[Dịch] Y Thống Giang Sơn
Chương 1 : Gian Thần Chi Tử
.
Không nên cứ bám lấy ký ức, quên sạch đi cũng có thể coi là một điều tốt đẹp.
Hồ Tiểu Thiên cũng không có chút quyến luyến với bất kỳ cái gì, thậm chí hắn còn chẳng muốn nhớ lại, kiếp trước chẳng tốt đẹp gì cho cam, nên kiếp này hắn muốn chọn quên tất cả.
Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ ý nghĩa đích thực của sinh mệnh là hưởng thụ cuộc sống, không cần lý tưởng, không cần khát vọng, lại càng không cần hùng tâm tráng trí gì gì đó, Thầm nghĩ tùy tùy tiện tiện làm một con một gã nhà giàu không lo cơm áo gạo tiền, mỗi ngày hoang phí chút tiền, sau đó tìm nữ nhân nào xinh đẹp dộng lòng người cưới về sinh con đẻ cái, tốt nhất là có hai đứa một nam một nữ, sau khi con trai lấy vợ, con gái lấy chồng, lại đi dưỡng thọ, ngày ngày mang theo một con chó vàng ngồi trong đình viện tràn ngập hương hoa, tắm nắng ngâm bình trà ngon, chơi hai ba bàn cờ, con cháu quây quần, sống một cuộc sống nhàn nhã, tự do.
Vốn có lẽ hắn đã có thể nhẹ nhõm thực hiện nguyện vọng này, do phụ thân hắn là Hồ Bất Vi-bộ hộ thượng thư Đại Khang, trong trí nhớ của hắn, chức vụ này cũng tương đương với bộ trưởng bộ tài chính, hiện tại đang là quan tam phẩm, tay nắm giữ tài chính đại khang, quyền cao chức trọng rất được Hoàng thất Đại Khanh tín nhiệm, qua hai đời vua địa vị vẫn vững như bàn thạch.
Hồ Tiểu Thiên là con trai độc nhất của vị trọng thần triều đình này, gia tộc ba đời đều nhất mạch đơn truyền, nên đương nhiên hắn được trên dưới Hồ gia coi như hòn ngọc quý, Ý Thức của Hồ Tiểu Thiên mới nảy sinh từ nửa năm trước, mười lăm tháng mười năm ngoái trời sinh dị tượng, mặt trăng máu nhô lên, đêm đó gốc đại thụ trăm năm ở hậu hoa viên bỗng nở hoa, cùng lúc đó tên nhị đại mười sáu năm si ngốc này đột nhiên khôi phục thần trí.
Sau khi tỉnh dậy điều duy nhất hắn nhớ rõ là còn hai bàn giải phẫu chưa làm, mà trước đó hắn đã liên tục làm việc trên bàn giải phẫu ba mươi hai giờ, mệt mỏi quá độ nên thăng ngay bên bàn giải phẫu, ý thức của hắn trôi nổi trên dòng thời gian, qua ba nghìn cái đại thế giới, cuối cùng lại lưu lại trong cái thể xác si ngốc tại phủ của bộ hộ thượng thư Đại Khang này.
Tuổi của hắn lại thần kỳ biến thành mười sáu, tên của hắn cũng nhiều thêm một chữ “tiểu”, Hồ Thiên biến thành Hồ Tiểu Thiên, tư tưởng ý thức hai mươi tám năm sinh sống của hắn cũng sáp nhập vào cái thể xác trống rỗng này, được cái bề ngoài cũng không có biến hóa quá lớn, chẳng qua là trẻ đi chút thôi. Cũng từ hôm nay trở đi hắn quyết định hưởng thụ nhân sinh, vui vẻ sống qua kiếp này. Nhưng đời không như mơ, vốn không thể quyên đi ký ức, nên cũng chẳng thể thoát khỏi phiền não, hắn cũng phát hiện ra làm người thông minh chưa hẳn đã so được với kẻ đần luôn sống vui vẻ, hưởng thụ sung sướng.
Năm rồng thứ 8 Đại Khang, đúng vào hạ tuần tháng tư, Hồ Tiểu Thiên ngồi lười biếng trong căn phòng tinh xảo, trong phòng tường cột chạm trổ, đồ đạc xa hoa, bên ngoài là một cái hành lang thật dài, tám cái cột đỏ thắm che nắng, ngoài hành lang là một tứ phương viện tầm một mẫu, trong sân hoa xuân đua nở, xung quanh bướm vàng bay lượn, gió nhẹ lướt qua làm từng tấm tơ lụa nhộn nhạo , một mùi hoa Mai thoang thoảng bay tới khiến người ta cảm thấy vui vẻ dễ chịu.
Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, cửa sổ rọi vào lưu lại chùm sáng nhàn nhạt. Hồ Tiểu Thiên hít sâu hương hoa, chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra ngoài. Từng ngọn cây, ngọn cỏ trông rất thân thuộc, không khác gì trong ký ức, chẳng qua là hắn chưa bao giờ đê tâm đến cảnh đẹp, càng chưa nói đến hưởng thụ gì đó, nhớ lại hắn thấy mình thật nhạt nhẽo không chút thú vị, ngoại trừ tập trung nghiên cứu y học, hắn cũng chả còn niềm vui nào khác, không tình thân, không tình bạn, cũng chả có tình yêu, cuộc sống như vậy không đáng để hắn lưu luyến.
Tên mập mạp mặc áo màu xanh mũ quả dưa gọi là Lương Đại Tráng, là gia đinh Thượng Thư phủ, nửa năm trước được điều làm tùy tùng hầu hạ cho hắn, gã rón rén đi tới, vừa nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên lập tức cười rạng rỡ, đôi mắt nhỏ khép lại thành hai cái khe hẹp, râu cá trê vểnh lên, nhìn cực giống một cái bánh bao thịt lớn: “Nô tài chúc mừng Thiếu gia, chúc mừng thiếu gia!”
Nô tài là bản thân gã, còn thiếu gia ở đây đương nhiên là Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên dùng trọn vẹn nửa năm thích ứng hết thảy biến hóa xung quanh, bây giờ hắn có thể gọi là thản nhiên đối mặt, ứng phó tự nhiên, cái này có thể nói là hoàn toàn nhập vai vào nhân vật.
Cùng là một cái nheo mắt, nhưng xuất hiện trên mặt những người khác nhau lại mang lại hiệu quả vô cùng khác biệt, ở Lương Đại Tráng chính là ton hót nịnh nọt, mà ở Đường Tiểu Thiên lại là vẻ cao cao tại thượng, một kẻ bề trên ngây ngốc lúc trước đương nhiên không có cái gì gọi là khí chất quý tộc, mà thân thể này khi giao cho một tiến sĩ y học, nhất cử nhất động của hắn đều hiện lên vẻ sinh động mà lại cơ trí: “Có gì đáng mừng?” Ngôn ngữ đương nhiên cũng không trở thành một trở ngại của Hồ Tiểu Thiên, phải biết rằng năm hai mươi tuổi hắn đã thông thạo sáu thứ tiếng, văn tự của Đại Khang cũng không khác biệt là mấy, giống một biến chủng của chữ Hán chẳng qua là phát âm hơi khác, đối với người đã từng dễ dàng đạt được học vị thạc sĩ của nhà nước như hắn đương nhiên sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Lương Đại Tráng khom người cười nói: “Thiếu gia, ta vừa nghe lão gia cùng phu nhân vừa định ra một mối hôn sự cho người!”
Nghe vay, Hồ Tiểu Thiên lập tức tỏ ra vẻ không vui, tại Đại Khang, không có cái gì gọi là tự do yêu đương, phần lớn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, mặc dù không có tự do yêu đương hôn nhân, nhưng cũng có một cái tốt, tại Đại Khang một chồng nhiều vợ là hợp pháp, chỉ cần có tiền ngươi muốn lấy bao nhiêu sẽ được bấy nhiêu. Chỉ cần có thực lực ngươi có thể thoải mái chiếm cứ tài nguyên, tiền tài, đất đai, mỹ nữ…
Đại Khang cũng cho phép cưới cho trẻ em, chỉ cần môn đăng hộ đối, như loại thế hệ hai của quan chức kiểu Hồ Tiểu Thiên trời sinh lắm mối, mẫu thân hắn mang thai ba tháng đã định hôn sự cho hắn, thông gia là Chu Duệ Uyên từng là quan nhất phẩm, thừa tướng Đại Khang, thầy của thái tử, còn là Hàn Lâm học sĩ, Bình Chương Sự, hiển hách một thời ở Đại Khang, Hồ Gia cũng có thể coi là trèo cây cao, tuy Hồ Bất Vi nắm quyền tài chính, nhưng dù sao cũng chỉ là quan tam phẩm, nhưng lúc Hồ Tiểu Thiên hai tuổi, người ta liền thăm dò được đứa con Hồ gia si ngốc, vì vậy họ không do dự liền hủy bỏ hôn sự.
Quan lớn hơn một cấp đè chết người, Hồ Bất Vi đương nhiên không dám trước mặt quan nhất phẩm nói gì, chỉ có thể thành thành thật thật hủy bỏ hôn sự, chẳng những không được bồi thường mà ngoài miệng còn phải nhận sai, trong lòng hận Chu Duệ Uyên thấu xương, ba năm trước Thái Tử Long Diệp Lâm thất sủng bị phế, Chu Duệ Uyên thân là thầy của thái tử cũng khó tránh liên lụy, Hồ Bất Vi cũng không buông tha cơ hội bỏ đá xuống giếng này, cùng các đại thần khác hung hăng chèn ép, làm Chu Duệ Uyên bị cách chức về làm dân thường, coi như cũng xả được ác khí trong lòng.
Tuy chuyện Hồ Tiểu Thiên si ngốc cả kinh thành hầu như ai cũng biết, nhưng vẫn không ngớt nhà đến muốn đặt quan hệ thông gia, đương nhiên tất cả đều là quan viên cấp thấp, chả ai thực sự muốn gả con gái mình cho một kẻ ngu cả, bon chúng đơn giản nhìn trúng quyền thế của hộ bộ thượng thư Hồ Bất Vi.
Hồ Bất Vi làm quan nhiều năm đương nhiên rõ ràng mưu đồ của đám này, tuy hắn cực kỳ am hiểu đạo đầu cơ luồn cúi, nhưng có thể do trong lòng hắn cực kỳ xem thường đám nịnh nọt này nên một mực từ chối, tuy con hắn ngu ngốc nhưng cũng không thể để người khác vô duyên vô cớ lợi dụng, cứ như vậy Hồ Tiểu Thiên đã mười sáu tuổi vẫn không bị sắp đặt hôn sự.
Hồ Bất Vi vốn cũng muốn cứ như vậy nuôi dưỡng nhi tử ngốc cả đời, với tư chất đứa nhỏ này hiển nhiên không thể kiến công lập nghiệp làm vinh dự cửa nhà, cứ như vậy có thể che chở con gã bình an, vô ưu vô lo hạnh phúc cả đời, Hồ Bất Vi thực sự cũng không phải người không có dã tâm, nhưng dù có dã tâm lớn hơn nữa cũng không thể bất chấp sự thật rành rành trước mặt.
Hồ tiểu thiên dột nhiên thức tỉnh khiến Hồ Bất Vi mừng rỡ, đồng thời cũng làm tham vọng ẩn sâu trong lão lần nữa trỗi dậy, lão rất nhanh chọn được mối hôn sự cho Hồ Tiểu Thiên, thông gia là Tây Xuyên Kiếm Nam Tiết Độ Sứ, Quang Lộc đại phu, thẩm tra của binh bộ thượng thư, bình chương sự, tây châu doãn, khai quốc công Tây Xuyên, thực ấp ba nghìn hộ: Lý Thiên Hành, tuy rằng tại Đại Khang cũng là quan tam phẩm, nhưng người ta lại là đại tướng trấn giữ biên cương, hơn nữa lại được đương kim thái tử Long Diệp Khánh tín nhiệm, thời điểm thái tử đăng cơ cũng là lúc lão phất lên. Ở Trong triều đình phải biết rõ lịch sử, phải nắm rõ thực tại, lại càng phải suy nghĩ đến tương lai, Hồ Bất Vi tạo ra quan hệ thông gia với Lý Gia chính là xuất phát từ loại mục đích chính trị này.
Kỳ thực Hồ Bất Vi sớm đã nhằm vào phương diện này, quan hệ thông gia là giả, kết minh là thực. Con giá Lý Gia bị liệt lại nghe nói tướng mạo cũng xấu xí khó chấp nhận. Đã vậy, Lý Thiên Hành cũng nhất định không đem con gái gả cho một kẻ ngu, bằng chứng là sau khi Thiếu gia họ Hồ đột nhiên khôi phục thần trí cùng năng lực nói chuyện, Lý Thiên Hành rút cuộc lại gật đầu đáp ứng, hai nhà đã trao đổi ngày sinh tháng đẻ hai người, định ra ngày cưới. Ngày cưới là mùng mười tháng sáu, tính ra từ giờ đến lúc cưới còn chưa đến nửa năm.
Một tờ hôn ước khiến Hồ Tiểu Thiên ý thức được lý tưởng sống nhàn nhã cả đời của hắn đã trở thành hy vọng xa vời, cưới một người vợ chưa từng gặp mặt, chân tê liệt, lại còn được gọi là xấu tuyệt thế, chẳng còn tý hạnh phúc nào.
Lúc này Lương Đại Tráng nhắc tới liền làm hắn không vui, thở dài nói: “Không nói chuyện này nữa!”
Lương Đại Tráng tuy lớn lên vụng về, nhưng đầu óc cũng không đến nỗi ngu dốt, tên này rất giỏi về khoản nhìn mặt mà nói chuyện, nếu không cũng không được Hồ gia cho làm người hầu hạ túc trực bên Hồ Tiểu Thiên. Nhìn ra Hồ Tiểu Thiên tâm tình không tốt, gã cẩn thận từng li từng tí nói: “Thiếu gia hôm nay đẹp trời, không bằng chúng ta ra ngoài đi bộ giải sầu?”
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: “Cũng tốt!”
Công tử của Hộ Bộ Thượng Thư ra ngoài, tuy không cần dóng chống khua chiêng, tiền hô hậu ủng, la lối om sòm nhưng thực ra cũng không tính là đơn giản. Ngoài lương đại tráng còn có ba gã gia đinh cũng đội mũ quả dưa mặc áo xanh, đi sau lưng hắn, ưỡn ngực hất hàm, diễu võ dương oai, rất chi là cáo mượn oai hùm chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng , gia đinh của bộ hộ thượng thư –quan tam phẩm của Đại Khang ít ra cũng có thể chống lại một cửu phẩm huyện lệnh, làm gia bộc của quan to cũng có chút để tự hài lòng với chính mình.
Tuy rằng ý thức của Hồ Tiểu Thiên đã khôi phục được nửa năm nhưng thân thể hắn thì lại mất tới bốn tháng mới có thể khôi phục được khỏe mạnh trở lại. Cũng thật sự là hết cách rồi, ông trời đưa cho hắn bộ thân thể này không những chẳng có một chút cường tráng nào đã thế lại còn suy nhược tái nhợt, tứ chi bủn rủn, khí hư vô lực nữa. Hồ gia là nhà có điều kiện, mỗi ngày hắn được cung cấp ăn ngon mặc đẹp nên đáng ra theo lý thuyết thì cơ thể sẽ không thiếu dinh dưỡng mới đúng. Nguyên nhân chân chính nằm ở chỗ mười sáu năm nay Hồ Tiểu Thiên vẫn luôn sợ hãi ánh sáng mặt trời, ngược lại yêu thích ẩn mình ở trong những góc khuất âm u. Thời gian dài thiếu đi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời tự nhiên là ảnh hưởng đến việc cơ thể tạo ra vitamin D, tiếp đến ảnh hưởng đến việc thân thể hấp thu canxi. Nói cách khác, qua mười sáu năm nay hắn không những thiểu năng mà còn thiếu canxi nữa.
Thời gian nửa năm qua, Hồ Tiểu Thiên một mặt lặng yên hiểu rõ thế giới mới, một mặt lên kế hoạch rèn luyên thân thể của mình một cách có mục đích. Dưới điều kiện có ánh mặt trời sáng lạn, không khí trong lành, nguồn nước tinh khiết không ô nhiễm, các loại mỹ thực vừa đa dạng phong phú về chủng loại lại giàu dinh dưỡng mà an toàn yên tâm tẩm bổ, Hồ Tiểu Thiên vẻn vẹn dùng thời gian bốn tháng liền đem thân thể của hắn rèn luyện đến mức có thể nói là cân đối khỏe đẹp. Chỉ có người đã trải qua tử vong mới biết được tầm quan trọng của sức khỏe. Thân thể là tiền vốn của cách mạng đồng thời cũng là tiền vốn để hưởng thụ nhân sinh.
Hồ Tiểu Thiên đi đầu, thân mặc một bộ thanh y, cổ áo cùng ống tay áo đều thêu lên đường viền bằng tơ bạc, bên hông thắt một cái đai lưng gấm, đầu đội một chiếc mũ sa màu đen, trên chỗ che trán của mũ khảm một khối ngọc màu lam óng ánh trơn bóng. Thân thể của hắn cao một mét bảy tám, nếu như theo tiêu chuẩn đo lường của Đại Khang vương triều thì có lẽ là khoảng bảy xích năm tấc, nơi đây một xích đại khái khoảng 24 centimet. Trên chân hắn đi một đôi giày đế mỏng, tuy nói là đế mỏng nhưng trên thực tế cũng cao tới 3 cm. Đôi giày này tuy rằng so ra kém hơn đôi giày quan có đế dày đến 7 cm mà lão gia tử nhà hắn vì tăng cường chiều cao của bản thân mà tận lực đặt người chế tạo tuy nhiên cũng có hiệu quả tăng cường chiều cao nhất định. Vì vậy chiều cao của Hồ Tiểu Thiên cũng vượt qua con số một mét tám mươi. Đi trong đám đông mặc dù không coi là hạc giữa bầy gà nhưng ít ra cũng có thể gọi là ngọc thụ lâm phong.
Hồ Tiểu Thiên ra khỏi nhà không ngồi kiệu tuy nhiên lại mang theo ngựa. Ngựa được một gia đinh của Hồ phủ tên là Hồ Phật- trùng tên với một vị tổng thống Mỹ-Hoover dắt *Chú thích: đoạn này chắc là tên thằng gia đinh đọc ra phiên âm giống tên lão tổng thống..mình cũng chỉ đoán thế...@@ . Gia hoả này một tay cầm theo thủy hỏa côn (gậy công sai), tay còn lại thì dắt một con ngựa lông màu đỏ thẫm đi cuối cùng. Một tiếng chuông nhẹ vang lên dẫn tới không ít người qua đường ghé mắt lại. Hồ Tiểu Thiên đã từng nhiều lần nghĩ đến một việc đó là ở chỗ này Hồ Phật cũng chỉ có thể có mệnh dẫn ngựa cho mình mà thôi.
Thiếu gia nhà Hồ gia trên người có rất nhiều điều cổ quái làm cho người ta không thể lý giải nổi. Ví dụ như hắn ưa thích chỉ mặc độc một cái quần trong nằm ở trong đình việc phơi nắng mặt trời, đem một thân da dẻ trắng nõn phơi thành màu đen giống như lúa mì vậy. Hay lại như gần đây hắn cho người đào một cái hồ nước tại hậu viện, bên trong hồ không nuôi tôm cá cũng chẳng trồng hoa sen mà dùng đá xanh xây lót được ngăn nắp sau đó mỗi ngày đều rút thời gian cởi quần áo ra bơi qua bơi lại ở bên trong. Việc này làm cho nha hoàn cùng bà giúp việc sợ tới mức không dám tiến về phía trước, mỗi một lần phải đi qua chỗ đó đều tìm cách đi vòng mà qua. Nếu như thật sự không thể đi vòng qua thì chỉ đành nhắm mắt lại mà đi, cũng bởi vì chuyện này mà thường xuyên có nha hoàn cùng bà giúp việc va vào cột trụ hành lang làm cho bầm dập cả mặt mũi.
Như thế thì cũng thôi đi, điều kỳ quái nhất chính là hắn còn treo lên cây đại thụ trong sân mấy cái bao cát lớn nhỏ khác nhau, khi không có việc gì liền xông lên hết đấm rồi đá giống như nổi điên, mãi đến khi giày vò bản thân kiệt sức ra mồ hôi đầm đìa thì mới hài lòng dừng lại.
Hồ gia là một gia đình lớn, sự nghiệp cũng lớn, có xe ngựa, có kiệu mềm cũng có hàng trăm con tuấn mã nhưng con hàng này mấy lần xuất hành ra ngoài đều lựa chọn đi bộ. Về phần thớt ngựa lông đỏ thẫm này thì hầu như mỗi lần đều là Hồ Phật dắt đi lại dắt trở về, rất ít khi thấy hắn cưỡi qua.
Trong mắt của đám gia đinh Hồ gia thì vị thiếu gia này là một kẻ ưa thích giày vò bản thân đồng thời không hiểu được việc hưởng thụ. Tuy rằng đã khôi phục thần trí cũng có thể mở miệng nói chuyện nhưng đầu óc vẫn đang rất không bình thường. Tuy nhiên đối với Hồ gia mà nói thì một kẻ đần mặc dù lại biến thành một người điên âu cũng là một việc vui có thể tiếp nhận. Dù sao đã có mười sáu năm kinh nghiệm làm kẻ đần nếu như lại hỏng một lần nữa thì phải làm thế nào đây?
Bên bờ Thúy Vân Hồ du khách đông như mắc cửi, mặt hồ hôm nay trong như gương vậy, màu nước xanh biếc, buổi chiều ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt hồ, ngân quang như gấm. Từng dãy du thuyền thuyền hoa đang di chuyển ở giữa hồ, thỉng thoảng lại hù dọa đám chim hải âu đang nghỉ chân tại mặt hồ bay lên. Tại ngày xuân thời tiết ôn hòa ấm áp, từng đám từng đám chim giương cao đôi cánh màu trắng bay lượn trên bầu trời hình thành từng đạo hình vòng cung xinh đẹp màu bạc.
Ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên bị cảnh sắc tươi đẹp của ngày xuân hấp dẫn. Mây trắng phản chiếu trên mặt hồ, hắn nhìn đến từng đàn cá bơi trong hồ mà như đang bay trong mây, lại có thêm từng đàn chim như đang bay lượn ở trong hồ nước.
Bên trong từng chiếc từng chiếc lan thuyền cùng thuyền hoa thỉnh thoảng lại toát ra thanh âm đàn sáo dễ nghe, ngẫu nhiên sẽ xen lẫn từng chuỗi tiếng cười như chuông bạc. Trong khí trời tốt đẹp như vậy, vốn là một cái nữ hài đã trải qua một mùa đông buồn bực ở trong khuê phòng cũng nhịn không được mượn danh nghĩa đạp thanh (*đi chơi trong tiết thanh minh, xem thêm truyện Kiều) để đi ra ngoài thông khí. Trên ven hồ cũng có vô số học sinh mượn cơ hội đạp thanh du lãm hay nói cách khác là thể nghiệm sinh hoạt cuộc sống. Đương nhiên trong đó cũng không thiếu phú gia công tử mượn cớ thể nghiệm sinh hoạt cuộc sống để thừa cơ tán gái.
Có công tử ca đi tán gái thì tự nhiên cũng sẽ có thiếu nữ hoài xuân bởi mùa xuân như thế này vốn chính là một mùa dễ dàng nảy mầm tình yêu. Hồ Tiểu Thiên nhìn qua những thiếu nữ thanh xuân thỉnh thoảng đi ngang qua bên người. Bọn họ hoặc mỹ mạo vũ mị hoặc thanh xuân động lòng người, nguyên một đám phong cách ăn mặc và trang điểm đều vô cùng xinh đẹp, tràn đầy nữ tính mị lực. Hắn lại nghĩ đến tiểu thư Lý gia vốn đã cùng mình đính hôn nghe nói bị liệt đã năm năm hơn nữa dung mạo lại còn vô cùng xấu xí. Nghĩ đến đây tâm tình của hắn vốn đang vui vẻ vì cảnh đẹp ngày xuân lập tức liền trở nên vô cùng buồn bực. Nếu như thật phải dùng cả đời để đi trông nom một người bị bệnh liệt như vậy thì thà giết hắn đi còn hơn.
Thời điểm hắn còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng nhiên đám người phía trước trở nên hoảng loạn, tất cả mọi người đều nhao nhao né tránh qua hai bên đường. Trong không khí ấm áp của ngày xuân bỗng nhiên có một hồi tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, âm thanh móng ngựa va chạm cùng với mặt đường xây bằng đá xanh vô cùng có quy luật tiết tấu. Ngay cả những đám cỏ mịn hai bên đường dưới sự chấn động đều rung lên nhè nhẹ.
Một cô nàng áo đỏ cưỡi trên một con ngựa màu hồng cuồn cuộn lao về hướng Hồ Tiểu Thiên. Nàng một bên thúc ngựa chạy nhanh một bên quát lớn: "Tránh ra, tránh ra!". Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ trong thời gian nháy mắt thoáng qua đã phi tới trước mặt Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên bởi vì vừa rồi trong lòng đang nghĩ đến tâm sự nên đến lúc hắn ý thức được tình hình thì đã chậm. Mắt thấy con ngựa đã muốn đâm vào trên người hắn thì cô nàng áo đỏ kia tay mắt linh lợi ra sức dùng đầu ngón tay tuyết trắng ghìm chặt cương ngựa lại. Con ngựa màu hồng bị ngừng lại thế chạy tốc độ cao không khỏi phát ra một tiếng hí dài, móng trước giơ lên thật cao, hầu như muốn đứng thẳng lên tại chỗ.
Móng ngựa bỗng nhiên rơi xuống phiến đá xanh trên mặt đất phát ra một tiếng vang “Bồng” thật lớn. Khoảng cách giữa ngựa và Hồ Tiểu Thiên chẳng qua chỉ là hai thước. Một màn vừa rồi quả thực là kinh tâm động phách. Nếu như cô gái kia chỉ có một khắc chần chừ thì con ngựa khẳng định sẽ đá bay Hồ Tiểu Thiên ra ngoài.
Đám gia đinh phía sau lưng Hồ Tiểu Thiên sợ tới mức nguyên một đám mặt không còn chút máu. Chức trách của bọn hắn chính là bảo hộ vị thiếu gia bảo bối này, nếu như Thiếu gia xảy ra điều gì không may thì Thượng Thư đại nhân nhất định sẽ rút gân lột da của bọn chúng.
Hồ Tiểu Thiên cũng bị chuyện xuất hiện đột nhiên ngoài ý muốn này dọa cho hoảng sợ. Hắn ngẩng đầu lên trông thấy cô gái kia mặc áo bó tay áo có vạt giữa như áo võ sĩ, bên ngoài khoác áo choàng vải lạc đà có riềm cổ xanh vân gấm, quần túm ống màu đỏ, bên ngoài phủ lớp quần lụa thêu kim tuyến khoét ô, đôi hài thêu hoa đế mỏng, tóc búi cao ở sau, mái tóc đen huyền chia làm hai luống, kết tròn tại đỉnh, không giữ cố định mà để rủ xuống tự nhiên, lọn tóc tụm lại rũ xuống trên vai như đuôi chim én mùa xuân. Khuôn mặt nàng đẹp như vẽ phối hợp với cách ăn mặc này quả nhiên là càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Hồ Tiểu Thiên chứng kiến cô gái này ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là: “Đây là một mỹ nữ a”. Bởi vì đã từng trải qua kinh nghiệm hai mươi tám năm chỉ biết tập trung công tác cùng làm việc nên đời sống tình cảm trống rỗng, bởi vì đối với hôn ước của bản thân bất mãn, bởi vì ánh nắng tươi sáng ngày xuân khiến cho tâm hồn con người rung động, bởi vì lòng thích cái đẹp mọi người đều có, càng bởi vì hormone giống đực bị áp chế hai đời của hắn biểu tình đòi quyền lợi, cho nên gia hỏa này đối với mỹ nữ trở nên đặc biệt mẫn cảm.
“Nếu như tiểu thư nhà Lý gia lớn lên có dung mạo như thế này thì thật là tốt bao nhiêu, haizz!. Ta sẽ không cần quan tâm gì cả chung giường chung gối, kết hôn sinh con với nàng, cứ thế bình yên đạm bạc mà tự tại sống qua một cuộc đời thì là một chuyện tốt bao nhiêu”. Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ trong lòng.
Có lẽ là do bởi vì vừa rồi một đường liên tục bôn ba lại thêm việc bị Hồ Tiểu Thiên mê đắm nhìn ngắm trong khi đây là thời đại quân tử dù yêu vẫn phải giữ lễ, không thể tùy tiện ngắm nhìn, nam nữ thụ thụ bất thân (Không được sờ mó đó :v) nên khuôn mặt của cô gái áo đỏ đỏ ửng lên.
Tính cách của cô nàng áo đỏ này vốn cũng không tốt. Bây giờ trước thì bị Hồ Tiểu Thiên ngăn cản đường đi, sau thì lại bị hắn không kiêng nể gì cả nhìn ngắm khiến cho tính cách nóng nảy của nàng bạo phát. Nàng giơ lên roi ngựa trong tay hướng về phía Hồ Tiểu Thiên mà vụt, trong miệng quát nói: "Đồ vô sỉ, có gì hay mà nhìn?"
Hồ Tiểu Thiên cũng không ngờ cô nàng này lại dám ra tay đả thương người nên trong lúc vội vàng chỉ kịp giơ cánh tay lên ngăn cản. Chỉ nghe một tiếng “Ba” thật lớn vang lên, roi ngựa quật tại trên cánh tay của hắn làm cho áo ngoài rách cả ra. Trên cánh tay của hắn lưu lại một vết máu thật dài, vết thương nóng rát cả lên khiến hắn rất đau đớn.
Bốn gã gia đinh vừa nhìn thấy cô gái này không ngờ lại dám ra tay đánh người hơn nữa người bị đánh là thiếu gia nhà mình lập tức đồng loạt xông lên. Người xông lên đầu tiên chính là Lương Đại Tráng, hắn là thiếp thân gia nô của Hồ Tiểu Thiên nên khi chủ nhân bị đánh đương nhiên phải đi đầu xung phong. Tuy nhiên mặc dù có tới bốn tên gia đinh nhưng cô nàng áo đỏ võ công lại không hề kém. Roi ngựa trong tay nàng như được thần minh phụ trợ đánh đâu trúng đó khiến cho bốn gã gia đinh khổ không thể tả.
Hồ Phật tuy rằng là người cuối cùng ra tay nhưng thủ đoạn của hắn lại cao minh nhất. Bắt giặc trước tiên bắt vua, bắt người trước hết phải bắt ngựa. Gia hỏa này lặng lẽ đi quanh ra đằng sau con ngựa hồng, giơ lên côn gỗ hướng về phía chính giữa mông ngựa hung hăng đâm vào. Côn gỗ dài tới ba xích lập tức đâm vào trong hơn một nửa, con ngựa hồng lập tức nhảy về phía trước trong miệng phát ra tiếng “Hí iii...” cực kỳ đau đớn. Hồ Phật chăm ngựa nhiều năm nên đối với tập quán của ngựa hiểu được cực kỳ rõ ràng. Hắn biết rõ nếu như muốn làm cho một con ngựa nghe lời thì không dễ dàng nhưng để làm cho một con ngựa không nghe lời thì hắn có tới ngàn vạn loại phương pháp.
Cô nàng áo đỏ tuy rằng vung roi vụt rất uy phong tuy nhiên minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Nàng tuyệt đối thật không ngờ tọa kỵ (vật cưỡi) của mình sẽ bị người ám toán khiến cho nó đột nhiên nổi điên lên. Thân thể mềm mại của cô nàng bị con ngựa hồng kia mãnh liệt hất văng lên, giống như đằng vân giá vũ bay ra ngoài.
Hồ Tiểu Thiên bị quất trúng một roi đến nay còn đau đớn không thôi, không đợi hắn khôi phục lại thì đã nghe đến cô nàng áo đỏ kia duyên dáng hét to một tiếng từ trên lưng ngựa lập tức bay ra ngoài. Hắn không thể không thừa nhận động tác phi hành trên không trung của cô nàng này thật đúng là đẹp mắt, trông cứ như Thiên Ngoại Phi Tiên vậy. Trên không trung liên tiếp thể hiện những động tác quay người ưu nhã uyển chuyển.
Có điều mặc kệ động tác bay lượn tuyệt vời ra sao đi chăng nữa cuối cùng vẫn phải rơi xuống đất đấy. Đạo lý sức hút của trái đất đã được Newton sớm chứng minh từ lâu rồi. Ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên dán vào thân thể mềm mại của cô nàng áo đỏ, trong lòng thì chờ mong chứng kiến tình huống nàng ta gương mặt chạm đất, mặt mũi bầm dập. Ai bảo ngươi nha lấy roi quất lão tử kia mà? Lệ khí, Hồ Tiểu Thiên gần đây lệ khí đặc biệt lớn đấy.
Thế nhưng tình cảnh cuối cùng lại không xảy ra như Hồ Tiểu Thiên thành tâm mong muốn. Khoảng cách cô nàng áo đỏ phi hành vượt ra khỏi tưởng tượng của tất cả mọi người. Nàng ta bay ra khỏi lưng ngựa, bay qua con đường bằng đá xanh, bay vọt qua thảm cỏ màu xanh bên hồ hướng thẳng đến mặt hồ Thúy Vân sóng gợn lăn tăn mà lao xuống.
Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, chẳng lẽ cô nàng này biết khinh công, muốn tương kế tựu kế dùng một chiêu Lăng Ba Vi Bộ hay sao? Suy cho cùng là mỹ nữ a, đến đấu vât khi rơi cung phải thật phong cách như vậy.
Thời điểm cô nàng áo đỏ thấy được mặt hồ phía dưới, ả liền phát ra tiếng thét đủ để chấn rách màng tai của không ít người tại hiện trường, sau đó dùng một động tác xoay người nhảy cầu đâm xuống dưới Thúy Vân Hồ. Động tác rơi xuống nước này quả thật rất không thích hợp, rõ ràng thấy được tiếp xúc mặt nước đầu tiên chính là bờ mông, làm bắn lên một mảng lớn bọt nước, chỉ tội hai con vịt đang bơi lội kiếm ăn tại cách đó không xa bị giội một đầu đầy nước, chúng sau khi đáng thương mà nhìn qua một mảng bọt nước trắng xóa liền lắc lắc bờ mông to mọng rồi chạy mất.
Hiên trường đột nhiên trở nên yên tĩnh, du khách ở chung quanh nghe chuyện thì chạy đến, nguyên một đám công tử quý giới văn nhân mặc khách hướng về chỗ cô nàng áo đỏ rơi xuống nước mà chỉ chỉ trỏ trỏ, bộ dạng rung đùi đắc ý, nhưng cũng không có ai chủ động nhảy xuống nước cứu người.
Hồ Tiểu Thiên đương nhiên cũng chen lấn đi vào, bốn gã gia đinh giúp đỡ hắn gạt ra mọi người xung quanh, đi đến tuyến đầu gần bờ hồ - một vị trí cực tốt để ngắm cảnh.
Bọt nước ghê ghớm thật a, quả thật không thể nhìn ra, cái cô nàng áo đỏ kia rơi xuống nước lại có thể làm ra động tĩnh lớn như thế, bờ mông vào nước quả nhiên là tối kỵ khi nhảy cầu, rõ ràng ép không được bọt nước, tiêu chuẩn như vậy nếu mà đi tham gia Olympic thì nhất định cả ban giám khảo sẽ đồng loạt mà giơ số 0 a.
"Rầm ào ào", "Rầm ào ào", tiếng nước vang lên, từ trong hồ nước cô nàng áo đỏ tóc rối bù ngoi lên, hai tay điên cuồng vung vẫy, đầu cũng không ngừng lắc lư, giống như là vừa uống vừa lắc: "Cứu... Ừng ực...." Cô ả không phải goi "Ừng ực", rõ ràng là đang gọi cứu mạng kia mà. Đáng tiếc tính mênh còn chưa ra khỏi miệng, liền đã nuốt trọn một ngụm nước hồ. Khoảng cách sẽ tạo ra cái đẹp, Thúy Vân Hồ là phải đứng xa một khoảng cách để thưởng thức, nếu thật là tiến đến quá gần thì hóa ra không đẹp mà lại còn nguy hiểm, nhất là đối với loại người không thể giả được là vịt trên cạn như cô nàng áo đỏ thì càng nguy hiểm.
Lương Đại Tráng ở bên cạnh Hồ Tiểu Thiên cười hắc hắc mà nói: "Thiếu gia... cái cô nàng này không biết bơi a!"
Hồ Phật nhíu mày, bộ dạng như trầm tư suy nghĩ: "Kỳ quái a, đang êm đẹp mà sao đột nhiên lại đi rơi xuống hồ vậy này?". Y đương nhiên biết rõ nguyên nhân, nhưng mà chuyện tình liên quan đến nhân mạng thì ai cũng không muốn thừa nhận có quan hệ với mình.
Hai tên gia đinh khác cũng giương miệng rộng cười ngây ngô, cười ngây ngô cũng là nhìn có chút hả hê, không phải người Hồ gia thì không có lòng đồng tình, ai bảo ngươi mắt như mù, lại dám chọc Hồ gia ta, có biết hay không chủ nhân nhà ta là ai? Quan to tam phẩm đương triều, Hộ Bộ Thượng Thư Hồ đại nhân. Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, rõ ràng dám đánh Thiếu gia nhà chúng ta, đáng đời! Chủ nhân cường thế thì đồng dạng nô bộc cũng sẽ cường thế, môn hạ gian thần thì sẽ có nhiều ác bộc.
Người đến đây xem náo nhiệt thật đúng là không ít, cũng có người la hét: "Có mỹ nữ rơi xuống sông rồi, nhanh cứu người a!".
Cái tên vừa gào lên to nhất kia chính là đứng ở bên phải Hồ Tiểu Thiên, thời điểm thằng này cổ động người khác nhảy cầu cứu người thì hai con mắt nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên cũng nhìn xem gã, má nó, ngươi kêu gào rất là hoành tráng, như thế nào không chính mình nhảy xuống đi? Ặc... Lệ khí, lệ khí quá nặng rồi, quá khứ chính mình rõ ràng không thích nói lời thô tục a! Hắn nhịn không được mà cảm thán: "Nhân tình lạnh lùng, lòng người dễ đổi! haiz....".
Đầu cô nàng áo đỏ lại từ trong hồ nước xuất hiện, tóc tai bù xù, ở đâu còn có chút nào tư thái phong độ mỹ mạo, quả thực giống như nữ quỷ bò ra vào giữa đêm tối vậy, lần này liền cứu mạng cũng không còn kêu nữa mà chỉ còn lại "ừng ực" rồi.
Hồ Tiểu Thiên nhìn xem trái phải mà hô: "Cứu người ah!".
Lương Đại Tráng nuốt nước miếng một cái, ừng ực! Hồ Phật cùng hai tên gia đinh khác cũng đi theo đó mà nuốt nước miếng, lại là ba tiếng ừng ực, bốn thằng gia đinh này chính là thuần một sắc vịt trên cạn a.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên một trận phiền muôn kêu gào: "Cắt, tất cả đều là một lũ phế vật! Đồ ngu!". Vì vậy Hồ Tiểu Thiên chỉ có thể cởi đi áo dài xanh cùng đế giày mỏng của chính mình.
Lương Đại Tráng tranh thủ thời gian tiến lên giữ chặt lấy cánh tay của hắn mà nói: "Thiếu gia, nước sâu rất nguy hiểm a, ngài có thân phận bực nào, không đáng vì một cô ả điêu ngoa mà mạo hiểm ah!" Hồ Phật cùng ba gã gia đinh đều cùng nhau gật đầu.
Hồ Tiểu Thiên tức giận nói: "Ở bên cạnh mà mát mẻ đi!". Thằng này rất nhanh liền cởi hết chỉ còn lại một cái quần đùi, sau đó trước sự chú ý của mọi người mà nhảy vào trong hồ nước thanh tịnh. Lương Đại Tráng cũng chỉ là giả vờ giả vịt níu kéo hắn một chút, y cực kỳ hiểu rõ đối với kỹ năng bơi của vị thiếu gia này. Hồ nước mới đào trong Hồ gia, cơ hồ mỗi ngày thiếu gia đều sẽ ở bên trong hồ bơi tới bơi lui trên một canh giờ, nếu như hào hứng mà nói, hắn còn có thể tứ chi lật ngửa mà lướt trên mặt nước, kỹ năng bơi bực này thì tuyệt đối là đẳng cấp vịt già ah.
Hồ nước so với dự đoán của Hồ Tiểu Thiên thì nông hơn nhiều lắm, bơi tới bên người cô nàng áo đỏ, chứng kiến cô ả này vẫn đang ở trong nước giãy dụa, nhưng mà rõ ràng là hữu khí mà vô lực rồi. Hồ Tiểu Thiên phát hiện ở tại chỗ này nước sâu không quá bảy thước, xem cô nàng này chiều cao thế nào cũng phải một mét sáu lăm a, nước cũng chính là vừa đến tầm cái mũi của nàng, làm sao lại chìm đến tình trạng như thế này cơ chứ. Hồ Tiểu Thiên mang cô nàng áo đỏ mò ra khỏi mặt nước, sau đó mạnh mẽ ôm vào trong ngực, chân đạp tại đáy hồ mà từng bước đi vào bờ bên cạnh. Lức này cô ả cũng trở nên trung thực rồi, không hề nhúc nhích nằm ở trong ngực Hồ Tiểu Thiên, một bên cánh tay rũ xuống, rung động trong không trung, nhìn giống như kiểu đang nằm ngay đơ vậy.
Bên trên ven hồ, đám người đang xem náo nhiệt kia bắt đầu châu đầu ghé tai vào mà bàn tán, cô nàng có phải hay không chết đuối rồi?
Hồ Tiểu Thiên thì đương nhiên biết rõ cô nàng này không chết, chỉ là bị sặc nước đến choáng luôn. Chúng nữ đang xem náo nhiệt xung quanh thời điểm chứng kiên thằng này người ở trần từng bước một đi đến bên bờ, cả đám không tránh khỏi tim đập rộn, xấu hổ mà nhao nhao nghiêng đầu đi. Bốn tháng rèn luyện của Hồ Tiểu Thiên quả thật không có uổng phí, hắn với màu da nâu sáng bóng, đường cong cơ bắp ưu mỹ, no đủ mà tràn ngập lực lượng cùng đầy tính co giãn.
Tại loại thời đại phong kiến này, mặc dù là đàn ông cũng rất ít khi biểu lộ dáng người trước mặt đám đông, tháng tư thì tiết trời vẫn còn hơi se lạnh, vô luận là đám đông sĩ tử hay là công tử thế gia, tất cả đều bao bọc thân thể của mình trong những trường bào muôn hình muôn vẻ, tay áo bồng bềnh mới có thể lộ ra được phông độ nho nhã của bọn họ. Mỗi một thời đại xã hội sẽ có một thẩm mỹ quan riêng biệt, nhưng mà thưởng thức thẩm mỹ đối với cơ thể vẫn còn là mãi mãi không thay đổi đấy.
Hồ Tiểu Thiên thân hình cân đối, khỏe đẹp, ở trươc mắt mọi người hiển lộ ra, tràng diện loại này là cực kỳ hiếm thấy. Chúng nữ tuy rằng cảm thấy thẹn thùng cùng bất nhã nhưng mà ở trong lòng hay vẫn là ngứa ngáy khó chịu, muốn nhìn coi. Phụ nữ cũng có quyền lợi thưởng thức cái đẹp, cũng đồng dạng có yêu cầu mà được thưởng thức thẩm mỹ, càng là lén lút mà nhắm vào hai mắt thì càng là mười phần xấu hổ tim đập kích thích.
Có hơn mười chiếc thuyền hoa cũng bởi vì sự kiên đột phát ở bên này mà hướng nơi đây tụ lại, rất nhiều thiên kim cùng quan gia tiểu thư đang ẩn thân bên trong thuyền vẽ tranh cũng nhao nhao nhìn xuyên qua các bức rèm che, màn tơ mà lén ngắm phía sau lưng thân hình khỏe đẹp cân đối của Hồ Tiểu Thiên. Hồ nước khiến cho quần cộc của Hồ Tiểu Thiên hoàn toàn ướt nhẹp, cái mông lớn rắn chắc mà no đủ của thằng này cũng theo đó mà nửa ẩn nửa lộ, tự nhiện lại để cho không ít giai nhân mỹ nữ mắt hiện sóng xuân. Những nữ hài can đảm thì vén hẳn bức rèm che mà công khai thưởng thức, còn có không ít người đã lặng lẽ nghe ngóng lai lịch cùng xuất thân của Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên cũng không phải cố ý muốn biểu hiện ra thành quả tập thể hình của mình, thằng này cho tới bây giờ cũng không phải loại cuồng bạo lộ.
Chẳng quan tâm mặc xong quần áo đã ôm cô nàng áo đỏ đi vào chỗ bóng cây, lại để cho bốn tên gia đinh xua đuổi quần chúng vây xem, bốn người quay thân lại đem Hồ Tiểu Thiên cùng cô nàng áo đỏ chắn ở giữa.
Nhân tâm thầy thuốc, tuy rằng Hồ Tiểu Thiên sau khi khôi phục lại thần trí đã quyết định không bao giờ làm cái gì bác sĩ nữa, nhưng thời điểm chân chính gặp phải người cần hắn đến giải cứu thì hắn lại không có chút do dự nào cả.
Hồ Tiểu Thiên điều đầu tiên làm là cởi bỏ cạp váy cô nàng áo đỏ, đầu năm nay lưu hành đai lưng. Cô nàng này vòng eo vòng eo đã đủ nhỏ, lại còn đi dùng đai lưng gấm thêu hình con đồi mồi, nạm vàng rộng bằng bàn tay quấn thật chặt. Cái đai lưng này cởi thật sự là khó a.
Lương Đại Tráng một bên xua đuổi dân chúng vậy xem, môt bên thì lén nhìn hành động của thiếu gia. Chứng kiến Hồ Tiểu Thiên đang mải mê cởi bỏ đai lưng cô nàng áo đỏ thì lập tức trở nên bối rối rồi. Đây chính là ban ngày ban mặt, trước mặt bàn dân thiên hạ đang nhìn chằm chằm a, thiếu gia của ta ơi... chúng ta dù sao cũng phải có chút tiết tháo a. Trừ phi là kẻ đần mới dám làm cái chuyện này dưới tình huống như thế này, cởi áo nới dây lưng, thế thì bước tiếp theo sẽ là... (Dịch: đừng nghĩ nữa haha.......).
Hồ Phật cũng có cùng một suy nghĩ, y hướng Lương Đại Tráng mà chép chép miệng, ra hiệu cho Lương Đại Tráng đi khuyên can, nhưng mà Lương Đại Tráng cũng hướng y mà chép miệng. Thiếu gia là người nào a? Có thể chính là một kẻ ngu ngu, đần đần, ngây ngốc suốt mười sáu năm rồi, nói không chừng sẽ làm ra sự tình vô liêm sỉ, nếu không Thượng Thư đại nhân cũng sẽ không sai bốn người bọn họ đi theo thiếu gia một tấc không rời. Có thể Thượng Thư đại nhân cũng chỉ là muốn bọn hắn thiếp thân bảo hộ, mà chưa có nói để cho bọn hắn ngăn cản hành vi của thiếu gia, cho nên vẫn là mặc kệ thì tốt hơn.
Dân chúng vây xem mặc dù là bị xua ra ngoài, nhưng mà vẫn đang tại xa xa mà nhòm xem động tĩnh ở bên này. Tuy rằng dáng người bốn ga gia đinh cũng không kém nhưng mà cũng không thể nào che chắn hết được Hồ Tiểu Thiên cùng cô nàng áo đỏ.
Thời điểm Hồ Tiểu Thiên đi cởi cạp váy của cô nàng áo đỏ thì đã có người nhìn thấy, nguyên một đám tức giận, bắt đầu lầm bầm: "Cực kỳ vô sỉ, dưới ban ngày ban mặt mà dám làm ra loại sự tình thương thiên hại lí như thế này." "Còn có hay không thiên lý a... còn có hay không vương pháp a...".
Có người đã biết thân phận của Hồ Tiểu Thiên thì nói: "Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, người ta là công tử nhà Hộ bộ Thượng thư Hồ Bất Vi, nghe nói là một kẻ ngu, kẻ đần nên cho dù có làm ra cái trò gì thì cũng không cần phải ngồi tù...". "Thật sự là buồn cười!".
Có người thì thấp giọng thóa mạ đấy, có người chỉ chỏ, có người dừng chân trông xem thế nào, lại có người chờ xem được mở rộng tầm mắt, nhưng mà không có một ai có can đảm tiến về phía trước ngăn cả việc ác của chủ tớ Hồ Tiểu Thiên. Việc không liên quan đến mình thì việc gì phải quản, có thể khiển trách đôi ba câu đã là có đầy đủ tinh thần trọng nghĩa rồi.
Hồ Tiểu Thiên từ trong mồm cô nàng áo đỏ móc ra mấy cây cỏ nước, lại từ trên mặt nàng gạt bỏ mấy con ốc sên bám vào. Làm sạch tạp vật trong miệng mũi là một bước tất yếu, lại thấy bụng cô ả có chút nở ra, hiển nhiên vừa nãy đã uống vào không ít nước hồ. Vì vậy Hồ Tiểu Thiên một chân quỳ xuống đất, một chân co lên đầu gối, nhấc cô nàng áo đỏ đem phần bụng gác lên trên đùi chính mình, sau đó vịn đầu nàng xuống, làm cho mặt nàng hướng xuống dưới, cái tay còn lại thì đè nặng lên phần lưng của nàng.
Mọi người xa xa trông xem, mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng mà vẫn có thể chứng kiến công tử nhà Thượng Thư chính là dùng đầu cô nàng áo đỏ nhét vào giữa hai chân của hắn, bà mẹ nó!, cái thằng này thật sự là vô sỉ a, rõ ràng tai dưới ban ngày ban mặt, bắt buộc cô nàng này... (^^). Ai nha... thật sự là nhục nhã ah! Thật sự là không đành lòng mà nhìn ah! Thực ra thì cái đám thế gia công tử văn nhân mặc khách kia, căn bản là không có một tên nào nhắm mắt lại, một bên thấp giọng chửi bới chỉ trích, một bên thì vẫn còn có chút chờ mong nho nhỏ, tràng diện này quả thật là có chút kích thích đó nha. (hahaha....)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện