[Dịch] Y Đạo Quan Đồ
Chương 20 : Điềm báo bão sắp tới
.
Quách Đạt Lượng nhìn lại Trương Dương, thần tình hắn có chút khẩn trương lên. Hắn biết chắc chắn không vô duyên vô cớ mà Trương Dương lại nói như vậy, vị chủ nhiệm sinh kế này cũng rất có bối cảnh, lời hắn nói xem ra cũng có phần đáng tin. Trong sự kiện tiểu học Hồng Kỳ, Quách Đạt Lương cùng chủ tịch xã Hồ Ái Dân cũng bất đồng ý kiến, tuy rằng Hồ Ái Dân muốn kéo hắn đứng chung chiến tuyến, nhưng lại muốn đem chuyện này làm cho rõ ràng. Quách Đạt Lượng cũng đâu có phải kẻ ngu si, công tác quản lý phòng cháy chữa cháy là do hắn phụ trách, nếu sự tình lớn lên, huyện truy cứu trách nhiệm thì hắn sẽ là người có khuyết điểm lớn nhất, tiếp đó mới đến phó chủ tịch Lý Chấn Dân quản lý giáo dục. Bí thư Đảng uỷ xã Vương bác Hùng thì đem chuyện này xử lý trong phạm vi nội bộ, dân không dâng, quan không truy khiến hắn mới có chút an lòng. Nhưng những lời này của Trương Dương làm cho hắn lờ mờ đoán được trên huyện hẳn là muốn truy cứu rồi, bất quá có điều lạ là sao cho đến giờ vẫn chưa thấy gây áp lực gì xuống?
Quách Đạt Lượng nói: "Người ta đều là thích buôn chuyện này nọ thôi! Đâu thể quản được!" Tuy rằng nói thế nhưng tâm tình cũng trở lên trầm trọng.
Thấy lông mày Quách Đạt Lượng có chút co lại, Trương Dương biết lời mình nói vừa rồi đã có hiệu quả. Tiểu tử này đích xác có phần quá đáng, người ta hảo tâm đưa hắn từ Xuân Dương về xã, thế mà hắn lại đang tâm khiến cho người ta tâm trạng đang từ vui vẻ rớt xuống lo âu. Tiểu tử này đúng là cái dạng thích vui cười trên sự thống khổ của người khác.
Hoạt động chính trị chủ yếu của các cơ quan Đảng bộ chính là họp, vừa mới đầu tuần nên công việc đầu tiên cũng chính là họp. Vừa tới uỷ ban, Trương Dương liền đi tới phòng làm việc của bí thư Vương Bác Hùng, vừa lúc Hồ Ái Dân cũng đang ở đó. Thấy Trương Dương, Vương Bác Hùng cười nói: “Tiểu Trương có việc gì thế?”
Trương Dương nhìn Hồ Ái Dân một cái, rồi không khách khí gì nói: “Có chút việc quan trọng, muốn nói riêng với Vương bí thư một lát.”
Hồ Ái Dân nghe vậy tức khí, con mẹ ngươi là một cái tên chủ nhiệm sinh kế quèn cũng càn rỡ quá nhỉ, muốn đuổi ta ra ngoài chắc? Lão tử là chủ tịch xã, hơn cái loại ngươi xa lắm, ngươi dựa vào cái gì mà muốn đuổi ta ra ngoài chứ? Sắc mặt nhất thời trầm xuống: “Tiểu Trương chủ nhiệm, hiện ta cùng với Vương bí thư còn đang dở việc a, ngươi nên đi ra ngoài trước, lát nữa hay quay lại!” Đây là quan uy, quan lớn có thể ép chết người a! Lão tử muốn ép chết người, cho cái tiểu tử không biết trời cao đất dày ngươi nhớ đời.
Vương Bác Hùng tuy rằng là nghiêng về phía Trương Dương, nhưng trước mặt Hồ Ái Dân cũng khó công khai bệnh vực Trương Dương. Dù sao Trương Dương cũng phải hiểu Hồ Ái Dân là lãnh đạo, vô luận thế nào cũng không nên công khai khiêu khích quyền uy của lãnh đạo a. Vương Bác Hùng lần này cũng đành đứng về phía Hồ Ái Dân, dù gì cũng phải có tôn ti trật tự.
Trương Dương nhếch miệng cười: “Hồ xã trưởng à! Vậy hai người cứ tự nhiên! Sau xã nhà xảy ra chuyện gì đừng cảm ơn ta không báo nhé!” Những lời này căn bản là uy hiếp trắng trợn a.
Hồ Ái Dân bực tới đỏ cả mặt lên, đương thì muốn phát hoả, nhưng Vương Bác Hùng đã ý thức được hẳn là Trương Dương có chuyện trọng yếu gì, tám chín phần là từ huyện uỷ bí thư. Vì vậy nhanh chóng nở nụ cười: “Tiểu Trương chủ nhiệm đúng là rất nhiệt tình với công việc a! Nếu cán bộ trẻ tuổi xã ta đều được như vậy thì diện mạo nghèo khó của xã nhà nhất định sẽ được thay đổi có phải không Hồ xã trưởng.”
Hồ Ái Dân đang muốn nói thì lại bị Vương Bác Hùng chặn họng mất, thay đổi cái con bà ngươi chứ, bao che một ruộc với nhau cũng không cần nể mặt ta sao? Sắc mặt phi thường khó chịu đứng lên: “Tiểu Trương chủ nhiệm báo cáo công tác trọng yếu, vạy ta không làm phiền vậy!” Rồi xoay người đi thẳng ra ngoài.
Vương Bác Hùng có chút ít không vừa lòng mà liếc mắt nhìn Trương Dương, cái liếc nhìn bao hàm nhiều ý tứ, nhưng nói chung đối với Trương Dương Vương bí thư cũng không có ác cảm gì.
Trương Dương xoay người ra đóng cửa lại, đi tới bàn làm việc Vương Bác Hùng nhẹ giọng nói: “Vương bí thư thứ lỗi, không phải là ta cố ý quấy phá, nhưng chuyện này nhất định phải đơn độc bàn bạc cùng ngài.”
Được người khác tôn trộng đương nhiên là cảm giác rất sảng khoái, những lời này của Trương Dưogn không chỉ kéo gần cự ly với Vương Bác Hùng, hơn nữa còn cho thấy chính mình là đứng về phía Vương bí thư. Điều này làm cho Vương Bác Hùng rất là vui mừng, hắn lắc lắc đầu cười: “Ngươi a…” Tiện tay chỉ chỉ về phía ghế sô pha, rồi tiến lại đó ngồi, đây là đối với Trương Dương có ý biểu dương, cũng là coi trọng công việc mà Trương Dương hội báo, muốn cùng Trương Dương ngồi ngang hàng.
Trương Dương ngồi xuống thấp giọng nói: “Sự tình tiểu học Hồng Kì đã bị người ta đồn tới tai An lão tiên sinh khiến cho ngài phi thường tức giận, đã trực tiếp điện thoại về tỉnh, hiện tại tỉnh muốn huyện xác minh và truy cứu việc này!” Trương Dương đối với việc này nói không có chút nào khoa trương cả. Cho dù là thế nhưng vẫn đủ khiến cho tự đáy lòng Vương Bác Hùng không khỏi lạnh run, hắn vốn cho rằng chuyện này là đã ém đi thành công, nhưng thật không ngờ sự tình lại vẫn rò rỉ ra ngoài. Giả sử Trương Dương mà không nhắc tới thì hắn còn nghĩ chuyện này thế là đã yên lặng kết thúc. Nhưng tại sao đến giờ phút này mà vẫn không thấy trên huyện có động tĩnh gì? Lại nhớ tới huyện uỷ bí thư Lý Trường Vũ mặt lạnh kia mà trong lòng giấy lên một cảm giác hoang mang khó nói. Mà nghĩ lại thì người ta thân là thượng quan, vì cái gì mà phải ra mặt giúp mình chứ? Sự tình tiểu học Hồng Kì tính ra đối với họ cũng chả ảnh hưởng gì, cùng lắm thì đem một cái bí thư xã như hắn vứt đi là xong, như vậy là một dấu chấm hết cho câu chuyện. Nghĩ tới đây Vương Bác Hùng không khỏi cảm kích Trương Dương đã nhắc nhở hắn sớm, đồng thời cũng minh bạch Lý Trường Vũ sở dĩ không có nói trực tiếp sự tình mà thông qua Trương Dương tiết lộ chính là để giảm áp lực cho mình, để có thời gian xử lý công việc địa phương, xuất ra đối sách phù hợp.
Tuy rằng cảm thấy rất mông lung, Vương Bác Hùng không nhịn được hỏi: “Lý bí thư đối với chuyện này có ý kiến gì?”
Trương Dương từ đầu chưa hề có đề cập đến tên Lý Trường Vũ, không ngờ Vương Bác Hùng lại nói tên này ra, đủ để thấy được Vương Bác Hùng nghe được tin này thì có vẻ rất lo lắng. Trương Dương vẫn không nói chút gì có liện hệ tới Lý Trường Vũ: “Vô luận từ bất cứ phương diện gì mà nói, sự tình tiểu học Hồng Kì khiến cho trên huyện khá là bị động bởi có kẻ muốn đem chuyện này thổi tung lên, Giờ có lẽ không quan tâm tới hình ảnh của xã nữa, mà chuyện này nhất định phải có người gánh trách nhiệm.”
Tuy rằng Trương Dương không có nói đích tên Lý Trường Vũ ra nhưng Vương Bác Hùng nghe cũng hiểu những lời này chắc là do chính Lý Trương Vũ nói cho nên khi nghe những lời này thái độ hắn rất chi là khiêm kính. Nghe xong mà tâm tình cũng thoải mái hơn chút ít, trong lòng cảm thấy căm hận cái tên thọc gậy bánh xe kia. Nhưng xem ra mũi giáo kia không chắc đã là chĩa về phía mình, cộng thêm bản thân cũng không phải là người chịu trách nhiệm trực tiếp vụ cháy cho nên Vương Bác Hùng cứ tự nhiên rút tên mình khỏi danh sách người có trách nhiệm, cái cần bây giờ là phải bảo trì đứng một phía với huyện uỷ bí thư. Hắn cũng muốn nhanh chóng tìm ra cái kẻ ở xã đã bơm vụ này lên trên, nhanh chóng cho hắn một bài học.
Vương Bác Hùng rất nhanh tập trung đặt sự nghi ngờ lên người chủ tịch xã Hồ Ái Dân, chính thái độ của lão trong chuyện tiểu học Hồng Kì này đã chứng minh hắn là kẻ muốn thổi tung vụ này lên, hơn nữa nếu muốn truy cứu, Vương Bác Hùng thân nhận vật số một tại xã, hẳn là liên đới trách nhiệm không nhỏ a. Nếu hắn ngã xuống, kẻ thu lợi lớn nhất chính là Hồ Ái Dân. Nghĩ thông suốt điều này, lửa giận hừng hực bùng lên trong lòng Vương Bác Hùng, hắn hầu như có thể kết luận chuyện này đích thị là Hồ Ái Dân gây ra. Nhưng nếu muốn truy cứu Hồ Ái Dân thì cũng cần phải có chứng cớ, chúng ta là đảng viên đảng cộng sản, là người dân chủ, công bình, điều tối quan trọng là làm việc phải có cơ sở, có chứng cớ, quyết không thể vu hãm một hảo đồng chí, cũng không thể buông tha cho một kẻ xấu. Vương Bác Hùng hạ giọng nói: “Chuyện này nếu để ầm ỹ sợ rằng đối với sự đoàn kết ổn định trong xã sữ không có lợi!”
Trương Dương âm thầm cười nhạt, cái gì mà ổn định đoàn kết, hiện tại Vương Bác Hùng ngươi có thể giữ được cái ghế của ngươi đã là không dễ dàng gì rồi, hiện tại lại còn hư tình giả ý cái gì ổn định, đúng là hết sức giả dối. Trương Dương hội báo chuyện này là coi như hắn đã hết lòng quan tâm rồi, còn chuyện sau thế nào đành xem vào chính bản thân Vương Bác Hùng thôi.
Trương Dương li khai phòng đảnh uỷ xã, trực tiếp đi tới phòng Cảnh Tú Cúc, tủm tỉm cười nói: “Cảnh tỷ, chuyện ngươi nhờ ta đã xử lý thoả đáng, bất quá ngươi đúng là nữ nhân hại nước hại dân a!”
Cảnh Tú Cúc ngẩn người, không khỏi thở dài một hơi rồi nói: “Đối với nữ tử mà nói, bộ dạng xinh đẹp cũng chưa chắc đã là một chuyện tốt, đứa nhỏ này cũng là ta ít quan tâm.”
“Xã hội này loại háo sắc nhiều lắm, chính nhân quân tử giống như ta quá ít, đối với nữ tử xinh đẹp mà nói thì đúng là nguy hiểm ở khắp nơi.” Trương Dương vốn đang định kể chuyện Trần Tuyết gặp phải phiền phức cho Cảnh Tú Cúc nghe, nhưng suy nghĩ một chút lại thôi, nói ra lại càng khiến cho nàng ta lo lắng.
Cảnh Tú Cúc nghe được những lời này của Trương Dương không khỏi phì cười: “Phi! Cái đồ dâm đãng lại còn bày đặt ra vẻ thanh thuần.”
Trương Dương vô liêm sỉ nói: “Kỳ thực ta cũng có chút hối hận, không bằng ta đổi cách gọi ngươi là dì Cảnh, về sau còn có cơ hội làm rể ngươi!”
Cảnh Tú Cúc cười đỏ cả mặt: “Biến ngay!”
Trương Dương cười, đi ra tới cửa thì lại nghe Cảnh Tú Cúc gọi hắn: “Đúng rồi Trương Dương, vấn đề kí túc xá kệ để ngươi giải quyết, cấp một cái chìa khoá cho tiểu Nguỵ luôn nhé.”
“Đa tạ!”
Trương Dương trở lại phòng sinh kế, mấy ngày nay không ở, vẫn là tiểu Nguỵ dọn dẹp sạch sẽ giùm cho hắn, trà cũng pha để sẵn đó rồi, cô nàng này đúng là rất có tố chất làm thư kí a.
Trương Dương nâng ấm trà lên đã ngửi thấy hương hoa nhài thơm thoang thoảng. Trương uống một ngụm xong đó tiểu Nguỵ mứoi bắt đầu báo cáo công tác: “Trương chủ nhiệm, đây là tiền phạt tháng trước, ngài xem qua một chút đi!”
Trương Dương cầm lấy, trực tiếp kiểm tra lại một lượt, thấy có tới sáu vạn rưỡi, tặc lưỡi nói: “Nhiều như vậy sao?”
Tiểu Nguỵ gật đầu: “Tổng cộng là có tới hau mươi hai người phá kế hoạch bị phạt tiền, mỗi người phải nộp một vạn rưỡi, chỗ này còn chưa đủ một nửa tiền a.”
Trương Dương nhíu mày, xem ra công tác kế hoạch hoá gia đình ở xã đích xác là không đầu vào đâu, những hương dân này căn bản không coi chính quyền ra gì.
Tiểu Nguỵ lại bổ sung: “Trương chủ nhiệm, tiền phát này đều là xung trực tiếp là ngân sách của xã, mà đó là do Hồ xã trưởng quản lý, chúng ta chỉ có quyền thẩm tra chứ còn về phần phạt tiền thì không có quyền thực hiện.
Trương Dương có phần tức giận đặt cái chén xuống, không ngờ tiền phạt từ công tác sinh kế này lại tất cả đều chui vào ngân sách xã. Trương Dương cũng không phải là tham lam chút tiền đó làm gì, nhưng bực mình cái là ăn chửi thì là mình còn thu tiền lại là Hồ Ái Dân, thật sự là khó chịu.
“Trước đây một năm tổng cộng thu được bao nhiêu tiền phạt?”
Tiểu Nguỵ đưa sổ sách tới trước mặt Trương Dương, Trương Dương trực tiếp kiểm tra lại thì thấy tổn cộng năm ngoái thu được hai mươi bảy vạn, suy nghĩ lại tháng này được tới sáu vạn rưỡi, thấy vậy nói: “Người vỡ kế hoạch càng ngày càng tăng lên a!”
Tiểu Nguỵ gật đầu: “Từ chủ nhiệm bị thương tháng này, nhưng ngược lại tiền phạt vẫn tăng lên không ít, có thể là những hương dẫn phá kế hoạch kia sợ chuyện này lôi thôi tới họ.”
“Chúng ta năm ngoái cũng có bao nhiêu đơn phạt?”
“Hơn một trăm!”
Trương Dương sửng sốt đúng là tình hình kế hoạch hoá ở xã này quá nghiêm trọng rồi, hơn một trăm đơn phạt đồng nghĩa với hơn một trăm nhà phá kế hoạch, nếu mỗi người trên mà nộp phạt đầy đủ thì sẽ là hơn một trăm năm mươi vạn, nhưng mà tiền phạt thu được còn chưa tới một phần tư, mà thấy hương dân nơi này cũng dâu có quá bưu hãn ngang ngạnh như lời đồn, hẳn là còn có huyền cơ, Trưng Dương lại tiếp tục hỏi: “Phụ trách thu phạt là ai?”
“Tất cả đều cho phụ trách tài vụ xã Lưu Kim Thành phụ trách, khoản thu bao nhiêu cũng là do hắn định đoạt.”
Trương Dương cau mày: “Thế thì là hắn lấy thúng úp voi à? Rốt cuộc phạt bao nhiêu cũng do hắn định đoạt nữa sao?”
Tiểu Nguỵ quay ra cửa nhìn ngó xung quanh rồi khép cửa phòng lại, tới chỗ Trương Dương nhỏ giọng nói: “Trương chủ nhiệm à, tiền phạt xã nhà là có nhiều nhạy cảm lắm, mức phạt cũng rất bất đồng. Mức thấp nhất là một vạn rưỡi, chưa kể nếu có tình tiết nghiêm trọng sẽ bị tăng thêm. Nhiều thôn dân không giao nộp nổi tiền phạt thì sẽ lấy máy móc nông cụ hay gia súc bán đi để trừ vào khoản thu phạt.”
Trương Dương đã nghe ra chế độ tài vụ này có trăm ngàn chỗ ngờ, bất quá trước mắt hắn cũng không rảnh để bận tâm chuyện này, sự kiện tiểu học Hồng Kì khẳng định sẽ gây không ít chấn động tại xã, hiện tại hắn chuẩn bị đợi tràng biến động đi qua, tái xin xã tăng thêm một tên kế toán, hảo hảo sửa sang lại sổ sách tiền nong của vấn đề kế hoạch hoá này.
Bỗng có tiếng gõ cửa, sau đó là phó chủ tịch xã Quách Đạt Lượng chủ động nhẹ nhàng đẩy tiến vào, tiểu Nguỵ rót mời hắn một chén trà sau đó biết ý lui ra ngoài. Trương Dương tươi cười đón tiếp: “Quách phó chủ tịch tìm ta có việc gì?”
Quách Đạt Lượng đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Trương chủ nhiệm, chuyện ngươi nói tối qua ta cũng đã nghe ngóng qua.” Hắn tuy rằng quan chức không lớn nhưng cũng là có chút quan hệ với trên huyện. Nghe thấy Trương Dương nói bóng gió, lúc về hắn cả tối ngồi lợi dụng chút quan hệ nghe ngóng tình hình trên huyện. Tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng có chút thông tin rằng sự tình tiểu học Hồng Kì trên tỉnh đã biết và đang gây sức ép xuống huyện, đồng thời cũng nghe ngóng được rằng vị tân chủ nhiệm sinh kế Trương Dương này có bối cảnh không hề đơn giản, phía sau hắn chính là huyện uỷ bí thư Lý Trường Vũ, thảo nào mà hắn được bí thư xã Vương Bác Hùng chiếu cố đến như vậy. Rồi bản thân người khác chạy vạy khắp nơi còn chưa có được chút tin tức nào mà hắn đã biết chuyện.
Quách Đạt Lượng cảm khái, cũng phải thừa nhận rằng hắn nhận chút ân tình của Trương Dương, nếu không phải có tiểu tử này bóng gió tin tức thì có khi chính bản thân mình đứng trước mũi súng rồi àm còn chẳng hề hay biết.
Trương Dương cười nói: “Quách phó chủ tịch vẫn thường chiếu cố ta, ta cũng chỉ là không muốn nhìn ngươi bị người khác chơi xỏ.” Những lời này trực tiếp nói thẳng với Quách Đạt Lượng. Trong lòng còn đầy hoang mang lo lắng, Quách Đạt Lượng cũng chỉ đành thở dài cảm khái. Trương Dương rút ra một bao thuốc mời hắn và tự rút ra một điếu, Quách Đạt Lượng đưa bật lửa tới châm thuốc cho Trương Dương trước rồi mới tự châm cho mình, tuy chỉ mà một động tác nhỏ này thôi, nhưng nó là biểu lộ rằng hắn đối với Trương Dương là rất coi trọng. Dít một hơi dài, sau đó nhả ra một đoàn yên vụ, trầm ngâm nói: “Lòng người thật hiểm ác!” Trong nội tâm hắn đang hồi tưởng lại các sự kiện trong quá khứ, hình ảnh của Hồ Ái Dân hiện lên khiến cho tự đáy lòng hắn dâng lên một cơn giận. Hồ Ái Dân a Hồ Ái Dân! Cái con mẹ người chứ.
Trương Dương nói: “Kỳ thực sự tình tiểu học Hồng Kì không đơn giản liên liên quan đến công tác phòng cháy chữa cháy, đứng từ những góc độ lớn hơn nhìn lại, đầu tiên là vấn đề quản lý, lãnh đạo trường học đối với quản lý trường không coi trọng, xã chỉ đạo công tác không sát sao.” Một câu tối hậu hắn nói thẳng vào vấn đề của hội đồng lãnh đạo xã, Quách Đạt Lượng cũng không phải kẻ ngu, lập tức nghe ra được đầu mũi giáo của Trương Dương đang chĩa về phía chủ tịch xã Hồ Ái Dân.
Quách Đạt Lượng nói: “Công tác phòng cháy chữa cháy hàng năm ta đều tiến hành kiểm tra, thế nhưng tài chính xã gặp khó khăn, nào có chi đủ để phát triển công tác phòng cháy chữa cháy chứa.” Hắn đem chuyện phòng cháy chữa cháy nói kéo cả vấn đề tài chính vào. Con mẹ Hồ Ái Dân ngươi chứ, không phải người nắm giữ tài chính xã sao? Xét đến cùng nếu người ta muốn bảo vệ bản thân mình, mà lại không chi kinh phí ra thì lấy gì để bảo vệ? Lấy sức người chắc?
Quách Đạt Lượng với Trương Dương nhìn như đang nói chuyện phiếm bình thường, nhưng kỳ thực là đang đi lại với nhau, trong lòng cũng đã xác định được đại khái bụng dạ đối phương, Quách Đạt Lượng từ Trương Dương đã biết được một tin trọng yếu, đó là trên huyện chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm cá nhân. Quách Đạt Lượng đương nhiên không cam lòng trở thành kẻ chịu tội một mình, không nói chuyện với Trương Dương hắn cũng muốn chĩa mũi giáo về phía Hồ Ái Dân kia.
Trương Dương cố ý thở dài nói: “Nói đến tài chính xã, ta cũng thực sự là có ý kiến, Quách phó chủ tịch này, sao ta thấy ban kế hoạch hoá gia đình chúng ta thu phạt lại cứ phải thông tha ban tài chính xã chứ. Toàn bộ quán trình do chúng ta làm, đến lúc thu phạp lại phải trình tới ban tài chính rồi đợi chỉ thị, như thế lằng nhằng rắc rối thêm bao nhiêu. Ấy là chưa nói đáng ra quyền thu phạt những đối tượng phá kế hoạch phải do ban kế hoạch hoá gia đình chúng ta làm mới phải. Kế hoạch hoá gia đình thì liên quan gì đến ban tài chính xã chứ!”
Quách Đạt Lượng cũng thoáng chút cau mày lại, hắn bắt đầu ý thức được rằng Trương Dương này không hề đơn giản, không thể coi thường sự khôn ngoan ranh mãnh của tiểu tử này. Tài chính xã trước giờ vẫn là do Hồ Ái Dân quản lý, giả sử như nếu truy cứu trách nhiệm liên đới tới vấn đề này mà phát hiện ra vấn đề sai phạm gì, nhất định mọi chuyện có thể đổ được hết lên đầu hắn, khi đó Hồ Ái Dân hết đường chối tội, đối với huyện mà nói cũng viên mãn.
Quách Đạt Lượng thấp giọng nói: “Tài chính xã trước giờ vẫn thiếu minh bạch vậy, chuyện này quá nửa là có mờ ám.”
“Khó tra vị tất đã không thể tra! Tiểu học Hồng Kì xây dựng xong từ năm 88 tới giờ, vẫn chưa lần nào tu chỉnh qua.”
Quách Đạt Lượng nghe Trương Dương nói bỗng nhiên nhớ tới thời điểm lúc trường tiểu học Hồng Kì xây dựng Hồ Ái Dân là phó chủ tịch xã và vẫn đảm nhiệm quản lý tài chính xã. Trong chuyện đó, một mình Hồ Ái Dân quản lý tài vụ. Khó tra chứ không thể không tra, Quách Đạt Lượng cảm kích nhìn Trương Dương, một câu làm hắn bừng tỉnh mộng. Lợi dụng khả năng của mình lặng lẽ điều tra một chút về vài khoản thu chi của xã chắc không vấn đề gì, mục đích bây giờ là phải tìm được chỗ sơ hở của Hồ Ái Dân, không nhất định phải là lỗi gì lớn mà chỉ cần là một lỗi nhỏ, nếu khéo léo lợi dụng cũng đủ để cho Hồ Ái Dân một kích trí mạng.
Trương Dương tới kí túc xá xã, ở đó đều là mấy cán bộ độc thân của xã. Trương Dương được phân một căn phòng hai mươi mét vuông ở tầng trệt, trong đó có một phòng công trình phụ nhỏ tầm bẩy thước vuông. Căn phòng của hắn được quét tước sạch sẽ, có một giường đơn, một cái tủ quần áo, một bộ bàn làm việc và một giá sách, tuy đồ đều là đồ cũng nhưng chất lượng vẫn rất tốt, còn rất chắc chắn. Nhưng điều làm cho Trương Dương bất ngờ đó là trong phòng hắn lại được trang bị một tivi màu 14 inch, khiến cho Trương đại quan nhân dạo này cũng nghe nghóng học tập được không ít tri thức.
Vén rèm cửa lên, mở cửa sổ ra, phía trước đó là của một mảng xanh mượt của cỏ, tới đó là một dòng sông nhỏ, phong cảnh thật là rất được, Trương Dương nhắm mắt lại hít sâu một hơi, hưởng thụ không khí trong lành, những cơn gió mát thổi tới mà xua tan đi những việc phiền não trong lòng, nhưng đương nhiên Trương Dương cũng không phải một người xuất thế, hắn không quen chịu tịch mịch, mặc dù hưởng thụ thanh tịnh cũng tốt nhưng chỉ là tạm thời mà thôi
Tiểu Nguỵ mang tới ít vật dụng hàng ngày mà hắn nhờ mua tới: “Trương chủ nhiệm, mấy thứ đồ này để đâu bây giờ?”
Trương Dương chỉ chỉ tới cái bàn làm việc, tiểu Nguỵ đi tới tạm thời đặt đồ xuống đó.
Trương Dương lấy ví hỏi: “Hết tất cả bao nhiêu tiền?”
Tiểu Nguỵ nở nụ cười: “Khỏi cần, Cảnh chủ nhiệm nói cái này được tính vào kinh phí công của xã.”
Trương Dương không khỏi cảm thán trong lòng, có chức sắc cũng thật là tốt a, ngay tới xà phòng kem đánh răng các thứu cũng được chi trả!
Hai người còn đang nói chuyện bên này, phó công an xã Đỗ Vũ Phong đang tới, trên tay cầm cái nồi lẩu điện.
Trương Dương cười nói: “Ta nói Đỗ sở a cầm cái nồi đi làm gì đó!”
Đỗ Vũ Phong cười nói: “Mới nghe ngươi dọn tới đây ở, ta sang giúp ngươi mừng nhà mới, ta tìm nửa ngày mới thấy nó đó, ngươi sống một mình, cái này rất có tác dụng a!”
Trương Dương cười tươi hớn hở nhận lấy, xuất ra bao thuốc mời Đỗ Vũ Phong. Đỗ Vũ Phong nhận lấy một điếu, sau đó rút ra ít tiền đưa cho tiểu Nguỵ: “Tiểu Nguỵ, ra chợ kiếm ít mồi với chút rượu, tối nay chúng ta ăn mừng tân gia cho Trương chủ nhiệm.”
Trương Dương vội vàng đưa tiền cho tiểu Nguỵ, lấy lại tiền kia đưa lại cho Đỗ Vũ Phong, miệng nói: “Ta là chủ nhà mà! Thế nào ăn tân gia lại để ngươi mời thế chứ!”
Đỗ Vũ Phong cười to: “Ngươi không kính người a! Ta niên kỷ cao hơn, lương cũng cao hơn, ngươi so làm gì chứ.”
Trương Dương thấy hắn cố tình khong nhận tiền về cũng đành chịu, lặng lẽ đi tới bảo nhỏ với tiểu Nguỵ: “Cầm theo hoá đơn đi, tính vào kinh phí công!”
Tiểu Nguỵ cười khổ, Trương chủ nhiệm thế này không phải là làm khó ta quá sao? Miệng cũng không dám nói gì, đành gật đầu rồi đi.
Đỗ Vũ Phong nhìn bóng lưng tiểu Nguỵ khuất đi, cười nói với Trương Dương với một thái độ hết sức mập mờ: “Tốt a! Đúng sếp với thư kí!”
Trương Dương biết trong đầu hắn không có cái gì tốt, trừng mắt nhìn hắn: “Thu lại cái ý tưởng dơ bẩn ấy đi! Ta rất là thuần khiết a, đừng có dạy ta làm cái xấu.”
Đỗ Vũ Phong cười ha hảg bước vào phòng, hai người ngồi xuống giường. Trương Dương đi pha ấm trà, rót ra hai chén đưa cho hắn một chén, miệng hỏi: “Sao không thấy đi làm?” Đỗ Vũ Phong nhận chén trà cười nói: “Ta chủ yếu là ở tại sở công an, nhưng ta thấy Chu Lương Thuận không vừa mắt, thế là cũng chẳ thèm tới nữa, dù sao tiền lương vẫn không thiếu được của ta.”
Trương Dương cũng biết hắn ở sở cảnh sát vốn không ưa gì Chu Lương Thuận, cười cười nói: “Chu Lương Thuận là một tên tiểu nhân, chuyện bát nháo ở trụ sở xã lần trước, hắn nhận được tin còn cố ý kéo dài thời gian chứ không tới ngay, chứ nếu không ta cũng không phải một mình đối mặt với cả mấy chục thôn dân như thế.”
Đỗ Vũ Phong cười nói: “Huynh đệ a, nhưng kì thật trong lòng ngươi rất cảm ơn hắn chứ, nếu hắn không như thế thì sao mà ngươi có thể đánh một trận thành danh được.”
Nghe thế cả hai cùng cười ồ lên.
Ngoài cửa bỗng vang lên một giọng thanh niên: “Chuyện gì cười vui thế? Ta có thể tham gia được không a?”
Trương Dương cùng Đỗ Vũ Phong ngoảnh ra nhìn, trước cửa là một tên thanh niên gầy teo, cao ráo, hắn tên là Ngô Hoành Tiến, là cán sự ban tài vụ của xã, đương nhiên chưa lập gia đình cho nên mới ở đây làm hàng xóm của Trương Dương .
Trương Dương cũng biết qua hắn nhưng chưa có gặp gỡ nói chuyện lần nào. Còn Đỗ Vũ Phong đương nhiên rất quen thuộc với hắn, gật đầu cười: “Tiểu Ngô a, lại tiếp hàng xóm mới đê!”
Ngô Hoành Tiến bước vào tươi cười bắt chuyện với Trương chủ nhiệm, sau đó ánh mắt dừng lại ở cái Tivi đặt trên bàn, giọng có chút hâm mộ nói: “Trương chủ nhiệm đúng là cao cấp thật a, mới về đã có tivi rồi. Bọn tiểu dân chúng ta xin mãi cả năm nay mà xã nhà chả thấy động tĩnh gì.”
Trương Dương cười nói: “Lúc rảnh cứ sang đây mà xem, đông càng vui chứ sao.”
Tiểu Nguỵ lúc này cũng mua đồ ăn trở về, Ngô Hoành Tiến thấy thế cũng minh bạch là người ta muốn uống rượu ăn mừng gì gì đó, thoáng có chút xấu hổ xin cáo từ, Trương Dương lại nhiệt tình giữ hắn lại góp vui, Ngô Hoành Tiến thấy vậy cũng không chối từ, quay về phòng lấy hai bình rượu mang sang lại bị Đỗ Vũ Phong vạch trần đây là hai bình rượu nhận hối lộ từ đợt tết âm lịch, sở dĩ Đỗ Vũ Phong biết rõ như thế là vì hắn cũng đồng dạng đều nhận hối lộ cả.
Bọn họ khiêng cái bàn làm việc tới sát giường biến nó thành cái bàn rượu luôn. Vây quanh cái nồi lẩu đang sôi sung sục, bốn người bắt đầu nâng chén, tiểu Nguỵ uống xong một lý thì mặt ửng lên cư nhiên hiện ra một nét quyến rũ mà thường ngày không có được. Ngô Hoành Tiến thì tửu lượng cũng không khá cho lắm, sau khi hết hai bình rượu thì cũng bắt đầu nói nhiều lên, mà ánh mắt thì cứ luôn nhìn về tiểu Nguỵ, Trương Dương cùng Đỗ Vũ Phong tửu lượng cao đương nhiên chả hề hần gì, cả hai đều nhìn ra ý của Ngô tiểu tử này, hẳn hắn chín phần mười là để ý tiểu Nguỵ.
Vừa uống Trương Dương vừa đem vấn đề thu phạt của ban kế hoạch hoá gia đình ra nói, tiểu tử này biết Ngô Hoành Tiến làm trong ban tài chính xã nên trong lòng nảy ý đồ bất lương giữ hắn lại uống rượu nhằm moi chút ít tin tức.
Không nghĩ tới Ngô Hoành Tiến vài chén rượu vào, ngà ngà say cái gì cũng đem nói ra cả: “Những chuyện này ta cũng không biết, tất cả đều là do trưởng ban bảo làm sao thì ta làm như thế…”
Ba người ở đây nghe vậy đều sửng sốt, những lời này của Ngô Hoành Tiến khẳng định là ban tài chính nhất định có vấn đề, tên Lưu Kim Thành kia là lấy thúng úp voi a!
Trương Dương thấp giọng hỏi: “Thế nhưng số tiền phạt đều là công khai, cuối cùng sẽ nộp lên trên, hắn làm sao có thể tuỳ ý làm một khoản chứ?”
Ngô Hoành Tiến ngây ngô cười: “Tiền phạt bên kế hoạch hoá gia đình giao động quá lớn, ban kế hoạch hoá các ngươi ghi giấy phạt ba vạn, người ta chỉ xuất ra nộp hai vạn rưỡi, vì gần gần xấp xỉ cho nên cũng dễ làm thôi, sổ sách là chết, mình mới là sống mà, linh động một chút chả ai biết mà lo. Kể cả những khoản trên một vạn rưỡi cũng vậy cả, chỉ cần xã nhà không tìm những hương dân nọ thì làm gì có gì phiền toái chứ. Sau nộp lên trên ngành chủ quản, thượng cấp cũng chỉ so khoản nộp với sổ sách, mà cùng lắm thì lại trích ra một khoản nho nhỏ để bôi trơn, làm gì còn ai nghĩ tới kiểm toán lại chứ. Trong đó còn nhiều cái chuyện phức tạp lắm, không phải là ta dạy đời ngươi, nhưng Trương chủ nhiệm à, làm việc cũng không nên quá cứng nhắc a! Cứ coi như không biết gì, chẳng va chạm với ai vị tất đã là xấu, muốn thu hồi quyền hạn phạt tiền không phải ngươi mới là người đầu tiên, trước đó Từ chủ nhiệm cũng rất kiên quyết a, nhưng kết quả thì…”
Trương Dương nghe từ lời Ngô Hoành Tiền nói cũng đã nắm rõ được huyền cơ trong chuyện này, thậm chí dường như là Ngô Hoành Tiến còn ám chỉ gì đó cho hắn. Chẳng nhẽ chuyện tiền phạt của ban kế hoạch hoá gia đình với chuyện chủ nhiệm Từ Kim Đễ bị hành hung là có liên quan? Nhìn lại bộ dáng mặt đỏ tía tai bây giờ của Ngô Hoành Tiến thì dường như thực sự là rượu đang nói.
Đỗ Vũ Phong yên lặng uống một chén, đối với tình hình trong xã hắn cũng nghe phong thanh một chút, ngày hôm nay nghe Ngô Hoành Tiến nói vậy trong lòng lại càng suy nghĩ.
Trương Dương cũng không tiếp tục hỏi thêm gì, chút tin tức đó cũng là thu hoạch kha khá rồi. Lúc này tiểu Nguỵ đứng dậy xin cáo từ, nha đầu này đối với mấy chuyện đấu tranh chính trị này xem ra khá là cảnh giác a. Cô nàng cũng ý thức được chủ đề đang chuyển tới một số vấn đề nhạy cảm, lập tức cảm thấy nguy hiểm mà rút lui. Người không biết không có tội mà, cho nên tốt nhất là cứ không biết gì.
Ngô Hoành Tiến chỉ động xin được tiễn nàng về, Trương Dương cười nói: “Vậy thôi, chúng ta làm chén tống tiễn nào!”
Nhìn bóng Ngô Hoành Tiến cùng tiểu Nguỵ khuất dạng rồi, Đỗ Vũ Phong cư nhiên nói: “Ngô Hoành Tiến này không đơn giản a.”
Trương Dương ngồi trầm ngâm, Đỗ Vũ Phong tay cầm chén huých hắn một cái: “Uống đã nào! Đừng quên ta xuất thân là cảnh sát a, hắn tuy miệng hàm hồ nói, bộ dạng trông như có vẻ say, thế nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo. Nói về giả bộ giả trang, cái khó nhất chính là ánh mắt.”
Trương Dương tỉ mỉ đánh giá lại, Ngô Hoành Tiến tối nay xuất hiện cũng không chắc đã là ngẫu nhiên, hắn nhất định có ý gì đó, lợi dụng bữa rượu tối, cố ý giả say lộ ra một ít tin tức. Trương Dương chợt nhớ tới Quách Đạt Lượng, lẽ nào Quách Đạt Lượng ngầm kiểm tra tài chính xã đã phat giác ra vấn đề gì?
Đỗ Vũ Phong thấp giọng hỏi: “Huynh đệ, có đúng xã nhà xảy ra chuyện không?”
Trương Dương cũng không giấu hắn, gật đầu nói: “Sự tình tiểu học Hồng Kì, trên tỉnh đã muốn truy cứu, lần này ắt phải có người gánh trách nhiệm.”
Hau mắt Đỗ Vũ Phong sáng lên, lại uống xong một chén rồi mới nói: “Phòng cháy chữa cháy xã nhà vẫn do bên công an xã quản lý, đêm mà tiểu học Hồng Kì phát sinh cháy lại không có tên công an nào ở đó. Đêm đó Chu Lương Thuận còn ở Tứ Quý hương ngồi uống rượu nữa.”
Lập tức trên khoé miệng Trương Dương xuất hiện một nụ cười đầy thâm ý, trước giờ hắn vẫn cứ cho rằng Đỗ Vũ Phong chỉ là một hán tử lỗ mãng, thế nhưng qua lần nói chuyện này, hắn buộc phải đánh giá lại con người này. Đỗ Vũ Phong này có một nhãn lực và năng lực phán đoán rất tốt, có thể cái vẻ lỗ mãng kia chỉ là hắn phương thức nguỵ trang cho phù hợp với vẻ bề ngoài của hắn mà thôi. Có vẻ hắn cũng đang chờ cơ hội, cơ hội đến là lúc cấp cho đối thủ một kích trí mạng, nhất kích tất sát, tuyệt bất lưu tình.
Đỗ Vũ Phong coi như đã trở thành hảo bằng hữu với Trương Dương, đương nhiên cũng chẳng cần giấu nhau chuyện gì nữa, hắn thấp giọng nhắc nhở: “Huynh đệ, chuyện thu phạt ban kế hoạch hoá gia đình cũng không nên quá chấp nhất, phương diện này liên quan đến rất nhiều mặt khác. Cũng giống như mấy hạng mục phạt tiền bên công an chúng ta, ví dụ như bắt đánh bạc là theo luật, nhưng chỉ là mặt ngoài thôi, đằng sau là dây dưa hết cả với những hương dân này rồi, sòng bạc tổ chức ra đương nhiên đều đã có bôi trơn rồi, chẳng những không bắt mà thậm chí còn đảm bảo trật tự an toàn cho ấy chứ. Tất cả mọi việc đều liên quan đến tiền đen hết, nhưng nếu nói là tham ô hối lộ thì bằng chứng đâu?” Hắn rút ra một điếu thuốc, châm lửa lên dít một hơi dài rồi lại nói tiếp: “Cả cái đồn công an từ trên xuống dưới có ai dám nhận là mình trong sạch, một chỗ xấu không có chứ? Chuyện thu phạt ban kế hoạch hoá ta không rõ lắm, thế nhưng không ít lần hiệp trợ bên đó, ta tin rằng chuyện này không hề đơn giản, mà liên quan đến rất nhiều người. Ngươi cũng không nên lôi chuyện này ra nữa, bằng không thì cuối cùng kẻ gặp không may mắn chắc lại là ngươi.”
Trương Dương có phần phiền muộn hỏi lại: “Vậy chứ để mặc cho kẻ khác chiếm phần tốt sao? Bao nhiêu cái xấu thì lại lưng mình gánh.”
Đỗ Vũ Phong nở nụ cười: “Hồ Ái Dân chuyện này đích xác là sơ suất, mưa không trải đều là do hắn không hiểu đạo lý nên mới ra thế này đây. Nói chung ngươi nhớ cho kỹ lời ta, ngươi có thể khiến cho một kẻ không ưa ngươi nhưng đừng để cho nhiều kẻ ghét ngươi. Nhớ kĩ đó, bằng không thì cả đời này ngươi chỉ có thể giống ta, nửa bước chẳng rời khỏi cái xã nghèo này.”
“Ngươi cũng là ngươi biết rõ đạo lý, sao đến bây giờ cũng vẫn chỉ là một phó công an xã!”
Đỗ Vũ Phong thở dài, tâm tình không khỏi trầm xuống, nhiều việc hắn vốn đã minh bạch từ sớm, thế nhưng lại không quản nổi cái tính nóng nảy của mình, đại khái người ta vẫn nói là làm chính trị không nên ngay thẳng quá a.
Ngoài cửa bỗng vang lên một thanh âm: “Đỗ sở có ở đó không?”
Đỗ Vũ Phong đứng lên ra mở cửa phòng, đã thấy tiểu Lâm- một tiểu cảnh sát đang chạy tới, không khỏi nhíu mày hỏi: “Sao? Có chuyện gì?”
Tiểu Lâm gật gật đầu, hổn hển nói: “Có vụ cướp!”
Đỗ Vũ Phong chạy tới hiện trường thì đã là hơn mười giờ tối, xa xa đã thấy chiếc xe Santana mới coóng của xã ở đó, trong lòng thầm kêu hỏng rồi, người bị cướp lần này chắc là đại biểu nhân dân xã- chủ nhiệm Lâm Thành Bân, cùng xe đó còn có một gã là phó trưởng xã Vu Thu Linh và sáu gã là đại biểu nhân dân xã. Những người này là từ vài ngày trước đó đi Hoa Tây thôn tham quan phỏng vấn gì đó tới hôm nay mới trở về xã, thật không nghĩ tới lại bị cướp ngay trên sơn đạo Thanh Thai sơn.
Lâm Thành Bân năm nay 56 tuổi- cái tuổi sắp về hưu tới nơi rồi, người này đa mưu túc trí, tuy không có quyền cao chức trọng gì nhưng tại xã Hắc Sơn Tử cũng là có thâm niên công tác. Ngay cả bí thư đảng uỷ xã Vương Bác Hùng đối với hắn cũng luôn tỏ ra tôn kính. Nhưng một vị cán bộ xã đức cao vọng trọng lại bị đánh cướp ngay trên địa bàn xã, thảm hơn chính là Lâm chủ nhiệm còn bị một tên đánh cho mấy quyền, hiên vẫn đang nằm rên rỉ chưa dậy nổi.
Mấy tên đại biểu còn lại tuy rằng không bị đánh nhưng sắc mặt vẫn hết sức khó coi. Lúc Đỗ Vũ Phong đi tới thì trưởng công an xã Chu Lương Thuận cũng đã hỏi xong sự tình vừa phát sinh. Chuyện xảy là thế này, lúc xe chạy đến một đoạn quành trên sơn đạo thì phát hiện có một nữ nhân nằm giữa đường, mấy vị đại biểu đây đương nhiên là thấy người gặp nạn thì hăng hái mà làm việc tốt, nào ngờ vừa xuống xe thì có hai tên cướp từ phía bên trong rừng cây chạy ra, tay tên nào cũng khảm đao bóng loáng khiến cho các vị không rét mà run. Sau đó đương nhiên bọn chúng lột sạch những gì có thể lột được. Căn cứ vào thống kê sơ lược thì tổn cộng bị cướp mất 2523 đồng, trong đó 33 đồng là tiền công còn lại là tiền tư. Lần này đi tham quan đều là do tiền công quỹ chi ra cho nên mấy vị cũng may mắn tránh được một quả đau. Ngoài ra còn mất hai cái máy nhắn tin, năm cái đồng hồ đeo tay, và lớn nhất chính là phó trưởng xã Vu mất một cái dây chuyền vàng.
Bởi vì vừa mới trải qua một trận kinh hãi, mãi sau khi công an hỏi han xong thì mới bình tĩnh trở lại được. Ai cũng xót của, nhưng đau đớn nhất vẫn là phó trưởng xã Vu Thu Linh, trong lòng hắn đang vô cùng phiền muộn vì mất cái dây chuyền vàng. Mà trong lòng phiền muộn thì con người ta rất dễ sinh ra bực tức, Lâm Thành Bân chỉ thẳng vào mặt Chu Lương Thuận: “Ta hỏi ngươi thế nào mà ngay trong xã lại có thể phát sinh ra đạo tặc thế này? Trị an như vậy à? Thân là trưởng công an xã ngươi tự thân có thấy xứng không?”
Chu Lương Thuận bị quát thẳng vào mặt trước mặt mọi người đương nhiên là cảm thấy bẽ mặt, bất quá người mắng hắn là Lâm Thành Bân thì cũng đành chịu: “Lâm chủ nhiệm, ta thừa nhận thiếu xót trong công tác, bất quá ngài yên tâm, ta sẽ tận lực cố gắng mau chóng phá án.”
Đỗ Vũ Phong không nhanh không chậm nói: “Ta xem những kẻ này chưa chắc đã là dân xã mình, xã Hắc Sơn Tử chúng ta trước giờ tuy cũng có sơn tặc nhưng dù là vào lúc Dân quốc cũng không cướp của người địa phương, đây gần như là luật bất thành văn rồi. Ta nghĩ có thể là từ tỉnh Bắc Nguyên lẻn vào.”
Lâm Thành Bân nghe Đỗ Vũ Phong nói thế cũng bình tâm trở lại một chút, thân đã làm việc rất nhiều năm rồi, hắn cũng biết truyện này nếu làm lớn lên thì cũng không tốt chút nào, nếu sự tình đoàn cán bộ xã đi công tác về lại bị sơn tặc đánh cướp truyền ra ngoài thì cũng đủ gây chấn động mạnh khắp huyện mà còn có thể lên với tỉnh nữa. Tìm không thấy đám sơn tặc này chưa chắc đã không phải là chuyện tốt, dù sao hắn cũng chẳng để ý món tiền nhỏ này. Rút một điếu thuốc châm lên hút rồi thấp giọng nói: “Chuyện này xử lý cho gọn gàng, không nên để tạo thành khủng hoảng trong quần chúng.”
Chu Lương Thuận có chút mừng thầm, gật gật đầu nói: “Lâm chủ nhiệm yên tâm, ta sẽ xử lý tốt chuyện này, bất quá ý kiến của các đồng chí khác…”
Lâm Thành Bân liếc mắt nhìn qua mấy tên dân biểu cùng phó trưởng xã Vu Thu Linh kia một cái, rồi quay lại nói: “Chuyện này ngươi không cần phải lo!”
Cũng may là con xe Santana kia không có chút hư hại nào, Lâm chủ nhiệm đi ra nói vài câu rồi sau đó lên xe rời đi.
Đỗ Vũ Phong cùng Chu Lương Thuận đứng sóng vai mà nhìn chiếc xe chờ Lâm chủ nhiệm rời đi, sau đó ánh mắt quay lại liếc nhau nhưng không ai nói năng gì. Một lát sau có một viên cảnh sát khác đi tới báo cáo: “Chu sở, Đỗ sở, xung quanh hiện trường vụ án không hề có ai gần đó chứng kiến cả, xem ra chỉ có thể để mai tới những hộ gia đình phụ cần đây để hỏi xem sao thôi.”
Chu Lương Thuận nhíu mày: “Vụ án này ta tự mình phụ trách, vấn đề này…” Có thể là bởi vì Đỗ Vũ Phong ở bên cạnh cho nên Chu Lương Thuận vẫn có chút kiêng nể khi nói năng điều gì đó, bất quá do dự một hồi rỗi vẫn phải mở miệng nói: “Vụ án này trước mắt còn nhiều điều nghi vấn, trước mắt bất luận ai cũng không được phép để lộ ra, tránh để tạo thành dư luận xấu trong xã.”
Đỗ Vũ Phong nghe Chu Lương Thuận nói thế trong lòng cũng minh bạch vụ này tám chín phần là không thể giải quyết được. Mà quan trọng là nếu truyền ra ngoài sẽ thực sự không hay a, truyện truyền tới tai người khác chắc sẽ nhanh chóng thành một chuyện cười lớn. Bảy nam nhân một nữ nhân cư nhiên lại không đối phó nổi với ba tên sơn tặc, đúng là mấy đại biểu nhân dân xã sức trói gà không chặt a. Đỗ Vũ Phong tuy rằng đối với cách làm này của Chu Lương Thuận rất không vừa mắt, nhưng vẫn phải tỏ ra tôn trọng ý kiến của hắn, phải biết rằng Chu Lương Thuận này làm vậy không hẳn chỉ là ý kiến của hắn mà là đại biểu cho ý kiến của Lâm Thành Bân. Giả như nếu cố ý muốn đem vụ này làm cho rõ ràng thì nhất định là đắc tội với một số người a.
Thế cho nên sự tình xảy ra đêm nay ở xã cũng không tạo thành sự kiện gì, nhưng lãnh đạo xã cũng biết chuyện xảy ra nên vẫn phải báo cáo với ban thường uỷ.
Quách Đạt Lương lãnh đạo tổ công tác đi cơ sở cũng phải tạm gác lại, nhưng việc này cũng chẳng khiến hắn lo lắng cho lắm. hiện tại điều khiến hắn lo nhất chính là sự kiện tiểu học Hồng Kì. Từ lúc được Trương Dương nhắc nhở qua, hắn đã cố gắng làm nhiều việc để nhằm trốn tránh trách nhiệm. Hắn cũng tìm Vương Bác Hùng, uyển chuyển biểu lộ ra bất mãn với Hồ Ái Dân. Chỉ tiếc là Vương Bác Hùng vẫn không mảy may có chút thái độ gì, vẫn duy trì biểu tình như thường ngày, cười nhạt nói: “Gần đây ta khá là bận công tác chính trị, sự tình tại xã ta không chú ý lắm…”
Quách Đạt Lương trong lòng tương đối phiền muộn, xem ra Vương Bác Hùng này hẳn là định đem sự tình tiểu học Hồng Kì này đẩy đi, còn về phần ai sống ai chết lão không quan tâm đây.
Thứ ba, cuộc họp thường uỷ xã bắt đầu. Tại phòng họp uỷ ban xã, dự thính gồm có bí thư đảng uỷ xã Vương Bác Hùng, phó bí thư kiêm chủ tịch xã Hồ Ái Dân, phó chủ tịch xã kiêm đại biểu nhân dân toàn quốc Lâm Thành Bân, phó chủ tịch xã phụ trách văn hoá Lý Chấn Dân, phó chủ tịch xã kiêm trưởng công an xã Quách Đạt Lượng, phó chủ tịch xã kiêm kỷ uỷ bí thư Vu Thu Linh, chủ nhiệm văn phòng đảng uỷ xã Cảnh Tú Cúc.
Bảy uỷ viên thường uỷ ngồi trong phòng họp, chủ trì cuộc họp là chủ tịch xã Hồ Ái Dân. Sau khi lưu loát đọc xong bài diễn văn mở đầu, hắn chuyển lại quyền nói cho Vương Bác Hùng: “Tiếp theo, chúng ta xin mời bí thư đảng ủy Vương Bác Hùng lên cho biết nhận định về các sự kiện xảy ra gần đây trong xã.”
Đợi cho tiếng vỗ tay qua đi, Vương Bác Hùng hắng giọng một cái rồi bắt đầu nói: “Gần đây xã ta xuất hiện không những những vấn đề phức tạp, những vấn đề này mọi người đã nhiều lần thảo luận qua, tin tưởng mỗi người đều ít nhiều có chút suy nghĩ. Là một lãnh đạo trong Đảng uỷ xã ta cần phải nói vài câu thế này. Những vấn đề này có thể xảy ra đều là do sai sót trong công tác lãnh đạo, ta mong bản thân mỗi người chúng ta hãy xem xét lại xem trong công tác của mình có vấn đề gì không?”
Những lời nói này khiến cho bầu không khí trong phòng trở lên hết sức căng thẳng. Tâm tình Quách Đạt Lượng thoáng rung lên, nguyên là hắn vốn tưởng rằng Vương Bác Hùng sẽ tránh không liên quan dính dáng tới mấy vụ lùm xùm này, không nghĩ rằng bây giờ Vương Bác Hùng lại bắt đầu sờ đến sai sót. Đương nhiên những lời này ngoại trừ ý trên thì còn bao hàm luôn cả ý rũ bỏ trách nhiệm khỏi người, hắn nói là vấn đề của uỷ ban xã chứ không phải của đảng uỷ xã. Hồ Ái Dân nếu muốn đem chậu nước bẩn này hắt lên người hắn thì một cơ hội cũng không có a.
Sắc mặt Hồ Ái Dân nhất thời thay đổi, Vương Bác Hùng với hắn trước giờ vẫn không hề ưa nhau, nhưng vẫn là chôn trong lòng, công khai đối mặt nhau vốn là rất ít. Nhưng biểu hiện cường thế ra mặt như ngày hôm nay của Vương Bác Hùng khiến cho hắn phải xem lại xem rốt cuộc vì cái gì mà tự dưng Vương Bác Hùng lại thay đổi thái độ như thế. Mà Vương Bác Hùng công khai khiêu chiến như thế thì Hồ Ái Dân hắn không thể không ứng chiến, bình thường ngươi là lãnh đạo tối cao trong xã nhà, hôm nay có chuyện thì lại đổ hết lên đầu uỷ ban xã à, nói đến trách nhiệm thì ngươi mới là kẻ đầu tiên phải có trách nhiệm. Hồ Ái Dân vốn cũng là tay có nhiều thủ đoạn, mắt không có nhìn lại Vương Bác Hùng mà lại cứ nhìn Lâm Thành Bân ngồi đối diện khiến cho Lâm Thành Bân vô cùng khó chịu. Con mẹ Vương Bác Hùng ngươi chứ, muốn chơi ta sao?
Hồ Ái Dân nói: “Sự tình xảy ra ở xã nhà, thân là lãnh đạo đương nhiên ta không thể trốn tránh trách nhiệm. Có trách nhiệm xử lý và giải quyết các công việc mới là tố chất cơ bản nhất của một đảng viên Đảng cộng sản!” Biểu hiện rất đường hoàng mà nói, nhưng thực chất là đã ám chỉ Vương Bác Hùng.
Mấy người còn lại nghe được đều cảm thấy không khí đã trở lên hết sức giương cung bạt kiếm, xem ra một trận đấu giữa các kỳ thủ là không thể tránh khỏi rồi.
Vương Bác Hùng nói: “Đồng chí Ái Dân tính giác ngộ rất cao a! Chủ động nhận thức được sai lầm của bản thân như thế là rất tốt! Các đồng chí khác cũng nên học tập!”
Trong tâm Hồ Ái Dân thoáng chút giận, con mẹ ngươi chứ ta nhận lỗi bao giờ. Muốn chơi ta sao, chỉ sợ ngươi còn chưa đủ trình đâu, Hồ Ái Dân nhàn nhạt cười: “Đúng vậy! Ta kiến nghị thừa dịp ta, chúng ta tiến hành phê bình kiểm điểm lại chính mình. Bắt đầu từ Vương bí thư đi!”
Vương Bác Hùng trong tâm cười nhạt, Hồ Ái Dân ngươi vẫn còn thiếu kiên nhẫn lắm, đấu cùng với ta sợ rằng trình ngươi chưa đủ đâu. Vẻ mặt hết sức thân ái cười nói: “Đề nghị của đồng chí Ái Dân thực sự rất tốt a! Bắt đầu từ ta, tất cả mọi không nên cố kỵ gì, nếu cho rằng trong công tác ta có gì khiếm khuyết cứ thẳng thắn nói ra!” Vương Bác Hùng vừa nói vừa đưa mắt nhìn quanh mọi người trong thường uỷ.
Ánh mắt Hồ Ái Dân đánh sang phía Quách Đạt Lượng, hắn cho rằng Quách Đạt Lượng là đối tượng có nhiều khả năng bị Vương Bác Hùng đẩy ra chịu trách nhiệm về sự tình tiểu học Hồng Kì nhất, về phần Lý Chấn Dân- hắn quản lý mảng văn hoá giáo dục chắc chắn cũng không thoát khỏi liên can, đều là người trong phạm vi Hồ Ái Dân để ý.
Người thứ nhất đứng ra nói quả nhiên là Quách Đạt Lượng, nhưng làm cho hắn chính là Quách Đạt Lượng không phải đứng ra để phê bình Vương Bác Hùng, mà là tự nhận khuyết điểm chính mình: “Sự kiện gần đây nhất xảy ra là vụ cháy tiểu học Hồng Kì, thân là phó chủ tịch quản lý công tác phòng cháy chữa cháy, ta là người phải có trách nhiệm lớn nhất.”
Hồ Ái Dân nghe thấy hắn nói vậy trong lòng không khỏi thất vọng, không khỏi cười thẩm tiểu từ này đúng là ấu trĩ, thời điểm này lại còn lôi chuyện này ra giải thích thì đúng là hết sức ngu xuẩn. Nếu cấp trên muốn truy cứu trách nhiệm thì bọn họ chỉ quan tâm đến ai là người chịu trách nhiệm chứ quan tâm gì đến nguyên nhân.
Quách Đạt Lượng nói: “Thế nhưng ta cũng có nhiều điều khó xử, xã nhà vốn không có tổ phòng cháy chữa cháy chuyên nghiệp, chuyện này vốn ta đã xin phép thành lập nhiều lần, cả vấn đề về trang bị công cụ phòng cháy chữa cháy nữa. Tất cả những vấn đề này ta đã báo cáo lên nhưng vẫn chưa được thượng cấp coi trọng!” Tất cả mọi người đều nghe ra trong đó mục tiêu công kích chính là Hồ Ái Dân.
Hồ Ái Dân sửng sốt, hắn lại cứ ngỡ rằng mình nghe nhầm, nhưng mấy ánh mắt đang quay ra nhìn hắn là, cho hắn biết rằng Quách Đạ Lượng kia đang kéo hắn xuống nước.
Vương Bác Hùng thoáng cười không giấu nổi đắc ý trong lòng, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ trang nghiêm thờ dài nói: “Chúng ta là lãnh đạo, tác phong quan liêu đúng là gây hậu quả rất nghiêm trọng.”
Phẫn nộ đã hiện hẳn ra trên mặt Hồ Ái Dân, hắn nhìn Quách Đạt Lượng: “Phó chủ tịch Quách, sao ta không thấy trong báo cáo của ngươi có nói về vấn này nhỉ.”
Ánh mắt Quách Đạt Lượng cũng không chút kiêng nể nào nhìn Hồ Ái Dân: “Ta đã kiến nghị toàn bộ trong văn bản báo cáo của mình. Về điểm này chủ nhiệm Cảnh Tú Cúc có thể chứng minh cho ta!”
Cảnh Tú Cúc lúc này mới nói: “Điểm này ta có thể làm chứng cho phó chủ tịch Quách!” Nàng nguyên là quản lý hồ sơ sổ sách trong xã, nhưng lời này nói ra đương nhiên rất có uy tín.
Hồ Ái Dân bắt đầu cảm thấy không ổn. Ngày hôm nay đúng là bất thường a, Quách Đạt Lượng ngày thường vẫn luôn bảo trì thái độ trung lập, nhưng cũng có chút hơi hướng nghiêm về phía mình, thế nào mà ngày hôm nay lại quay súng về phía mình mà nã. Cảnh Tú Cúc kia thì không cần phải nhắc tới, nữ nhân này bình thường chính là có quan hệ không bình thường với Vương Bac Hùng, Vương Bác Hùng đánh phía nào, đương nhiên nàng ta theo phía đó rồi. Nguyên bản phê bình mình cùng liên hệ cùng truy cứu trách nhiệm sự tình tiểu học Hồng Kì, Hồ Ái Dân nghi ngờ rằng mục đích vừa Vương Bác Hùng không dừng lại ở chỗ này.
Lý Chấn Dân cũng đứng lên: “Nói đến báo cáo, để tu kiến tiểu học Hồng Kì ta cũng không ít lần báo cáo lên trên. Cảnh chủ nhiệm hẳn là cũng biết!”
Cảnh Tú Cúc gật đầu không nói gì.
Hướng gió đã đổi chiều, Hồ Ái Dân cũng không vội phản kích. Con mẹ các ngươi chứ, thông đồng công kích ta a, bây cần phải tỉnh táo, tìm sơ hở của đối phương, một kích hạ gục.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện