[Dịch]Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng- Sưu tầm
Chương 62 : Cộng thất!
.
Phùng trang cách hoàng thành Lăng Hi khá xa, xem như là tới địa phương biên cảnh, nhưng cùng với biên cảnh Ngạo Thiên hoàn toàn tương phản, vì thế Hoàng Tố Yên lần này đi vào, có thể nói là xuyên qua toàn bộ Lăng Hi quốc.
“Tiểu thư…”
“Chớ phiền ta!”
“Thế nhưng…”
“Ngươi tự mình giải quyết!”
“Ta không muốn, là các ngươi ép buộc ta…”
“Là chính ngươi tìm tới, ta mặc kệ!”
“Không lương tâm…”
“Ngươi nói cái gì?”
“Không có gì…”
Lãnh Nhan bất đắc dĩ nghe đoạn đối thoại lần thứ hai mươi hai vang lên bên tai, liếc mắt một cái nhìn Hạ Vân vẻ mặt ủy khuất, lại nhìn một chút vẻ mặt không kiên nhẫn của Hoàng Tố Yên, nàng cũng chỉ có thể ở trong lòng thở dài. Chuyện này phải nói đến từ hai ngày trước. Khoảng thời gian hai ngày trước các nàng đi ngang qua Nghi Sơn, gặp một đám cường đạo, những cường đạo này cũng không có gì đặc biệt, chính là so với lần trước các nàng gặp được “Chuyên nghiệp hơn chút”, vô luận là trang phục hay lí do thoái thác, đều là bộ dáng cường đạo chân chính nên có, cái tên Hạ Vân này liền cao hứng, không nói hai lời chạy tới đánh bọn chúng bỏ chạy, còn rất hưng phấn theo sát phía sau đuổi theo bọn cường đạo, cũng rất thuận tiện cứu được hai vị mỹ nam thanh thuần bị cường đạo bắt được, tất nhiên sau đó hai mỹ nam đã nghĩ muốn lấy thân báo đáp, thế nhưng Hạ Vân là ai a? Trong quan niệm của nàng chính là sau khi thành gia thì không thể tiêu dao tự tại giống như trước nữa, vì thế mới không chịu, hai mỹ nam kia, nhắc tới cũng thật đáng thương, cha mẹ đều bị giết, trong nhà cũng chỉ còn lại bọn họ, nhìn Hạ Vân kia vẻ mặt “Chính khí”, tựa như tìm được chỗ dựa vào, thế nhưng Hạ Vân lại không chịu. Vì thế cũng rất tự nhiên, Hoàng Tố Yên các nàng liền lập bẫy khiến cho Hạ Vân ở ngay trong phòng hai mỹ nam, xem như là đem sự thuần khiết của người ta hủy đi, không có biện pháp đành phải mang theo.
Mà hai ngày này Hạ Vân liền cả ngày bị hai mỹ nam dùng ánh mắt vạn phần ái mộ nhìn chằm chằm, trong lòng cũng càng ngày càng phiền muộn, thế là liền thường xuyên trình diễn màn đối thoại như vừa rồi, ai kêu Hạ Vân nhận định Hoàng Tố Yên chính là “Chủ mưu” chứ? Còn là “Chủ mưu” chân chính…
Lãnh Nhan liếc một cái, Uyển Tùy ngồi ở một bên vẻ mặt ‘chuyện không liên quan mình’, lắc lắc đầu, nàng khẳng định như vậy mà tiểu thư không giải thích?
Bất quá sự thực chứng minh, Hoàng Tố Yên đúng là lười giải thích, dù sao nàng cũng có tính toán như vậy, cũng là Uyển Tùy trước nàng một bước nói ra mà thôi, vì thế cũng liền tùy ý Hạ Vân dùng ngôn ngữ “Quấy rầy”, nhưng thật ra nàng cũng cảm thấy không phiền gì cả, lữ trình lần này thật quá nhàm chán, vậy nên để cho người ta tạo ra một chút “Lạc thú” đi! Bất quá…
“Vân nhi, ngươi tính toán lúc nào trở lại a?” Dẫn theo hai “Người nhà”, dĩ nhiên là không thể theo các nàng thâm nhập vào sào huyệt dơi hút máu, nên Hoàng Tố Yên muốn cho Hạ Vân trở về.
“Thế nhưng ta muốn đi a!” Nói đến chuyện này thì càng khiến nàng uể oải, vốn sông chết cũng muốn theo sát tiểu thư đến Lăng Hi, muốn tới kiến thức một chút dơi hút máu, nhưng hiện tại lại… Đầu chuyển hướng hai người đã phát run một bên, “Các ngươi làm sao vậy?” Mỗi lần nói đến dơi hút máu, bọn họ liền sẽ biến thành cái dạng này.
“Bọn họ hẳn là bởi vì sợ mới có thể như vậy, chắc từng gặp qua dơi hút máu rồi?” Câu trước đó là nói với Hạ Vân, nhưng câu sau lại là nói với hai người nam tử kia, Hoàng Tố Yên như có điều suy nghĩ nhìn bọn họ.
Gật gật đầu, mỗi lần bọn họ nghe người ta nói tới đám quái vật kia sẽ nhịn không được run lên, thật sự là vô pháp khắc chế run rẩy.
“Được rồi, đã biết, ta sẽ bảo Hạ Vân mang bọn ngươi trở về.” Hướng Hạ Vân nháy mắt, Hoàng Tố Yên tiếp tục nói: “Hôm nay liền hãy trở về đi!” Đã đổi thành khẩu khí mệnh lệnh, Hạ Vân nghe xong, cũng chỉ có thể trầm mặc tiếp thu.
Lãnh Nhan cùng Uyển Tùy nhìn nhau, bất đắc dĩ cười cười. Hiện tại trong lòng Hạ Vân khẳng định rất không vui đi? Nhưng không có biện pháp a!
Mệnh lệnh tiểu thư vẫn không thể không nghe theo, hơn nữa… Liếc mắt nhìn tiểu thư có chút bất đắc dĩ, trong lòng cũng rất lo lắng Hạ Vân đi? Dù sao trong các nàng Hạ Vân võ công kém nhất, nhưng lại là người xúc động nhất.
Một khắc đồng hồ sau, Hoàng Tố Yên các nàng đưa mắt nhìn Hạ Vân mang theo hai mỹ nam lên một chiếc xe ngựa khác lên đường trở về Hoàng Nguyệt.
Xoay người đối với Lãnh Nhan đồng dạng có chút không muốn, nói: “Chúng ta đi thôi! Còn phải trước hoàng hôn đi vào thành trấn kế tiếp.”
“Vâng.”
Từ hoàng thành đi ra cũng đã hai ngày, dần dần tiến vào phạm vi hoành hành của dơi hút máu, người cũng càng ngày càng ít, tại địa phương khác vẫn còn một vài người, nhưng lưu lại chỉ là chờ chết mà thôi.
Nhìn trước mắt một bộ dáng tiêu điều, Hoàng Tố Yên các nàng cũng chỉ có thể thầm thở dài một hơi, đi tới khách điếm, Lãnh Nhan xuống xe trước, cùng với thuộc hạ đánh xe, vào khách điếm đặt phòng.
“Mấy vị khách quan từ nước khác tới?”
“Đúng vậy!” Hoàng Tố Yên mới vừa vào đến liền nghe thấy câu hỏi kinh ngạc của chưởng quầy, liền mở miệng đáp.
“Các ngươi chẳng lẽ không biết ở đây rất hỗn loạn vì chuyện dơi hút máu sao?” Càng thêm kinh ngạc nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mắt trả lời. Chưởng quầy thấy cô gái này một thân bạch y, mặc dù không mang những loại phục sức khác, nhưng cũng có thể nhìn ra xiêm y là do chất liệu quý báu may thành, thêm nữa, khí chất nữ tử này rất cao quý, cũng biết chắc là xuất thân đại gia, lại muốn tới chỗ này “Chịu chết”, liền đáng tiếc! “Mấy vị khách quan, ta khuyên các ngươi vẫn nên sớm một chút đi khỏi đây! Hiện tại tới nơi này là có đến mà không có về a! Dơi hút máu rất lợi hại!”
Thấy bộ dáng chưởng quầy chừng năm mươi tuổi, nghĩ đến ở trong này làm hơn nửa đời người sinh ý, Hoàng Tố Yên nghe xong lời của bà cũng chỉ cười cười, “Chúng ta chính là vì dơi hút máu mà đến. Chưởng quầy đối với chuyện này biết được bao nhiêu?”
Mở to hai mắt nhìn, Tiếu Ngọc bà ở trong này cũng đã ngây người mấy chục năm, dù cho xuất hiện dơi hút máu, nàng cũng chưa từng nghĩ phải ly khai, nhưng lúc này còn có người chuyên vì quái vật sát nhân kia mà đến, đây là lần đầu tiên bà thấy. Không khỏi trên dưới quan sát Hoàng Tố Yên một chút, thấy thế nào cũng giống như một đại gia tiểu thư a! Thế nào sẽ có cái loại can đảm này?
“Vị tiểu thư này, những lời ta vừa nói với ngươi là thật, mặc dù hiện tại quái vật hút máu kia đúng hạn mới xuất hiện, thế nhưng cũng đã có rất nhiều người chôn thây dưới miệng chúng nó, thấy bộ dáng các ngươi còn trẻ và đầy hứa hẹn như vậy, đừng nên đi mạo hiểm!” Trong giọng nói pha lẫn cảm giác thê lương. Dù sao sinh sống ở trong này lâu như vậy, trơ mắt nhìn thành trấn hoang vắng đi như thế, kỳ thực trong lòng Tiếu Ngọc cũng rất đau, thế nhưng mắt thấy nữ tử tuyệt mỹ như thế đi mạo hiểm, bà càng thêm không đành lòng a!
“Ngươi nói hiện tại dơi hút máu ẩn hiện đều đúng một khoảng thời gian?” Không để ý đến câu nói kế tiếp của chưởng quầy, Hoàng Tố Yên nhìn bà như có điều suy nghĩ hỏi.
“Đúng vậy! Aiz!” Biết tuyệt mỹ nữ tử trước mắt cũng không có nghe lọt khuyến cáo của bà, Tiếu Ngọc cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài, “Bắt đầu từ mấy ngày trước quái vật hút máu đúng hạn ẩn hiện, hơn nữa trước đây người nào chúng cũng hút, hiện tại thì chỉ hút nam nữ thanh niên thôi! Vì thế những người già như chúng mới sống cho đến tận bây giờ, bởi vì ở bên ngoài đã không chỗ nương tựa, nên cứ tiếp tục lưu lại nơi này, thuận tiện…”
“Thuận tiện cảnh báo những người không biết tự lượng sức mình tới nơi này trừ quái phải không?” Hoàng Tố Yên mỉm cười, tựa như hiểu ra chuyện gì, gương mặt không hề căng thẳng, “Chỉ là chưởng quầy, chúng ta xác thực cùng những người đến trước đó bất đồng.”
“Aiz! Mỗi một lần người tới đều nói như vậy a! Thế nhưng kết quả thì sao? Không phải đều chôn vùi ở tại dưới miệng quái vật hút máu kia sao?” Tiếu Ngọc vẫn không muốn buông tha cho ý niệm đi mạo hiểm của Hoàng Tố Yên các nàng.
Lắc lắc đầu, không hề giải thích gì thêm, để kết quả chứng minh lời của nàng đi!
Do chưởng quầy dẫn lên khách phòng trên lầu, mặc dù khách sạn hiện tại chỉ còn lại có chưởng quầy một người, nhưng nhìn trình độ sạch sẽ của gian phòng liền biết, chưởng quầy là một người rất dụng tâm quét tước.
Chưởng quầy đưa đi còn muốn khuyên các nàng ly khai, năm người Hoàng Tố Yên tương hỗ liếc mắt nhìn, từng người trong lòng đều hiểu rõ không cần nói, tới địa phương nghỉ ngơi, bởi vì dư thừa rất nhiều chăn bông, cho nên bọn họ liền dời đến một phòng ở, như vậy cũng thuận tiện chiếu ứng, thời khắc nhạy cảm này cũng cố không được nhiều lễ tiết như vậy. Chỉ có Mị là có một chút bất tiện…
“Mị nhi, qua đây đi!” Hoàng Tố Yên lên giường, ở phía trên sau khi ngồi vào chỗ của mình, nhìn thấy Mị ở bên cạnh đang do dự có nên ngủ không, liền mở miệng gọi hắn.
“A?” Trừng lớn đôi mắt đẹp, vẻ mặt xấu hổ liếc một cái qua chỗ Lãnh Nhan các nàng đang thu thập vật dụng, chỉ thấy các nàng làm bộ như không nghe thấy, chỉ lo thu thập ‘Giường đệm’ của mình.
“Làm sao vậy? Mấy ngày nay ngươi không phải vẫn luôn cùng ta ngủ chung sao?” Khóe miệng câu dẫn ra một độ cong tà tứ, Hoàng Tố Yên biết Mị đang bận tâm cái gì, thế nhưng nàng không cảm thấy có gì ngại cả, quan hệ của Mị cùng nàng, mấy người khác không phải hẳn rất rõ ràng rồi sao?
Đương nhiên nàng nói như vậy cũng là bởi vì vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng của Mị thật đáng yêu, làm cho nàng nhịn không được muốn chọc ghẹo hắn.
“Ách! Ân…” Vừa mới bắt đầu khi nghe thấy còn chưa kịp phản ứng, sau khi hiểu rõ, rặng mây đỏ trên mặt thoáng cái lan tràn tới xương quai xanh, sau đó Mị lên tiếng trả lời nhỏ đến mức cơ hồ nghe không được. Từng bước một đến bên giường, Mị cảm giác cả gương mặt mình như muốn thiêu cháy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện