[Dịch] Y Thống Giang Sơn

Chương 61 : Trợ giúp đắc lực

Người đăng: 

.
Nhạc Dao khẽ cắn đôi môi anh đào, gương mặt xinh đẹp hiện rõ nét vui mừng. Kể từ sau khi được gả vào Vạn gia, giờ mới là lần đầu tiên cô có cảm giác an toàn như thế. Sợ Vạn Trường Xuân nghi ngờ, Hồ Tiểu Thiên không dám ở lâu, vội đi ra ngoài sân. Nhìn thấy hắn đi ra, Vạn Trường Xuân tương đối kinh ngạc hỏi: "Nhanh như vậy sao?" Hồ Tiểu Thiên đáp: "Nơi thị phi, sát khí quá nặng, tôi cũng không dám ở lại quá lâu." Nghe thấy hắn nói nghiêm trọng như vậy, Vạn Trường Xuân đã tin tưởng tới chín phấn, mơ hồ sợ hãi vô cớ về nhìn ngó về phía cửa viện, sau đó vội vàng đi theo Hồ Tiểu Thiên ra khỏi cửa. Đi được vài bước, y không nhịn được nữa, hỏi: "Hồ đại nhân, ngài nói trong sát khí trong căn viện này quá nặng là có ý gì?" Hồ Tiểu Thiên đáp: "Ông là phàm phu tục tử đương nhiên không nhìn thấu sự huyền diệu bên trong." Hắn dừng bước, chỉ vào căn viện Nhạc Dao ở. "Mặc dù hôm nay mặt trời chói chang, nhưng trên không trung căn viện đó lại có khí đen bao phủ, mây trời u ám." Vạn Trường Xuân trợn lồi cả mắt mà nào có thấy khí đen với mây trời u ám. Hồ Tiểu Thiên nói: "Gần đây Vạn gia xảy ra nhiều chuyện không may như vậy, nguyên nhân hoàn toàn là vì oan hồn ở lại không chịu đi. Nếu như không mau chóng đuổi đám oan hồn đó đi, chỉ sợ toàn thể Vạn phủ sẽ bị chúng hại thảm." Nghe hắn nói nghiêm trọng như thế, Vạn Trường Xuân chợt rùng mình một cái. Là quản gia Vạn phủ, y biết tường tận mọi chuyện trong phủ. Nhân có cơ hội, y khẽ hỏi: "Hồ đại nhân có thể phá thế đó không?" Hồ Tiểu Thiên đáp: "Ta thật sự thấy quái lạ, tại sao bên trong Vạn phủ lại có nhiều oan hồn như vậy." Câu nói đó dọa Vạn Trường Xuân sợ tới mức mặt mũi tái mét. Sự biến hóa trên gương mặt y không thoát ra khỏi con mắt Hồ Tiểu Thiên. Trong lòng Hồ Tiểu Thiên chợt nghĩ tới một khả năng, chẳng lẽ trong cái Vạn phủ này, ngoài Tam thiếu gia còn có người khác chết oan chết uổng? Hồ Tiểu Thiên cố tình nói: "Thực không dám giấu giếm, có phá thế được hay không, tôi thực sự không dám mười phần nắm chắc. Mặc dù vậy, Cửu Đỉnh trấn tà là pháp thuật lợi hại nhất mà ta học được, có lẽ có thể xua đuổi được oan hồn dã quỷ trong Vạn phủ." Trán đầm đìa mồ hôi, Vạn Trường Xuân lập bập nói: "Làm phiền Hồ đại nhân." Hồ Tiểu Thiên móc từ trong lòng ra một tờ giấy vàng, bên trên viết in hoa hai chữ tiếng Anh SB. Tự cổ chí kim, nếu nói đến dùng Anh văn vẽ Đạo Phù, Hồ Tiểu Thiên cũng có thể coi là kẻ đầu tiên. Con hàng này thực sự là thiếu đức, đã lừa lấy vàng của người còn mắng chửi cả nhà họ là đồ ngu. Hắn đưa tờ Đạo Phù đó cho Vạn Trường Xuân: "Tờ đạo Đạo Phù tôi tặng cho ông. Ông cất kỹ đi rồi lặng lẽ trở về phòng, dán lên đầu giường của mình, có thể bảo vệ ông khỏi bị oan hồn quấy nhiễu." Vạn Trường Xuân luôn miệng cảm ơn, giống như nhặt được chí bảo cẩn thận nhận lấy tờ đạo phù. Hồ Tiểu Thiên đâu có ý định mua bán lỗ vốn, lập tức xòe tay ra, khẽ nói: "Tiền nhang đèn. . . Nếu không sẽ mất linh nghiệm đấy." Vạn Trường Xuân nhìn ngó khắp bốn xung quanh rồi móc từ trong ngực áo ra một nắm bạc vụn. Hồ Tiểu Thiên thầm than, quản gia mà cũng có không ít tiền riêng như thế. Mặc dù vậy, hắn đâu có thèm coi trọng một ít tiền mọn ấy, nên vừa cười vừa nói: "Một văn là đủ rồi." Vạn Trường Xuân ngây ra một thoáng, cầm lấy số bạc Hồ Tiểu Thiên trả lại, sau đó chọn ra một văn tiền đưa cho hắn. Hồ Tiểu Thiên nói: "Do tôi thấy Vạn quản gia trung thực phúc hậu, nếu đổi là người khác, chút tiền ấy tuyệt đối không đủ." Vạn Trường Xuân tin tưởng tuyệt đối không chút nghi ngờ câu nói này của Hồ Tiểu Thiên. Vừa nãy, y đã tận mắt chứng nhận Hồ Tiểu Thiên chỉ dùng có chín cái lư hương đã đổi lấy ba trăm lượng vàng. Hắn cảm động đến rớt nước mắt nói: "Đa tạ Đại nhân, về sau có lúc nào cần góp sức, tiểu nhân tất mang thân khuyển mã báo đáp." Hồ Tiểu Thiên gật đầu hỏi: "Có phải tam thiếu gia bị chết rất thê thảm hay không?" Nghe Hồ Tiểu Thiên hỏi vậy, Vạn Trường Xuân lập tức lưỡng lự, một lúc sau mới trả lời: "Bị đột tử. Bởi thực sự cảm thấy khó hiểu về nguyên nhân cái chết của thiếu gia, lão gia đã mời thầy thuốc, quan phủ cũng phái Ngỗ Tác tới khám nghiệm xem Tam thiếu gia là có phải là chết đột tử không." Hồ Tiểu Thiên khẽ gật đầu. Vạn Trường Xuân thắc mắc: "Vì sao oan hồn đó lại không chịu bỏ đi?" Hồ Tiểu Thiên đáp: "Có lẽ là do quyến luyến vợ hắn thôi!" Vạn Trường Xuân nói: "Nếu như đưa Tam thiếu nãi nãi đi, liệu oan hồn đó có đi theo cùng luôn không?" Hiện giờ, toàn thể Vạn phủ đều coi Nhạc Dao là ngôi sao tai họa, cả đám đều ước gì có cách đuổi cô đi sớm. Hồ Tiểu Thiên lắc đầu, cố tình nói: "Có người không nỡ thả cô ấy đi!" Nghe xong câu này, Vạn Trường Xuân lập tức nín lặng. Nếu nói đến chuyện nhà Vạn gia, không ai có thể tinh tường hơn y. Tam thiếu nãi nãi đẹp hút hồn. Trong Vạn gia, từ lão gia cho đến hai vị Thiếu gia đều say mê vẻ đẹp của cô. Từ sau khi Nhạc Dao ở goá, lão gia và hai thiếu gia không ít lần tới quấy rầy. Đây là bí mật mà toàn thể người trong phủ đều biết. Nhưng việc xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài. Sở dĩ hiện giờ giữ Nhạc Dao lại, nhất định là do lão gia quyết định. Vạn Trường Xuân thầm than trong lòng, vì dục vọng bản thân, lão gia đã gây họa cho tất cả mọi người trong Vạn phủ rồi. Hồ Tiểu Thiên và Lương Đại Tráng đi thẳng tới ngõ Tam Đức. Căn nhà đã nhờ ông chủ khách sạn Phúc Lai Tô Quảng Tụ đứng ra mua, định hai ngày nữa mới chuyển tới. Nhưng hiện giờ, Hồ Tiểu Thiên bị người người hô hào đòi đánh, ngày nào cũng có người chạy đến khách sạn Phúc Lai bao vây chặn đánh, khiến cho cuộc sống của hắn trở nên khốn đốn. Bởi vậy, hắn mới quyết định chuyển tới sớm. Chí ít ra, trước mắt không có mấy ai biết tới căn nhà này của hắn. Khi hai người đến nơi, mấy người Mộ Dung Phi Yên, Tô Quảng Tụ và cha con Liễu Đương Quy đều có mặt, đang luôn chân luôn tay giúp quét dọn phòng. Mộ Dung Phi Yên quấn một chiếc khăn vuông in hoa văn màu xanh trên đầu, đang lau cửa sổ. Trên cánh tay trắng bóc như tuyết lóng lánh không ngờ lại đeo chiếc vòng tay bằng bạc mà Hồ Tiểu Thiên đã tặng. Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm tới gần, dí sát đầu vào thân thể Mộ Dung Phi Yên hít sâu một hơi, tỏ vẻ hưởng thụ khen: "Thơm quá!" Mộ Dung Phi Yên trừng mắt liếc hắn một cái: "Tránh ra, đừng quấy rầy tôi làm việc." Hồ Tiểu Thiên nói: "Tôi muốn nói hương hoa cơ mà!" Rồi con hàng này cười tí tởn nói tiếp: "Thật ra mùi hương trên người cô còn thơm hơn cả hương hoa." Mộ Dung Phi Yên ném chiếc khăn lau đang cầm trên tay về phía hắn. Hồ Tiểu Thiên đã đề phòng từ trước, lập tức né người tránh. Mộ Dung Phi Yên nói: "Nếu thích cười như vậy, không bằng tôi giúp cậu cười cho đã." Ký ức bị cô điểm vào tiếu huyệt ở eo mình lần trước của Hồ Tiểu Thiên vẫn còn mới mẻ. Hắn sợ tới mức giật mình lùi lại hai bước: "Này, nói cho cô biết một tin tức tốt lành." Mộ Dung Phi Yên đáp: "Không có hứng thú!" Hồ Tiểu Thiên nói: "Không hiểu vì sao, cứ mỗi lần gặp chuyện vui vẻ, tôi lại muốn tìm người chia sẻ." Con mắt hắn nhìn Mộ Dung Phi Yên với niềm mong chờ, rõ ràng là ám chỉ muốn chia sẻ với cô. Mộ Dung Phi Yên chỉ Lương Đại Tráng ở đằng xa: "Hắn rất hợp thích, cậu có nói cái gì hắn cũng sẵn lòng lắng nghe." "Ta muốn chia sẻ với giới nữ." Mộ Dung Phi Yên đáp: "Ngươi tới Thúy Hồng Lâu kìa, chỗ ấy có nhiều cô nương lắm." Hồ Tiểu Thiên: "Cộng lại cũng không thân thiết bằng cô." Đôi mày lá liễu của Mộ Dung Phi Yên nhướng cao, hai tay chống eo, nhìn hắn chằm chằm nói: "Tôi thấy hình như cậu đã chán sống đến phát rồ rồi, dám so sánh tôi với loại phụ nữ đó sao?" Hồ Tiểu Thiên cười hi hí. Con hàng này rất biết điểm dừng, thi thoảng đùa giỡn Mộ Dung cô nương một phen thì được nhưng phải có chừng có mực, quá đáng thì hỏng bét, tám chín phần mười sẽ phải ăn đòn. Mộ Dung Phi Yên nhìn theo hướng con hàng này bỏ chạy, khóe môi vẫn nhếch lên thành nụ cười vui vẻ, dùng giọng như chuông bạc hét với theo: "Này, cậu kể chuyện đó đâu?" "Không kể, tôi sẽ làm cô tò mò muốn chết!" "Hứ! Có gì đặc biệt chứ! Cậu có nói chắc gì tôi đã thèm nghe." Ý định ban đầu của Tô Quảng Tụ là chỉ mong Hồ Tiểu Thiên ở lại khách sạn của mình thêm mấy ngày nữa, tuy rằng lợi nhuận không có bao nhiêu, nhưng dù sao đây cũng là cơ hội gây dựng quan hệ với quan viên. Hơn nữa, nếu Huyện thừa trú tại khách sạn của mình thì địa vị lão cũng lập tức theo đó tăng lên không ít. Ánh mắt của hàng xóm láng giềng khi nhìn lão rõ ràng không dấu được thái độ hâm mộ. Nhưng sau khi tin tức vị Huyện thừa đại nhân này chịu trách nhiệm sửa chữa Thanh Vân Kiều, mỗi hộ bị ép buộc phải quyên năm lượng bạc lan ra, tất cả lập tức đã thay đổi 180 độ. Đôi mắt dân chúng Thanh Vân đầy thù địch. Cùng với đó, khách sạn Phúc Lai cũng bị liên lụy gặp xui xẻo. Cho nên lúc này Hồ Tiểu Thiên nói muốn trả phòng chính là việc mà Tô Quảng Tụ cầu mà còn không được. Theo lý mà nói, thăng quan tân gia là phải mời hàng xóm tới ăn mừng, ít nhất cũng phải nổ một tràng pháo. Nhưng riêng với Hồ Tiểu Thiên, hiện giờ là thời kì đặc biệt. Nghi thức phô trương nào có thể miễn tức thì lập tức khỏi cần làm. Khi Tô Quảng Tụ đến đã mang theo không ít nguyên liệu nấu ăn, Liễu Đương Quy thì mang theo rượu ngon mình đã tích trữ nhiều năm. Đêm đó, Tô Quảng Tụ xuống bếp nấu vài món tủ. Mọi người bèn bày bàn ngay trong sân, uống rượu nói chuyện phiếm. Qua vài chén rượu, Tô Quảng Tụ bắt đầu mở máy hát. Hiện giờ, kể từ sau khi Hồ Tiểu Thiên đến, trong nội huyện Thanh Vân nổi lên không ít lời đồn đại nhảm nhí, hầu hết là nói xấu hắn. Theo lời đồn đại, Hồ Tiểu Thiên đã biến thành một tên quan gian ác lòng tham không đáy. Tô Quảng Tụ cảm thán không thôi vì những gì Hồ Tiểu Thiên phải hứng chịu. Cách nhìn nhận vấn đề của Hồ Tiểu Thiên đối với chuyện này lại hoàn toàn khác. Hắn vui vẻ nói: "Thanh giả tự thanh, tôi chẳng làm việc gì có lỗi với dân chúng cả. Cho dù hiện tại họ nhằm vào tôi, cũng chỉ là do tạm thời bị người bưng bít mà thôi, sống lâu mới biết được lòng người, chuyện này sẽ nhanh chóng được sáng tỏ." Lương Đại Tráng tức giận thốt lên: "Chẳng hiểu đám quan viên trong huyện đang làm cái quái gì? Công tử nhà ta đã in xong thông báo rồi, bảo người dán lên là được. Nhưng đã xong cả ngày rồi, sao còn chậm chạp không chịu dán lên" Gọi Hồ Tiểu Thiên bằng công tử là quyết định được đưa ra sau khi y đã cân nhắc đến mọi khả năng. Nếu gọi đại nhân thì có vẻ lạnh nhạt quá, gọi thiếu gia thì không đủ trang trọng, chỉ có cách xưng hô là 'công tử nhà ta' như thế này là thích hợp, còn có thể làm nổi bật lên sự khác nhau giữa y và những người khác. Mộ Dung Phi Yên nói: "Trong quan trường, vì tranh quyền đoạt lợi, từ trước đến nay luôn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào." Tô Quảng Tụ và Liễu Đương Quy đều thuộc về tầng lớp dân chúng. Những việc liên quan đến quan trường, hai người đương nhiên không dám khoa tay múa chân. Liễu Đương Quy nói: "Hồ đại nhân, tôi nghe nói ngài chưa thu gom đủ tài chính để sửa chữa Thanh Vân Kiều, cho nên quyết định bỏ ra hai mươi lượng vàng coi như đóng góp một phần sức lực nhỏ bé." Hồ Tiểu Thiên đã cứu được đứa con Liễu Khoát Hải của mình, cho nên Liễu Đương Quy lúc nào cũng tìm cơ hội trả ơn hắn. Giờ nghe nói Hồ Tiểu Thiên gặp bất lợi, cho nên lão là người trước tiên đứng ra tỏ thái độ ủng hộ. Hồ Tiểu Thiên cười, lắc đầu nói: "Chẳng ai kiếm tiền dễ dàng cả. Tôi vừa tới Thanh Vân làm quan, nếu như mới chỉ gặp một chút khó khăn là đã vội nhờ các vị trợ giúp một tay thì cho dù các vị có sẵn lòng đến mấy, tôi vẫn thấy ái ngại. Chuyện tiền bạc, tôi đã nghĩ ra biện pháp. Liễu chưởng quỹ, nếu như nói đến trợ giúp, tôi có một yêu cầu quá đáng." Liễu Đương Quy đáp: "Đại nhân cứ nói, chỉ cần nhà họ Liễu chúng tôi có thể làm được, nhất định sẽ dốc hết khả năng." Nghe lão nói vậy, Hồ Tiểu Thiên chợt sinh ra cảm động, khẽ gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn sang Liễu Khoát Hải nói: "Liễu chưởng quỹ, tôi mới tới Thanh Vân, vẫn còn lạ nước lạ cái. Lần này bọn chúng đề cử tôi phụ trách sửa chữa Thanh Vân Kiều, có lẽ nên tìm một người dân bản xứ sinh ra và lớn lên ở nơi này giúp đỡ mình là tốt nhất. Thứ nhất, người đó quen thuộc đường đi lối lại; Thứ hai, nhờ vậy sẽ rất dễ tiếp xúc quan hệ với dân bản xứ. Bởi vậy, tôi định nhờ Khoát Hải hỗ trợ." Nghe thấy thì ra yêu cầu của Hồ Tiểu Thiên là như vậy, Liễu Đương Quy lập tức mừng rỡ. Đứa con trai này của lão trước nay thuộc thành phần bất hảo, tính tình bộp chộp, suốt ngày gây rối ở bên ngoài. Lần trước, nếu không phải Hồ Tiểu Thiên ra tay tương trợ, chỉ sợ gã đã phải chịu hình phạt lao tù. Hồ Tiểu Thiên chỉ định hỗ trợ, gã có khác gì đã bước một chân vào cửa quan. Cho dù sau này không thể trụ lại trong quan trường, ít nhất cũng có thêm người quản giáo. Liễu Đương Quy gật đầu như bổ củi, nói: "Được, được! Có đại nhân dạy bảo nó, tôi mong còn không được, mong còn không được!" Liễu Khoát Hải trợn tròn cả hai mắt, há hốc miệng rộng ngoác đến gần mang tai, khỏi cần phải nói gã cao hứng tới mức nào. Trước giờ, ông già lúc nào cũng muốn bồi dưỡng mình trở thành người nối nghiệp Hồi Xuân Đường. Nhưng Liễu Khoát Hải đối với học y một chút hứng thú đều không có. Vì chuyện này, hai cha con đã cãi nhau không ít lần. Giờ Hồ Tiểu Thiên muốn đưa gã vào quan phủ, Liễu Khoát Hải nằm mộng cũng muốn làm một bộ khoái phong lẫm liệt. Gã bước lên, bịch một tiếng quỳ xuống: "Khoát Hải ra mắt đại nhân!" Hồ Tiểu Thiên cười ha hả, vỗ bồm bộp lên bờ vai nổi vồng của Liễu Khoát Hải, nói: "Sau này anh cứ ở bên cạnh tôi. Khởi đầu, bổng lộc sẽ không quá nhiều, chờ đến khi anh đã lập công kiến nghiệp, tôi tất nhiên sẽ có phần thưởng." "Cảm ơn đại nhân!" Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Phi Yên không rời khỏi Hồ Tiểu Thiên. Cái tên này không phải tay mơ đâu, biết tận dụng thời cơ mời chào đội ngũ. Phải nói Liễu Khoát Hải đích thật là một mãnh tướng hiếm có, có thể đánh nhau có thể liều, hơn nữa còn là dân bản xứ, khẳng định sau này sẽ trợ giúp không ít cho họ. Đêm đó hứng thú của mọi người dâng lên tương đối cao, nói chuyện một mạch cho tới tận khuya. Mãi đến khi bầu trời lác đác có hạt mưa rơi, nhóm người Tô Quảng Tụ mới nhớ đến còn phải chào ra về. Hồ Tiểu Thiên tiễn chân họ ra ngoài cửa, lúc trở lại, mưa đã nặng hạt hơn, hắn bước thấp bước cao chạy thẳng về phòng của mình. Nhìn thấy trên giường đã đặt sẵn quần áo đã sửa lại, hắn bèn cởi trường bào đổi thành áo lót cổ tròn quần cộc, xỏ chân vào đôi giày vải. Lúc này ngoài trời sấm sét ầm ầm, mưa to như trút nước. Hồ Tiểu Thiên kéo cửa phòng, đi ra ngoài. Mộ Dung Phi Yên đang đứng ngoài hành lang, nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên ăn mặc một bộ quần áo không giống ai như vậy đi ra, không kìm được hét lên một tiếng. Hồ Tiểu Thiên vẫn nghênh ngang đi thẳng tới chỗ cô. Một tia sét nhoáng lên, chiếu sáng gương mặt tái nhợt như tuyết của Mộ Dung Phi Yên. Cô chỉ tay vào Hồ Tiểu Thiên nói: "Cậu đứng yên đó cho tôi, không được tới đây!" Trong lúc nhất thời, Hồ Tiểu Thiên không kịp nghĩ ra mình có chỗ nào không đúng: "Làm sao vậy?" Mộ Dung Phi Yên nói: "Con người cậu còn biết xấu hổ hay không, làm sao ăn mặc như vậy mà dám chạy ra ngoài?" Giờ Hồ Tiểu Thiên mới hiểu ra, tại sao cô nàng lại hoảng sợ như thế. Hắn cười hi hí, nói: "Có gì đáng ngạc nhiên đâu, có phải tôi không mặc quần áo đâu. Ở quê tôi, vào mùa hè mọi người đều ăn mặc như vậy." Mộ Dung Phi Yên bán tín bán nghi: "Thật sự?" Hồ Tiểu Thiên khẽ gật đầu. Mộ Dung Phi Yên lắc đầu quầy quậy: "Còn lâu tôi mới tinh cậu. Cậu chính là là một kẻ lừa đảo! Mở miệng ra không có lấy một câu nói thật!" Hồ Tiểu Thiên nhơn nhơn kéo ghế, ngồi ngay ngoài hành lang, ngắm nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài. Kiếp trước, hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, có một ngày bản thân sẽ ngồi trong một căn viện lịch sự tao nhã cổ kính thưởng thức mưa đêm, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp có cá tính mạnh mẽ thích độc hành tính bồi tiếp nói chuyện phiếm như thế này. Mộ Dung Phi Yên hỏi: "Quê quán cậu ở đâu?" Hồ Tiểu Thiên khoanh tay, rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau mới trả lời: "Nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa." "Chưa từng nghe nói!" Hồ Tiểu Thiên quay sang Mộ Dung Phi Yên: "Kiến thức nông cạn!" Mộ Dung Phi Yên còn lâu mới chịu thừa nhận mình kiến thức nông cạn, chẳng qua là chưa nghe thấy bao giờ mà thôi. Cô khẽ cắn đôi môi anh đào, nói: "Nhất định là cậu đã bịa bừa ra một cái tên để gạt tôi. Nhìn hình thể cậu, nghe cách cậụ nói chuyện chẳng có gì khác với tôi cả, vậy mà dám lừa tôi, nói nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa gì đó." Hồ Tiểu Thiên nói: "Thế giới này kỳ diệu vượt quá mức tưởng tượng của cô rất xa." Mộ Dung Phi Yên nổi hứng thú, cũng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, nhìn hắn hỏi: "Ở quê các cậu, mọi người mặc quần áo như thế thật hả?" Hồ Tiểu Thiên nói: "Mùa hè mới mặc như vậy." "Phụ nữ cũng mặc thế sao?" Hồ Tiểu Thiên quay sang, đưa mắt ngắm Mộ Dung Phi Yên từ đầu đến chân một lượt, soi mói đến mức Mộ Dung Phi Yên loạn nhịp cả trái tim. Cô chỉ muốn nói ra mồm, tại sao đôi mắt một người lại có thể hèn mọn bỉ ổi đến thế, háo sắc đến thế, mang đầy ý xấu đến thế. Nếu không phải còn nhớ tới ngươi là cấp trên trực tiếp của ta, không phải còn nhớ chúng ta đã từng một đường đồng cam cộng khổ tới đây, bổn cô nương sẽ chọc mù mắt ngươi. Hồ Tiểu Thiên nói: "Phụ nữ ăn mặc ít hơn!" Mộ Dung Phi Yên đỏ bừng cả gương mặt xinh đẹp: "Cậu gạt người, thật vô sỉ!" Hồ Tiểu Thiên thở dài, nói: "Tôi chỉ nói sự thực. Mùa hè, thời tiết nóng bức như vậy, ai như các ngươi Đại Khang giả bộ như vậy giả trang, ba tầng trong ba tầng ngoài đem mình bao bọc giống như bánh chưng tựa như, phong kiến cực độ! Quê hương của chúng ta, nêu cao khẩu hiệu nam nữ bình đẳng, coi trọng giải phóng phụ nữ. Cứ đến mùa hè, các thiếu nữ lại ăn mặc mát mẻ gợi cảm, thỏa thích phơi bày vóc dáng xinh đẹp của mình ra." Mộ Dung Phi Yên cắn môi, yếu ớt hỏi: "Có phải các cô ấy ăn mặc rất ít?" Hồ Tiểu Thiên gật đầu đáp: "Váy không thể ngắn hơn được nữa, cả đùi đều lộ ra hết, ngắn hơn chút nữa thì ngay cả hai bờ mông tròn trĩnh cũng lộ ra mất quá nửa. . ." "Cái đồ dâm tặc nhà ngươi!" Đôi mày lá liễu nhướng cao, Mộ Dung Phi Yên cố làm ra vẻ tức giận, nhưng rốt cục trong lòng lại không có lấy một chút phẫn nộ nào. Hồ Tiểu Thiên nói: "Tôi ăn ngay nói thật mà, cô mà còn phá ngang tôi sẽ không nói nữa." Lần này, Mộ Dung Phi Yên rõ ràng chịu khuất phục hắn, lập tức yếu xìu ngồi im như thóc. Hồ Tiểu Thiên nói tiếp: "Về phần nửa thân trên ấy à, lộ vai, lộ lưng, lộ hết phần rốn, chỉ cần lộ ra được là sẽ không kiêng nể gì phơi ra." Mộ Dung Phi Yên ngạc nhiên đến mức miệng há hốc thành hình chữ O từ lúc nào, dù tự nhủ rằng Hồ Tiểu Thiên đang nói láo, nhưng trong lòng vẫn có phần nào tin tưởng. Hồ Tiểu Thiên nói: "Thực ra, với dáng người đẹp như của cô, mặc bộ quần áo này thật sự là lãng phí." Ngay thấy hắn chuyển chủ đề nói về mình, Mộ Dung Phi Yên lập tức trở nên nhạy cảm, hằm hằm nhìn Hồ Tiểu Thiên vặn hỏi: "Cậu muốn nói gì?" Hồ Tiểu Thiên đáp: "Tôi muốn nói là cô đang làm lãng phí mất một vóc dáng đẹp như vậy. Nếu như cô mặc một chiếc váy ngắn, phối hợp với cái áo hở rốn, phơi ra đôi chân dài miên man và eo thon bé nhỏ, tuyệt đối có thể làm toàn thể đám đàn ông ngoài đường mất hết hồn vía. . ." Đang cao hứng thao thao bất tuyệt, Hồ Tiểu Thiên chợt bắt gặp ánh mắt lạnh như băng, sắc lẻm như dao cạo đang nhắm ngay vào cổ họng của hắn. Hồ Tiểu Thiên vội vàng biết điều ngậm miệng lại. Mộ Dung Phi Yên nghiến răng nghiến lợi chì chiết: "Cậu coi tôi là người thế nào? Sao lại có thể vô sỉ dâm đãng sỉ nhục tôi như thế!" Trong khi nói, cô giơ ngón tay lên, giả bộ muốn chọc vào mắt Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên sợ tới mức ngã ngửa ra phía sau, không cẩn thận làm ghế đổ xuống, ngã phịch mông xuống đất. Nhìn thấy động tác chật vật của hắn, Mộ Dung Phi Yên không nhịn được phì cười, châm chọc: "Nhát như cáy!" Hồ Tiểu Thiên phủi bụi bám trên đít quần: "Tôi trêu cô cho vui thôi mà, cô đừng có tưởng là thật chứ." Hắn dựng ghế dậy rồi lại ngồi xuống. Mộ Dung Phi Yên bảo: "Khi nào có cơ hội, tôi muốn tới quê cậu thăm thú. Nếu cậu dám gạt tôi, tôi tuyệt sẽ không tha cho cậu." Hồ Tiểu Thiên nói: "Tốt nhất cô đừng có tới, bởi nếu cô tới, nhất định sẽ bị chuyên gia hữu quan xếp vào hạng đồ cổ." "Cắt, cậu mới là đồ cổ lỗ sĩ ấy!" Mộ Dung Phi Yên chợt nhớ lại lúc trước Hồ Tiểu Thiên có nói có việc đáng mừng, bèn dịu giọng hỏi: "Hôm nay cậu có vẻ rất hứng chí, rốt cục là có chuyện vui gì thế?" Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm đáp: "Chẳng phải cô cứng miệng nói không muốn chia sẻ với tôi hay sao?" Mộ Dung Phi Yên nói: "Tôi chướng mắt với cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí của cậu. Nói nghe một chút, xem rốt cục cậu nông cạn tới mức nào." Mặc dù Mộ Dung Phi Yên mồm năm miệng mời bao biện, nhưng thực ra đích xác đã bị Hồ Tiểu Thiên khơi dậy lòng hiếu kỳ. Nói đến đấu trí, Mộ Dung Phi Yên làm sao có thể là đối thủ của một nhân vật cấp độ yêu quái như Hồ Tiểu Thiên? Hồ Tiểu Thiên cười phá lên, vạch trần: "Nói chung là cô vẫn muốn nghe!" "Tôi đấm thèm vào!" "Muốn chia sẻ với tôi!" "Nói thì nói luôn, không nói coi như xong, tôi về phòng nghỉ ngơi!" Hồ Tiểu Thiên nói: "Nói, đương nhiên phải nói, việc đau khổ tự chính mình gánh chịu, việc vui sướng tôi nhất định phải chia sẻ cùng cô." Sau đó, con hàng này kể lại đầu đuôi câu chuyện Vạn Bá Bình đồng ý ra mặt tổ chức bán hàng từ thiện, kể cả hành động vĩ đại hôm nay mình dùng chín cái lư hương mua mất có một lượng bạc để ép Vạn Bá Bình phải xì ra ba trăm lượng vàng cho Mộ Dung Phi Yên nghe. Nghe kể lại, Mộ Dung Phi Yên nghẹn họng trố cả mắt ra, than thở quá đến thế là cùng. Cái tên Hồ Tiểu Thiên này thật sự là gian trá đến cực điểm. Nhưng nếu nghĩ cho kỹ, Vạn Bá Bình dù sao cũng là một tên cường hào làm giàu bất chấp thủ đoạn không có nhân đức. Lừa bịp hạng người này cũng coi như là thay trời hành đạo. Mộ Dung Phi Yên thắc mắc: "Bán hàng từ thiện thật sự có thể giải quyết vấn đề tiền bạc sửa chữa Thanh Vân Kiều?" Hồ Tiểu Thiên đáp: "Sửa chữa Thanh Vân Kiều không phải là việc ngày một ngày hai. Cái lão già Hứa Thanh Liêm kia rõ ràng đưa ra vấn đề khó giải quyết, định bắt bí tôi. Hiện giờ, tôi lần lựa không chịu dán đám thông cáo, nguyên nhân chính là muốn cho dân chúng tiếp tục hiểu lầm mình." Mộ Dung Phi Yên nói: "Muốn giải quyết việc này thực ra lại rất đơn giản." Hồ Tiểu Thiên trợn mắt. Hắn không cho rằng Mộ Dung Phi Yên có thể nghĩ ra kế sách gì hay hơn của mình. Mộ Dung Phi Yên nói tiếp: "Cậu chỉ cần báo danh hiệu của phụ thân mình ra, đến lúc ấy đám quan viên Thanh Vân nịnh bợ cậu còn không kịp, đâu còn dám hợp sức đối phó cậu nữa đây." Hồ Tiểu Thiên nói: "Phi Yên à Phi Yên, cha tôi giành được oai phong đó là bản lĩnh của ông ấy. Nếu chuyện gì tôi cũng dựa vào danh tiếng của ông ấy thì có phải là quá muối mặt hay không? Xem ra, cô vẫn chưa hiểu hết về tôi. Tôi là người từ nhỏ đến lớn luôn dựa vào chính mình, không bao giờ chịu nhờ vả người khác. Tôi có phải là người đặc biệt không chịu thua kém, đặc biệt không ngừng vươn lên? Có phải là thanh niên mẫu mực và điển hình của đương đại không?" Nhưng câu nói sau đó của Mộ Dung Phi Yên đã làm Hồ Tiểu Thiên tức muốn chết: "Trước khi mười sáu tuổi, chẳng phải cậu chỉ là một kẻ ngốc hay sao? Nếu không có người coi sóc, cậu có thể nào còn sống đến bây giờ để khoác lác không?" "Tôi làm vậy được gọi là đại trí giả ngu. Tôi ngốc hay không, trong lòng tôi tự hiểu!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang