: "Chuyện này chút nữa ta sẽ qua xem thử."
Vạn Bá Bình thấy Hồ Tiểu Thiên không muốn đề cập chuyện này thì chỉ có thể đè suy nghĩ muốn nói ra xuống.
Hồ Tiểu Thiên một là ngại có Chu Văn Cử ở đây nhưng còn có một nguyên nhân là muốn nhân cơ hội này làm khó dễ con cáo già Vạn Bá Bình này. Vừa rồi lão tin vào lời Chu Văn Cử mà hoài nghi mình, giờ lại mặt dày mày dạn muốn xin mình giúp đỡ, mà phí phẫu thuật cho con dâu lão một xu cũng chưa có đây này.
Bấy giờ vừa lúc Vạn Trường Xuân lại đây mời Vạn Bá Bình đi qua, nói Vạn phu nhân tìm lão có việc. Vạn Bá Bình chào hai người một tiếng rồi đứng dậy vội vàng đi.
Chu Văn Cử chậm rãi để chén rượu xuống rồi nhìn Hồ Tiểu Thiên nói: "Hồ đại nhân tin rằng trên đời này có Quỷ Thần sao?"
Hồ Tiểu Thiên đã dự liệu sớm muộn gì lão cũng nhắc tới vấn đề này, gã bèn cười hì hì rồi nói: "Cái gọi là Quỷ Thần, chẳng qua là một tên gọi mà thôi, ta luôn luôn chia con người ta làm hai phần để nhìn nhận, đó là thân thể và tinh thần, không biết Chu tiên sinh có nghĩ vấn đề này chưa, thân thể chết đi nhưng tinh thần vẫn còn thì sao?"
Chu Văn Cử hơi sửng sốt , gã cầm thật chặt chén rượu, đôi môi cứ mân mê ở một chỗ, mày nhíu lại thành một cái chữ Xuyên (川), trầm tư suy ngẫm.
Hồ Tiểu Thiên lại nói: "Không biết ngài đã có lúc nào lờ mờ cảm giác được những sự tình này từng phát sinh trong giấc mộng của mình, liệu đã có khi nào ngài gặp trường hợp thân thể không khống chế được nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo? Có nhiều thứ mà người đời xem không thấu, nhận thức cũng không tới, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại." Hồ Tiểu Thiên nói những lời này thuần túy là lừa dối, kỳ thật ngay cả gã cũng không tin vào Quỷ Thần.
Chu Văn Cử vẫn kiên trì nói: "Ta vẫn cảm thấy cái gọi là Quỷ Thần này cực kỳ hoang đường,mọi người đều nói có quỷ, nhưng trên đời này liệu có ai thấy được tận mắt ?"
Hồ Tiểu Thiên đáp: "Thầy thuốc chân chính chữa bệnh, ngoại trừ việc chữa trị thân thể, còn phải trị cả tâm bệnh . Một người khỏe mạnh, nếu cứ cho rằng bản thân mình có bệnh, lại bị người khác nói ba ngày nữa chắc chắn phải chết thì chắc chắn sẽ lo lắng sợ hãi mà không chịu nổi một ngày, quả nhiên là không đến ba ngày đi đời nhà ma. Mặt khác cũng có người thân mang bệnh nan y, vốn sống được không quá một tháng, nhưng gặp được lang trung tài giỏi am hiểu y tâm, chẳng qua chỉ cho hắn dùng một ít dược vật không hề có tác dụng,nhưng lại nói rằng thuốc vô cùng có tác dụng để hắn tin tưởng, khiến cho thâm tâm người đó ngập tràn hi vọng, ấy vậy mà người bệnh này đã vượt qua được đại nạn, sống thêm tới năm năm nữa, cuối cùng coi như mất vì tuổi già sức yếu."
Theo như lời Hồ Tiểu Thiên đây lànhững điều thường thấy nhất về các ca bệnh trong y học , cái này gọi là liệu pháp tinh thần, Chu Văn Cử gật đầu liên tục, gã mơ hồ hiểu được ý tứ của Hồ Tiểu Thiên, Cửu Đỉnh trấn tà mà Hồ Tiểu Thiên nói hẳn là một phương pháp trị liệu tâm bệnh cho Vạn gia . Bất luận Quỷ Thần có tồn tại hay không, người Vạn gia đều tin chuyện này có thật. Tâm bệnh phải dùng tâm dược , phương pháp của Hồ Tiểu Thiên quả nhiên không sai, lúc trước mình kết luận quả là có chút võ đoán.
Chu Văn Cử ở Vạn Đình Thịnh ngẫm lại sự tình vẫn có chút khó hiểu, bèn thấp giọng nói: "Hồ đại nhân, ta có nghe nói qua thuật mở sọ, thế nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy tận mắt, ngài vì giúp Vạn gia mà mở sọ cho Nhị công tử , tuy rằng cứu được tính mạng của gã, nhưng trí nhớ gã đã hoàn toàn biến mất, chuyện này đối với hắn mà nói chưa hẳn là chuyện tốt." Lão từ trước đến nay vốn ăn ngay nói thật cũng hỏi thẳng thắn không trốn tránh vấn đề.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thân là một thầy thuốc thì đầu tiên ta chỉ nghĩ làm hết sức mình cứu mạng bệnh nhân, còn có thể được đến đâu thì phải xem thiên mệnh, lúc ấy lựa chọn mở sọ cũng là do không có cách nào khác, nếu như lúc ấy ta không nhanh chóng sử dụng phương pháp mở sọ thì bên trong sọ Vạn Đình Thịnh sẽ có hiện tượng vỡ mạch máu khiến não tổn thương nghiêm trọng rất có thể dẫn tới tử vong." Hồ Tiểu Thiên trong lúc thảo luận bệnh tình quá hào hứng đã không tự chủ được mà dùng tới những thuật ngữ y học hiện đại.
Tuy Chu Văn Cử mới chỉ nghe được kiến thức nửa vời từ Hồ Tiểu Thiên nhưng cũng đã có một nhận thức sơ bộ về y thuật của gã, lão ý thức được phương pháp chữa bệnh của Hồ Tiểu Thiên và mình không cùng một loại. Chính bản thân lão cũng đã hoàn thành một bộ y luận về bệnh mãn tính thế nhưng chứng kiến cách Hồ Tiểu Thiên xử lý căn bệnh vào giai đoạn bộc phát nặng thì quả thật lão thấy không thể nào sánh bằng , hiển nhiên từ đây trí tò mò của lão đã bị Hồ Tiểu Thiên khơi dậy mãnh liệt, bèn khiêm tốn thỉnh giáo Hồ Tiểu Thiên những vấn đề mình còn không hiểu, Hồ Tiểu Thiên cũng kiên nhẫn giải thích, hai người trò chuyện hợp ý mãi không dứt. Cuối cùng vẫn là Vạn Bá Bình không bình tĩnh đợi được nên sai quản gia Vạn Trường Xuân tới thỉnh Hồ Tiểu Thiên vẽ bùa, khi này Hồ Tiểu Thiên mới lên.
Vẽ bùa cần giấy vàng, bút mực tất cả Vạn gia đều đã chuẩn bị đầy đủ. Hồ Tiểu Thiên vừa mới ngồi xuống, Vạn Bá Bình cười tươi tiến theo sau, hôm nay thái độ của lão đối với Hồ Tiểu Thiên thật sự là biến đổi bất ngờ.
Vạn Bá Bình lại gần bên cạnh Hồ Tiểu Thiên nói: "Hồ đại nhân, chuyện đêm nay thật là có lỗi, ta cũng không nghĩ tới Chu Văn Cử là một người chỉ có hư danh như vậy."
Hồ Tiểu Thiên có chút bất mãn nhìn y, lạnh nhạt nói: "Không thể nói như vậy, Chu tiên sinh tuyệt đối không phải là người chỉ có hư danh, chỉ là tại phương diện cấp cứu thì ta có am hiểu hơn một chút mà thôi."
Vạn Bá Bình lộ ra sắc mặt của một kẻ tiểu nhân, ghé sát vào tai Hồ Tiểu Thiên nói: "Hồ đại nhân quả là khiêm tốn, ta có thể thấy rất rõ, luận về y thuật thì ngài giỏi hơn hắn rất nhiều ."
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Vạn viên ngoại, dù gì hắn cũng là lão bằng hữu của ngươi, nói sau lưng người ta như vậy cũng không tốt a." Hắn rất xem thường hành vi tiểu nhân này của Vạn Bá Bình, trước mặt thì xun xoe nịnh bợ sau lưng thì nói xấu người khác, nếu như y có thể nói Chu Văn Cử như vậy thì cũng có thể nói xấu sau lưng mình a.
Vạn Bá Bình tranh thủ thời gian nói: "Ta cũng chỉ mới gặp qua hắn vài lần, lần này là do em vợ tiến cử cho nên ta mới thỉnh hắn đến, ai ngờ !." Lời nói đầy ý tứ nịnh nọt nhưng gã không biết rằng như vậy càng làm Hồ Tiểu Thiên phản cảm với gã. Hồ Tiểu Thiên thầm mắng Vạn Bá Bình hèn hạ, trong tâm càng xem thường cái tên tiểu nhân này, lạnh nhạt nói: "Vạn viên ngoại, ngươi vừa nói tối hôm qua lô đỉnh bị đánh lật ra sáu đầu?"Vạn Bá Bình gật đầu lia lịa đáp: "Dạ! Hơn nữa không ít Đạo Phù đều có in Huyết thủ ấn." Dứt lời gã đưa bộ sưu tập Huyết thủ ấn Đạo Phù cho Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên nhận lấy quan sát kỹ, quả nhiên là như vậy, trên mỗi tấm Đạo Phù đều in một huyết chỉ ấn. Gã thầm nghĩ chuyện này không thể nào là do Quỷ Thần gây ra được, nhất định là người làm, hơn nữa tám chín phần mười thì đây là người bên trong Vạn gia. Chỉ tiếc thời đại bây giờ không có kỹ thuật giám định vân tay, lại càng không có kho lưu lưu trữ vân tay để mà xác định, bằng không thì chỉ cần dựa vào mấy cái Huyết thủ ấn này thì có thể rất nhanh tra ra nghi phạm. Gã thở dài nói: "Vạn viên ngoại a Vạn viên ngoại, hôm qua ta đã nói với sự tình với ngài rời chỉ sợ là ngài đã quên hết a?"
Vạn Bá Bình nói: "Hồ đại nhân, tại hạ còn chưa kịp đi làm, mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ theo đại nhân nên làm thế nào cho phải?"Hồ Tiểu Thiên nói toạc ra : "Không phải là không kịp, mà chỉ e là Vạn viên ngoại thiếu lòng tin với ta a."Vạn Bá Bình không ngừng kêu khổ nói: "Hồ đại nhân, có trời đất chứng giám a, ngài là ân nhân cứu mạng của ta, lại cứu nhi tử của ta, hiện giờ còn cứu thêm cả đứa con dâu mà không lấy một xu, thật sự chẳng khác nào công tái tạo sinh thành, sao ta có thể không tin người chứ?"
Hồ Tiểu Thiên mở to hai mắt, trong lòng tự nhủ Vạn Bá Bình ngươi được lắm, lão tử nói không lấy một xu lúc nào hả? Ngươi cho là ta cứu ngươi con dâu là làm từ thiện à? Mẹ kiếp!Hồ Tiểu Thiên cho tới bây giờ cũng không phải đèn đã cạn dầu, thừa cơ đưa ra điều kiện của mình: "Từ thiện bán hàng, từ thiện sự tình ngươi xem. . ."
Vạn Bá Bình đã sớm được lĩnh giáo bản lĩnh bắt chẹt vơ vét tài sản của gã này, trong nội tâm thầm mắng Hồ Tiểu Thiên lòng tham vô đáy, nhưng bây giờ là mình đang cầu người ta nên mặc dù là vô cùng cay đắng trong lòng vẫn phải đáp ứng, hắn gật đầu nói: "Hồ đại nhân yên tâm, tất cả chuyện này cứ để người của ta lo liệu."
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Việc này nên làm sớm không nên để muộn."Trong lòng Hồ Tiểu Thiên vô cùng vui mừng, lập tức cầm bút lông bắt đầu vẽ bùa lên giấy, gã này nghĩ cái gì là mất cái đó, nhìn Vạn Bá Bình viết một chữ PIG (lợn), lại nhìn Vạn Trường Xuân một chút viết một chữ DOG, hai người chủ tớ Vạn Bá Bình trông vậy cứ cười tủm tỉm mà đâu biết là gã đang chửi bọn họ.
Trong khi Hồ Tiểu Thiên khoa những nét rồng bay phượng múa vẽ bùa thì Mộ Dung Phi Yên đến, Hồ Tiểu Thiên ra hiệu cho hai chủ tớ Vạn Bá Bình ra ngoài.
Mộ Dung Phi Yên cởi chiếc mũ rộng vành xuống và bỏ áo tơi ra, tuy rằng bên ngoài mưa không lớn thế nhưng trên người nàng vẫn có không ít chỗ bị thấm ướt. Hồ Tiểu Thiên ân cần cầm cái khăn lông tới: "Có muốn ta lau giúp ngươi một tay không?"
Mộ Dung Phi Yên túm lấy khăn mặt: "Được rồi!" Trong tâm không hề tức giận chút nào.Hồ Tiểu Thiên tựa vào án thư bên cạnh, hai tay chống mặt bàn ngắm nhìn Mộ Dung Phi Yên lau làn tóc ướt, ánh mắt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại đôi bàn chân nhỏ nhắn không một chút khuyết điểm , vóc người này, làn da này, đường cong này, ai da, chậc chậc!Mộ Dung Phi Yên ý thức được ánh mắt gian tà của tên này đang nhìn chằm chằm phần hạ của mình, lập tức khom người buông hai ống quần xuống.Hồ Tiểu Thiên nói: "Giày ướt hết rồi a, cởi ra ta hong khô cho nào."Mộ Dung Phi Yên nói: "Không cần ngươi phải xum xoe, ta bị như vậy còn không phải là vì ngươi à."Hồ Tiểu Thiên nở nụ cười: "Ngươi ướt thì liên quan gì đến ta nhỉ?"
Rất may Mộ Dung Phi Yên không có nghe được lời nói có hàm ý khác của gã bằng không thì khẳng định thì chắc tát hắn rụng răng cửa, chỉ nghe nàng nói khẽ: "Quả nhiên không ngoài dự liệu của ngươi, Lưu Bảo Cư kia đúng là trong tâm có quỷ, sau khi y rời khỏi thì tiến thẳng về Huyện nha, ta chính mắt nhìn thấy y đi gặp Hứa Thanh Liêm ở đó."
Hồ Tiểu Thiên rót chén trà cho Mộ Dung Phi Yên rồi tự tay mang đến trước mặt nàng, gã đoán Mộ Dung Phi Yên chắc chắn còn có phát hiện thêm điều gì đó bằng không thì cũng không đi lâu như vậy.
Mộ Dung Phi Yên theo dõi lâu như vậy đích thực là có hơi khát nước, uống xong chén kia trà mới nói tiếp: "Ta thừa dịp trời mưa lẻn vào Huyện nha rồi đi tới bên ngoài thư phòng của Hứa Thanh Liêm thấy hai người bọn họ đang mật đàm trong đó, ta nghe thấy Lưu Bảo Cử đã bẩm báo hết sự tình lúc người và hắn uống rượu cho Hứa Thanh Liêm."
Hồ Tiểu Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên khốn kiếp này, quả nhiên là giả say trước mặt ta, muốn gài ta đây mà."Mộ Dung Phi Yên gật đầu nói: "Bọn hắn còn nói dù bây giờ cầu có sửa xong cũng không còn kịp. . ."
"Bây giờ cầu sữa xong cũng không kịp?" Chỉ một câu nói như vậy thì không thể nào đoán ra ý đồ thật sự của bọn hắn, duy nhất có thể kết luận chắc chắn bọn họ có quan hệ với chuyện Thanh Vân Kiều bị sập.
Mộ Dung Phi Yên nói: "Bọn hắn còn nói đã phái người đi phủ Tiếp châu tố cáo ngươi!"
"Tố cáo ta cái gì?"
"Tố cáo ngươi tha hóa ăn hối lô, bóc lột tàn nhẫn dân chúng!"
"Ách ... Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!" Hồ Tiểu Thiên phát hiện mình vẫn còn đánh giá thấp đám người hèn hạ Hứa Thanh Liêm này.
Mộ Dung Phi Yên cười dịu dàng nói: "Tất cả các ngươi đều không phải là người tốt lành gì, đều là kẻ trộm!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện