[Dịch]Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng- Sưu tầm
Chương 23 : Lại có hai?
.
ạn thời gian này, Hòang Tố Yên nhưng thật ra không nhàn rỗi, cả ngày ngoại trừ vào triều sớm, xử lý chính sự, thời gian còn lại đều nghiên cứu ngọc giản này.
Kiếp trước ở trên mạng nhìn một ít trong tiểu thuyết cũng có nhắc tới một ít về phương diện tri thứcnày, thậm chí có một chút còn miêu tả rất là tỉ mỉ, nhưng nàng bắt đầu luyện lại một chuyện khác. Không nói trước linh lực nhiều mặt biến hóa, đơn giản là thao túng rất tốt những linh lực này, để nànng mất không ít khí lực.
Bất quá, cuối cùng cũng vẫn còn có chút thu hoạch . Nhìn mười tám cái nhẫn bạch ngọc giống nhau như đúcđặt lên bàn, Hòang Tố Yên vui sướng bật cười. Này đó trong giới chỉ nàng cố ý bày trận pháp, chủ nhân mang theo nó chỉ cần bị công kích, nó liền sẽ tự động mở võng bảo hộ bảo vệ chủ nhân, đồng thời nó là nhận chủ , một khi có người lần đầu tiên mang theo nó, nó liền nhận người nọ làm chủ nhân của mình, người khác bắt được, cũng chỉ là một chiếc nhẫn bình thường .
Chính yếu chính là mười tám cái nhẫn này đều là cùng chủ giới trên tay Hòang Tố Yên có liên hệ, chỉ cần bất luận cái gì một phân giới xuất hiện tình huống nào, nàng cũng có thể cảm ứng được. Đây chính là lễ vật nàng đem đưa cho người nàng quan tâm, Hòang Tố Yên nghĩ nàng sẽ cố gắng lớn nhất để bảo hộ bọn họ, nàng không muốn bi kịch tái diễn.
Hài lòng đem những chiếc nhẫn đó thu vào chủ giới, vốn nàng còn muốn đem nhẫn này đều biến thành chiếc nhẫn trữ vật, nhưng sau khi nàng xem trong nhẫn ngọc mở không gian, liền bỏ đi cái ý niệm này, nói đùa! Cái loại này đối nhu cầu linh lực cũng không phải nàng ở cái giai đoạn này có thể thừa thụ a!
Nhẹ vỗ về nhẫn trong tay, nàng khẽ cười, ngày mai có thể trước cấp Trúc nhi một kinh hỉ.
Ngày hôm sau, thảo luận chính sự điện…
Vì sao làm nữ hoàng không có ngày nghỉ đây? Nàng cau mày, nghe Lễ bộ thượng thư hội báo danh sách tham tuyển tú nam lần này. Aiz! Không phải bên ngoài vẫn lại đồn đại nàng lãnh khốc vô tình sao? Thế nào còn có nhiều người như vậy muốn đi vào hoàng cung chạy (Tác giả: đây là ngươi quá đánh giá thấp mọi người đối quyền thế khát vọng thôi!)
Bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, Hoàng Tố Yên phát hiện từ khi nàng tiền nhiệm tới nay, động tác này của nàng đều nhanh biến thành thói quen, “Lần này tuyển phi, thủ tục đều do ái khanh thống nhất an bài đi! Trẫm chỉ nhìn kết quả là được.”
“Vâng. Vi thần tuân chỉ. Nga, đúng rồi, bệ hạ, Nam Cung thế gia cùng tể tướng gia công tử có cần tham gia sàng chọn không?”
“Ân, bọn họ cũng không cần , đến lúc đó trực tiếp vào ở hậu cung thì tốt rồi.”
“Vâng.”
“Ân, bãi triều đi!”
Phượng Tường cung…
“Trúc nhi, ngươi… A! Ngọc nhi, ngươi làm sao vậy? Mấy ngày nay nghe Trúc nhi nói ngươi bị bệnh, chuyện gì xảy ra?” Hoàng Tố Yên vừa tiến cửa điện liền thấy Ngọc nhi thần tình tiều tụy đứng ở đàng kia, ngơ ngác nhìn chằm chằm sàn nhà. Nghi ngờ đi tới.
“Ô…” Nhìn bệ hạ đến gần, một cỗ hương vị tươi mát chỉ thuộc về bệ hạ truyền đến, Ngọc nhi cũng nhịn không được nữa nhào tới trong lòng Hoàng Tố Yên, khóc rống lên.
Hoàng Tố Yên thoáng cái có điểm luống cuống, vội ôm lấy Ngọc nhi không ngừng co rúm thân thể, cúi đầu lo lắng hỏi , “Ngọc nhi, làm sao vậy? Hửm?”
“Ô ô… Bệ hạ, Ngọc nhi thích ngài, thích đến tâm đau!” Tựa đầu thật sâu vùi vào trong lòng bệ hạ, thật muốn thời gian liền dừng lưu vào giờ khắc này a! Như vậy cũng sẽ không tiếp qua loại đau tâm này nữa!
“Ngọc nhi, ngươi…” Hoàng Tố Yên kinh ngạc nhìn Ngọc nhi, muốn nâng đầu lên của hắn, nhưng hắn thế nào cũng không chịu.
“Ngọc nhi biết, ta chỉ là một nhi tử cuả tiểu quan ngũ phẩm, ta không xứng với bệ hạ, nhưng ta thật thích bệ hạ, không, là yêu, từ nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy bệ hạ liền đã yêu, biết rõ không thể, lại không có biện pháp làm cho mình không rơi vào, ta… Ô!”
“Hô…”
Đem đầu nhỏ Ngọc nhi nhẹ nhàng ấn trên bờ vai, hai tay chăm chú vây quanh thắt lưng mảnh khảnh của hắn, chờ đợi hắn hoàn hồn.
“Bệ hạ!” Phục hồi tinh thần lại Ngọc nhi nhẹ vỗ về môi sưng đỏ bị bệ hạ hôn, đôi mắt sáng dấy lên hi vọng thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoàng Tố Yên.
“Ngọc nhi muốn như vậy? Ta cũng vậy rất thích ngươi, mới lao thẳng đến ngươi phóng bên người a! Sau này không nên tại đây dằn vặt mình, biết không?” Hoàng Tố Yên cúi đầu hôn mặt nộn Ngọc nhi một cái, ôn nhu nói.
“Vâng.” Hàm lệ, Ngọc nhi hạnh phúc cười lên.
Nhéo nhéo cái mũi nhỏ của hắn, “Thực sự là làm ta sợ hết hồn, sau này có chuyện gì liền trực tiếp nói với ta, biết không?”
“Tốt.” Vung lên một nụ cười sáng lạn, lại lần nữa đem mặt vùi vào trong lòng Hoàng Tố Yên.
“Ha ha!” Hoàng Tố Yên nhìn vật nhỏ trong lòng vừa khóc vừa cười. Xem ra giá thị trường của nàng thật không phải tốt bình thường đâu! Kia đợi tới ngày tú nam đều tiến cung, hoàng cung này còn không bị làm ầm ĩ lật thiên sao? Ân, quyết định, chờ cho đến lúc này nàng liền tận lực ít ở trước mặt bọn họ xuất hiện đi!
Cười khổ sờ sờ mặt mình, gương mặt này vẫn là có thể rước lấy họa! (Sally: tỷ quá tự kỷ rồi)
“Đúng rồi, Ngọc nhi, trẫm cho ngươi một đồ tốt.” Ta kéo Ngọc nhi tìm ghế tựa ngồi xuống, làm cho hắn ngồi ở trên chân của mình.
Ngọc nhi xấu hổ hơi giãy giụa một chút, cũng liền buông tha, “Vật gì tốt?” Phải biết rằng nữ hoàng gặp qua thứ tốt hơn đi, nhưng dường như chưa từng có làm cho bệ hạ cảm thấy chân chính đồ tốt, hôm nay bệ hạ nói lên này đồ tốt vẻ mặt hưng phấn, làm cho hắn cũng không khỏi vạn phần chờ mong.
“Ngươi xem…” Hoàng Tố Yên đưa bàn tay mở ra, trên mặt thình lình bày một cái nhẫn bạch ngọc.”Chính là nó.”
“Oa! Thật xinh đẹp! Là cho ta sao?” Ngọc nhi cao hứng cầm lấy chiếc nhẫn kia, thực sự rất đẹp, ngọc kia thoạt nhìn nhẵn mịn dị thường, mang ở trên tay, một cỗ dòng nước ấm theo ngón tay chảy về toàn thân, rất thoải mái a!
“Ha ha! Nó cũng không là chỉ là coi được a! Nó còn có thể giúp đỡ ta bảo vệ ngươi nga! Vì thế Ngọc nhi sau này vô luận lúc nào cũng không thể gỡ nó xuống, biết không?” Hoàng Tố Yên nghiêm túc nhìn chằm chằm Ngọc nhi.
Ngọc nhi hài lòng gật gật đầu, đây chính là bệ hạ tăng cho hắn a! Cho dù là một khối đá bình thường hắn cũng sẽ không làm cho nó ly khai chính mình một chút nào.
“Trúc nhi đâu?”
“Nga, hắn đi hỗ trợ an bài tẩm cung các tú nam sắp sửa tiến cung.”
“Nga!” Xem ra phải nhanh chút cho hai người bọn hắn một danh phận, nếu không bọn họ còn làm việc phức tạp này nọ, Hoàng Tố Yên sẽ yêu thương a. Đã quyết định thu bọn họ, vậy bọn họ từ nay về sau liền đều ở dưới sự bảo vệ của mình.
Ngự thư phòng…
“Lễ bộ thượng thư, ngươi nghĩ chỉ, phong Nam Cung công tử thế gia Nam Cung Hạo Nhiên là Nhiên phi, tể tướng gia công tử Lâm Tư Thần làm Thần phi, mặt khác, phong Nghiêm Ngọc ( chú: Ngọc nhi), Lam Trúc (chú: Trúc nhi ) làm Ngọc thị quân, Trúc thị quân.”
“Vâng. Khởi bẩm bệ hạ, Lăng Hi quốc cùng Băng Ảnh quốc cũng phái hoàng tử tới tham gia đại tuyển lần này. Bệ hạ ngài xem…” Cẩn thận nhìn nữ hoàng trước mắt sắc mặt trở nên có điểm hắc.
“Aiz! Hai nước thứ nhất là phong phi, liền phong làm Lăng phi cùng Ảnh phi được rồi.” Hoàng Tố Yên lại không khỏi dùng tay xoa xoa thái dương, thì ra mọi người đều đương thịnh hội tới.
“Vâng. Vi thần tuân chỉ.”
“Ân, đi xuống đi!” Hoàng Tố Yên phất phất tay. Suy nghĩ một hồi, đột nhiên ngẩng đầu đối không khí hô một tiếng, “Ảnh!”
Một bóng đen trong nháy mắt xuất hiện ở trong ngự thư phòng, lưu loát hành lễ, “Tiểu thư?”
“Ngươi đi chỗ Lãnh Nhan một chuyến, muốn nàng đi Uyển cốc thỉnh Uyển Tùy đến chỗ ta đây.” Hoàng Tố Yên suy nghĩ một chút, mới hạ mệnh lệnh.
Bóng đen khi nghe đến tên của Uyển Tùy, thân thể chấn động, nhưng lập tức khôi phục bình thường, “Vâng.”
A! Lại là một người bị Uyển Tùy chỉnh sợ a! Nhưng chỗ đó chỉ có nhân tài khinh công trác việt có thể đi, Lãnh Nhan… Aiz! Hi vọng gần đây Uyển Tùy không có nghiên cứu chế tạo dược bước phát triển mới đi!
“Tiểu thư!” Một thân ảnh thon dài xuất hiện ở bên cạnh Hoàng Tố Yên.
Hoàng Tố Yên nghe thấy thanh âm này, khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười tà mị, “Qua đây.” Từ năm năm sau khi Hoàng Tố Yên cứu hắn, nàng liền luôn thích ôm hắn, trừ phi hắn ra ngoài làm nhiệm vụ, không ở bên cạnh nàng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện