[Dịch]Ỷ Thiên Đồ Long Ký - Sưu tầm

Chương 61 : Chương 61

Người đăng: 

.
Ân Tố Tố nói: - Sau đó Long Môn tiêu cục làm việc không chu đáo, khiến cho tam ca phải ra nông nỗi này, nên tiểu muội đã giết sạch toàn thể già trẻ lớn bé. Du Đại Nham lạnh lùng hỏi lại: - Ta mới đầu còn cảm kích cô, phải báo đáp đại ân của cô. Sau khi cô lên núi, ta theo lời ngũ đệ biết được cô là người Thiên Ưng giáo thì muốn gặp cô để hỏi một việc, chỉ là cô vẫn từ chối không gặp. Ân Tố Tố vẻ mặt ảm đạm, thở dài một tiếng, nói: - Tam bá, hôm nay muội muốn xin lỗi huynh, tiểu muội đã làm chuyện đặc biệt sai trái. Thế nhưng phải nói trước là việc này tiểu muội vẫn còn dấu Thúy Sơn, nửa phần không biết, vì sợ… sợ rằng một khi biết rồi, từ nay về sau… từ nay về sau huynh ấy sẽ không còn không còn yêu thương muội nữa. Du Đại Nham lạnh lẽo nói: - Sự đã như thế, chuyện cũ không cần truy cứu, bất tất phải ngăn trở tình cảm vợ chồng cô? Mấy năm nay ta đã sớm xem nhẹ mọi chuyện. Cho dù tay chân hoàn hảo rồi lại ra sao? Hôm nay ta vẫn còn sống, ngũ đệ lại từ hải ngoại trở về, đó là đại hỉ sự. Du Đại Nham là người tính tình cứng cỏi, từ khi bị thương không hề rên rỉ oán than. Đúng ra chàng cũng không nói được, nhưng nhờ có Trương Tam Phong chữa trị, đem mấy chục năm nội lực tu tập đổ vào thân thể chàng, nên sau này đã có thể nói năng. Thế nhưng sự việc xảy ra làm sao, chàng không hề đề cập, mãi đến hôm nay mới thốt ra vài câu. Ân Tố Tố nói: - Tam bá, thực ra trong lòng huynh cũng đã biết rồi, có điều vì nghĩ đến tình nghĩa với Thúy Sơn, nên cố ẩn nhẫn không nói ra thôi. Đúng vậy, hôm đó trên mặt sông Tiền Đường, người ẩn trong khoang thuyền dùng Văn Tu Châm đả thương tam ca, chính là tiểu muội Trương Thúy Sơn quát lên: - Tố Tố, có thực là nàng không? Nàng… nàng… nàng sao không nói sớm? Ân Tố Tố nói: - Tội khôi họa thủ đả thương tam sư ca, chính là vợ chàng đó, làm sao thiếp dám nói cho chàng nghe? Nàng quay lại nói với Du Đại Nham: - Tam ca, về sau người dùng Thất Tinh Đinh làm huynh bị thương ở gan bàn tay, đánh lừa để đoạt thanh đao Đồ Long chính là anh ruột muội Ân Dã Vương. Thiên Ưng giáo vốn không thù oán gì với phái Võ Đang, được đao Đồ Long rồi, kính trọng tam ca là một hảo hán tử, nên mới bảo Long Môn tiêu cục đưa huynh lên núi Võ Đang. Giải dược của Thất Tinh Đinh ở trong tay ca ca muội, muội không có cách nào lấy giải dược cho huynh. Còn việc đường đi có thêm sóng gió, điều đó bên muội cũng không dự liệu trước được. Trương Thúy Sơn toàn thân run rẩy, mắt như muốn tóe lửa, chỉ tay vào Ân Tố Tố nói: - Nàng… nàng sao lại lừa dối ta đến như thế? Ân Tố Tố đem bội kiếm đưa cho Trương Thúy Sơn, nói: - Ngũ ca, chàng với thiếp mười năm vợ chồng, được chàng yêu thương, tình sâu nghĩa nặng, hôm nay có chết trong lòng cũng không oán giận gì. Chàng hãy một kiếm giết thiếp đi để cho vẹn toàn tình nghĩa Võ Đang thất hiệp. Trương Thúy Sơn cầm lấy thanh kiếm, định một kiếm đâm thẳng vào ngực vợ. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, mười năm vợ chồng, nàng thật ôn nhu, tình ý ngọt ngào đầu gối tay ấp, bao nhiêu nguồn ân bể ái hiện ra trong tim, nhát kiếm đó làm sao có thể phóng ra được? Chàng bàng hoàng ngơ ngẩn, đột nhiên rống lên, chạy vọt ra khỏi phòng. Ân Tố Tố, Tống Viễn Kiều cả bọn sáu người không hiểu chàng muốn gì, cùng chạy theo. Chỉ thấy Trương Thúy Sơn chạy ra đại sảnh, quỳ hướng về Trương Tam Phong nói: - Ân sư, đệ tử đã làm một chuyện lầm lỡ lớn lao, không cách gì cứu vãn được, chỉ xin sư phụ một điều. Trương Tam Phong không hiểu nguyên do, hiền từ đáp: - Con có điều gì cứ nói ra, thầy không thể không đáp ứng. Trương Thúy Sơn rập đầu ba lần, nói: - Đa tạ ân sư. Đệ tử có một độc sinh ái tử, bị rơi vào tay kẻ gian, thỉnh cầu ân sư cứu nó thoát khỏi bọn tà ma, nuôi dưỡng nó khôn lớn thành người. Chàng đứng lên tiến tới mấy bước, hướng về phía Không Văn đại sư, Thiết Cầm tiên sinh Hà Thái Xung, Quan Năng phái Không Động, Tĩnh Huyền phái Nga Mi mọi người lớn tiếng nói: - Thê tử của ta giết không ít đệ tử Thiếu Lâm, khi đó nàng còn chưa quen biết ta, nhưng vợ chồng nhất thể, tất cả mọi tội nghiệt đều do Trương Thúy Sơn này đảm nhận. Ta cùng Kim Mao Sư Vương kết nghĩa kim lan, các người muốn có được bảo đao Đồ Long, muốn bức ta phản bội nghĩa huynh. Đệ tử phái Võ Đang đâu phải là loại đê tiện bất nghĩa như vậy! Nói vừa dứt câu chàng liền đưa thanh kiếm lên cổ mình cắt ngang một nhát, máu tươi vọt ra, ngã phịch xuống. Trương Thúy Sơn nhất định tìm cái chết, biết rằng một khi mình hoành kiếm tự vẫn, sư phụ và anh em đồng môn thể nào cũng ra tay cản trở, nên quay mặt qua phía tân khách, vừa nói xong là hai câu là ra tay ngay. Trương Tam Phong, Du Liên Châu, Trương Tòng Khê, Ân Lê Đình bốn người cùng kêu lên kinh hoảng xông tới. Chỉ nghe bình bình bình mấy tiếng liên tiếp, sáu bảy người văng ra ngoài. Thì ra đó là những người khách đứng gần Trương Thúy Sơn, bị sư đồ Trương Tam Phong dùng chưởng đẩy ra nhưng vẫn chậm một bước. Trương Thúy Sơn dùng kiếm cắt đứt cổ họng làm sao có thể cứu được. Tống Viễn Kiều, Mạc Thanh Cốc và Ân Tố Tố ba người ra chậm hơn, còn cách một quãng xa. Ngay lúc đó, bên ngoài cửa sổ đại sảnh có tiếng trẻ con kêu lên: - Cha ơi, cha ơi! Tiếng kêu thứ hai nghe ú ớ, hiển nhiên bị người ta bịt miệng. Trương Tam Phong thân hình lắc nhẹ, đã vọt ra ngoài trường song, thấy một người đàn ông mặc quân trang Mông Cổ tay bồng một đứa trẻ chừng tám chín tuổi. Đứa trẻ mồm bị bịt chặt, đang dãy dụa. Trương Tam Phong thương đồ đệ chết thảm, lòng như dao cắt, nhưng ông đã tu luyện gần một trăm năm, tâm thần không loạn, hạ giọng quát: - Đi vào. Người kia chân trái điểm một cái, ôm đứa trẻ toan nhảy lên mái nhà, bỗng thấy đầu vai chịt lại, thân hình nặng nề dị thường, hai chân không cách nào có thể rời mặt đất. Thì ra Trương Tam Phong đã lướt tới sau lưng y, tay trái nhẹ nhàng để lên đầu vai. Người nọ giật mình kinh hãi, biết rằng Trương Tam Phong chỉ cần nhả nội kình, y không chết cũng bị trọng thương, đành phải nghe lời đi vào đại sảnh. Đứa trẻ đó chính là Vô Kỵ, con của Trương Thúy Sơn. Thằng bé bị bịt mồm bên ngoài cửa sổ thấy cha giơ kiếm cứa cổ, kinh hoảng cố vùng vẫy nên kêu lên được một tiếng. Ân Tố Tố thấy trượng phu vì mình mà tự sát, đột nhiên lại thấy đứa con lành lặn trở về, sau cái cực buồn lại có cái cực vui, hỏi: - Hài nhi, bọn họ đánh con sao? Con phải chịu khổ sao? Vô Kỵ hiên ngang đáp: - Dù y có đánh chết con, con cũng không nói. Ân Tố Tố nói: - Con của mẹ giỏi lắm, để mẹ bế con nào. Trương Tam Phong nói: - Đưa thằng bé cho mẹ nó. Người kia toàn thân bị chế ngự, đành phải đưa Vô Kỵ cho Ân Tố Tố. Vô Kỵ nằm trong lòng mẹ, khóc nói: - Mẹ ơi, sao người ta lại bức tử cha con? Ai bức tử cha con đó? Ân Tố Tố nói: - Nhiều người lắm, tất cả những người lên núi hôm nay đều ép cha con phải chết. Chỉ vì cha con không nói ra chỗ ở của nghĩa phụ con. Vô Kỵ trừng mắt chầm chậm nhìn từ trái sang phải một vòng. Y tuy tuổi còn nhỏ, nhưng ai ai chạm phải mắt nó trong lòng không khỏi chấn động. Ân Tố Tố nói: - Vô Kỵ, con nghe mẹ nói một câu này. Vô Kỵ nói: - Mẹ nói đi. Ân Tố Tố nói: - Con không phải nóng lòng báo thù gấp, cứ từ từ mà đợi, nhưng không bỏ qua một người nào. Mọi người nghe câu nói lạnh như băng ấy, không khỏi có một làn hàn khí chạy sau lưng. Vô Kỵ kêu lên: - Mẹ ơi, con không muốn báo thù, con chỉ muốn cha con sống lại thôi. Ân Tố Tố buồn bã nói: - Người chết rồi không thể nào sống lại được. Thân hình nàng hơi run run, nói: - Con ơi, cha con chết rồi, thôi mình đem chỗ ở của nghĩa phụ nói cho mọi người nghe đi. Vô Kỵ vội kêu lên: - Đừng, đừng nói. Bọn họ muốn đi hại nghĩa phụ con, cứ để bọn họ đánh chết con đi, phụ thân không nói, con cũng nhất định không nói. Ân Tố Tố nói: - Không Văn đại sư, tôi chỉ nói cho một mình đại sư nghe thôi. Xin ông ghé tai lại đây. Câu đó quả thực ngoài liệu định của mọi người, ai nấy ngạc nhiên. Không Văn nói: - Thiện tai, thiện tai. Nữ thí chủ nếu nói sớm một chút, Trương ngũ hiệp đã không táng mạng. Ông đi đến gần Ân Tố Tố, ghé tai nghe. Ân Tố Tố miệng mấp máy một hồi, nhưng không phát ra một âm thanh nào. Không Văn hỏi: - Cái gì? Ân Tố Tố đáp: - Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn đang ở tại Sau hai chử ở tại, thanh âm thật mơ hồ, không nghe rõ. Không Văn hỏi lại: - Cái gì? Ân Tố Tố nói: - Thì ở chỗ đó, bảo đao Đồ Long cũng ở chỗ đó, phái Thiếu Lâm các ông đến đó mà kiếm thì gặp. Không Văn sốt ruột, nói: - Bần tăng không nghe thấy gì cả. Nói xong ông đứng thẳng dậy, giơ tay gãi đầu, trên mặt lộ vẻ hoang mang. Ân Tố Tố cười nhạt: - Tôi chỉ nói được đến thế thôi, ông cứ đến nơi đó thì sẽ gặp được Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn. Nàng ôm Vô Kỵ vào lòng, hạ giọng nói: - Hài nhi, khi con khôn lớn rồi, phải đề phòng đàn bà lừa dối con. Đàn bà càng đẹp, lừa người càng giỏi. Nàng ghé sát mồm vào tai con, nói thật nhỏ: Nguồn tại http://truyenyy[.c]om - Mẹ không nói cho lão hòa thượng đó biết đâu, chúng ta ai ai cũng không nói, mẹ lừa ông ta đó… Con xem mẹ đó… mẹ lừa người ta giỏi lắm. Nói xong nàng mỉm một nụ cười thê lương, đột nhiên hai tay lỏng ra, thân hình từ từ đổ xuống, trên ngực đã cắm một thanh chủy thủ. Thì ra khi nàng ôm Vô Kỵ vào lòng, đã ngầm dùng dao găm đâm vào mình, nhưng vì Vô Kỵ ngồi trước mặt nên không ai trông thấy. Vô Kỵ chồm tới ôm mẹ, kêu lên: - Mẹ ơi, mẹ ơi. Thế nhưng Tố Tố tự đâm mình đã lâu cố gượng tới bây giờ thì tắt thở. Vô Kỵ đau lòng nhưng không khóc, trừng mắt nhìn Không Văn đại sư, hỏi: - Phải ông giết mẹ tôi không, phải ông không? Tại sao ông lại giết mẹ tôi? Không Văn trông thấy thảm biến trước mắt, tuy là chưởng môn của đệ nhất tông phái trong võ học, nhưng cũng không khỏi chấn động, nghe Vô Kỵ hỏi thế, bất giác lùi lại một bước, chối biến: - Không, không phải ta. Đó là bà ấy bà ấy tự tận đấy chứ. Nước mắt Vô Kỵ chảy ròng ròng, nhưng cố dằn lại, nói: - Ta không khóc, ta nhất định không khóc, không để cho bọn ác nhân các người trông thấy ta khóc đâu. Không Văn đại sư đằng hắng một cái, nói: - Trương chân nhân, biến cố này ôi ôi thật không ai liệu trước được. Trương ngũ hiệp phu phụ đã tự tận rồi, mọi việc không còn gì để truy cứu nữa, vậy chúng tôi xin cáo từ. Nói xong chắp hai tay làm lễ. Trương Tam Phong trả lại một lễ lạnh nhạt nói: - Tha lỗi không tiễn xa được. Tăng chúng Thiếu Lâm lập tức đứng lên, đi ra. Ân Lê Đình giận dữ quát lên: - Các người các người bức tử ngũ ca ta… Chàng bỗng nghĩ lại: "Ngũ ca sở dĩ tự sát cũng vì có lỗi với tam ca, không can hệ gì tới họ cả". Chàng nói chưa dứt câu, không nói tiếp được nữa, nằm phục xuống bên cạnh thi thể Trương Thúy Sơn, òa lên khóc. Mọi người cảm thấy bẽ bàng, đều hướng về Trương Tam Phong cáo từ, nghĩ thầm: Chuyện này kết thúc thật là rắc rối, phái Võ Đang chắc sẽ không để yên, từ nay về sau hậu hoạn không biết đâu mà lường. Chỉ có Tống Viễn Kiều đôi mắt đỏ hoe, tiễn khách ra ngoài cổng. Khi chàng quay lại, nước mắt nhỏ xuống ròng ròng, trong đại sảnh phái Võ Đang ai nấy đều đau lòng khóc nức nở. Phái Nga Mi đứng lên cáo từ sau cùng. Kỷ Hiểu Phù thấy Ân Lê Đình khóc thật thương tâm, đôi mắt nàng cũng đỏ hồng, đi đến bên cạnh, nói nhỏ: - Lục ca, tiểu muội đi đây, chàng… chàng cố gắng tự mình bảo trọng. Ân Lê Đình đôi mắt nhòa lệ, ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói: - Các người… các người phái Nga Mi cũng đến để làm khó dễ ngũ ca ta ư? Kỷ Hiểu Phù vội nói: - Không phải đâu, gia sư chỉ muốn hỏi Trương sư huynh chỗ ở của Tạ Tốn thôi. Nàng dừng lại một lát, răng cắn chặt môi dưới, rồi lại nhả ra, trên môi hằn sâu một vết răng, tưởng như muốn bật máu ra, run run giọng nói: - Lục ca, muội… muội đối với huynh thật không phải chút nào, mong huynh hiểu cho. Muội… muội chỉ có kiếp sau mới báo đáp được thôi. Ân Lê Đình nghe nàng nói có điều quá đáng, nói: - Việc này không can hệ gì đến Kỷ sư muội, chúng tôi không trách gì sư muội đâu. Kỷ Hiểu Phù mặt trắng bệch, nói: - Không… không phải chuyện…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang