[Dịch] Y Thống Giang Sơn
Chương 57 : Hạ độc thủ
.
Hồ Tiểu Thiên trở lại khách sạn Phúc Lai mới chợt nhớ lại, nguyên bản đã đáp ứng lão bản Tô Quảng Tụ của khách sạn đi xem phòng ốc, nhưng cả ngày nay hắn đều ở bên ngoài nên đã quên béng mất chuyện này. Khi gặp Lương Đại Tráng mới biết được, buổi chiều gã đã đi theo Tô Quảng Tụ qua đó rồi. Căn nhà ở phụ cận ngõ Tam Đức, quả thật giống như Tô Quảng Tụ đã nói, phương diện điều kiện đều rất không tồi. Chủ căn nhà ra giá hai mươi lượng vàng, nhưng nghe nói là tân nhậm Huyện thừa đại nhân muốn mua, nên y chủ động ha giá tiền xuống còn mười tám lượng.
Hồ Tiểu Thiên để cho Lương Đại Tráng thay mình quyết định chuyện này, về phần hai lượng giảm giá thì cũng không cần, bởi vì thân phận của hắn có chút nhạy cảm, nên cũng không muốn để cho người khác nói hắn ỷ thế hiếp người.
Màn đêm buông xuống, hoa đăng rực sáng, Lương Đại Tráng đã chuẩn bị tốt xe ngựa, chở Hồ Tiểu Thiên đi vào huyện nha. Nghe nói đồ ăn đêm nay tất cả đều là do mời đầu bếp của Hồng Nhạn Lâu chế biến. Hồng Nhạn Lâu là quán rượu nổi danh nhất huyện Thanh Vân, ngày thường huyện nha có hoạt động trọng đại gì, hay phải tiếp đãi khách nhân trọng yếu thì một là tới thẳng Hồng Nhạn Lâu, hai là mời đầu bếp từ Hồng Nhạn Lâu qua. Thời điểm xe ngựa đi qua Hồng Nhạn Lâu, Hồ Tiểu Thiên đặc biệt nhìn qua một chút. Quả nhiên trước cửa Hồng Nhạn Lâu có không ít xe ngựa dừng lại, trong đó còn có một chiếc xe từ bên trong bước xuống một người mà hắn quen, ra ràng là lão gia Vạn gia - Vạn Bá Bình. Xem ra vì bệnh tình đứa con thứ hai Vạn Đình Thịnh của lão đã ổn định, nên tâm trạng của lão cũng đã tốt lên nhiều, rõ ràng còn đi ra ngoài ăn cơm a. Bởi vì có việc trong người, nên Hồ Tiểu Thiên cũng không đi chào hỏi lão, mà giục Lương Đại Tráng mau chóng đi tiếp.
Xe ngựa chạy đến trước cửa sau huyện nha, ở đây cũng đã dừng không ít xe ngựa. Huyện Thanh Vân thuộc về những huyện xếp dưới chót, tiền lương quan lại ít ỏi, nên người có thể có được xe ngựa cũng không phải hạng tầm thường, còn có thể xếp vào hạng xa hoa nữa ấy chứ. Mặc dù là chủ bộ Quách Thủ Quang, thì xe ngựa của lão dùng cũng chả tốt được đến đâu, thùng xe thì vô cùng cổ xưa, trên màn xe còn lọt ra mấy miếng vá. Nếu xếp cùng với chiếc xe ngựa mà Hồ Tiểu Thiên mới mua này, thì quả là hạng keo kiệt rồi.
Quách Thủ Quang ở trong đám Nha Nội (*) huyện Thanh Vân, giữ vị trí cũng coi như là trọng yếu. Các tổ chức, hoạt động lớn nhỏ, việc qua lại giữa các ban ngành, thậm chí các chỉ lệnh từ cao cho đến thấp cũng đều nhìn thấy thân ảnh của lão.
* Nha Nội: chức quan đời đường.
Bên này, Hồ Tiểu Thiên vừa xuống xe ngựa, Quách Thủ Quang liền chạy ra đón chào, lão chắp tay cười nói: "Hồ đại nhân, ngài tới hơi muộn đó, tất cả mọi người vẫn còn đang chờ ngài tới!"
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Điều này thật sự khiến cho bổn quan cảm thấy hổ thẹn rồi, mọi người cần gì phải khách khí như thế?"
Quách Thủ Quang nói: "Đại nhân đêm nay chính là nhân vật chính ah!"
"Vậy sao? Ha ha ha ha ha!" Thằng này cười đến có chút đắc ý quên mình.
Đi theo Quách Thủ Quang vào trong hậu hoa viên, đã thấy trong Lương Đình (*) đặt một cái bàn lớn. Có tư cách ngồi ở chỗ này chính là Huyện lệnh, Huyện thừa, huyện úy, chủ bộ, cộng thêm tất cả Điển Tào của các phòng. Về phần những bộ đầu, tùy tùng... đều được bố trí ở hai bàn khác nằm cách Lương Đình khoảng mười trượng.
* Lương Đình: đình nghỉ mát.
Quách Thủ Quang dẫn Hồ Tiểu Thiên đi vào trong lương đình, Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm ngồi ngay ngắn không có biểu hiện gì. Lão ngồi yên, khiến cho đám quan lại kia cũng không đứng dậy. Hứa Thanh Liêm nói: "Hồ đại nhân đến rồi, mau mời ngồi!"
Tất cả mọi người lúc này mới thi nhau mời Hồ đại nhân ngồi.
Chỗ được dành cho Hồ Tiểu Thiên cũng không phải là ở bên cạnh Hứa Thanh Liêm, mà là ở đối diện lão ta. Không đúng ah! Theo lý thuyết lão tử chính là nhị bả thủ huyện Thanh Vân, mà đêm nay lại là khách mời chính, đáng lẽ ra Hứa Thanh Liêm ngươi phải xắp sếp cho ta ngồi bên tay trái chỗ của ngươi ah! Tuy nói là bàn tròn, nhưng chỗ Hứa Thanh Liêm nhà ngươi ngồi chính là vị trí đầu, giờ ngươi để cho lão tử ngồi ở đối diện ngươi, đây chẳng phải bắt lão tử ngồi ở vị chí cuối hay sao? Ta kháo! Lão Hứa nhà ngươi quả không có phúc hậu ah, lại đi chơi đểu lão tử, lãi muốn giẫm ta một vố trước mặt nhiều người như vậy? Bà mẹ nó! đây là trần trụi ra oai phủ đầu a ! Xem ra bữa cơm hôm nay quả là Hồng Môn Yến rồi.
Hồ Tiểu Thiên còn không đến mức vì việc xắp sếp chỗ ngồi mà trở mặt. Hắn cười tủm tỉm ngồi xuống, lại nhìn lên bàn rượu. Đồ ăn cũng có chút phong phú, nhưng mà rượu và thức ăn tất cả đều đã bị động tới, còn tưởng rằng đám lão già này vẫn đang chờ mình. Cười cả buổi hóa ra người ta đã sớm bắt đầu, đám cháu trai này cũng quá không lễ phép rồi, môt chút đạo đãi khách cũng đều không hiểu được.
Hồ Tiểu Thiên vừa mới ngồi xuống, Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm liền nói: "Hồ đại nhân đã tới chậm, theo thường lệ phải phạt ba chén rượu!"
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Thật ngại quá! Trên đường kẹt xe!" Một cái lý do cực kỳ quen tai tại thời hiện đại, nhưng ở nơi đây thì quả thực là cực kỳ miễn cưỡng rồi. Đường cái ở Huyện Thanh Vân mặc dù không rộng, nhưng mà trong cả huyện có được mấy người có xe ngựa mà chạy, kẹt xe? Có quỷ mới tin.
Hồ Tiểu Thiên còn chưa kịp động đũa, thì ba chén rượu lớn đã được đẩy tới trước mặt. Mà phải nói là hàng thật giá thật ba chén lớn nha, nó không phải là ly nữa rồi, có lẽ có thể gọi là chung trà, một chung cũng phải bằng hai ba chén. Hồ Tiểu Thiên mới nhìn liền hiểu, đây rõ ràng là đang chơi ta mà, lão hồ ly Hứa Thanh Liêm này muốn tại trước mặt tất cả đồng liêu áp chế uy phong của hắn, chém hết nhuệ khí của hắn, thuận tiện lại để cho mọi người biết rõ, lão mới thực sự là lão đại ở Thanh Vân này.
Trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên thầm mắng, chơi ta à ! Uống xong ba chén lớn này, có mà khiến lão tử lảo đảo. Đang ở trước mặt nhiều người như vậy, thật muốn lão tử làm trò cười cho thiên hạ? Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nói: "Tửu lượng của hạ quan không tốt lắm, trước đây cũng chưa từng uống rượu."
Hứa Thanh Liêm cười nói: "Mọi thứ đều có quỷ củ cả rồi, luật rượu cũng như quan trường, không thể hủy được!" Những lời này rõ ràng là đang mang ý gõ Hồ Tiểu Thiên đây mà.
Hồ Tiểu Thiên nhìn qua lão gia hỏa có mắt như mù này, hận không thể hất ngay một chén rượu vào thẳng mặt của lão. Thật cho rằng có thể làm khó Lão tử? Hồ Tiểu Thiên bưng chén rượu lên uống một chập "Ừng ực" "Ừng ực". Hắn cũng là gần đây mới phát hiện, tửu lượng của mình không giống bình thường, lại nói tới khả năng uống rượu của hắn chính là do vị đại ca kết bái ở kinh thành - Sử Học Đông phát hiện. Nhắc tới Sử Học Đông thì cũng không phải vật gì tốt, lòng dạ cực kỳ đen tối, tửu sắc tài vận bốn dạng tật xấu đều đủ cả. Những chuyện trải qua của hai người thì có thể khác nhau, nhưng ở phương diện uống rượu thì rất giống nhau. Phương diện "Sắc" lại càng quá thể, chính y là người đã đưa cho Hồ Tiểu Thiên ba kiện bảo vật: Hái hoa đồ, Xuân Cung đồ với Tam Tiên Hoàn. Bên ngoài thì nhìn như là huynh đệ tình thâm, nhưng con hàng này vẫn còn nhớ rõ chuyện mình ở Yên Vân lầu đã tàn bạo y một trận, nên muốn thay đổi biện pháp để hủ hóa chính mình. Nhưng mà mọi thứ đều có tính hai mặt, nếu như không phải có bức Hái Hoa Đồ kia của Sử Học Đông thì mình cũng không thuận lợi như vậy gặp lại Lương Đại Tráng, lấy lại công văn cùng quan ấn. Nếu như không phải cái thằng này tại trường đình tiễn chính mình ba chén rượu, thì mình cũng không biết được mình lại có tửu lượng khác người như vậy.
Bên này, Hồ Tiểu Thiên mới uống xong một ly, thì chủ bộ Quách Thủ Quang đã bu lại, rót ngay cho hắn chén thứ hai. Trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên thầm mắng, quả thật là cái kim trong bọc luôn có ngày lòi ra, cái đuôi xấu xí của nhà ngươi cuối cùng cũng lộ ra rồi. Móa! lại Đi theo cùng một chỗ với Hứa Thanh Liêm để chơi ta, sau này lão tử sẽ tính sổ với ngươi.
Hứa Thanh Liêm đưa mắt liếc ra ý qua một cái, mọi người cùng kêu lên ủng hộ. Đây là muốn chế tạo thanh thế, làm cho Hồ Tiểu Thiên đâm lao phải theo lao. Chuyện cho tới bây giờ, Hồ Tiểu Thiên cũng không thể khiến cho đám người này xem nhẹ chính mình, dù sao tử lượng của hắn cũng lớn, sợ đếch gì thằng nào! Nên hắn liền một hơi uống sạch ba chén.
Uống xong ba chén rượu này, không khí trong Lương Đình lập tức sôi trào lên. Hứa Thanh Liêm bưng chén rượu ở trước mặt lên, nói: "Hồ đại nhân tửu lượng tốt! Lão phu đại diện cho các vị đồng liêu ở huyện Thanh Vân hoan nghênh Hồ đại nhân đã đến, Lão phu kính trước một ly."
Hồ Tiểu Thiên còn chưa kịp ngăn cản, thằng này đã uống cạn chén rượu kia. Cái này rõ ràng là muốn cho Hồ Tiểu Thiên vào tròng mà! Hồ Tiểu Thiên đến một miếng đồ ăn cũng chưa kịp động vào. Bên kia Quách Thủ Quang đã rót đầy chén rượu cho Hồ Tiểu Thiên rồi. Trước khi Hồ Tiểu Thiên đến, đám người này cũng đã đạt thành ăn ý, trước phạt ba chén, sau đó thì mọi người sẽ thay nhau đến kính rượu. Buổi tối hôm nay nhất định phải làm cho Hồ Tiểu Thiên say gục tại chỗ, phải khiến hắn trở thành chò cười cho thiên hạ.
Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, cũng không có cự tuyệt, liền uống cùng Hứa Thanh Liêm hai chén, rồi mới tủm tỉm ngồi xuống. Hắn cầm lấy đôi đũa gắp đầy miệng đồ ăn. Cũng không đợi cho Hồ Tiểu Thiên phải chờ quá lâu, Quách Thủ Quang lại bưng chén rượu lên: "Hồ đại nhân, hạ quan kính ngài hai chén."
Hồ Tiểu Thiên cười hắc hắc nói: "Quách đại nhân, chúng ta đợi lát nữa hãy uống, ta mắc tiểu!"
Một đám người nghe Hồ Tiểu Thiên nói như thế đều "hặc" "hặc" cười lớn. Hồ Tiểu Thiên đứng dậy đi nhà xí, vốn là muốn thừa cơ xả ra một ít, nhưng mà Quách Thủ Quang như con ruồi bám theo, lão cười nói: "Hồ đại nhân, trời tối đường trơn trượt, hay vẫn là để ta cùng ngài đi." Lão cũng cũng không phải là đang quan tâm Hồ Tiểu Thiên, mà là lo lắng Hồ Tiểu Thiên thừa cơ chuồn mất.
Đọc chuyện Y Thống Giang Sơn mới nhất tại www.bachngocsach.com
Hồ Tiểu Thiên nhếch miệng cười nói: "Vậy thì không có gì tốt hơn!" Chân hắn bước xiên xiên vẹo vẹo, đi đường thất tha thất thểu, thể hiện ra điệu bộ của một người uống nhiều.
Sau lưng liền có tên xì xào bàn tán nói: "Hồ đại nhân giống như đã uống quá..."
Quách Thủ Quang dìu lấy Hồ Tiểu Thiên đi đến trước nhà xí, lão thấp giọng nói với Hồ Tiểu Thiên: "Hồ đại nhân, đã đến!"
Hồ Tiểu Thiên lên tiếng, rất lễ phép làm thủ thế nói: "Quách đại nhân mời!"
Quách Thủ Quang nói: "Hay vẫn là mời đại nhân vào trước!" Hai người trước sau đi vào nhà xí, Hồ Tiểu Thiên vạch ra vạt áo, thấy Quách Thủ Quang đang nhìn nhìn chính mình, liền cười nói: "Quách đại nhân, chính ngươi cũng có mà, không cần phải chú ý bảo bối của ta như thế chứ!"
Quách Thủ Quang cười ha ha, vội vàng quay mặt đi, rồi nói: "Hồ đại nhân, tý nữa, ta phải kính ngài ba chén lớn, ngài cũng không thể không cho ta mặt mũi ah!"
Hồ Tiểu Thiên vốn đã nhìn lão không thuận mắt, giờ nghe được lão nói thế, rõ ràng là muốn bỏ đá xuống giống, muốn chuốc cho mình gục tại chỗ đây mà! Nếu như nói Hồ Tiểu Thiên đối với người lãnh đạo trực tiếp Hứa Thanh Liêm còn có chút ít cố kỵ, thì đối với một tên quan cấp dưới như Quách Thủ Quang này thì hắn chả để vào mắt. Ngẫm lại, lũ tiểu nhân này cũng dám cáo mượn oai hùm, trêu chọc chính mình. Nên hắn không khỏi dâng lên giận giữ, con mẹ nó chứ, người tốt bị người ta lấn, người tốt bị người ta cưỡi. Hôm nay không để cho lão tiểu tử nhà ngươi chút bài học, thì ngươi còn không biết được sự lợi hai của bổn quan. Cho ngươi mặt mũi? Con mẹ nó, còn cho mình là đại nhân vật cơ! Hăn liền lập tức nhấc chân đạp thẳng bờ mông Quách Thủ Quang một đạp.
Dù thế nào Quách Thủ Quang cũng không thể tưởng được, vị tân nhậm huyện thừa đại nhân này lại dám ra tay với chính mình, nên trong lúc vội vã, không kịp chuẩn bị đã bị Hồ Tiểu Thiên đạp cho chúi xuống mặt đất, thân thể mất đi cân đối, ngã ào vào trong hố nước tiểu.
Quách Thủ Quang phản ứng cũng coi như nhanh nhẹn, há miệng kêu lên: "Có ai không..." Còn chưa kịp kêu hết lời thì liền thấy một bàn chân to đạp thẳng vào mặt. Hồ Tiểu Thiên một cước đá vào mặt lão, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi thích uống như vây, vậy thì liền uống thập nhiều đi!"
Quách Thủ Quang kêu thảm thiết nói: "Ta muốn cáo..."
"Cáo à? Có nhân chứng, vật chứng không? ha ha ha..." Hồ Tiểu Thiên dương dương đắc ý, quan lớn hơn một cấp đè chết người, Lão Tử chính là hành hạ nhà ngươi đó! Sau đó hắn liền đi ra nhà xí, lớn tiếng kêu lên: "Nhanh! Có ai không? Quách đại nhân bị ngã vào..."
Một đám nha dịch thi nhau chạy tới, lôi Quách Thủ Quang từ trong hố nước tiểu ra ngoài. Quách Thủ Quang chật vật không chịu nổi, khóc không ra nước mắt. Cho dù lão có nghĩ như thế nào đều không thể nghĩ được vì sao Hồ Tiểu Thiên lại đột nhiên hạ độc thủ. Chẳng lẽ cái thằng này sẽ không sợ chính mình sẽ tố cáo hắn? Trong mắt của hắn không có vương pháp nữa hay sao? Quách Thủ Quang tức giận đến run người: "Là hắn đẩy ta xuống..."
Mọi người nghe vậy đều chấn động. Lại nhìn đến một bên mắt Quách Thủ Quang đã biến thành mắt gấu mèo, hiển nhiên là do bị người đập cho nên mới thế.
Hồ Tiểu Thiên lại như không có việc gì, khoan thai trở về bàn ăn, hắn giả ra bảy phần men say, nói: "Không phân biệt tốt xấu, không nhìn thấy được lòng tốt của người khác. Các vị đại nhân, nếu như các ngài tin tưởng lão thì liền đi qua đứng ở bên đó, nếu như mọi người tin tưởng ta, thì xin đứng lại bên cạnh ta này." Cái thằng này rõ ràng lại để cho mọi người xếp hàng.
Mặc dù trong lòng nhiều người đều hướng về Quách Thủ Quang, nhưng bây giờ trên người lão thối hoắc, nên tự nhiên sẽ không có ai nguyện ý đứng cạnh lão cả.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta đã nói rồi, ánh mắt của quần chúng là sáng nhất. Ta đường đường là một Huyện lệnh, nếu đối phó với một cái chủ bộ nho nhỏ, cũng cần gì phải dùng thủ đoạn bạo lực như thế. Quách Thủ Quang, lão đã vu cho ta hại lão, việc này không thể cứ bỏ qua như vậy được, lão hãy lấy ra vật chứng, nhân chứng, chỉ cần có thể chứng minh là ta đã đánh lão thì Hồ Tiểu Thiên ta cam nguyện bị phạt." Rồi hắn hướng Hứa Thanh Liêm chắp tay nói: "Mời Hứa đại nhân làm chủ việc này."
Hai gò má thon gầy của Hứa Thanh Liêm giật giật liên hồi, từ tình hình hiện tại mà nhìn, thì rõ ràng là Quách Thủ Quang đã dính phải vố đau. Trên mặt cảm tình thì lão và Quách Thủ Quang đương nhiên là rất thân cận, nhưng mà chuyện này rõ ràng đã ra ngoài dự liệu của lão. Hồ Tiểu Thiên ra tay đánh người, cái thằng này thật sự là quá càn rỡ, nhưng mà cũng không có chứng cớ ah. Nhắc tới Quách Thủ Quang cũng ngu cơ, hắn đi tiểu, ngươi đi theo hắn làm gì? Bị đánh cũng là do ngươi tự tìm. Tại trường hợp này, cũng không thích hợp truy cứu trước mặt mọi người, nên Hứa Thanh Liêm ho khan một tiếng nói và nói: "Tranh thủ thời gian đưa Quách đại nhân trở về thay quần áo, có chuyện gì, ngày mai nói sau."
Trải qua chuyện này, hào hứng của tất cả mọi người đã giảm xuống nhiều. Quách Thủ Quang bị đánh, chuyện này mặc dù chưa chứng minh là đúng, nhưng dù sao cũng đã tạo thành tâm lý oán hận cho tất cả mọi người. Cho nên, kế tiếp cũng chả có ai chủ động hướng Hồ Tiểu Thiên mời rượu nữa. Họ đều nhìn ra, cái thằng này là thứ lòng dạ hiểm độc, đắc tội hắn thì sẽ không có quả ngon mà ăn.
Không ai tìm Hồ Tiểu Thiên uống, tên này rõ ràng đảo khách thành chủ, chủ động xuất kích. Ngoại trừ Hứa Thanh Liêm ra, tất cả đều là hạ cấp của hắn. Thời điểm thằng này uống rượu với người đều chỉ nhấp môi qua, người ta lại phải uống cạn. Hứa Thanh Liêm nhìn thấy bộ dạng Hồ Tiểu Thiên hào hứng tăng vọt, trong nội tâm như là đổ ngũ vị bình vây. Phức tạp tới cực điểm, không bao lâu, lão liền chủ động kết thúc bữa tiệc này.
Hồ Tiểu Thiên có chút chưa thỏa mãn, cuối cùng chủ động bưng chén đến cạnh Hứa Thanh Liêm: "Hứa đại nhân, ta mời ngài một ly."
Hứa Thanh Liêm nói: "Sự tình đều có độ, rượu có thể giúp ta hưng phấn, nhưng uống quá đọ thì sẽ không tốt." Lão hiện tại rõ ràng lại dùng loại giọng điệu này để nói chuyện.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Hứa đại nhân già rồi, nên cần chú trọng thân thể. Ngài chỉ uống một ngụm, còn hạ quan sẽ uống hết!" Hắn liền ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Hứa Thanh Liêm cười lạnh nhìn qua Hồ Tiểu Thiên nói: "Bổn quan mặc dù đã già, nhưng không đến nổi ngay cả một chén rượu cũng không uống được. Hồ đại nhân đã thịnh tình như vậy, bổn quan sao có thể nhẫn tâm không uống được?" lão cũng uống cạn chén rượu, rồi thò tay vỗ vỗ bả vai Hồ Tiểu Thiên nói: "Tiểu Thiên, ngươi chờ một chút hãy đi."
Hồ Tiểu Thiên nghe lão gọi thân thiết như thế, liền nghĩ chác chắn không có chuyện gì tốt, không biết lão lại đinh đánh cái chủ ý gì với mình đây?
Mọi người trước sau rời đi, trong hoa viên ngoại trừ tạp dịch phụ trách dọn dẹp ra, thì cũng chỉ còn hai người Hứa Thanh Liêm cùng Hồ Tiểu Thiên nưa thôi.
Hứa Thanh Liêm nói: "Tiểu thiên, tình huống thị sát hôm nay như thế nào?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cầu Thanh Vân gãy, đường thông hành của dân chúng đã bị ngăn trở."
"Cầu Thanh Vân này ảnh hưởng trực tiếp tới dân chúng toàn thành, nên nhất định phải mau chóng sửa chữa cho tốt."
Mặc dù Hồ Tiểu Thiên phát hiện một số chỗ không bình thường, nhưng mà hắn cũng không có nói cho Hứa Thanh Liêm biết. Hắn cho rằng Hứa Thanh Liêm thân là quan địa phương, có lẽ còn hiểu rõ tình huống hơn hắn nhiều..., Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Ta cũng nghĩ là phải như vậy!"
Hứa Thanh Liêm nói: "Ta chuẩn bị giao cho ngươi sự tình sửa chữa cầu Thanh Vân."
Hồ Tiểu Thiên lập tức đưa ra một cái vấn đề trọng yếu nhất: "Đại nhân có ý định giao cho ta bao nhiêu kinh phí sửa cầu?"
Hứa Thanh Liêm thở dài nói: "Tiểu Thiên, ngươi cũng thấy đấy, nhà kho của huyện Thanh Vân đã trống rống. Đến tiền tu sửa huyện nha cũng còn không có, thì lấy đâu ra tiền sửa cầu Thanh Vân đây?"
"Không bột đố gột nên hồ, không có kinh phí, ta làm sao có thể sửa được cầu Thanh Vân?"
Hứa Thanh cười hắc hắc nói: "Tiểu Thiên, thời gian chúng ta quen biết mặc dù không dài, thế nhưng mà bồn quan thấy được ngươi là người có tài, giao cho người khác việc này ta sẽ lo lắng. Còn giao cho ngươi thì ta rất yên tâm. Ta giúp ngươi đưa ra cái chủ ý, ngươi có thể đi quyên góp từ dân chúng huyện Thanh Vân. Huyện Thanh Vân có nhiều nhà như vậy, chỉ cần mỗi nhà ủng hộ năm lượng bạc, thì cầu Thanh Vân này chả phải sẽ sửa tốt hay sao?"
Trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên thầm mắng, Hứa Thanh Liêm ah Hứa Thanh Liêm, ngươi đây là đang bịp ta à? Đây mà là cái chủ ý hay ho gì? Ta nếu như mà đến từng nhà đòi bạc, chẳng phải là sẽ đắc tội tất cả dân chúng huyện Thanh Vân à? Làm quan còn chưa làm được điều gì tốt, đã đội lên cái ác danh này, đây căn bản chính là chuẩn bẫy để ta tự chui đầu vào rọ ah!
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đại nhân, hai năm qua Thanh Vân thiên tai không ngừng, dân chúng đến ăn, ở cũng đều khó khăn. Bây giờ mà đòi mỗi nhà ủng hộ năm lượng bạc, thì đến nhà địa chủ cũng không thể cầm ra ah!"
Hứa Thanh nói: "Ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi, nhất định sẽ nghĩ ra được biện pháp, bổn quan đối với ngươi rất có lòng tin!" Nói xong câu đó, lão lại vỗ vỗ vai Hồ Tiểu Thiên, rồi đứng dậy đi về phủ của lão nghỉ ngơi.
Tu sửa cầu Thanh Vân, chuyện này đối với Hồ Tiểu Thiên mà nói thì cũng không tính là việc gì khó. Dù sao sau lưng hắn còn có Vạn Bá Bình, chỉ cần hắn hơi tạo chút áp lực, thì nhất định Vạn Bá Bình sẽ cam tâm tình nguyện mà móc ra số tiền này. Chỉ là Hồ Tiểu Thiên không có ngoan ngoan nghe lời như vậy. Hứa Thanh Liêm xếp đặt thiết kế khó xử chính mình, chính mình làm sao có thể cứ thế mà thuận theo lão?
Hồ Tiểu Thiên cũng không có lập tức rời đi, hắn đi vào phòng giam. Để cho nha dịch dẫn Chu Bá Thiên đến hình phòng (*).
(*) hình phòng: phòng dùng hình đối với phậm nhân.
Chu Bá Thiên đêm khuya bị thẩm vấn nên rõ ràng có chút không kiên nhẫn. Lúc y nhìn thấy chính là vị tân nhậm huyện thừa thì không khỏi thở dài nói: "Huyện thừa đại nhân, đã trễ như vậy rồi, ngài không đi nghỉ ngơi, còn đến tìm ta làm gì?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Hai ngày nay không nhận được tin tức từ bên ngoài, có phải hay không trong lòng cảm thấy không yên?"
Chu Bá Thiên lạnh lùng nhìn qua Hồ Tiểu Thiên nói: "Đại nhân đây là có ý gì?"
Hồ Tiểu Thiên từ trong lòng lấy ra kính viễn vọng giành được từ trên tay Cổ Lục, chậm rãi đặt lên bàn, mỉm cười nói: "Thứ này chắc là ngươi biết ah?"
Chu Bá Thiên nheo mắt lại nhìn thoáng qua kính viễn vọng và nói: "Không biết, cũng chưa từng thấy qua!"
"Danh tự "Hổ Đầu Doanh" ngươi đã nghe qua chưa?"
Chu Bá Thiên bỗng nhiên lao lên giống như một đầu sư tử nổi giận, hai tay bắt lấy vạt áo Hồ Tiểu Thiên, mắt hổ trợn lên, dường như muốn xé nát hắn ra.
Hồ Tiểu Thiên không có bị thanh thế của y hù sợ chút nào cả, thần sắc hắn vẫn yên tĩnh như mặt nước giếng, hai mắt lẳng lặng nhìn qua Chu Bá Thiên nói: "Muốn nói chuyện thì ngồi xuống, không muốn nói thì ngươi cứ tùy ý ra tay, nhưng mà ta phải nói trước cho ngươi biết rằng, tốt nhất ngươi nên nghĩ đến mấy huynh đệ của ngươi ở bên ngoài kia."
Chu Bá Thiên sững sờ trong chốc lát, rõ ràng tại dưới ánh mắt Hồ Tiểu Thiên khuất phục, chậm rãi ngồi xuống. Y thấp giọng nói: "Ngươi muốn như thế nào?"
Hồ Tiểu Thiên sửa sang lại quần áo một chút, rồi nói khẽ: "Những lời này có lẽ là nên do ta hỏi ngươi mới đúng, vì cái gì mà ngươi phải trốn ở trong ngục Thanh Vân? Rõ ràng là ngươi có thể dễ ràng ra khỏi đây và cao chạy xa bay."
Hai bàn tay to của Chu Bá Thiên đặt ở trên mặt bàn, mày rậm hơi nhíu lại, y suy tư trong chốc lát rồi mới nói: "Ta phụng mệnh tiến đến núi Thiên Lang tiễu phỉ, thật không nghĩ đến bị người hãm hại. Trên đường gặp phải phục kích, thủ hạ huynh đệ thương vong thảm trọng. Lúc đi hai trăm ngươi, cuối cùng chỉ có mười người trốn thoát."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi là lo sẽ bị quân pháp sử trí?"
Chu Bá Thiên lắc đầu nói: "Ta không sợ chết, nhưng cũng không thể cứ uất ức như vậy mà chết đi. Ta nhất định phải điều tra rõ, đến tột cùng là do ai ở sau lưng hại ta."
"Cho nên ngươi mới lưu lại huyện Thanh Vân?"
Chu Bá Thiên nói: "Người hại ta đã cho rằng ta đã chết rồi, nên ta nghĩ tới, nghĩ lui, chỉ có tại đây mới chính là chỗ an toàn nhất để ẩn nấp."
Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, càng là địa phương nguy hiểm thì càng là chỗ an toàn. Nhiều khi đúng thật là như thế, người hãm hại Chu Bá Thiên chắc có lẽ sẽ không nghĩ đến, y lại thành thành thật thật mà ngồi trong ngục Thanh Vân.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Vì sao ngươi không đi Tây Châu, đến trước mặt Lý đại nhân báo cáo chuyện này?"
Cơ bắp trên mặt Chu Bá Thiên thoáng co quắp một chút, hiển nhiên Hồ Tiểu Thiên đã chạm đúng chỗ đau của y.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta hôm nay nhìn thấy cầu Thanh Vân đã gãy, đi men theo Thông Tể Hà lên thượng nguồn, lại phát hiện trên thượng du Thông Tể Hà có lưu lại chút dấu vết, thế mới biết được cầu Thanh Vân thực sự không phải do lũ xô gãy, mà là có người cố ý phá hủy."
Đọc chuyện Y Thống Giang Sơn mới nhất tại www.bachngocsach.com
Chu Bá Thiên nói: "Cầu Thanh Vân là đường đi ngắn nhất từ đây đi phía đông. Sau khi bị sập, thì thương đội bình thường sẽ phải chọn một đường xuôi hướng nam, đi qua cầu Thông Tế trong cảnh nội huyện Hồng Cốc."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Có phải hay không là do mã phỉ gây nên? Bọn hắn muốn trên đường chặn cướp các thương đội?"
Chu Bá Thiên nói: "Từ khi cầu gãy đến nay, trên con đường này cũng không nghe thấy sảy ra sự kiện cướp bóc nào."
Hồ Tiểu Thiên nhíu mày, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ là thời cơ chưa tới?"
Chu Bá Thiên có chút thưởng thức mà nhìn qua người trẻ tuổi trước mặt này. Đầu óc của tên này quả là thông minh, chỉ từ mấy câu nói rải rác của mình mà đã nhanh chóng nắm bắt được mấu chốt rồi. Chu Bá Thiên nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm, ta chỉ biết rõ là, cầu Thanh Vân này bị gãy cực kỳ kỳ quặc, không đến mấy ngày chắc chắn sẽ phát sinh đại sự."
Hồ Tiểu Thiên trầm mặc xuống.
Chu Bá Thiên nói: "Ngươi vừa mới nhậm chức, nếu như tại trong phạm vi huyện Thanh Vân sảy va một vụ đại án động trời, chỉ sợ ngươi cũng không giữ được mũ quan trên đầu ah."
Hồ Tiểu Thiên nghe ra được Chu Bá Thiên đang tiến công tâm lý đối với mình, nên cười nhạt nói: "Mất chức thì ta trở về tiếp tục làm dân đen, sợ quái gì!"
Chu Bá Thiên hặc hặc cười nói: "Cái kia cũng phải nhìn xem án xảy ra là án như thế nào, nếu như tình tiết vụ án nghiêm trọng, thì ngươi không chỉ mất chức quan đâu, chỉ sợ đến cái đầu trên cổ cũng muốn rơi xuống đất!"
Nội tâm Hồ Tiểu Thiên trầm xuống, hắn biết rõ Chu Bá Thiên cũng không phải là đang nói chuyện giật gân. Trong lịch sử Đại Khang cũng không thiếu những tiền lệ như vậy, nên hắn thấp giọng nói: "Ngươi ẩn náu ở chỗ này, chính là vì chuyện này sao?"
Chu Bá Thiên nói: "Ta phải giết Diêm Khôi!" Y nắm chặt hai nắm đấm, trên cánh tay cuộn lên từng cục cơ bắp, thần thái uy mãnh giống như thiên thần hạ phàm vậy. Diêm Khôi chính là đầu lĩnh mã phỉ núi Thiên Lang, đúng là do người này mới khiến cho Chu Bá Thiên tổn thất hơn trăm huynh đệ.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Giết chết Diêm Khôi, tiêu diệt mã phỉ núi Thiên Lang, nhất định là một cái công lớn ah!"
Chu Bá Thiên tiến lên phía trước đến sát người Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta không cần công lao, cái ta cần là tính mạng của Diêm Khôi. Nếu như ngươi nguyện ý, thì tất cả công lao sẽ thuộc về ngươi." Đã trải qua mấy lần thăm dò lẫn nhau, Chu Bá Thiên rốt cục chủ động hướng Hồ Tiểu Thiên đưa ra lời mời hợp tác.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện