[Dịch]Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!! - Sưu tầm

Chương 64 : Sự thật 10 năm trước

Người đăng: 

Ngày đăng: 20:48 22-06-2018

.
- Phúc Tử...còn sống...Phúc Tử còn sống sao!!! Ông ta vô cùng kích động, hai hàng nước mắt không ngừng chảy nhìn về phía Dương Qua, hai tay giơ lên, cả người ông ta như muốn đến gần Dương Quả. - Cẩn thận... Thấy ông ta sắp té, Dương Quả vội vàng chạy ra, đỡ lấy. - Cháu bé, cháu nói thế là sao? Phúc Tử còn sống sao? Nó không bị phủ thừa tướng giết rồi sao? Ông ta bám lấy vai Dương Quả, ra sức hỏi tựa như muốn hét lên vậy. Dương Quả mày nhỏ hơi cau, cái gì mà phủ thừa tướng... - Ông à, Phúc Tử vẫn còn sống, sống rất tốt. Dương Quả nói tiếp. - Cháu gái à, thật sao? Chu Tịnh kia vốn đã giết con bé rồi kia mà. Ông ta thống khổ nói, tuy vậy, ánh mắt nhìn Dương Quả lại lóe lên một tia hi vọng. - Vâng, cháu không gạt ông đâu, bởi vì cháu....cháu là nha hoàn ở trong phủ thừa tướng đó. Dương Quả nói, nàng có thể cảm nhận được ông ta không thích phủ của nàng, không nên nói ra thân phận tiểu thư thì hơn. - A...tốt rồi...tốt quá rồi... Hahaha khụ khụ.... Ông ta cười hạnh phúc mặc dù nước mắt vẫn không ngừng rơi. - Phúc Tử, vì sao nó không về thăm ta, nó phải rời khỏi phủ ngay, ta phải nói với nó một chuyện quan trọng. Ông ta lay nhẹ vai Dương Quả, nói. - Phúc Tử...có việc nên không thể về được. Dương Quả nói. - Sao lại thế, không được, con bé phải về ngay, ở gần Chu Tịnh độc ác kia rất nguy hiểm. Ông ta hốt hoảng nói. - Ông à, Phúc Tử....nàng ấy rất bận, có chuyện gì muốn gởi đến Phúc Tử, ông có thể nói với cháu, cháu sẽ báo lại cho Phúc Tử. Dương Quả nói, ông ta nhìn Dương Quả một lúc, lòng ông vốn hiện tại đang rất cao hứng, hạnh phúc vì nghe tin Phúc Tử vẫn còn sống, lại nhìn vào đôi mắt long lanh không chút nhiễm bẩn của Dương Quả, lại không nhịn được mà bày tỏ nỗi lòng bấy lâu. - Được rồi, cháu gái, vậy phiền cháu chuyển lời giúp ông lão tật nguyền này vậy. Ông ta khẽ lau nước mắt, lại kể lại câu chuyện bi thương. 10 năm trước... - Cha, nương ho nhiều lắm... Một cô bé 6 tuổi, gương mặt nước mắt đầm đìa, trông thật tội nghiệp đó chính là Phúc Tử. Nàng ta đang bám lấy vạt áo Phúc Gia, cũng chính là cha của nàng. - Tử nhi ngoan, đợi đi, thầy thuốc sắp đến. Phúc Gia vuốt đầu âu yếm, gương mặt tiều tụy thấy rõ. Vợ ông đang lâm bệnh, sao không lo cho được. - Đến rồi, đến rồi. Phúc Gia chợt sáng mắt khi thấy phía trước là một đại phu, tay xách hộp thuốc nhỏ, vị đại phu đó liền khám bệnh cho vợ lão, nhanh chóng kê ra đơn thuốc với giá cắt cổ, lại còn nói là do Chu Tịnh thương tình, giảm cho. Mà Phúc Gia vốn người làng quê, cứ ngỡ vị thuốc đó đắt lắm, nay được Chu Tịnh giảm giá cho, lại vô cùng biết ơn mà bán đi chú trâu độc nhất ở nhà mình mà trả tiền thuốc, Phúc Tử còn nhỏ, cảm thấy Chu Tịnh giảm tiền thuốc chính là cứu nương nàng, thế là nàng một lòng một dạ đi theo Chu Tịnh làm nha hoàn. Một tuần sau khi dùng thuốc, vợ của Phúc Gia chết, Phúc Tử lúc bấy giờ đã đi theo Chu Tịnh nên không hề hay biết. - Ngươi là đồ ngốc sao? Vợ ngươi vốn dĩ chỉ bị cảm nặng, nay sao lại cho uống vỏ cây!!! Một vị đại phu khác sau khi bắt mạnh cho vợ Phúc Gia thì lên cơn giận, xách hộp thuốc mà bỏ đi. Phúc Gia ngớ người, một tuần qua lão chỉ cho vợ lão uống vị thuốc đắt đỏ kia, như thế nào lại thành vỏ cây. Phúc Gia ngồi bên mộ vợ khóc than suốt 3 ngày, cuối cùng lão đầy phẫn nộ, cầm vị thuốc còn sót lại kia đi tìm Chu Tịnh, ấy mà lúc tìm thấy, đám hạ nhân của ả lại đánh đập, chặt đứt chân lão, ném lão trở về căn nhà trống vắng. - Ta nói là do ngươi ngu ngốc, bây giờ chân ngươi không còn, bằng chứng cũng không còn, còn con gái ngươi...hảo, rất tốt...hahahaha... Phúc Gia nhớ mãi, lời nói, nụ cười độc ác của Chu Tịnh hôm đó. Tiếp đó, lão ta ninh ninh rằng có lẽ Chu Tịnh đã giết mất Phúc Tử là đứa con gái của lão, lão đau buồn, chẳng thiết nói chuyện với một ai, cứ thế, cô đơn mà được dân làng nuôi sống đến tận nay. *** Dương Quả nghe xong câu chuyện, trong lòng tràn đầy phẫn nộ xen lẫn đau thương. Nàng không nghĩ rằng ông lão trước mắt lại có thể trải qua cuộc sống đau thương đến vậy, nàng không nghĩ rằng Chu Tịnh lại có thể độc ác đến vậy. - Vị thuốc đó vốn là của cửa hàng Chu Tịnh, theo lời bà ta mà làm, mà lão đây lần đầu mua thuốc ở kinh thành.... Phúc Gia giọng ồm ồm, ứa nước mắt. Dương Quả đau thương nhìn ông, tay nắm chặt đầy phẫn nộ. - Ông à, ông nghĩ ngơi đi, bây giờ cháu phải trở về rồi, cháu sẽ đem mọi chuyện nói với Phúc Tử, kêu Phúc Tử trở về cùng ông. Dương Quả nắm lấy bàn tay gầy yếu của Phúc Gia, nói. - Cháu bé, ta đội ơn cháu nhiều lắm, đội ơn cháu... Phúc Gia nói, nhìn Dương Quả trước mặt, Dương Quả lắc đầu bảo không có gì, rồi rời đi, hướng phủ Thừa Tướng đi về...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang