[Dịch]Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!! - Sưu tầm
Chương 47 : Dương Quả chữa bệnh
Ngày đăng: 20:48 22-06-2018
.
- Chu di nương này, cư nhiên lại đổ oan cho tiểu thư, thực là tức chết mà!!!
Phúc Linh hùng hùng hổ hổ nói.
- Hoa tỷ, Linh tỷ, trước kia ta có đắc tội với Chu di nương à?
Dương Quả hỏi.
- Đâu có, Li di nương mất khi sinh tiểu thư, tiểu thư được Vương mama nuôi một năm, sau đó tiểu thư luôn ở trong viện, đắc tội với ai được chứ, với lại tiểu thư lại tốt bụng như vậy, muốn đắc tội cũng khó nữa kìa, người xem, Nhị tiểu thư bây giờ còn không hay so đo với người nữa.
Tiểu Hoa xua tay, Dương Quả ừm một tiếng, chính nàng cũng không hiểu tại sao Chu Tịnh lại đối xử như thế với nàng, vì nàng là Thái tử phi tương lai sao?
- Haizzzz, giá như Phu nhân có ở đây, nghe nói...người rất công bằng, lúc tiểu thư mới sinh, còn đem Vương mama nuôi nấng tiểu thư nữa... Nghe bảo Vương mama đó rất yêu thương tiểu thư, đáng tiếc... Giữa chừng lại biến mất...
Phúc Linh nói tiếp, Dương Quả lại càng khó hiểu, ai ai cũng bảo rằng Chu Tịnh này không thích Lãnh Uyển, đáng lẽ bà ta phải bày mưu tính kế với Dương Linh là con Lãnh Uyển chứ, còn có...vị Lãnh Uyển này cũng lạ thật, Vương mama là mama hồi môn thân thiết của Lãnh Uyển, cớ sao vị mama này lại chăm sóc nàng mà không phải Dương Linh...có khi nào, có khi nào....nàng mới là con của Lãnh Uyển... Hahahaha.... Sao có thể được...
Dương Quả mí mắt cụp xuống, nhớ lại hình ảnh giống mẹ hiện đại của nàng y như đúc kia.... Nếu thế thì...thật tốt...
- Nè nè Tiểu Hoa, thế sao Vương mama lại biến mất?
Phúc Linh tò mò hỏi.
- Ta cũng không biết, Vương mama đi một năm ta mới vào phủ, nghe đồn rằng Vương mama bị đuổi ra khỏi phủ thì phải, còn lý do... Ta không biết...
Tiểu Hoa lắc đầu ngao ngán, Dương Quả cau mày, sao Vương mama lại bị đuổi, bà là mama hồi môn của Lãnh Uyển kia mà.
- Lúc đó...cha không nói gì hết sao?
Dương Quả thắc mắc.
- Lúc ấy hình như lão gia có việc ở phương Bắc, đi hai năm, còn Phu nhân thì trở bệnh, lúc đó Chu di nương nắm quyền, đến lúc lão gia trở về, đi tìm vị mama đó thì lại không có tung tích.
Tiểu Hoa ân cần giải thích, đáy mắt Dương Quả âm trầm, sợ là Chu Tịnh chắc đứng đằng sau rồi...
- Aizzzzz, Cơ mà L...phu nhân bị bệnh gì, lâu như vậy còn chưa khỏi ?
Dương Quả gạt bỏ nghi vấn, kì thực không hiểu sao lúc này nàng lại quan tâm đến vấn đề của Lãnh Uyển nữa.
- A... Chuyện này trong phủ đều biết, phu nhân mắc bệnh lạ, Thái y đều xem qua nhưng không biết, lại nghe theo vị cao tăng, phu nhân hình như đi đến một nơi nào đó cái gì mà thanh tĩnh,tiên khí...để dưỡng bệnh thì phải...
Phúc Linh nói.
- Phu nhân lúc ấy thường hay bị tức ngực, khó thở, còn ho rất nhiều.
Tiểu Hoa nhẹ nói tiếp, Dương Quả nghe rồi ngớ người ra, đây không phải là bệnh hen suyễn sao? Ây da...nàng quên mất là ở cổ đại hình như chưa có thuốc chữa a. Lúc nàng còn ở hiện đại, mẹ nàng cũng mắc phải căn bệnh này một lần, tất nhiên là chữa khỏi, mà nàng, vì lo mẹ tái phát mà học thuộc luôn cả bài thuốc lẫn Đông y hay Tây y.
- Hừm! Nè, chúng ta đi sang chỗ cha một chuyến.
Dương Quả đứng lên, a... Nàng đang làm cái gì vậy, máu tốt lại nổi lên rồi, thôi kệ, xem như là vì...thấy người gặp nạn thì cứu, hơn nữa... Còn là vì...khuôn mặt kia...
--------------
- Tại sao vẫn là chưa khỏi!!!
Dương Quả mới đứng ở cửa đã nghe tiếng Dương Phúc quát ầm ĩ lên, tiếng quát đầy phẫn nộ nhưng nàng lại nghe như có sự mất mát, đau thương.
- B...Bẫm lão gia, vị Thái y kia đều đang cố hết sức....
Một giọng nói mang theo chút sợ sệt cất lên.
- Cố hết sức thì sao Uyển Nhi vẫn chưa khỏi bệnh, không phải nói ăn nhiều muối hay đồ ăn mặn sẽ hết bệnh hay sao! Hả!!!
Dương Phúc tức giận nói tiếp, Dương Quả đứng bên ngoài nghe mà phẫn nộ thay, muối là thứ kiêng kỵ với bệnh hen suyễn, vậy mà...vậy mà 8 năm qua, Lãnh Uyển phải...
- Bệnh của phu nhân không thể ăn muối !!!!!
Dương Quả không kìm được mà xông vào, Tiểu Hoa, Phúc Linh bên cạnh chỉ kịp hô 1 tiếng tiểu thư.
- Quả nhi!!!
Dương Phúc nói to, Dương Quả chợt nhận ra.
- A...con xin lỗi, con...
Dương Quả cuống quýt cúi đầu.
- Thôi, con nói thế là sao ?
Dương Phúc dường như chỉ chú ý đến lời nói lúc đầu của Dương Quả.
- A! Dạ là...con vừa hay nghe được bệnh tình của phu nhân, lại rất giống căn bệnh mà cô Hoa đã nói với con...
Dương Quả nói, cô Hoa à, mượn danh người vậy...
- Hả! Thật sao!!!! Vậy...có cách chữa không!!!
Dương Phúc như vớ được vàng, vội chạy xuống bám lấy vai Dương Quả, nàng khẽ a một tiếng.
- Cha... Đau...! Với cả, bệnh của Phu Nhân là vô cùng kỵ với muối, những thứ đó không chỉ không hết bệnh, thậm chí nặng thêm, cha, cha không tin con, nhưng phải tin lời cô Hoa.
Dương Quả chờ Dương Phúc thả tay, mới nói tiếp. Dương Phúc nhìn Dương Quả, rất lạ, ánh mắt nàng toát lên một vẻ vô cùng thành thật.
- Hừ! Ngươi nghe gì chưa, bỏ hết muối đi, hừ! Gã thái y kia, lập tức giải về đây!
Dương Phúc bao nhiêu phẫn nộ trút hết lên tên hạ nhân đang quỳ rạp run rẩy kia, tên đó vội đi ngay.
Sau đó, Dương Phúc lại cho mời Thái y, lắng nghe bài thuốc từ Dương Quả.
- Hừm, chữa bệnh gồm ma hoàng, quế chi, hạnh nhân.... Hừm, à...còn có cam thảo, cách chế biến...ưm...Thái y làm sao cho dễ uống, có thể cho thêm mật ong. Khi dưỡng bệnh, nên ăn đậu đỏ, khoai sọ... Còn có phải uống nhiều nước, kết hợp uống nước từ ngó sen càng tốt. Không nên ăn đồ ăn mặn, nhiều muối,...
Dương Quả liến thoắng 1 hơi, tay Thái y liên tục viết. Dương Phúc ngồi đó, nhìn Dương Quả nói, lòng đầy tin tưởng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện